Kinh Đô Đào Hoa Nguyên

Chương 13: Chương 13: Đại Kết Cục.




CHƯƠNG 13: ĐẠI KẾT CỤC.

“Rầm!” Hạ Thu đặt mạnh đồ ăn lên bàn, tức giận nhìn nam nhân đang nuốt ngấu nghiến. Trên bàn đã có hơn mười món, nhưng hiển nhiên, nam nhân trước mắt này còn chưa thấy đủ.

“Ngô…..ngô….Không tồi! Không tồi! Thật sự là tay nghề thượng hạng a! Cả đời ngươi mà nấu cho ta ăn thì quá tốt rồi.”

Sắc mặt Hạ Thu tối sầm. Hắn nhịn, nhịn! Nhịn! Nhịn!

“Ai nha! Xem ra Thượng thư đại nhân hôm nay có lộc ăn a, lại có thể ăn đồ ăn Tiểu Hạ nhà ta làm!” Thương Viễn cười sang sảng, cất bước vào trong phòng. Giang Dạ sợ tới mức run lên.

“Vương….Thương Viễn nói đùa, ta chỉ là hâm mộ tay nghề của Hạ Thu đã lâu, cho nên mới thỉnh hắn tới phủ làm khách!”

Ngươi….tên chết tiệt này! Nào có khách nhân xuống bếp nấu cơm! Hạ Thu trong lòng đã thầm lăng trì Giang Dạ thành ngàn mảnh.

“Yêu, chẳng lẽ Giang đại nhân không biết mỗi một món Hạ Thu nấu giá trị năm lượng bạc sao?” Thương Viễn cười ngồi xuống bên cạnh Hạ Thu, Bạch Vũ tự động mang lên bát đũa, Thương Viễn gắp một miếng thịt gà cho vào miệng.

Ừhm, thật không hổ là Tiểu Hạ nhà ta làm, lúc nào cũng ngon miệng….

Nghe Thương Viễn nói năm lượng bạc một món, lại nhìn trên bàn mười đạo món ăn, Giang Dạ không khỏi kêu khổ.

Dựa vào cái gì đồ ăn Hạ Thu làm còn đắt hơn cả Túy Hương các lớn nhất thành Bình An a? Đây là cướp bóc trắng trợn! Cướp bóc trắng trợn!

Giang Dạ và một miệng thật to, để giải mối hận trong lòng.

Cuối cùng Hạ Thu vui sướng nhận ngân lượng từ Giang Dạ. Nhìn bộ dáng như bị cắt thịt của hắn, Hạ Thu hả hê a!

“Được rồi, chúng ta về thôi!” Thương Viễn trực tiếp vác Hạ Thu lên vai.

“Uy, thả ta xuống, ta còn có chuyện hỏi Giang Dạ! Mau buông ta xuống!” Hạ Thu đấm lưng Thương Viễn.

Trở lại tẩm cung, Thương Viễn đem Hạ Thu ném lên giường. Hạ Thu u oán trừng trừng Thương Viễn. Chết tiệt! Thể diện của hắn mất hết! Lại bị một nam nhân khiêng trở về, còn một đường bị người ta nhìn thấy, từ nay về sau….từ nay về sau..còn mặt mũi đâu để gặp người….

“Có chuyện gì ta sẽ trả lời cho ngươi! Ngươi không cần phải đi tìm nam nhân khác!”

Thương Viễn tìm Hạ Thu cả ngày, mới biết hắn đi quý phủ của Giang Dạ, trong lòng khó chịu phải chết.

“Ai bảo ngươi không tin ta!” Hạ Thu tức giận muốn đánh cho Thương Viễn một trận.

Kết quả, Hạ Thu cùng Thương Viễn giận dỗi, giận đến hai ngày. Cuối cùng, Thương Viễn giận dữ đè hắn xuống, đầu giường nháo cuối giường hòa.

“Ngươi muốn biết địa lý của Bắc Lam quốc? Ngươi đúng là heo mà, thiên hạ này có người nào hiểu rõ Bắc Lam quốc hơn ta chứ!”

Ha? Heo? Hạ Thu trợn trừng mắt lườm Thương Viễn! Bởi vì hắn không hiểu mấy chữ cổ kia, cho nên không cách nào vẽ địa đồ nữa. Nhưng địa đồ hắn vẽ đã dần dần rõ ràng, hắn phát hiện, đường thủy của từng nước đều thông với nhau! Sông ngòi bốn phương nối liền qua các nước!  Cho nên, chỉ dựa vào đường thủy cũng có thể đi sang nước khác! Có điều hiện tại không ai giảng giải, lại không biết cổ văn nên phải đi tìm Giang Dạ để hỏi một chút về địa lý của Bắc Lam.

“Nói mau! Nói mau!” Hạ Thu hung dữ truy vấn.

Thương Viễn bắt đầu giảng giải, thanh âm trầm thấp, miêu tả sinh động.

Diện tích đất đai của Bắc Lam quốc rất nhỏ, kinh đô lại xây trên mặt nước, dựa vào số đất ít ỏi không bị ngập dựng lên một vương quốc trên nước. Bắc Lam quốc có một truyền thuyết, ảnh ngược phía dưới đô thành còn có một thành trì khác chìm trong nước, ở đó đều là thủy quái hình người đuôi cá, hồ nước nơi xây dựng kinh đô tương truyền là giọt lệ của tiên nhân rơi xuống Bắc Lam. Cả đô thành dùng Vân Phong sơn làm trung tâm hướng bốn phía tản ra, hoàng cung dựa hồ mà xây, đỉnh núi quanh năm phủ mây trắng chính là nơi ở của tiên nhân trong truyền thuyết…

Hạ Thu say mê nghe! Thật sự là một nơi lãng mãn thần bí. Nhưng không có đất thì đất nước họ làm cách nào để giàu có chứ? Thương Viễn cho hắn đáp án: son phấn, trân châu thủy sản, mỗi khi đến mùa xuân, cả kinh đô sẽ tràn ngập trong mùi hương thơm ngát. Hơn nữa, người dân Bắc Lam tướng mạo tuấn mỹ, làm người ta dễ sinh hảo cảm.

Hạ Thu hưng phấn nói: Sau này chúng ta cùng tới Bắc Lam du ngoạn được không.

Thương Viễn hàng năm đều đi Bắc Lam. Nhưng nếu Hạ Thu đã muốn đi, vậy thì đi thôi.

.

Hai ngày sau, Hạ Thu đem một trương bản vẽ giao cho Thương Viễn. Thương Viễn giở ra xem tức khắc ngây người!

Đó là bản vẽ thiết kế tạo thuyền!!!

Thương Viễn còn chưa nhìn rõ ràng đã bị Hạ Thu lấy lại sau đó xé thành hai nửa, Thương Viễn đau lòng a!

“Ngươi xé nó làm gì?!”

“Hắc hắc! Cầm cái này đi cùng Thái thượng hoàng trao đổi! Lưu đại ca còn tiếp tục như vậy sẽ không tốt!”

“Ta đưa nửa kia cho hoàng thượng, chỉ cần Thái thượng hoàng nhìn thấy, về phần có đáng giá hay không thì tùy hắn quyết định! Thuyền của năm nước đều rất hoa lệ nhưng không chắc chắn, nhiều nhất chỉ sử dụng được một năm mà thôi! Nếu muốn dùng nó để viễn dương căn bản là chuyện không thể, Thương Viễn, ta tin tưởng ở nơi các ngươi không biết vẫn còn có đại lục khác tồn tại, có quốc gia khác tồn tại! Nếu một con thuyền cực lớn lại chắc chắn xuất thế, muốn viễn dương cũng không phải mơ ước viển vông!”

Thuyền viễn dương Hạ Thu thiết kế kết hợp công nghệ hiện tại cùng dáng vẻ hiện đại, gồm tám cột, hai mươi bốn cánh buồm, thích hợp đi xa. Công trình này nếu thật muốn làm, chi phí đầu tư sẽ rất lớn, hơn nữa gỗ dùng đóng thuyền cần tỉ mỉ chọn lựa. Trên bản vẽ, Hạ Thu đem tất cả những điều cần lưu ý ghi lại rõ ràng, còn vẽ cả mặt cắt thuyền để người xem có thể hiểu rõ cấu tạo.

“Đầu ngươi bên trong rốt cuộc chứa những cái gì!” Nội tâm Thương Viễn kích động dị thường.

“Thương Viễn, nếu chuyện này để người khác biết được, ta nhất định sẽ phải chịu phiền toái không ngừng. Nhưng vì Lưu đại ca, nguy hiểm mấy ta cũng chịu!”

“Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ ngươi!” Thương Viễn ôm chặt lấy Hạ Thu.

Xem ra y gặp được một kho báu , hơn nữa còn là kho báu không tranh quyền thế. Như vậy cũng tốt, vĩnh viễn thuộc về mình, hảo hảo mà bảo vệ, sẽ không để hắn lộ diện trước thiên hạ.

.

Một tháng sau, hai chiếc xe ngựa ly khai Bình An thành. Xe ngựa đi trước ngồi Lưu Văn Hạ, Thương Viễn, Lưu sinh và Hạ Thu cùng một con bạch hồ ly. Xe ngựa đằng sau thì chất đầy đồ đạc.

Lúc này, đã là xuân ấm đào hoa nở rộ….

Rời khỏi Bình An thành, Hạ Thu mới phát hiện, thì ra, Tiêu quốc này có nhiều đào hoa như vậy.

Đạp trên đào hoa mà đi, bình an cả đời.

Bảy năm sau, hoàng đế thoái vị nhường ngôi cho con trai duy nhất của mình, Thái tử khi đó tuổi tròn mười lăm. Hoàng đế ẩn cư, còn Thập tam hoàng thúc y nguyên hàng năm sẽ trở lại triều đình một chuyến, xử lý những việc mà thiếu niên hoàng đế chưa xử lý được.

Mà trong bảy năm này, Tiêu quốc chế tạo con thuyền viễn dương với tám cột hai mươi bốn cánh buồm khiến thiên hạ chấn động! Mất đúng mười năm, rốt cục hoàn thành.

.

Thôn Đào Nguyên Hương chỉ có mười tám hộ, khắp núi đào hoa rực rỡ khiến người ta không khỏi say mê. Trong sân nhà, thiếu niên mười hai tuổi diện mạo như nhân gian yêu nghiệt, đứng giữa tán đào hoa dễ làm người lầm tưởng là yêu tinh hoa đào. Tiểu thiếu niên kia nghịch ngợm đem bạch hồ ly quăng về phía nam tử hai mươi tuổi gần đó:

“Tiểu Hạ thúc thúc ta đi trước!” rồi chạy đi.

“Xú tiểu tử! Đợi Tiêu thúc thúc ngươi trở về, xem ta bảo y hảo hảo trị ngươi một phen không!” Nam tử mắng to, cách đó không xa một nam tử khác trở mình tiếp tục nằm trên cây ngủ, mà trong gian phòng, nam tử đứng bên cửa sổ vẻ mặt chờ mong nhìn ra phía xa xa….

 _Hoàn_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.