Tiền Tiểu Phi không biết nam nhân đi lúc nào, chỉ biết đến khi tinh thần hồi phục lại, trời đã tối.
Trên mặt nước, sóng gợn từng đợt thanh hắc sắc, trong bóng đêm có một loại yêu dã không nói lên lời.
Gió nổi.
Câu nói cuối cùng của nam nhân cứ quanh quẩn bên tai hắn. Là hắn hại chết sao? Ý của nam nhân có phải là, có một người vì hắn mà chết? Hắn không dám nghĩ tới, càng không dám thừa nhận chính mình hại chết một mạng người.
Người là do bọn họ giết, vì sao lại lôi cả mình vào? Chính mình giúp người ta hoàn thành nguyện vọng thôi, có gì sai đâu? Tiền Tiểu Phi nghĩ không ra vì sao sự tình lại trở nên như vậy, việc đầu tiên mình làm sau khi đến thời cổ đại cư nhiên lại là giết người!
Không! Người không phải do hắn giết, là nam nhân kia!
Nhưng chính mình cũng coi như là đồng lõa đi, nếu không phải mình đem quyền phổ đến…
“Đang nghĩ gì vậy?”
Thanh âm của Sa Ngữ vang lên trong bóng đêm trống trải, nghe lại càng phá lệ trong trẻo.
“Ta có phải đã sai rồi không? Ta căn bản không nên đến đây, không nên nói đến quyền phổ, không nên…”
“Chờ một chút!” Sa Ngữ nhíu mày, ngắt lời Tiền Tiểu Phi, “Ngươi làm sao vậy? Không phải nói nhất định phải hoàn thành nguyện vọng lúc lâm chung của người nọ, nên mới thiên tân vạn khổ đến Xuân Phong Môn sao? Như thế nào giờ lại hối hận?
“Đúng là hối hận…” Tiền Tiểu Phi bình tĩnh lại, nhưng xúc cảm trong lòng vẫn thật nặng nề, “Có một người vì hành vi của ta mà chết, tuy không phải ta giết, nhưng hắn vì ta mà chết, nếu sớm biết vậy ta thà không đến đây…”
“Ai vì ngươi mà chết? Nói rõ ra xem.” Sa Ngữ hoàn toàn không hiểu.
“Các ngươi không phải giết người kia rồi sao? Bây giờ còn giả bộ gì nữa!” Tiền Tiểu Phi bắt đàu sinh khí. Hắn hẳn là có quyền tức giận đi, nhất là ở trước mặt Sa Ngữ cùng cái nam nhân đáng giận kia.
“Giả bộ” đối với Sa Ngữ mà nói lại là một từ mới nữa, bất quá giờ phút này hắn cũng không có tâm trạng mà quan tâm đến chuyện này, tốc độ nói siêu nhanh của Tiền Tiểu Phi làm cho hắn thiếu chút không kịp hiểu vấn đề: “Chúng ta giết người? Giết ai?”
Hắn cùng Hàn đúng là đã giết không ít người, nhưng chuyện đó dù sao cũng không liên quan tới Tiền Tiểu Phi, vậy tại sao hiện giờ Tiền Tiểu Phi lại làm như cùng hắn bất cộng đái thiên?
“Vẫn còn giả bộ nữa!” Tiền Tiểu Phi nghe vậy khinh khỉnh nhìn Sa Ngữ, “Phạm vào môn quy thì sao, khiển trách một chút không phải được rồi? Có nhất định phải giết người không? Giết người còn đặc biệt đến báo cho ta, các ngươi quả thực là…”
Trong khi Tiền Tiểu Phi còn chưa tìm được từ nào để mắng tiếp, Sa Ngữ đã hiểu được vấn đề, lắc đầu bất đắc dĩ: “Ai nói cho ngươi chúng ta tìm được người rồi? Ai nói cho ngươi chúng ta giết hắn?”
“Ân?” Tiền Tiểu Phi ngây ngẩn cả người, “Chính là Hàn môn chủ của các ngươi a, hắn hôm nay đến đây nói các ngươi đã giết chủ của cuốn quyền phổ rồi… Chẳng lẽ không phải vậy?”
“…” Sa Ngữ trầm mặc. Hắn thực không ngờ Hàn lại làm như vậy, nhưng đại khái cũng biết nguyên do.
Hủy diệt Tiền Tiểu Phi, bước đầu tiên chính là làm cho hắn tự chán ghét chính mình… Hàn, ngươi nhất định phải làm thế sao?
Sa Ngữ trầm mặc lại làm cho Tiền Tiểu Phi nóng nảy, giống như một kẻ lữ hành trong sa mạc, rốt cuộc cũng nhìn thấy ốc đảo, nhưng lại sợ đó chỉ là ảo ảnh.
Hắn nắm chặt ống tay áo Sa Ngữ, thanh âm có chút run rẩy: “Nói cho ta biết, hắn không chết phải không? Các ngươi căn bản không có giết hắn đúng không?”
Sa Ngữ nhìn vào ánh mắt đầy lo lắng của Tiền Tiểu Phi, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu chúng ta thực sự đã giết hắn, ngươi sẽ làm gì?”
Thời gian dài hỗn loạn, tựa hồ trong nháy mắt Sa Ngữ đặt câu hỏi, tất cả đều trở nên thực rõ ràng.
“Từ nơi này nhảy xuống.” Tiền Tiểu Phi không do dự đáp.
Sa Ngữ vừa nghe vừa cười, sờ sờ đầu Tiền Tiểu Phi: “Vậy ngươi quên chuyện đó đi được rồi, chúng ta không chỉ không giết, thậm chí còn không tìm được người.”
“Thật sự?” Tiền Tiểu Phi xác nhận lại.
“Đương nhiên.” Sa Ngữ nhìn Tiền Tiểu Phi, ánh mắt trở nên dị thường ôn nhu, “Ngươi đã quên sao, ngày đó Hàn đã nói, dưới tình huống như vậy không ai lại ngốc đến mức tự thùa nhận, huống chỉ chỉ dựa vào một quyển quyền phổ chúng ta cũng chẳng tra được cái gì.”
“Đúng nga.” Tiền Tiểu Phi chớp mắt nghĩ nghĩ, cũng không phải loại chí tôn bí tịch ai ai cũng muốn có như [Tịch tà kiếm phổ], [Cửu dương chân kinh], chỉ là một cuốn “Tam lộ trường quyền”, ai ngu đến mức nhận chứ. Nghĩ đến đây, Tiền Tiểu Phi cuối cùng cũng cười an tâm.
An tâm rồi, Tiền Tiểu Phi liền phát hiện ra Sa Ngữ đang nhẹ nhàng xoa đầu mình, liền gạt tay hắn ra: “Đừng coi ta như tiểu hài tử.”
Sa Ngữ đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười nói: “Như thế nào, không tốt sao?”
Tiền Tiểu Phi liếc mắt nhìn hắn, thái độ giống như Sa Ngữ vừa hỏi cái gì thực ngu ngốc: “Ngươi ở đâu tìm thấy một nam nhân hai mươi tuổi bị một nam nhân cùng lắm chỉ hơn mình mấy tuổi đối xử như một hài tử mà còn cao hứng?”
“Ngươi hai mươi tuổi rồi?” Sa Ngữ hoàn toàn bị bất ngờ, “Ta vẫn nghĩ ngươi trông già hơn tuổi, dù sao…” Sa Ngữ nói đến đây, bõng nhiên dừng lại.
“Dù sao lừa ta cũng dễ quá đi?” Tiền Tiểu Phi thay hắn nói hết câu, vừa nói vừa hối hận, “Ta biết ngươi toàn nói dối mà, căn bản không nên tin tưởng người, không nên trả ngọc bội cho ngươi…”
“Nếu sớm đã biết, vì cái gì còn trả lại cho ta?” Sa Ngữ hứng thú nhướn mày.
“Ta chỉ là sợ thôi, vạn nhất là thật thì sao? Tuy là khả năng rất nhỏ, nhưng chỉ cần nghĩ tới là ta lại không đành lòng hạ thủ.” Tiền Tiểu Phi tựa hồ thực chán ghét tính cách của mình.
“Yên tâm đi,” Sa Ngữ không tiếp tục trêu chọc hắn, mỉm cười nói, “Ngươi không cần hối hận, vì khi đó ta nói thật.”
“Lần này cũng là thật chứ?”
“Ta từ lúc gặp ngươi đến giờ vẫn chưa từng lừa gạt người đi?” Sa Ngữ cười khổ, xem ra Tiền Tiểu Phi thực sự sợ bị lừa.
“Được rồi, tin tưởng ngươi thêm một lần.” Tiền Tiểu Phi tựa hồ như hạ quyết tâm rất lớn.
Sa Ngữ lắc đầu, khẽ thở dài: “Thật sự hâm mộ ngươi, cho tới nay đều sống hạnh phúc đi.”
Không phải câu hỏi, là một câu trần thuật.
Tiền Tiểu Phi suy nghĩ một lúc, rồi gật gật đầu. Hắn cảm thấy chính mình thực đúng là hạnh phúc [lý do xin tham khảo đệ nhất Chương].
“Vậy trở về đi,” Sa Ngữ lại lộ ra vẻ cười làm cho người ta chua sót, “Rời khỏi giang hồ, đến từ đâu lại về nơi đó đi.”
Đến từ đâu lại về nơi đó? Tiền Tiểu Phi bị câu này chọc cười, cũng là một nụ cười khổ: “Ta chỉ sợ không về được.”
Gió lạnh lại thổi qua, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng trải đầy mặt hồ, đẹp đến sắc nhọn. Dưới ánh trăng ấy, hai người, bất đồng tâm tư, tương đồng thương cảm.
“Ta sẽ đi khỏi đây.” Sa Ngữ bỗng nhiên mở miệng, lời nói ra làm cho Tiền Tiểu Phi sửng sốt.
“Ngươi sẽ đi khỏi Xuân Phong Môn? Vậy ngươi muốn đi đâu? Ngươi không phải ở nơi này sao?”
Sa Ngữ nghe vậy, cười cười: “Ai nói với ngươi ta ở đây?”
“Ân…” Tiền Tiểu Phi không trả lời được. Không phải trong tiểu thuyết võ hiệp mọi người đều ở trong môn phái của mình sao? Chưa thấy ai rời đi bao giờ a, đương nhiên trừ khi bị trục xuất khỏi sư môn.
Sa Ngữ cũng không hỏi lại, tiếp tục nói: “Ta vốn không phải người Xuân Phong Môn, hai năm trước ra nhập cũng là có mục đích, hiện giờ thời cơ đã đến, ta phải đi giải quyết chuyện của mình.
Sa Ngữ vừa nói vừa nhìn xuống mặt nước, Tiền Tiểu Phi lại từ cặp mắt kia thấy được cừu hận cùng quyết tuyệt.
“Forgive…”
Tiền Tiểu Phi bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm rất thấp, tựa như một lời thì thầm.
Đó là một loại ngôn ngữ Sa Ngữ chưa từng nghe qua, câu nói kia đối với hắn nghe giống như một chú ngữ, giờ phút ấy, Tiền Tiểu Phi khiến hắn hoàn toàn mê hoặc.
Tiền Tiểu Phi cũng biết Sa Ngữ không có khả năng hiểu được, cho nên hắn xoay người lại trong phòng, mang tới giấy bút [“nhà tù” hắc y nam nhân chuẩn bị cho hắn quả thực rất chu toàn].
Tiền Tiểu Phi rất ít dùng bút lông, chỉ có đôi khi tò mò chơi đùa, nhưng giờ phút này hắn thực sự viết lên giấy mấy ký tự kia.
Đem giấy giao cho Sa Ngữ, Tiền Tiểu Phi mở miệng: “Đây là một loại ngôn ngữ ở chỗ ta, nó có ý nghĩa là – tha thứ.”
“Tha thứ…” Sa Ngữ trầm ngâm thật lâu.
Sau đó, hắn lẳng lặng đem giấy cuộn lại, bỏ vào trong người.
Trong con gió đêm, thanh âm Sa Ngữ phá lệ rõ ràng –
“Cảm ơn, có lẽ… Ngươi thực sự không phải một hài tử.”