Tiền Tiểu Phi đến tận sáng hôm sau vẫn còn phấn khích. Hắn dùng nguyên đêm để thu dọn phòng, cụ thể là dùng màn đem tất cả mọi thứ [mà hắn nghĩ] đáng giá thu vào, gói lại, buộc chặt.
Thấy thì phải lấy mới là bản sắc móc túi, hắn không thể làm sai lời dạy bảo của lão đại được.
Thu thập tốt mọi thứ xong, mặt trời đã nhô lên ở phía đông, Tiền Tiểu Phi ôm cả bụng mong đợi cùng một bọc đồ to oành ngồi ở ghế đá trước cửa phòng chờ nam nhân thực hiện lời hứa.
Một giờ sau…
Tiền Tiểu Phi đặt bọc đồ xuống – Con người không thể quá tham lam, nếu không cuộc sống sẽ rất nặng nề.
Hai giờ sau…
Tiều Tiểu Phi trở về phòng, lấy chăn bông cuốn quanh người – gió lạnh buổi sáng từng đợt từng đợt thổi tới, kiên trì lâu như vậy đã là rất lợi hại rồi.
Ba giờ sau…
Tiền Tiểu Phi đứng lên – phần thân thể tiếp xúc với ghế đá đã toàn toàn mất cảm giác.
Bốn giờ sau…
Tiền Tiểu Phi quay trở lại phòng, trèo lên giường – vẫn là trong phòng ấm áp.
Năm giờ sau…
Tiền Tiểu Phi bò ra ngoài, rồi ngay lập tức quay về nằm tiếp – bọc đồ để quên ở ngoài đã được đem vào.
Sáu giờ sau…
Tiền Tiểu Phi đang trong cơn mộng đẹp – hắn đã chắc chắn là nam nhân quên mất lời nói hôm qua rồi.
Tiền Tiểu Phi đang ngủ, đột nhiên bị đánh thức. Ai có học cũng biết, đang ngủ mơ bị đánh thức là việc đáng oán giận nhất nhì trong cuộc đời, bất luận là bị lão sư, gia trưởng hay là bạn học, bất luận là ở lớp học, trong nhà hay là ký túc xá.
Mà Tiền Tiểu Phi lại không có đi học, cho nên bị người ta đánh thức đối với hắn là việc đáng oán giận nhất.
Đó chính là lý do mà sau khi bị đánh thức, Tiền Tiểu Phi không lập tức mở mắt mà nắm chặt tay thành quyền. Hắn là tính toán – bất luận tiến lên là ai, trước cứ đấm cho phát rồi nói sau.
Thanh âm ồn ào càng ngày càng gần, Tiền Tiểu Phi nhắm mắt, thính giác lại càng dị thường mẫn duệ, hắn biết cửa phòng bị đẩy ra, nghe tiếng có vẻ không chỉ một người tiến vào. Bọn họ nhìn chung quanh một lúc, rồi tiến thẳng đến bên giường. Tiền Tiểu Phi giả bộ ngủ, đồng thời lại tăng thêm vài phần lực đạo vào nắm tay, chỉ còn chờ xem tên nào không có mắt đưa đầu vào.
Nhưng là, hiện thực luôn luôn tàn khốc, kế hoạch tốt mấy cũng không bằng ứng biến nhanh.
Cho nên, hiện thực có biến đổi lớn, Tiền Tiểu Phi cũng thay đổi sách lược, từ định đánh người chuyển thành đem chăn bông cuốn chặt lấy mình, lăn thẳng xuống gầm giường.
Tả vậy xem ra còn chưa đủ trực quan, quá trình Tiền Tiểu Phi chuyển từ “đánh người” sang “lăn giường” cụ thể từng động tác như sau:
Bước đầu tiên: Tay trái nắm chặt, chuẩn bị hất chăn bông ra.
Bước thứ hai: Nắm tay bên trái sắp tung ra khỏi chăn bông đột nhiên từ quyền biến chưởng, nhanh chóng mở ra, nắm chặt chăn bông.
Bước thứ ba: Tay trái nắm chặt chăn bông nhanh chóng hạ xuống, đồng thời tay phải cũng thu vào.
Bước thứ tư: Hai tay phối hợp, nhanh chóng đem chăn bông cuộn chặt thân thể.
Bước thứ năm: Chân phải đạp xuống, chân trái giơ lên, xoay người xuống giường.
Bước thứ sáu: Thắt lưng, bụng, đùi dùng lực, lăn thẳng vào gậm giường.
Xong! Động tác thật hoàn mỹ trôi chảy!
Nhưng mà, biến đổi lớn đến tột cùng là cái gì?
Kỳ thực, bất quá cũng chỉ là mấy người mới tới nhìn thấy tư thế ngủ tuyệt mỹ của Tiền Tiểu Phi, liền gào to một câu: “Nơi này còn có một tên Xuân Phong Môn, các huynh đệ chém hắn!”
Tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủi, Tiền Tiểu Phi vẫn ngay lập tức hiểu được vấn đề. Người kia nói cái gì? Là “chém” á! Tức là nếu hắn đấm người ta thì đừng có mong thu hồi lại được, mà hắn cũng không nguyện ý làm Dương Quá! (ý em nó là không muốn giơ tay ra để bị chém cụt như Dương Quá ấy mà) Cho nên bản năng cầu sinh khiến cho hắn dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhanh như chớp – lăn xuống gậm giường.
Mấy người mới tới có lẽ chưa bao giờ thấy qua loại “khinh công” này đi, đều bị dọa đến ngây người, thật lâu sau vẫn không nói được lời nào. Lúc này, từ dưới gầm giường một bàn tay run rẩy thò ra, cầm một mảnh vải trắng [xé ra từ quần áo], đáng thương vẫy vẫy: “Các vị đại hiệp, ta không phải người của Xuân Phong Môn…”
Người tới rốt cuộc phục hồi tinh thần, ác thanh ác khí kêu la: “Người nào? Đi ra nói chuyện!”
“Các ngươi phải cam đoan không giết ta…” thanh âm nói chuyện cũng đáng thương không kém bàn tay vừa thò ra, chỉ nghe thấy một tia yếu ớt, hắn là cách một tầng chăn bông phát ra.
“Nếu ngươi thực không phải người Xuân Phong Môn, chúng ta cũng không có lý do giết ngươi, nhưng nếu ta phát hiện ra ngươi lừa…”
“Vậy OK!” Không đợi người tới nói xong, Tiền Tiểu Phi hoan hỉ ngắt lời, dùng tốc độ ngang ngửa với lúc trước lăn ra.
Trong phòng, ngoại trừ Tiền Tiểu Phi còn có ba nam nhân, trên người mặc thô bố y, vừa thấy đã biết là cái loại không có gì tiểu bang phái. Tiền Tiểu Phi xuất hiện, bọn họ cũng nhanh chóng trở nên cảnh giác.
Tiền Tiểu Phi thấy thế nhíu mày. Có lần không vậy, bọn họ có cái gì phải khẩn trương a! Ba người, ba ngọn thương… Nga, không phải, là ba cây đao, hơn nũa, mỗi người khẳng định ít nhiều đều biết một chút võ công, nên khẩn trương phải là hắn a!
“Ngươi nói ngươi không phải người Xuân Phong Môn, có gì để chúng ta tin tưởng?” Nam nhân đứng đầu rốt cục mở miệng.
“Ân…” Tiền Tiểu Phi cúi đầu tìm một hồi, ánh mặt dừng lại ở bọc đồ cạnh giường.
Hắc hắc, mình quả nhiên thông minh mà. Tiền Tiểu Phi vừa nghĩ, vừa đi đến, đem gói đồ ôm đến trước mặt ba người: “Đây là chứng cớ.” Hắn nói xong, liền mở gói đồ ra, bên trọng là đủ các loại đồ dùng dụng cụ, quả thực rực rỡ muôn màu. Có bình hoa, có nến, có sách cổ, có tranh cuốn, nếu ở thời hiện đại cũng đủ để mở một cửa tiệm đồ cổ nhỏ.
“Cái này cũng tính là chứng cớ?” Mọi người không hiểu.
“Ai, các vị đại ca nhìn kỹ phòng này xem, có phải chỉ còn bốn bức tường không? Vì cái gì? Vì tất cả đồ đều ở trong này a!” Tiền Tiểu Phi kêu lên, tựa như tiên sinh đang giảng đạo cho mấy tên học trò đầu đất, “Ta là ăn trộm a.”
“Trộm?” Mọi người tự hồ vẫn không hiểu.
Tiền Tiểu Phi bất đắc dĩ, mấy kẻ này quả thật hỏi đến không còn gì để nỏi mới thôi, làm hắn đành phải tiếp tục giải thích: “Đúng vậy, ta chính là ăn trộm, sáng nay từ bên ngoài lẻn vào, tính chôm một ít đem ra ngoài bán, nhưng là chưa kịp chạy đã bị các bị đại ca bắt được.”
Tiền Tiểu Phi thực là há mồm ra đã có thể nói dối, bất quá không phải tất cả đều giả, hắn quả thật đúng là trộm.
“Nguyên lai là như vậy…”
Tiền Tiểu Phi mừng thầm, xem ra cái tên đứng đầu kia thực sự tin rồi.
“Không đúng, vậy ngươi như thế nào lại ngủ ở đây?”
Chà, sự tình phát triển ngày càng phức tạp.
“Khụ, khụ, này…” Tiền Tiểu Phi nghĩ nhanh, sau đó lời nói dối tuôn ra như nước chảy, “Ai nha, là như vầy, ta đem đồ vật gói lại định rời đi, chợt nghe bên ngoài có thanh âm, nhất thời sợ hãi bỏ chạy, núp vào trong chăn. Ta nghĩ là người ngoài cửa không thấy trong phòng có động tĩnh gì sẽ rời đi, không ngờ lại đẩy cửa vào. Cho nên ta không phải ngủ ở trên giường mà là trốn trên giường.”
“Nga…” Tên đứng đầu có chút đăm chiêu gật gật đầu, sau đó hỏi, “Vậy người vào là ai?”
Ngã ngửa! Tiền Tiểu Phi thật rất muốn có thể dùng Thiên mã lưu tinh quyền(cái này trong truyện Saint Seiya hay ở Việt là Áo Giáp Vàng -_-|||) mà đem mấy thằng trước mặt đánh bay, hoặc là dùng Thủ thuật đao của Jinbei(thằng này trong One Piece hay Đảo Hải Tặc -_-||||||) bổ đầu ra xem bên trong là hồ dán hay là rơm!
Nhẫn tự trong lòng nhất bả đao, khán nhĩ nhẫn thuật cao bất cao (Để chữ nhẫn trong lòng, dù bị chém một đao cũng không có phản ứng, để xem khả năng nhẫn của ngươi cao hay thấp). Tiền Tiểu Phi trong lòng tự nói nhẫn nại tới n trăm lần, nói khắc chế n ngàn lần, đồng thời hít sâu n vạn lần, rốt cuộc… vẫn là không nhẫn được!
Chính là tại lúc nước sôi lửa bỏng này, từ đáy lòng hắn bỗng vang lên một thanh âm: “Bọn họ đang nắm cái mạng nhỏ của người nha.”
Bao nhiêu xúc động biến mất hết, nội tâm bình tĩnh lại, vẻ mặt tươi cười cũng xuất hiện.
Tiền Tiểu Phi dùng nụ cười phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới xuất hiện, đối mặt với tên cầm đầu, nói: “Người bước vào… chính là chư vị đại ca a.”
“Thì ra là thế.” Nam nhân đã hiểu, cuối cùng cũng đã hiểu. Hắn nhìn bọc đồ, rồi lại nhìn Tiền Tiểu Phi, hoàn toàn tin tưởng.
“Ngươi không phải người ở đây, vậy ân oán của chúng ta với ngươi cũng không có can hệ gì.” Tên cầm đầu vừa nói vừa hạ đao xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào mấy thứ đồ kia.
Tiền Tiểu Phi lập tức hiểu được ý tứ của nam nhân, vội vàng cười nói: “Hôm nay nhận thức coi như là duyên phận, các vị đại ca thích cái gì cứ lấy, coi như chúng ta kết làm bằng hữu!”
Ba người nghe xong lập tức mặt mày hớn hở, ngồi xổm xuống bắt đầu chọn đồ, vừa chọn vừa ríu ra ríu rít thảo luận xem đồ của ai đáng giá hơn.
Tiền Tiểu Phi cũng ngồi xuống, hiện tại hắn có cả một bụng nghi vấn cần mấy người này giải đáp.
Thừa dịp nam nhân dừng lựa đồ, Tiền Tiểu Phi sáp vào: “Ta nói các vị đại ca, các ngươi hôm nay tới đây làm gì a?” Xuân Phong Môn thế nào có thể để các ngươi tùy tiện ra vào được? Câu này hắn không hỏi ra tiếng.
“Ngươi còn không biết a!” Nam nhân hiển nhiên tâm tình tốt, cho nên nói cũng là thao thao bất tuyệt, “Hôm nay tứ đại môn phái vây đánh Xuân Phong Môn, mà cái Xuân Phong Môn này thật đúng là khó tìm, nếu không có nội ứng chỉ sự tứ đại môn phái vào cũng còn không nổi đâu. Bất quá nghe nói môn chủ nơi này đã bị Tích Thiện trụ trì đánh trọng thương, Xuân Phong Môn còn không náo loạn như rắn mất đầu? Cho nên ngươi xem, bình thường Xuân Phong Môn kiêu ngạo như vậy, đến bây giờ không phải liền trốn trốn chạy chạy sao! Hắc hắc, cho nên mấy tiểu bang phái chúng ta liền thừa dịp loạn vào chia phần…”
Tên cầm đầu còn nói tiếp, bất quá Tiền Tiểu Phi cũng chẳng muốn nghe, hắn không biết Xuân Phong Môn xấu xa như thế nào, nhưng hắn cảm giác như đang ở trong [Ỷ thiên Đồ long ký] phần “Lục đại môn phái vây đánh Quang Minh Đỉnh”, bình thường giả vờ chính nghĩa, cái gọi là danh môn đại phái chẳng qua là ỷ nhiều đánh ít. Không nghĩ tiểu thuyết của Kim Dung tiên sinh thế mà lại là chuyện có thật, đột nhiên Tiền Tiểu Phi bắt đầu hoài nghi Kim Dung có phải hay không cũng xuyên việt quá không, nếu không tại sao lại viết giống thực như vậy! Hắn mỗi lần đọc đều thấy Trương Vô Kỵ xuất hiện thật quá hay, chỉ có điều hắn không nên chịu của mỗi chưởng môn ba chiêu, mà nên cho mỗi đứa một quyền mới phải! Dù sao nếu Tiền Tiểu Phi có ở đó, hắn nhất định sẽ đánh, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là hắn có võ công như Trương Vô Kỵ.
Ba người kia thu hoạch xong rất nhahn liền ly khai, lúc rời đi còn dặn Tiền Tiểu Phi cũng nhanh chóng đi đi. Tiền Tiểu Phi nhìn cái màn [chỉ còn lại mỗi cái màn bọc đồ], tiếc không để đâu hết. Ai, tự làm tự chịu a.
Hắn cũng định đi, Xuân Phong Môn bị diệt, cũng không ai giam lỏng hắn nữa, cái nam nhân kia [chính là môn chủ] mặc kệ hắn đã chết hay bị thương cũng không can hệ gì đến mình. Người ta sống có mệnh cả, Tiền Tiểu Phi cảm thấy chính mình như đang ở trong một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, tuy là có chút cảm khái, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt rời đi.
Tiền Tiểu Phi chỉnh lại quần áo, bắt đầu cất bước.
Ai ngờ mới vừa ra tới cửa, dưới chân không biết bị cái gì giữ lại! Tiền Tiểu Phi đang muốn mở miệng mắng, lại bị tình cảnh trước mặt hách trụ, giữ chân mình không phải ai khác, chính là người mà tên cầm đầu kia nói đã bị trọng thương – Xuân Phong Môn môn chủ! Mà hắn bây giờ sắc mặt xanh xao, khóe miệng còn dính huyết, bộ dáng thật sự rất dọa người.
Tiền Tiểu Phi phát hiện mình sai lầm rất nghiêm trọng, chính là độc giả thì có thể trơ mắt lạnh nhạt, mà hắn thì không thể.
Bởi vì hắn đã là một phần của cuốn tiểu thuyết rồi.