Ngoài mật thất truyền đến một trận ồn ào, Tiền Tiểu Phi biết có người đang lục soát nơi này, tiếng đồ vật vỡ, tiếng bàn bị đập vang lên, Tiền Tiểu Phi thậm chí có thể tưởng tượng bọn họ muốn tìm nam nhân đến mức nào, muốn bức hắn vào con đường chết.
Bất quá Tiền Tiểu Phi cũng không lo lắm, vì hắn hoàn toàn tin vào độ an toàn của cơ quan tại vách đá phía bên phải cái lỗ nhỏ của tấm ván gỗ cách giá sách phía sườn tây của giường mười cm.
Nam nhân hiển nhiên cũng không lo lắng, bởi vì hắn đang an ổn nằm trong lòng mình, nhìn vào căn bản không thể tưởng tượng bộ dáng hung tàn của vài phút trước. Tiền Tiểu Phi thực không rõ mình đã cứu ai, một người hay một con ác quỷ, nhưng cánh tay ôm nam nhân lại thực là kiên định.
“Ngươi đừng lấy oán trả ơn cho ta…”
Tiền Tiểu Phi cũng không biết mình nói cho nam nhân nghe, hay chính là đang tự thuyết phục mình.
Nhìn quanh bốn phía, Tiền Tiểu Phi mới phát hiện mấy tác giả tiểu thuyết võ hiệp khẳng định là chưa bao giờ chui vào mật thất đi, cái loại mật thất có đầy đủ mọi thứ phương tiện lại còn có đường rẽ sang linh tinh lang tang động khác rõ ràng là lừa đảo! Sự thật trong đây ngoài trừ ngọn đèn mờ mờ cùng với bốn vách tường đen kịt thì cái gì cũng không có! Chỗ này căn bản chỉ là một cái hầm thôi, mà hắn với nam nhân là rau cải trắng bị chôn trong đó mà!
Mới nghĩ tới đây, trong lòng bỗng cảm thấy không ổn, Tiền Tiểu Phi lúc này mới nhớ tới nam nhân bị thương.
Không biết hắn bị thương ra sao, Tiền Tiểu Phi liền vừa nghĩ vùa bắt đầu cởi quần áo nam nhân. Kỳ thực hắn cũng không cần cởi, vì quần áo sớm đã bị đủ các loại lợi khí chém thành một cái giẻ rách.
Cảnh tượng trước mắt làm cho Tiền Tiểu Phi hút một hơi khí lạnh, nhìn đến đâu cũng toàn những vết thương ghê người, từ bả vai đến trước ngực, từ sau đùi đến bên hông, trên người nam nhân không có đến một chỗ lành! Có vết thương còn bị máu làm dính vào vạt áo, có chỗ còn liên tục rỉ huyết.
Tiền Tiểu Phi không đành lòng nhắm mắt, hắn giống như trông thấy vô số người vây quanh nam nhân, không ngừng dùng đủ các loại vũ khi thương tổn hắn. Cái gọi là đại hiệp lấy một địch trăm vĩnh viễn chỉ có trong truyện, thực sự mỗi người đều làm từ máu thịt, đều là phàm nhân thôi.
Nghĩ đến đây, Tiền Tiểu Phi bắt đầu không thể khống chế hận những kẻ đó, thống hận bọn chúng ti tiện, thống hận bọn chúng lấy nhiều khi ít, thống hận bọn chúng tàn khốc.
Đây chính là Tiền Tiểu Phi, một người sống tại thế kỷ hai mươi mốt, một thanh niên dễ dàng bị nhiệt huyết che mờ đầu óc. Nếu hắn bình tĩnh hơn một chút thì hẳn sẽ nghĩ tới, bằng tác phong của nam nhân trước mặt hắn kia, những kẻ đó kết cục so với hắn cũng chẳng tốt hơn được phân nào, mà cái tên mới nãy bị biến thành tổ ong vò vẽ chính là một bằng chứng xác thực.
Ngoài cửa đã không còn động tĩnh gì, Tiền Tiểu Phi đang tự hỏi mấy người kia đã đi thật chưa, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn, nghe thanh âm cũng đủ rõ ràng độ kịch liệt của vụ nổ.
Trong phút chốc, Tiền Tiểu Phi liền hiểu được. Bọn họ lấp cửa vào! Tựa như Thành Côn làm nổ Quang Minh Đỉnh (Ỷ thiên đồ long đây, vẫn cái đoạn lục đại môn phái oánh Quang Minh Đỉnh thôi), chỉ khác ở chỗ Xuân Phong Môn kết cấu quá phức tạp, làm cho bọn họ chủ có thể nổ cửa vào, nếu không chính chúng cũng không thể chạy ra. Nhưng dù như vậy, mục đích giết chết nam nhân cũng coi như đã đạt thành, nam nhân hoặc bị thương nặng mà chết, hoặc sẽ bị nhốt đến chết ở chỗ này.
Nhân tâm vì cái gì có thể tàn nhẫn đến thế? Tiền Tiểu Phi nghĩ không ra. Hắn còn có thể vì trộm nhầm tiền của người tốt mà áy náy mấy ngày, những người này tại sao có thể vô cảm đuổi cùng giết tận nam nhân!
Tiền Tiểu Phi nghĩ nát óc cũng không thông, nhưng có một việc hắn sáng tỏ, đó là hắn từ thống hận đã biến thành cừu hận. Hắn đời này chưa bao giờ hận ai, những kẻ này may mắn trở thành người đầu tiên.
Nguyên nhân cũng không phức tạp, không phải đau lòng nam nhân, càng không phải lòng chính nghĩa nổi lên, mà là…
Hắn sẽ cùng nam nhân bị nhốt chết ở đây!
Không được, hắn là thanh niên tốt thân mang tuyệt kỹ khỏe mạnh luôn hướng về phía trước, làm sao có thể bị nhốt chết? Không được, tuyệt đối không được! Nghĩ nghĩ, hắn bắt đầu lay động hy vọng duy nhất, cũng chính là nam nhân đang hôn mê, thật sự nếu không ra ngoài trị liệu thì hy vọng duy nhất này của hắn cũng sẽ mất máu mà chết luôn!
Cho nên hắn phải lay, lay thật nhanh, lay thật mạnh, đồng thời mỗi lần lay lại một lần hét:
“Đại hiệp, cơ quan ra ngoài ở chỗ nào a – “
Phỏng chừng là chịu tác động quá mãnh liệt, Kim Hàn cuối cùng cũng tỉnh: “Cứ lay nữa ta thực sự sẽ chết trong tay ngươi…”
Hắn nói lời này nghe có chút sinh khí, có chút bất đắc dĩ, nhưng nhiều hơn là an tâm. Đúng vậy, mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Tiền Tiểu Phi, thực khiến hắn an tâm, không có lý do gì, đơn giản là an tâm.
“Cơ quan dưới tảng đá ở góc tưởng…” Kim Hàn nói. Hắn quả thực phải nhanh chóng ra ngoài, vết thương trên người đã để đủ lâu rồi.
Cơ quan ra ngoài dễ tìm hơn so với cơ quan tiến vào, bằng chứng là lần trước Tiền Tiểu Phi dưới sự chỉ đạo của nam nhân mất tới hai mươi phút mới tìm được, mà lần này hắn không quá một phút đã mở được cửa mật thất.
Ngoài cửa là một đống hỗn độn, thực rõ ràng mấy kẻ kia đã kịch liệt cướp đoạt một hồi. Đối với con người, hay ít nhất là đối với mấy tên đó, đứng trước kim ngân tài bảo đầu óc liền trống rỗng, bản tính cướp bóc nguyên thủy liền lộ rõ.
Tiền Tiểu Phi đem giường chiếu thu thập qua loa một chút, rồi đỡ nam nhân nằm lên. Trong vô thức, động tác của hắn cũng trở nên thực nhẹ nhàng cẩn thận. Nam nhân cũng cảm giác được, nhưng chỉ phức tạp nhìn Tiền Tiểu Phi, không lên tiếng.
“Thương thế của người cần lập tức trị liệu, bất quá ta chỉ biết thượng dược, nên nói coi dược để ở đâu?” Tiền Tiểu Phi hỏi. Hắn quả thực chỉ biết thượng dược, anh em trong tập đoàn thường nói hắn ít nhất cũng có điểm này dùng được, cho nên bị thương luôn tìm đến.
“Sương phòng phía Đông Bắc… Dược đều để ở đó.” Nam nhân trả lời.
Tiền Tiểu Phi lập tức đứng dậy, chuẩn bị đi lấy dược, không nghĩ bị nam nhân giữ chặt lại. Quay lại nhìn nam nhân nắm vạt áo mình, nội tâm kinh ngạc một trận. Đây là lần đầu tiên nam nhân chủ động chạm vào hắn, hắn vẫn cảm thấy nam nhân không thích tiếp xúc với người khác, không nghĩ tới…
“Còn có gì phải làm sao?” Tiền Tiểu Phi khó hiểu hỏi.
Nam nhân không nhìn Tiền Tiểu Phi, mà gắt gao nhìn chằm chằm tay mình, tựa hồ băn khoăn thật lâu, sao đó mới gian nam nói ra mấy chữ: “Bọn họ… có thể còn chưa đi…”
Ấm áp, tràn đầy ấm áp, trong nháy mắt chạm vào tâm Tiền Tiểu Phi.
Bọn họ còn chưa đi, cho nên phải cẩn thận sao?
Không ai chán ghét được quan tâm, mà Tiền Tiểu Phi lại thực rất thích. Có lẽ vì hắn vốn là cô nhi, tuy rằng tính cách lạc quan, hắn cũng chưa từng vì thân thế của mình mà sầu não, nhưng ngẫu nhiên cũng có lúc nghĩ nếu mình có cha mẹ, có thể hay không vĩnh viễn sống dưới sự quan tâm của họ, vĩnh viễn làm một đứa nhỏ không chịu lớn.
Chính là ấm áp đến mấy hắn vẫn không khỏi có chút kinh ngạc, nam nhân đột nhiên đổi tính sao, nếu không trước sau thế nào lại khác biệt lớn vậy?
“Yên tâm,” Tiền Tiểu Phi mỉm cười, “Cửa vào đều bị lấp, bọn họ không đi, chẳng lẽ lưu lại bồi chúng ta chết?”
“Lấp?” Nam nhân nghe vậy sửng sốt, sau đó cười lạnh, “Thật đúng là tác phong của mấy kẻ đó…”
Lại tới nữa, lại cái loại cười này! Tiền Tiểu Phi chán ghét nhíu mày, hai tay đã không theo khống chế vươn ra, hung hăng chụp về phía mặt nam nhân, nháy mắt xóa sạch vẻ tươi cười chướng mắt: “Mạng nhỏ của ngươi ở trong tay ta, ta chính là lão đại, hiện tại ta lệnh cho ngươi không được cười khó coi như vậy nữa!”
Kim Hàn tựa hồ bị chuyện vừa xảy ra trấn trụ, tay cầm áo Tiền Tiểu Phi cũng không tự giác buông ra, Tiền Tiểu Phi nhân đó liền xoay người, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bề ngoài giống như đang giáo huấn thực nghiêm, chứ thực ra việc hắn rời đi còn bao hàm một tầng nguyên nhân sâu hơn – chờ nam nhân bắt đầu phát hỏa thì hắn muốn chạy cũng không xong đâu.
Khó coi? Kim Hàn gian nan đưa tay lên sờ sờ mặt, sau đó lại thử cười một cái.
Trước mặt không có gương, bằng không hắn đã có thể thấy rốt cuộc là dạng biểu tình gì lại làm Tiền Tiểu Phi chán ghét đến vậy.
Nghĩ tới đây, Kim Hàn liền phát hiện hành động của mình thực buồn cười, hắn hoài nghi chính mình có khi nào bị cái tên đơn thuần kia lây bệnh rồi.
Nói đến người kia, hắn như thế nào còn không có trở về? Từ nơi này đến gian sương phòng kia cũng không phải rất xa, không cần dùng nhiều thời gian vậy, chẳng lẽ hắn chạy? Không có khả năng, cửa vào đã bị lấp, không có mình hắn căn bản muốn ra cũng không nổi. Vậy vì cái gì còn chưa trở về?
Vô số câu hỏi không có đáp án, chậm rãi tụ tập thành loại cảm xúc mang tên lo lắng, tràn ngập khắp thân thể Kim Hàn.
Loại cảm xúc này ở trong lục phủ ngũ tạng Kim Hàn không ngừng quay cuồng, cho đến khi bóng dáng quen thuộc kia xuất hiện ở cửa mới dần dần tán đi.