Kính Ảnh tình duyên
Tác giả: Mạt Tiêm Thù
Dịch & Edit: QT & Tiểu Hồng
——– 0 O 0 ———
Đệ Lục Chương
Kính Ảnh dần dần phát hiện, Hàn Kỳ ở việc sinh hoạt cơ bản cũng là ngốc nghếch. Hiện giờ được hắn tỉ mỉ chu đáo chiếu cố, trở nên càng thêm ỷ lại mình, cho dù chỉ rời khỏi một ngày, y đều có bản lĩnh đem bản thân biến thành bộ dạng thực chật vật.
Vì Vương gia đem Kính Ảnh phái ra ngoài làm việc, phải một tháng mới có thể trở về, Hàn Kỳ bộc phát tính tình nóng nảy thật lớn.
Áp ở trên giường hảo chà đạp một phen, thẳng đến khi Kính Ảnh chịu không nổi liên tục cầu xin tha thứ mới bằng lòng dừng lại.
Ngày kế, Kính Ảnh tới lúc hoàng hôn mới khởi hành. Tảo phạn (bữa sáng) qua đi, Hàn Kỳ đột nhiên hứng trí, ngồi ở trước thư án luyện chữ vẽ tranh. Kính Ảnh đứng ở bên cạnh, thay y mài mực.
Bỗng nghe thấy một tiếng “ba đát” ( tiếng đồ vật rơi), một chiếc bút rơi đến bên chân Kính Ảnh, phát ra tiếng vang thanh thúy. Ngẩng đầu nhìn thấy Hàn Kỳ đang nghiêng đầu nhìn hắn nghiền ngẫm.
Hàn Kỳ là cố ý, y biết rõ đêm trước trải qua một trận kịch liệt tình sự, Kính Ảnh ngay cả ngồi xuống cũng khó khăn, càng đừng nói là khom người. Nhưng y vẫn là đem bút đặt dưới chân Kính Ảnh, biểu hiện rõ là muốn hắn cúi người nhặt lên.
Kính Ảnh có chút buồn cười, gần đây Hàn Kỳ tựa hồ đặc biệt thích ở trước mặt hắn giở mấy trò đùa giỡn như những tiểu hài tử. Thế nhưng mỗi lần đều thuận theo ý y, ai bảo y là Hàn Kỳ chứ?
Tới giờ khởi hành, Hàn Kỳ cũng có chút lo lắng.
“Ngươi…có thể kỵ mã sao?”
Kính Ảnh mặt lập tức liền đỏ, thầm nghĩ cho dù không được ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết.
Hàn Kỳ từ trong ngực xuất ra một chiếc đai lưng màu xanh nhạt, nhét vào trong tay Kính Ảnh, giống như tùy ý mà nói, “Cho ngươi!” Nói xong liền mất tự nhiên mà quay đầu đi.
“Đây là cái gì?” Kính Ảnh có điểm phản ứng không kịp.
“Đây là Bích Lăng Sa …là…là mẫu thân của ta…để lại cho ta.”
Thấy Kính Ảnh vẫn là vẻ mặt mờ mịt, Hàn Kỳ tức giận mắng hắn, “Đồ ngốc!” Nói xong bên tai lại có chút đỏ.
Kính Ảnh nửa ngày mới hiểu được, này nguyên là lưu cho con dâu, không khỏi cũng đỏ mặt, có phần thụ sủng nhược kinh ( ý chỉ : trạng thái được yêu mà sợ) nhìn nhìn Bích Lăng Sa trong tay.
Kính Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, đối Hàn Kỷ nở nụ cười sáng lạng, trong mắt lóe lên quang mang động lòng người, ” Bích Lăng Sa này, ta chắc chắn sẽ luôn mang theo, cả đời này…trừ phi…phải bỏ mình….cũng tuyệt đối không rời tay.”
Giờ đây Kính Ảnh nào biết rằng, chỉ ba mươi ngày ngắn ngủi, khi hắn trở về, sớm đã vật còn người mất…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Một tháng sau. . .
Kính Ảnh giải quyết xong nhiệm vụ, liền ra roi thúc ngựa quay về, hắn hận không thể lập tức gặp được người khiến hắn trằn trọc, ngày đêm tưởng niệm kia.
Nhưng khi hắn bước vào phủ, liền phát hiện cùng thường ngày bất đồng, hạ nhân cùng nha hoàn nhìn thấy hắn đều là ánh mắt tránh né, ngay cả Kính Viêm xa xa nhìn thấy hắn cũng kêu một tiếng “Thất ca” chạy tới.
Kính Viêm này chỉ có lúc khi có chuyện cầu hắn mới có thể gọi hắn “Thất ca”, bây giờ hiển nhiên là không phải, liền cả lúc cùng hắn nói chuyện đều một bộ dạng thật cẩn thận.
“Kính Viêm, ngươi đừng giấu diếm ta, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?” Kính Ảnh là người nhạy bén, lập tực đi thẳng vào vấn đề.
Qủa nhiên vừa nghe xong, vẻ mặt Kính Viêm mang theo vẻ kích động khó xử.
“Có phải…Hàn Kỳ đã xảy ra chuyện gì?” Tay Kính Ảnh không tự giác mà run nhẹ.
“Thất ca, ngươi đừng vội, Hàn Kỳ y không có việc gì, chính là… Ai, vẫn là đi gặp Vương gia trước, để Vương gia tự mình nói cho ngươi.”
Kính Viêm cùng Kính Ảnh đi vào Ly Ngọc các, đám người Kính Tuyên cũng đều đang đợi hắn.
“Thuộc hạ…” Vương gia nâng tay ngăn Kính Ảnh vấn án.
“Vương gia, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Có thể nói cho thuộc hạ không?”
“Kính Ảnh, Hàn kỳ y. . .y không còn nhớ rõ ngươi.” Vương gia liền nói rõ ràng.
“…Ý tứ của Vương gia là Hàn Kỳ y mất trí nhớ, hơn nữa…duy chỉ không nhớ rõ…Ta?” Kính Ảnh nhẹ giọng hỏi, trên mặt không có biểu cảm gì, hai tay lại không ngăn được run rẩy.
“Đúng!” Vương gia khẽ thở dài.
Chỉ là một chữ lại khiến cho thế giới của Kính Ảnh ầm ầm sụp đổ.
Từ lúc vừa mới bắt đầu là chấn kinh, đến mờ mịt luống cuống, cuối cùng chỉ còn lại thật sâu vô lực.
Kính Ảnh run run nâng tay ngăn trở ánh mắt, buồn bã nở nụ cười.
“Ai!” Vương gia thờ dài, từ từ nói tiếp, “…Ba năm trước đây, Hàn Kỳ từng cứu trưởng công chúa Tang Quỳnh quốc, khiến công chúa đối Hàn Kỳ tình cảm thâm sâu. Công chúa kia từ trước đến nay tự phụ, phàm là nàng xem trong thứ gì, liền không từ một thủ đoạn nào đoạt lấy, Hàn Kỳ bởi vậy mà đành trốn trong phủ của bản vương,…Chính là, công chúa kia không chịu từ bỏ hi vọng, nàng dùng nửa giang sơn Tang Quỳnh cùng hoàng huynh trao đổi… Từ xưa đế vương tối vô tình, bất luận kẻ nào cũng có thể trở thành vật hi sinh cho quyền lực. Cho nên hoàng huynh liền bắt đệ đệ Hàn Kỳ uy hiếp, bức bách Hàn Kỳ ăn viên thuốc đó. Chúng ta vốn tưởng rằng đó là một viên độc dược, kết quả hai ngày sau thế nhưng y tỉnh lại, thân thể không việc gì, nhưng y lại không còn nhớ đến ngươi nữa… Chúng ta khi đó mới biết, đó là thần dược của Tang Quỳnh quốc, tên là “Đoạn tình đan”, ăn vào sẽ quên đi người trong lòng… Ngẫm lại cũng đúng, công chúa từ trước đến nay kiêu ngạo, sao cam tâm gả cho một nam nhân đã có đối tượng trong tim…”
Kính Ảnh lẳng lặng nghe, không nói được lời nào.
“Vương gia, Hàn Kỳ còn một đệ đệ sao? Y đến tột cùng là thân phận gì?” Kính Tuyên hỏi.
“Hàn gia vốn cũng là vương hầu quan tướng, cùng bản vương thưở nhỏ quen biết, sau phụ mẫu Hàn Kỳ song song qua đời, chỉ để lại Hàn Kỳ cùng một ấu đệ tâm trí khuyết thiếu. Nhưng Hàn kỳ luôn luôn chán ghét quyền quý, không chịu để bị điều khiển, Hàn gia mới bởi vậy mà tịch mịch.”
Kính Ảnh chỉ cúi đầu, như có điều suy nghĩ.
“Kính Ảnh, ngươi…buông tha đi!” Kính Lăng không đành lòng nhìn hắn, sâu kín nói.
Kính Ảnh không nói gì, chỉ chậm rãi lắc đầu.
“Kính Ảnh, ngươi có biết ngươi là đang cùng ai tranh không? Nàng là công chúa Tang Quỳnh quốc, nàng muốn cái gì, không có gì là không chiếm được. Tối trọng yếu, nàng…là nữ nhân a.”
“Ngươi thanh tỉnh một chút đi! Y đã đem ngươi quên rồi!” Kính Lăng thanh âm bỗng nhiên cao lên, “Y không nhớ tới ngươi nữa! Sẽ không tưởng niệm ngươi nữa! Y thậm chí còn không biết ngươi từng xuất hiện trên thế giới này! Y đã quên ngươi! Cả đời cũng sẽ không nhớ tới!” Càng nói về sau thanh âm của Kính Lăng lại có phần thê lương.
. . .
“Ta từng nói qua, suốt đời này, tình yêu của ta chỉ cho y, mặc kệ y muốn cũng được, không muốn cũng thế… Những lời ta nói tất cả đều là xuất phát từ chân tâm, càng sẽ không làm trái lời hứa, ta đã đáp ứng y.” Thanh âm Kính Ảnh chậm rãi lại dị thường rõ rằng truyền tới, từng câu từng chữ đánh vào trong lòng mọi người, “Ta không sợ, chỉ cần y hảo, ta cái gì cũng không sợ.”
***
Sáng sớm hôm sau…
“Nhị ca, ta tìm khắp nơi cũng không thấy Kính Ảnh, tiểu tử này rốt cuộc chạy đi đâu a?” Kính Lăng vội vàng chạy vào phòng Kính Lân.
Sau đó lại thấy người kia khí định thần nhàn, chậm rì rì uống trà.
“Này, ta nói huynh đều không lo lắng sao?” Kính Lăng hổn hển chỉ trích hắn.
“Có cái gì lo lắng, Tiểu Ảnh Nhi nhà chúng ta nào có yếu đuối như vậy?” Kính Lân không vừa ý nhìn hắn một cái, “Hắn nha, sáng sớm đã đến trù phòng rồi.”
“Làm sao huynh biết?”
“Tiểu Ảnh Nhi sau khi dọn đi, Vương gia không phải đem phòng hắn đổi thành Tàng Y các sao? Hắn tối qua ngụ ở chỗ của ta!”
“Nga!…A? Không đúng, đây không phải trọng điểm! Ta muốn hỏi chính là hắn đến trù phòng làm gì?’
“Ta sao biết được?”
“Vậy hắn nói với huynh cái gì?”
“Hắn hỏi ta đệ đệ Hàn Kỳ tên gì, thích làm cái gì, cũng không còn gì khác.”
“Để làm gì nha?” Kính Lăng trăm mối vẫn không có lời giải, “Bất quá nói lại, Kính Ảnh không hổ là Kính Ảnh, khả năng khôi phục thật mạnh a!”
“Ta nói Lăng mụ này (mẹ Lăng =]]), lúc này có thể yên tâm đi?” Kính Lân hài hước nói.
“Huynh gọi ta cái gì hả?” Kính Lăng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Ngươi hiện tại cùng một nãi mụ (vú em) không khác gì nhau, chưa thấy qua lại so với ngươi còn thích bận tâm lo nghĩ hơn!”
“Ngươi…” Kính Lăng nói cũng không nói được hắn, tức đến nghiến răng.
“Được rồi, không nên tức giận nha, người ta chỉ đùa với ngươi một chút thôi mà!” Kính Lân nhanh chóng vỗ về nói, “Chỉ có điều, ta hiện tại cuối cùng hiểu được Hàn Kỳ lúc ngủ vì sao rất thích ôm Tiểu Ảnh nhi.”
“Vì sao?”
Kính Lân cười đến vẻ mặt đáng khinh, “Hắn thật thơm thật mềm thật thoải mái a…” Dứt lời còn như thỏa ước mong nguyện mà liếm liếm môi.
“Sắc lang!” Kính Lăng không chút do dự một cước đem hắn đá đến trên mặt đất.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
>>Hết chương 6