Kinh Đô Đào Hoa Nguyên

Chương 3: Chương 3: “Ngươi Là Ai?”




CHƯƠNG 3: “NGƯƠI LÀ AI?”

Nhìn rau xanh mình trồng mọc tươi tốt, chỉ có một mình hắn, cũng không cần phải vào thành mua thức ăn, lại nhìn bụng dê mẹ càng ngày càng lớn, Hạ Thu cũng vui sướng theo. Thấy quả đào sắp chín, Hạ Thu bỗng nảy ra một ý.

Hạ Thu hỏi:

“Lôi Thanh ca, ngươi biết Lưu đại nhân thích gì không?”

“Lưu đại nhân? Lưu Văn Hạ đại nhân? Không biết, ngươi hỏi cái này để làm gì?”

“Ta định tặng chút quả đào cho Lưu đại nhân và Lưu quản gia.”

Khi đào chín, hoàng đế cho phép hầu thị của các đại thần vào trong vườn hái quả. Lưu quản gia năm nay cũng vì thế mà riêng tới xem xét. Quả đào sai trĩu cành, Hạ Thu cũng hái một ít để ướp.

“Không biết, Lưu đại nhân hình như rất bận, hay ngươi đi hỏi Lưu quản gia thử xem a.”

Xem ra bọn họ cũng không biết Lưu Văn Hạ thích gì.

Hạ Thu ôm rổ chọn quả đào tươi mới, cộng với vài quả trứng ngỗng to cùng rau quả mình trồng đi tới Lưu phủ. Lưu quản gia nhận quả đào nói cám ơn, Hạ Thu rảnh rỗi liền ở lại cùng Lưu quản gia Lưu Thành hàn huyên trong chốc lát.

Lưu Văn Hạ quả thật là rất bận, đôi khi ngay cả bữa tối cũng không kịp dùng đã vào thư phòng khiêu đèn tiếp tục làm việc.

Hiện tại thái bình thịnh thế, còn nhiều việc cần phải làm như vậy sao? Hạ Thu không mở miệng hỏi, những chuyện này cũng không phải là việc hắn nên hỏi, chỉ đương Lưu Văn Hạ trung tâm vì dân vì nước.

Lưu Văn Hạ xác thực là một vị quan tốt, hơn nữa còn là thanh quan. Người hầu trong Lưu phủ rất ít, càng đừng nói đến hộ vệ canh cửa, dân chúng cũng khen ngợi không ngớt.

Hạ Thu tại trước khi trời tối thì về tới rừng đào, thật bất ngờ, ngỗng đều tự đi về chuồng. Điểm này, Hạ Thu một chút cũng không thấy lạ, đám ngỗng đã quen, nhắm mắt lại cũng có thể chạy về ổ của mình. Hạ Thu men theo bờ hồ đi trở về, đột nhiên mùi máu tanh bay tới hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhưng Hạ Thu lại trực tiếp lách qua.

Linh hồn của hắn đã hơn 30 tuổi, sóng gió gặp qua không thiếu, nam nhân mặc hắc y kia toàn thân là máu, nếu muốn giữ vững cuộc sống yên bình hiện tại thì đừng động lòng trắc ẩn đi quản việc không liên quan đến mình, bằng không về sau chắc chắn sẽ phải chịu đủ rắc rối.

Hạ Thu coi như không thấy, trực tiếp bỏ qua, không phải hắn lạnh lùng, mà đây là cách duy nhất để bảo vệ bản thân an toàn trong thế giới này. Lúc về, chào hỏi hai huynh đệ Lôi thị thì qua chuồng dê kiểm tra một lượt, dê mẹ kia bụng càng lúc càng lớn, đi đường cũng không ổn, mỗi ngày đều phải tỉ mỉ chăm sóc. Hạ Thu vẫn như trước tắm rửa xong thì sớm đi ngủ.

Rất yên tĩnh, rất yên tĩnh. Ngày 15, trăng sáng vô cùng.

Rốt cục, giờ Tý [23h-1h], Hạ Thu xoay người xuống giường, nương ánh trăng đi ra ngoài. Nam nhân kia vẫn còn ở đó, một mực hôn mê bất tỉnh.

Ai. Quả thật là không cách nào thấy chết mà không cứu được. Vận mệnh a! Nếu sau này vì y mà gặp phải phiền toái cũng xem như là chịu tội xen vào việc của người khác đi.

Thôi thôi.

Một đường kéo nam nhân về phòng mình, cẩn cẩn thận thận để tránh đánh thức huynh đệ Lôi thị. Gian nan đỡ y lên giường liền đi ra ngoài nấu nước.

Nấu nước sau, Hạ Thu thấy máu đã đông dính lại, bèn tìm kéo cắt bỏ y phục của y, giúp y chữa thương. Đến khi nhìn thấy vết thương trên ngực nam nhân, Hạ Thu vẫn nhịn không được run tay, cho tới bây giờ, chưa từng nhìn thấy miệng vết thương nào sâu như vậy, y còn có thể sống được sao?

Màn đêm buông xuống, Hạ Thu không cách nào yên giấc.

Đợi đến cửa bắc kinh thành vừa mở liền cầm bạc vào thành bốc thuốc, trời mới tờ mờ sáng, con đường vắng bóng người có vẻ thập phần tiêu điều. Hạ Thu không kịp thở chạy đến một tiệm bán thuốc ra sức đập cửa, dưới cái nhìn trợn mắt tức giận của tiểu nhị Hạ Thu mới vội vàng khom lưng cười cầu hòa.

Hạ Thu không dám dẫn đại phu về, chỉ miêu tả miệng vết thương, lấy thuốc cùng thuốc bôi rồi trở về. Sáng sớm đã thấy huynh đệ Lôi thị đang luyện quyền cước.

“Hạ Thu, dậy sớm vậy? Có việc gì thế?”

“Không có việc gì, nhớ cha ta, cha ta lúc còn sống mỗi sáng đều mua điểm tâm cho ta a. Ngứa miệng, liền vào thành mua chút ít điểm tâm ăn no bụng, nè, đây là cho các ngươi, cầm!” Hạ Thu trợn tròn mắt nói dối. Đồng thời, đem điểm tâm đưa cho hai huynh đệ Lôi thị, Lôi thị huynh đệ đương nhiên không chút nghi ngờ vui vẻ nhận.

Vào nhà bôi thuốc băng bó cho hắc y nam nhân xong mới qua chuồng thả ngỗng ra ngoài. Đám ngỗng lúc lắc lúc lắc chạy qua hồ.

Sắc thuốc là chuyện cực kỳ phiền toái. Nếu huynh đệ Lôi thị hỏi, hắn thật sự không có lý do nào thích hợp. Nam nhân bên trong giờ phải dựa vào thuốc này treo mệnh, nếu hai ngày còn chưa tỉnh, e rằng sẽ không còn cơ hội sống sót.

Hạ Thu vì việc sắc thuốc, nghĩ đến nát óc. Cuối cùng Hạ Thu lựa chọn một chỗ cách bãi săn của hoàng thất không xa. Lựa chọn này rất nguy hiểm, nếu không phải không còn cách nào khác, Hạ Thu nhất định sẽ không tới gần chỗ này, trừ phi hắn thật sự quá thèm mới lên núi làm bẫy săn thú nhỏ cùng hái ít rau dại có thể ăn được.

Trong rừng không thiếu bụi rậm, Hạ Thu dọc theo hồ nước đi thẳng lên phía thượng nguồn, chọn một chỗ bằng phẳng dựng bếp, xong xuôi, Hạ Thu lại thuận tiện xuống bờ sông bắt vài con cá nướng giải quyết vấn đề cơm trưa.

May mắn, Hạ Thu không đụng đến mãnh thú xuống bờ sông uống nước, ngược lại thỉnh thoảng sẽ thấy một vài con chuột hoặc khỉ chạy qua. Cứ vậy, Hạ Thu bình yên qua một buổi sáng.

Sau khi trở về, phát hiện huynh đệ Lôi thị không biết đi nơi nào, không thấy ở nhà. Điểm này thật đúng mong ước của Hạ Thu.

Mặc kệ thân quen bao nhiêu, lòng của hắn thủy chung đối người khác lập nên bức tường ngăn cách không thể vượt qua. Huống chi, đối với Lôi thị huynh đệ, ít nhiều có điểm mâu thuẫn, đây là cảm giác của hắn, vì bản thân khó lòng tin tưởng.

Hạ Thu cho nam nhân uống thuốc, cảm thấy có chút buồn ngủ. Đêm qua một đêm ngủ không ngon, bận rộn cả đêm quả thật mệt mỏi, bèn đóng cửa lại, ôm chiếu với chăn sang một gian khác trải xuống đất nằm ngủ. Ngủ một giấc thật sâu, đến tận khi trên cổ bị một thanh tiểu đao sắc bén dí vào mới tỉnh lại.

“Ngươi là ai?” thanh âm trầm thấp khàn khàn.

“Hừ? Đây chính là cách ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng?” Hạ Thu không chút hoảng sợ nói.

“Ân nhân? Là ngươi đã cứu ta?” nam nhân như trước không dời đao, nam hài gầy yếu trước mắt này hoàn toàn không một tia sợ hãi, ánh mắt đó căn bản không phải ánh mắt nên có ở một đứa trẻ. Cho nên, y không thể không hoài nghi!

“Là ta cứu ngươi! Nhưng sau khi ngươi khỏe, mời đi ngay cho!” Hạ Thu tức khắc thông báo. Hắn không thích phiền toái.

Nam nhân yên tâm thu hồi tiểu đao, một lần nữa lại nằm xuống giường. Bọn họ không hỏi tên họ của đối phương, bởi vì không cần thiết, đây là một việc ngoài ý muốn, chỉ là một hồi khách qua đường mà thôi.

Trong lòng hai người đều hiểu rõ.

Hạ Thu đứng dậy sắc thuốc, nấu một ít cháo thịt. Hắn nhìn hướng mặt trời, xem chừng bây giờ là hơn bốn giờ chiều. Hạ Thu dự định không đi đuổi ngỗng về, cứ kệ chúng nó tự về chuồng, bỏ ít cỏ cho dê mẹ, kéo dê đực ra chỗ khác, lại đi hái ít rau cỏ, tối nay ước chừng như vậy là đủ.

Đến buổi tối, ngỗng chưa về, Lôi thị huynh đệ cũng chưa về. Trong lòng Hạ Thu cảm thấy bất an, không lẽ bọn họ phát hiện gì đó nên đi báo quan rồi?

 Không thể nào_____

Hạ Thu bưng cháo vào phòng, để nam nhân tự ăn.

“Uy ta!” khuôn mặt kiên nghị của y lãnh khốc nói một câu.

 “A?”

Nam nhân ý bảo mình không có phương tiện, Hạ Thu nhận mệnh cầm thìa múc cháo đưa đến miệng y.

Nam nhân yên lặng ăn cháo thịt Hạ Thu nấu.

“Cháo ngươi nấu?”

“Ừ.”

“Mùi vị không tệ.”

“Ừ…..” Được người khen ngợi, Hạ Thu đương nhiên là rất vui vẻ.

“Nơi này là chỗ nào?”

“Rừng hoa đào?”

“Rừng đào của hoàng gia?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi là người bị lợn rừng quăng ngã giữa đào hoa yến?”

Nghe cẩm y nam nhân nói, đầu Hạ Thu oanh một tiếng, mặt đỏ ửng. Hạ Thu chưa bao giờ biết thanh danh của mình đã sớm truyền ra ngoài, chuyện mất mặt như vậy phỏng chừng đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Nhìn nam hài đỏ mặt trước mắt, nam nhân chợt cảm thấy thú vị.

“Ta tên là Thương Viễn.”

“Ta là Hạ Thu.”

Cứ như vậy, Thương Viễn tạm thời ở lại đây. Trời càng ngày càng tối, Hạ Thu cũng càng lo lắng, ngỗng chưa thấy về, mà Lôi thị huynh đệ cũng không thấy đâu. Hạ Thu đã tính đến trường hợp xấu nhất. Hắn chạy vội tới hồ. Đến hồ, Hạ Thu ngây người, bên hồ chỉ còn lại bốn con ngỗng con, ngỗng to toàn bộ không thấy, đội thuyền neo bên hồ cũng thiếu mất hai cái. Dự cảm của Hạ Thu rốt cuộc thành sự thật.

Lôi thị huynh đệ mang đi tất cả ngỗng to, dùng hai thuyền chở đi!

Hạ Thu cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh, vội vàng lùa bốn con ngỗng con về, báo cho Thương Viễn một tiếng liền chạy tới Lưu phủ.

.

Lưu phủ.

“Chuyện gì xảy ra?” Lưu tổng quản nói.

“Lôi thị huynh đệ đánh cắp tất cả ngỗng cùng hai thuyền!” Hạ Thu thở dốc nói.

“Cái gì? Ôi trời, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?”

Lưu Thành dẫn Hạ Thu vào thư phòng, hướng Lưu Văn Hạ bẩm rõ sự tình từ đầu đến cuối, Lưu Văn Hạ nghe xong nhíu mày mệt mỏi nói.

“Sáng mai ta qua một chuyến. Thành thúc trước đưa Tiểu Hạ về đi!”

“Dạ! Đại nhân!”

Trên đường trở về, Hạ Thu cảm thấy áy náy không thôi, gương mặt mệt mỏi của Lưu Văn Hạ khắc sâu trong đầu, từ sau chuyện lần trước, mình tựa hồ lại mang thêm rắc rối đến cho hắn. Năm nay thật sự là xui xẻo a.

Về đến nhà, Thương Viễn không hỏi nhiều, y quan sát thấy vẻ áy náy trên mặt Hạ Thu.

Hạ Thu nói: “Sáng mai đại nhân sẽ tới đây kiểm tra, ngươi ở trong phòng tuyệt đối đừng để phát ra động tĩnh gì.”

Hạ Thu tìm vài bộ quần áo cũ của cha mình đưa cho Thương Viễn liền mệt mỏi đến trái phòng đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.