Sự kiện “Kim Tiền Bang bang chủ bị bắt cóc” chấn động giang hồ dưới một màn kịch vô cùng nhảm nhí của Tiền Tiểu Phi cuối cùng cũng kết thúc. Mà hai bạn Kim Tiền mãi mới gặp lại nhau, đương nhiên liền nhanh chóng trở lại Đạt Thông khách *** để giải nỗi khổ tương tư.
Các lộ hào kiệt ngoại trừ Sa Ngữ dẹp đường hồi phủ luôn, còn lại đều đóng quân tại Đạt Thông khách ***. Phần lớn trong số đó đều là những kẻ mơ ước đoạt được bí tịch, còn lại là loại như Trịnh Ngân Tử chuyên đi hóng hớt hoặc như Khổng Tiêu thích xem náo nhiệt.
Khách ***, phòng ba tầng hai, mãn thất kiều diễm.
“Vết thương đỡ hơn chưa?” Trên giường màn che chướng rủ, Kim Hàn hôn lên cổ tay đã băng bó kỹ càng của Tiền Tiểu Phi, đau lòng nói, “Đáng ra không nên tha cho lão gia hỏa kia nhanh vậy!”
“Nam tử hán đại trượng phu đâu có yếu ớt như vậy, đã sớm không đau rồi!” Tiền Tiểu Phi có chút ngượng ngùng lắc lắc đầu. Kim Hàn bây giờ đang nằm trên người hắn, khoảng cách quá gần làm cho Tiền Tiểu Phi cảm nhận được cả hơi thở của nam nhân, hắn bắt đầu cảm thấy thật sự khó thở.
Kim Hàn tựa hồ nhìn ra người dưới thân đang quẫn bách, khẽ cười nói: “Nhắm mắt lại.”
Tiền Tiểu Phi vốn đang khổ não vì không biết phải làm gì, nghe vậy lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt. Hắn biết là Kim Hàn muốn hôn hắn, nhưng chờ mãi không cảm nhận được độ ấm của đôi môi kia, khiến cho hắn cực độ bất an.
Kim Hàn ôn nhu nhìn cặp lông mi của Tiền Tiểu Phi khẽ rung rung, cảm thấy mỗi rung động đều như xáo trộn tâm hồn mình. Rốt cuộc, nam nhân cũng không nhịn được, hắn chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi Tiền Tiểu Phi.
Nụ hôn say lòng người từ nhẹ nhàng trở nên mạnh bạo, từ ấm áp trở thành nóng bỏng, giống như một cơn bão cuốn hai người vào vòng xoáy ***. Đến khi Tiền Tiểu Phi có phản ứng, quần áo hắn đã chẳng biết biến đi đâu, mà Kim Hàn thì cũng đồng dạng luôn.
Tới lúc này, hết thảy ngôn ngữ đều là dư thừa, hai người giống như ném đi tầng ngăn cách cuối cùng, đều nhiệt tình mãnh liệt hơn. Bọn họ thăm dò thân thể đối phương, thật cẩn thận cảm nhận phản ứng của người kia, hết thảy xung quanh cũng nóng dần lên, giống như ngay cả không khí cũng sắp bốc cháy.
Khi đôi môi Kim Hàn lần thứ hai hôn lên Tiền Tiểu Phi, hai người đều biết đã tới lúc. Đối mặt với người mình yêu nhất, Tiền Tiểu Phi chậm rãi mở thân thể ra, chờ mong cùng Kim Hàn hợp hai làm một, đây cũng là phương thức trực tiếp nhất để biểu đạt tình yêu mà hắn có thể nghĩ ra.
Phản ứng của Tiền Tiểu Phi làm Kim Hàn cuồng hỉ, hắn có cảm giác mình trở thành người hạnh phúc nhất thế gian. Nam nhân không hề do dự, kêu một tiếng lên tinh thần, rồi lập tức tiến nhập thân thể ái nhân. Tâm cùng thân cuối cùng đạt tới kết hợp hoàn chỉnh nhất!
Nhưng…
Trên thế giới chả có gì hoàn mỹ, tình huống lần này cũng không ngoại lệ, luôn tồn tại một chút tiếc nuối, đó chính là – kinh nghiệm tình ái của Kim Hàn hoàn toàn có thể coi là “không đủ”, mà Tiền Tiểu Phi thì nên nói là “nghiêm trọng không đủ.”
Kết quả là…
“A – nha -” Đạt Thông, nửa đêm, tiếng thét rợn người.
Trải qua lần này, Kim Hàn cuối cùng cũng hiểu được một đạo lý – hạnh phúc thường rất ngắn ngủi.
Sau này, theo sự hồi tưởng của Trịnh Ngân Tử cùng Tiểu Tam, khi hai người nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, lập tức chạy tới trước phòng gõ cửa hỏi xảy ra chuyện gì, liền nhận được giải thích là nhị vị bang chủ Kim Tiền đang luận bàn võ nghệ. Mà đáp án này là do nhị bang chủ Kim Tiền Bang Kim Hàn nói vọng ra ngoài, Tiểu Tam từ đầu tới cuối không nghe thấy tiếng Tiền bang chủ, trừ bỏ giọng thét thảm thiết kia.
Vì thế, không lâu sau, giang hồ truyền lưu một câu nói, chính là đệ nhất cao thủ của Kim Tiền Bang kỳ thật là nhị đương gia Kim Hàn, võ công của hắn còn cao hơn Tiền bang chủ – người đã nhẹ nhành dọn sạch tứ đại môn phái, rất nhiều.
Tới đây, “Thực lực chân chính của Kim Tiền Bang” càng ngày càng truyền xa.
Trải qua một đêm kịch tính, Kim Tiền hai người có thể nói là cân bì lực tẫn, mặt trời lên quá ba sào mới lơ mơ tỉnh dậy. Nhưng thân thể đau nhức không áp chế nổi ngọt ngào trong lòng, dù sao trên thế giới này, không có chuyện gì hạnh phúc thỏa mãn bằng việc kết hợp với ái nhân.
“Còn đau không? Nhẹ nhàng ôm lấy Tiền Tiểu Phi, Kim Hàn trong lòng tràn ngập tự trách. Lúc đầu, hắn vốn muốn từ từ chuyện gì tới sẽ tới, nhưng vừa đụng tới thân thể nóng cháy của Tiền Tiểu Phi, cái gì cũng đều quên hết.
Tiền Tiểu Phi nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười trấn an.
Kim Hàn không kìm lòng được, lại hôn lên môi Tiền Tiểu Phi một lần nữa, chính là sau đó phải cố gắng khắc chế xuống. Tiền Tiểu Phi bây giờ không chịu nổi nhiệt tình lần nữa.
Rửa mặt xong, hai người dọn dẹp phòng ốc, tới khi ngồi vào chỗ đã tới giờ ăn trưa. Kim Hàn vốn định phân phó tiểu nhị đem đồ ăn tới, không ngờ Khổng Tiêu đã đến.
“Tiểu Phi huynh đêm qua nghỉ ngơi thế nào a, từ lúc ra khỏi Tích Thiện ta còn chưa có dịp trò chuyện với ngươi đâu!” Khổng Tiêu cao giọng nói.
“Đa tạ Khổng huynh quan tâm,” Tiền Tiểu Phi cười nói, “Ta bây giờ khỏe tới mức có thể ăn cả một cái đầu ngưu!”
Kim Hàn cũng lập tức tiếp lời: “Lần này lên Tích Thiện, ta còn chưa đáp tạ Khổng huynh tương trợ đâu!”
Ai ngờ Khổng Tiêu liền nghiêm mặt nói: “Đều là huynh đệ, còn nói những lời này làm gì! Hơn nữa ta cũng không giúp được gì, hoàn toàn đều dựa vào năng lực của Tiểu Phi huynh.”
“Ha, ha, đâu có.” Tiền Tiểu Phi chỉ đành cười gượng, vụ Tích Thiện này chỉ sự vài ba câu không thể nói hết.
“Bất quá…” Khổng Tiêu không nhìn ra Tiền Tiểu Phi có gì bất thường, đổi đề tài nói: “Cũng không phải tất cả mọi người đều như ta tới để giúp vui.”
Kim Hàn nghe vậy nói: “Ta biết Tiêu huynh có ý gì. Những môn phái Kim mỗ đưa tới đa số còn ở lại khách *** này, mỹ danh thì nói là chờ thân thể Tiền bang chủ hồi phục, nhưng ai còn không biết ý người say không phải ở rượu đâu.”
Nghe hai người nói, Tiền Tiểu Phi không hiểu ra sao: “Các ngươi đang nói cái gì bí tịch cái gì người say người tỉnh a? Tại sao ta lại chẳng hiểu gì vậy?”
Khổng Tiêu liền nói: “Ngươi nghĩ nhiều môn phái như vậy lên Thanh Phong Lĩnh quả thật là vì cứu người?”
Nhìn nhìn Khổng Tiêu rồi lại nhìn nhìn Kim Hàn, nghĩ lại đoạn đối thoại vừa rồi, Tiền Tiểu Phi cuôi cũng cũng minh bạch. Nhưng minh bạch cũng vô dụng, vấn đề bây giờ là phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Nghĩ nghĩ, Tiền Tiểu Phi quay đầu về phía Khổng Tiêu, nói: “Nếu Khổng huynh đã nói tới việc này, hẳn đã có cách giải quyết rồi?”
Khổng Tiêu ngừng một chút, nói: “Cách thì có một, hơn nữa còn có thể giúp cho nhị vị nhất lao vĩnh dật, chỉ là không biết hai người có nguyện ý không thôi.”
“Nói nghe thử xem.” Kim Tiền hai người đồng thanh.
“Đem bí tịch ra in, quảng bố thiên hạ.” Khổng Tiêu lập tức trả lời. “Như vậy các ngươi có thể hoàn toàn thoát khỏi phiền toái do bí tịch mang lại, mấy việc bắt cóc tống bí tịch như thế này sẽ không xảy ra nữa.”
“Công khai bí tịch?” Tiền Tiểu Phi xác nhận lại.
Khổng Tiêu trả lời: “Đây chỉ là ngu kiến của tại hạ, nếu nhị vị cảm thấy cứ như vậy buông tha cho bí tịch cũng đáng tiếc, vậy thì không cần nghe theo.”
Kim Hàn lập tức tiếp lời: “Nhưng nếu chúng ta không làm, vậy sẽ suốt ngày phải lo lắng đề phòng người khác xuống tay, đúng không?”
Khổng Tiêu nhún vai, ngụ ý quá rõ ràng.
Kỳ thực Kim Hàn cũng chả quý cái bí tịch kia là mấy, hắn sở dĩ do dự là vì bí tịch phải bỏ một vạn ra mua a, mà Tiền Tiểu Phi chắc chắn 200% không muốn bạc trắng cứ thế tan theo mây khói.
Ai ngờ Kim Hàn mới nghĩ tới đây, Tiền Tiểu Phi bên cạnh đã sảng khoái mở miệng: “Công khai cũng tốt! Như vậy sẽ không lo bị tặc nhân nhòm ngó, cũng không sợ gặp họa nữa!”
“Lời này của Tiểu Phi huynh là thật?” Khổng Tiêu kinh ngạc nói.
“Đương nhiên.” Tiền Tiểu Phi trả lời, “Ngươi chưa gặp bí tịch đó thôi, cả đám thảo dược trong đó đều kỳ kỳ quái quái, ta có cầm thêm trăm năm nữa cũng chả chế được loại dược nào, không bằng quảng bố thiên hạ cho xong.”
Tiền Tiểu Phi vừa dứt lời, Khổng Tiêu lập tức cười nói: “Tiền huynh quả nhiên không phải người để ý danh lợi thế tục, không uổng công Khổng Tiêu ta giao thác! Tối nay chúng ta ba người phải uống cho thống khoái, ta mời, coi như an ủi Tiểu Phi huynh luôn!”
“Vậy được!” Tiền Tiểu Phi hào phóng đồng ý, sau đó lại nói, “Không biết Khổng huynh có để ý việc ta mới thêm một bằng hữu khác không? Ân… Kỳ thực cảm tình cũng không tính là sâu sắc, nhưng mọi người đều quen nhau cả, hơn nữa… chuyện in bí tịch chỉ sợ còn phải tìm hắn.”
“Tiểu Phi huynh nói tới…”
“Chủ bút [giang hồ bí văn] Trịnh -“
“Từ đã!” Tiền Tiểu Phi còn chưa nói xong, Khổng Tiêu đã vội vàng ngắt lời, chỉ thấy nam nhân khó nhọc nuốt nước miếng, sau đó nói quanh co, “Ân… Chuyện này… Ta chợt nhớ ra buổi tối còn có việc, bữa rượu này ra nợ, ngày khác nhất định trả gấp bội -“
Tiếng “bội” vừa ra khỏi miệng, thân ảnh nam nhân đã biến mất ngoài cửa.
“Tốc độ nhanh thật…” Tiền Tiểu Phi cứng lưỡi.
“Có thể không nhanh sao?” Kim Hàn cười nói, “Lên báo lá cải một lần là đủ rồi…”
Trang bốn mươi bốn giang hồ bí văn hồi thứ mười ba – đệ đệ của mã hoàng hậu vì trốn cung đình tranh đấu mà lưu lạc giang hồ.
Tiền Tiểu Phi bỗng cảm thấy, uy lực của Trịnh Ngân Tử cũng không thua gì tetramine (một loại độc dược), đúng là người gặp người sợ, chuột gặp chuột vong.
Cuối cùng, mặt trời đã lặn, nhưng Kim, Tiền vẫn chưa mời Trịnh Ngân Tử tới. Đương nhiên không phải là hai người sợ độ hóng của bạn Trịnh, nhưng Kim, Tiền chợt nghĩ rằng, trước khi bí tịch cầm tại tay thì không nên có động tĩnh gì. Nếu đả thảo kinh xà, chỉ sợ không chỉ kế hoạch công khai bí tịch chết từ trong trứng, mà còn mang tới nhiều phiền toái lớn hơn nữa. Lần này hành động yêu cầu tiên quyết là cẩn thận chuẩn xác nhanh chóng, nếu muốn thuận lợi chỉ có cách không cho phép người ngoài có thời gian chuẩn bị.
Kết quả, ngày hôm sau, Kim, Tiền mở tạ yến tại đại đường Đạt Thông khách ***. Phàm là những môn phái chưa rời đi đều có thể tham gia.