Kính Ảnh Tình Duyên

Chương 2: Chương 2




Kính Ảnh tình duyên

Tác giả: Mạt Tiêm Thù

Dịch & Edit: QT & Tiểu Hồng

——– 0 O 0 ———

Đệ Nhị Chương

Quy củ của Huyền Lăng phủ, thị vệ lần đầu tiến vào Hình đường, nhất định trước tiên phải chịu hình phạt xuyên cốt, vừa là trừng phạt vừa là cảnh cáo, bởi vì tổn thương xương cốt sẽ lưu lại cả đời không thể mờ đi dấu vết.

Nhưng dù là như thế, Kính Ảnh vẫn là khẩn cấp hướng tới Hình đường, tốc độ cực nhanh, khiến lão quản gia không kịp nhường đường trố mắt đứng nhìn, chưa thấy qua ai tới Hình đường mà còn gấp gáp như vậy!

Ba mươi bảy ngày, từ lần đầu gặp mặt đến bây giờ đã ba mươi bảy ngày, Kính Ảnh đứng ở hình thai (*) nhìn thấy người nọ tay cầm hình tiên đi từng bước một tiến tới chỗ hắn, nhìn thấy đôi mắt suốt ba mươi bảy ngày qua hàng đêm đều đi vào giấc mộng của mình, chỉ cảm thấy trái tim như rơi vào vực sâu vạn trượng, từ đó về sau, khó khăn mà ngoảnh đầu lại!

Hàn Kỳ cũng không thèm nhìn tới, lấy ra một cái xích sắt, không khoan nhượng dùng nội lực, từ cổ tay của Kính Ảnh xuyên qua, máu tươi trào ra, Kính Ảnh mơ mơ hồ hồ nhìn y, cuối cùng hừ cũng không hừ một tiếng.

Kính Ảnh cũng không kêu đau, chỉ lặng im nhìn thẳng y, mong được tiến vào trong cặp mắt như hàn đàm (hồ lạnh lẽo) của Hàn Kỳ. Thậm chí gian nan hướng y nhếch miệng cười.

Sau đó chậm rãi giơ tay lên, hoàn toàn không để ý đau đớn sâu tận xương tủy trên cổ tay, tiếp tục hướng phía trước chuyển động, một tấc lại một tấc, rốt cuộc bắt được một mảnh y tụ (ống tay áo) của Hàn Kỳ. Lúc này Kính Ảnh ánh mắt lưu chuyển, lại càng động nhân nói không nên lời.

Trả giá đại giới như vậy, chỉ vì được nhìn y một cái.

Lần này tình ý, mảnh si tâm này, đến tột cùng phải như thế nào mới có thể nói ra khỏi miệng.

Hàn Kỳ kinh ngạc nhìn cử động của hắn, sau một lúc lâu, bất động thanh sắc đem tay áo của mình kéo trở về.

~~~

Hai cổ tay Kính Ảnh bị xích sắt xuyên thấu, chặt chẽ trói ở trên hình trụ. Máu tươi theo cánh tay chảy xuống, nhỏ giọt trên nền đất đá, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Hàn Kỳ tay cầm hình tiên, không chút lưu tình hướng trên người Kính Ảnh đánh tới, bóng roi lên lên xuống xuống. Máu tươi dần dần nhuộm đỏ bạch y, nhìn thấy ghê người. Kính Ảnh cắn chặt môi, không để cho mình phát ra âm thanh. Một đôi mắt ôn nhuận nhìn Hàn Kỳ, nháy cũng không nháy.

Sắc mặt Kính Ảnh trắng bệch, mồ hôi cơ hồ đem y phục thấm ướt đẫm, hắn cắn chặt răng, mặc cho tiếng roi vang lên. Cũng không biết đánh bao lâu, Hàn Kỳ rốt cuộc ngừng lại.

Chưa đợi lấy lại được hơi, Hàn Kỳ liền cởi xuống xích sắt, vừa dùng lực từ trong cổ tay Kính Ảnh rút ra.

“A…” Kính Ảnh bất ngờ không kịp đề phòng, không khỏi kêu thảm một tiếng, toàn thân kịch liệt run rẩy, mồ hôi lạnh đầm đìa. Hàn Kỳ lại cũng không thèm nhìn tới, lệnh thủ hạ đưa hắn ra ngoài.

Ngày đó từ đầu đến cuối, Hàn Kỳ cũng không cùng Kính Ảnh nói qua một câu, mà Kính Ảnh cũng là đau đến nói không ra lời.

Bất quá cho dù như vậy Kính Ảnh vẫn làm không biết mệt, thương thế tốt lên liền làm lại trò cũ. Một tháng liền vào Hình đường ba lượt, tạt tử ( kẹp ngón tay), dùng trúc thiêm (que nhọn bằng trúc) đâm vào khe hở ngón tay, hay gì gì đó cũng đều nếm qua mấy lần.

Kính Lăng mỗi lần thay hắn trị thương nhịn không được mà thở dài, “Ta nói, thời gian dài như vậy, ngươi rốt cuộc có điểm tiến triển hay không?” Kính Lăng một bên thay hắn bôi thuốc một bên nói lảm nhảm.

“Ai!… Từ lần đầu tiên gặp mắt y tổng cộng cũng chỉ nói với ta hai câu!” Kính Ảnh thở dài.

“Hả? Nói cái gì?” Kính Lăng có vẻ đầy hứng thú.

“Câu đầu tiên là ‘Ngươi nếu dám đi theo, ta muốn mạng ngươi!”‘ Kính Ảnh học ngữ khí lạnh lùng của Hàn Kỳ.

“Kia câu thứ hai?”

“Để ta dùng lực kẹp, đừng làm cho hắn bất tỉnh!” Kính Ảnh hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh ngay lúc đó, theo sau mệnh lệnh của Hàn Kỳ, dây thừng đột nhiên liền thu lại, tạt tử càng ngày càng chặt, ngón tay thon dài bị mộc lăng (góc gỗ) tra tấn huyết nhục mơ hồ, máu tươi theo khe hở chảy xuống, đau tận xương cốt.

“A? Như vậy a! Vậy ngươi có thử hướng y nói rõ tâm ý chưa?”

“Tại sao không có!”

“Vậy y phản ứng gì?”

“Y nói câu thứ hai!”

“…Ngươi nên phạt xong rồi nói sau!” Kính Lăng thở dài, “Vừa là xuyên cốt, vừa tạt tử trúc thiêm, Kính Ảnh ngươi có biết hay không, nếu không phải ta y thuật cao siêu, tay người liền bị phế đi rồi biết không?”

“Vâng vâng vâng, Ngũ ca tốt nhất, không giống Kính Viêm, chỉ biết chê cười ta… Đúng rồi, tại sao chỉ một mình ngươi ở đây?”

“Kính Viêm không biết lêu lổng chỗ nào, Đại ca cùng Kính Lân có nhiệm vụ.”

“Kính Lưu đâu?”

“Ngươi thử nói xem? Đương nhiên ở chỗ Vương gia ấy.”

“A!” Kính Ảnh kéo âm dài ái muội, vừa nghĩ tới Vương gia nhà mình mỗi lần ở trên giường bị cái mặt than của Kính Lưu làm tức giận đến nổi trận lôi đình, liền không phúc hậu mà muốn cười.

“Này!” Kính Lăng cắt ngang niềm vui sướng khi người gặp họa của hắn, “Ngươi lần sau còn muốn dùng biện pháp này đi gặp y sao?”

“Đương nhiên! Nếu không y như thế nào chịu gặp ta!”

“Ngươi thật đúng là… Vết thương vừa hảo đã quên đau! Tự mình chuốc lấy cực khổ!” Dứt lời xoay người liền đi ra ngoài.

“Kính Lăng, ngươi đi đâu thế?”

“Ta đi giúp ngươi tìm mấy thảo dược danh quý, thuận tiện trước thay ngươi chuẩn bị quan tài.”

Bên trong Hình đường lãnh lẽo yên tĩnh, trừ bỏ thanh âm roi quật trên thân thể thì không còn động tĩnh gì khác.

Hàn Kỳ trước sau như một vẫn không nói lời nào, một khắc cũng không ngừng vung roi trong tay. Kính Ảnh cũng như lúc thường cắn chặt khớp hàm, giữ im lặng thừa nhận khổ hình gia tăng trên người mình.

Kính Ảnh gắt gao cắn môi dưới, chuẩn bị nghênh đón tiên tiếp theo, ai ngờ đau đớn trong dự liệu nhưng không có đến. Ngẩng đầu chỉ thấy Hàn Kỳ giơ roi lên dừng giữa không trung, người nọ sắc mặt tái nhợt, đột nhiên ném roi đi, cả người run rẩy.

Kính Ảnh cả kinh, thấy y như vậy sợ tới mức cái gì cũng đều bất chấp, ngưng thần vận khí, liều mạng chịu nội thương lập tức mở khóa xích sắt trên người mình, tiến lên thay y bắt mạch kiểm tra.

“Hàn… Đường chủ, ngươi trúng qua hàn độc?”

Hàn Kỳ không đáp, giãy dụa muốn đẩy Kính Ảnh ra, lại sử dụng không được chút khí lực.

Kính Ảnh thấy y lạnh đến thập phần khó chịu, trong lòng tràn đầy thương tiếc, liền không để ý y nguyện ý hay không truyền nội lực vào cho y, bảo vệ tâm mạch, xua tan hàn khí.

Kính Ảnh vừa rồi bị nội thương, hiện giờ lại hao tổn chân khí rất lớn, chỉ chốc lát trên trán đã che kín mồ hôi nhỏ vụn, vết roi trên người xen kẽ, máu tươi đầm đìa. Thế nhưng hắn lại hoàn toàn không đếm xỉa.

Chờ đợi chân khí chuyển vận xong, Kính Ảnh cảm thấy yết hầu khó chịu, kiên quyết nuốt xuống, nhưng vẫn có một sợi máu tươi theo khóe miệng chảy xuống. Thế nhưng hắn lại giống như hoàn toàn không phát giác, thấy Hàn Kỳ vẫn lạnh đến lợi hại, liền đem y ôm vào ngực.

Kính Ảnh nửa rũ xuống mắt, lông mi thật dài cơ hồ che khuất hai tròng mắt trong trẻo, lại che không được thương tiếc ôn nhu trong đáy mắt, “Không có chuyện gì, một hồi sẽ không lạnh nữa.” Ngữ khí mang theo sủng nịch.

Hàn Kỳ nghe vậy muốn tránh hắn ra, bất đắc dĩ lại không có khí lực, y từ trước đến nay căm ghét nhất là người khác chạm vào mình, hiện giờ càng làm cho y thêm tức giận chính là người nọ lại còn dùng giọng nói như dỗ hài tử mà nói với y.

Không biết qua bao lâu, Hàn Kỳ cảm thấy không còn lạnh như vậy nữa, trên người khí lực cũng đã khôi phục, y một phen đẩy Kính Ảnh ra, đứng lên, lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt rõ ràng là nộ ý.

Kính Ảnh hoảng sợ, bất đắc dĩ thở dài, đi trở về trước hình giá (khung hình), ngoan ngoãn chìa hai tay, mặc cho Hàn Kỳ một lần nữa đem hắn trói lên hình trụ.

Qủa nhiên, Hàn Kỳ bởi vì bất mãn Kính Ảnh lúc nãy ôm mình, từng roi lại dùng hết sức khí lực.

Kính Ảnh vốn bị nội thương, như thế nào thừa nhận được trận roi còn mang theo nội lực. Vô luận dù cắn chặt môi thế nào cũng khống chế không nổi thoát ra tiếng rên rỉ.

Kính Ảnh nhịn không được cầu xin ra tiếng, “Đường chủ… tha… Kính Ảnh đi… Cầu ngươi…”

Hàn Kỳ bất vi sở động, không có chút dấu hiệu mềm lòng nào.

Kính Ảnh đau đớn khó nhịn, lại có lẽ vì người trước mặt không chút lưu tình, đau đớn này liền càng hơn so với trước kia.

Nghĩ đến đó liền thấy ủy khuất, nhìn Hàn Kỳ thần sắc lãnh khốc, tùy ý tức giận, Kính Ảnh đột nhiên tựa như hài tử mà khóc nấc lên.

Hàn Kỳ một bên đánh, hắn liền một bên khóc.

“Không phải là… Không phải là chỉ ôm ngươi một chút thôi sao, lại đến mức…sinh khí lớn như vậy? Tại sao lại đánh… đến ác liệt như thế… Ngươi khẳng định… khẳng định biết ta là vì gặp ngươi… mới tới nơi này, cho nên mới… mới như vậy khi dễ ta…”

Hàn Kỳ sửng sốt, hắn đột nhiên bật khóc, dù là bình tĩnh lãnh mạc như Hàn Kỳ Đường chủ cũng tránh không khỏi thấy lúng túng. Vì gặp y sao? Bất tri bất giác, roi trong tay lại nhẹ đi.

>>Hết chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.