CHƯƠNG 10
Lúc này Tả Kiếm Minh nhìn sang biểu tình của Thẩm Lam cũng khó che giấu được buồn bã.
Giống như cảm nhận được tầm mắt đang quan sát mình, Thẩm Lam vốn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra. Tầm mắt chạm nhau, Tả Kiếm Minh lập tức luống cuống thu hồi thần tình vừa rồi.
“Ta không thống khổ như ngươi đã nghỉ, may mà còn có ngươi bên cạnh ta, lần này hắn đã tính sai rồi, cho rằng có thể dùng phệ tâm phấn giày vò ta một phen, nhưng không ngờ đúng lúc có ngươi ở bên cạnh ta, ha ha.”
Nghe Thẩm Lam nhẹ cười, Tả Kiếm Minh cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
“Nhu cho tốt, đợi ta ngủ rồi thì ngươi hãy nghỉ ngơi.” Không để ý tới y, Thẩm Lam lại nhắm hai mắt lại.
Cho đến khi người trên đùi ngủ say, Tả Kiếm Minh mới dừng động tác nhu ấn, nhưng tay của y vẫn như cũ không rời khỏi góc trán Thẩm Lam, giống như còn tham luyến độ ấm nơi đó.
Trong con mắt chất phác hàm hậu mang theo dịu dàng mà người bình thường không thể hiểu.
Cho đến tối, ba người ăn xong bữa cơm lại tiếp tục lên đường.
Thời gian dừng lại trên đường càng dài, càng dễ chịu phải công kích, đạo lý này bọn họ đều hiểu.
Giờ sửu sắp qua, là lúc mà người ta dễ mỏi mệt và buồn ngủ nhất, nhưng Tả Kiếm Minh và Ngô Uyên vẫn bảo trì cảnh tỉnh cao độ, không dám có chút lơ là.
Thẩm Lam còn đang ngủ, hình như còn ngủ rất say.
Đột nhiên, trong không khí truyền tới sự ba động, trong mắt Tả Kiếm Minh lóe lên tinh quang, trao đổi ánh mắt với Ngô Uyên xong liền phi thân quét tới, nhất thời từ trong lùm cỏ trước mặt nhảy ra một người.
Gần như là thoáng chốc, không dưới hai mươi người từ các góc độ vây lại. Tả Kiếm Minh và Ngô Uyên phân ra mỗi người thủ ở đầu xe và đuôi xe, cùng rút kiếm ở thắt lưng ra.
“Chúng ta không muốn đánh nhau với các ngươi, chỉ cần các ngươi giao Băng Hổ Phách ra.” Người bịt mặt đứng đầu nói.
“Đồ của giáo chủ chúng ta là thứ mà các ngươi có thể giành sao? Nhiều lời vô ích!” Ngô Uyên nói xong, lập tức phất kiếm lao tới.
Người đến võ công đều không yếu, Tả Kiếm Minh và Ngô Uyên đều sử toàn lực đối phó, đến mức không một ai trong số này có thể tiếp cận xe ngựa.
Cho đến khi những người này toàn bộ ngã xuống, hai người mới thu kiếm lại quay lên xe ngựa, tiếp tục lên đường.
Trận chiến vừa rồi tuy không nguy hiểm, nhưng dù sao người nhiều, khiến tinh thần vốn đã cảnh giác của bọn họ cũng không kìm được càng thêm mỏi mệt.
Tuy mỏi mệt nhưng vẫn không dám có một chút buông lỏng, hai người mở to đôi mắt đầy tơ máu không bỏ qua một chút biến động nào trong bóng đêm.
Quả nhiên, nửa canh giờ sau, từ chỗ tối trước mặt có mấy đạo ám khí bắn về phía họ, hai người vội vàng huơ kiếm cản lại.
Lúc này càng nhiều người lao ra, ít nhất cũng có hai mươi người. Nguyên lai những người vừa rồi chỉ xuất hiện vì muốn tiêu hao thể lực và tinh lực của họ, lần này người đến tập kích hiển nhiên công lực mạnh hơn vừa nãy, Tả Kiếm Minh và Ngô Uyên đều đánh rất phí lực.
Tả Kiếm Minh canh trước xe ngựa, huơ kiếm chém qua những người vọng tưởng muốn tiếp cận xe ngựa, ai muốn tổn thương người đó, y liền lấy tính mạng của họ.
Khi hai người đang đánh nhau không thể phân tán lực chú ý, từ trên đỉnh đại thụ đột nhiên bay ra một thanh kiếm, rơi thẳng bay nhanh hướng tới phần đỉnh xe ngựa.
“Giáo chủ!” Khi thanh trường kiếm đó rơi trên đỉnh xe ngựa, Tả Kiếm Minh mới đột nhiên phát hiện, nhưng hiển nhiên đã không kịp nữa.
Giây phút đó, tim y như muốn ngừng đập, cũng bất kể bên cạnh có bao nhiêu người vây công, y chỉ một lòng liều mạng chạy về hướng thanh kiếm đó.
Cũng vào lúc đó, y bị những hắc y nhân có thể coi là cao thủ kia chém một kiếm lên vai.
Trường kiếm đâm thẳng vào xe ngựa, chỉ còn lại cán kiếm nằm bên ngoài.
Tả Kiếm Minh cảm thấy tim mình cũng đã ngừng đập, y biết gần đây Thẩm Lam bị phệ tâm phấn làm cho thể lực không tốt, luôn cảm thấy đau đầu, y sợ…
Binh! Xe ngựa bị đánh nát, một người từ bên trong phi thân ra đáp xuống đất. Khi Tả Kiếm Minh nhìn thấy thân ảnh đó y hận không thể lập tức lao tới, muốn nhìn xem hắn có bị thương gì không.
Cảm giác áp bức tản phát ra quanh người Thẩm Lam nhất thời hòa nhập vào không khí, những hắc y nhân kia rõ ràng trở nên khẩn trương.
“Dám tới tìm phiền phức với Thẩm Lam ta, các ngươi lá gan không nhỏ.” Thanh lãnh nói, thanh kiếm vừa rồi đâm vào xe ngựa nằm trong tay hắn đột nhiên lao đi.
“Ự!” Một người trên cây bị kiếm đâm xuyên qua ngực, rơi thẳng xuống đất, hắn chính là người vừa rồi đã tập kích.
Ánh mắt Thẩm Lam bắn qua Tả Kiếm Minh và Ngô Uyên, lúc này chân trời đã có tia sáng, sắp sang ngày mới, vẻ thê thảm của hai người đều ánh vào mắt hắn.
“Các ngươi là ai? Nếu không nói rõ thì đêm nay ai cũng đừng mơ sống sót rời khỏi đây.” Bị ánh mắt băng lạnh của Thẩm Lam đảo qua, tất cả không kìm được lùi về sau.
“Thẩm Lam, chỉ cần ngươi lấy Băng Hổ Phách ra, chúng ta sẽ không gặp lại nữa, cũng sẽ thả các ngươi ly khai!”
Người nói là thủ lĩnh hắc y nhân, hắn tuy nói như vậy, nhưng từ trong thanh âm của hắn đã có thể nghe ra một chút gượng ép.
Thẩm Lam cười lạnh một tiếng, không nói nhiều nữa, huơ kiếm lao lên. Tả Kiếm Minh và Ngô Uyên tự nhiên cũng sẽ không nhàn tản.
Tả Kiếm Minh vô thức dựa gần hướng Thẩm Lam, tuy công lực Thẩm Lam vượt hơn hẳn y, nhưng y chính là sợ hắn bị thương, nhất định phải bảo vệ bên cạnh hắn.
Trong chớp mắt chỉ còn lại một người, chính là thủ lĩnh hắc y nhân đó, bây giờ thê thảm ngã dưới đất.
“Nói, ngươi môn nào phái nào?” Thẩm Lam đứng trước mặt hắn, thanh kiếm thấm máu chỉ thẳng vào hắn.
“Lời này của Huyền Thiên giáo chủ thật buồn cười, lăn lộn giang hồ, có thể phản bội bổn môn sao?” Hắc y nhân nói xong liền quay mặt sang Tả Kiếm Minh bên cạnh Thẩm Lam: “Còn vị này đây, là đại đệ tử Phi Ngọc Đường Tả Kiếm Minh đi? Trên giang hồ không ít người đều tôn xưng ngươi, nói ngươi làm người hiệp nghĩa nhân hậu. Không ngờ được hiện nay lại phản bội sư môn, nương tựa vào Huyền Thiên giáo, vẻ mặt nhân nghĩa của ngươi sớm vỡ nát thì tốt hơn!”
Tả Kiếm Minh vừa nghe mấy chữ ‘phản bội sư môn’, lòng liền đau đớn, nhưng y cũng chỉ thầm siết chặt nắm tay, cúi đầu xuống mà thôi.
Thẩm Lam liếc xéo y một cái rồi không quản nữa: “Trước giờ ta không cưỡng ép người khác, ngươi không nói thì thôi.”
Ngân quang lóe lên, trường kiếm đâm thẳng vào ngực của hắc y nhân.
Hắc y nhân đó lúc này khóe môi vẫn mang nụ cười, quái dị nhìn Thẩm Lam. Khi kiếm đó đâm vào ngực hắn, một ngân châm nhỏ tí từ trong tay hắn bắn ra.
“Giáo chủ!”
Tả Kiếm Minh đang cúi đầu tự nhiên mục quang sẽ tiếp cận với cánh tay hắn, sau khi nhìn thấy ngân châm nhỏ bé đó lập tức đẩy Thẩm Lam ra.
Gần như trong thoáng chốc, độc châm đó đâm vào cánh tay y.
Hắc y nhân đã thổ máu tử vong, Tả Kiếm Minh trúng độc châm xong lập tức cảm thấy toàn thân vô lực, thân thể giống như có vạn con kiếm đang cắn xé mình. Môi y run rẩy, mặt dần dần mất đi huyết sắc.
“Tả Kiếm Minh!” Thẩm Lam đỡ y, có chút phiền não nhìn người đã chết dưới đất: “Ngô Uyên, xem thử trên người hắn có giải dược không!”
Ngô Uyên lập tức lục tung từ trong ra ngoài hắc y nhân một lượt, nhưng cái gì cũng không tìm được.
Chân mày Thẩm Lam nhăn chặt: “Hắn có thể tận trung như thế, nói rõ quan hệ của hắn và người trong môn phái nhất định không bình thường, điều tra thật kỹ những hắc y nhân này, nhất định phải tìm được đầu mối tra được căn nguyên của chúng.”
“Vâng.”
Khi trời sáng, bọn họ đã tới một tiểu thành tìm được một đình viện trọ lại. Ngô Uyên liên lạc với người của Huyền Thiên giáo, giao lại những hắc y nhân đã chết cho họ, lệnh họ đi ra xét tỉ mỉ.
Tả Kiếm Minh chìm vào hôn mê, Ngô Uyên mời đại phu tốt nhất ở nơi này đến chẩn trị cho y, nhưng không hiệu quả.
Độc y trúng thập phần kỳ quái, những đại phu đó chưa từng thấy qua, cũng không thể nói tên, giải dược gì đó càng không thể tìm được.
Chỉ có thể phó thác hy vọng vào người những hắc y nhân kia, nếu có thể tìm được môn phái của chúng, nghĩ tất cũng có thể tìm được giải dược. Chỉ là không biết Tả Kiếm Minh còn có thể kiên trì bao lâu.
Thẩm Lam ngồi bên giường, hai mắt nhìn chăm chăm vào nam nhân hôn mê bất tỉnh trên giường, đã ba ngày rồi, ba ngày rồi đều là hắn và Ngô Uyên thay nhau truyền chân khí cho y, để giữ lại tính mạng cho y.
Nhìn thủ hạ trở thành hữu sứ của hắn không bao lâu nhưng lại quyết một lòng với hắn, Thẩm Lam cũng không thể nói rõ trong lòng có cảm giác gì. Kỳ quái là lại khiến hắn nghĩ tới tiền nhiệm hữu sứ bị hắn đánh trọng thương.
Hắn quyết một lòng với bản thân mình, bỏ ra tính mạng cũng phải bảo vệ mình chu toàn, hai người này thật sự quá ngốc.
Mắt dần híp lại, cho đến khi bên ngoài có người gõ cửa, hắn mới hồi phục lại thần sắc bình thường.
Người bên ngoài là Ngô Uyên.
“Còn chưa tra được sao?” Thẩm Lam hỏi.
“Hồi giáo chủ, trước mắt vẫn chưa có một chút đầu mối.” Ngô Uyên cúi đầu, không còn biện pháp, những hắc y nhân đó chuẩn bị rất cẩn mật, trên người bọn chúng không tìm ra một chút nào có thể truy tìm đầu mối.
“Như vậy a, vậy chỉ có thể đợi bọn chúng tự tìm tới cửa thôi.”
“Thuộc hạ nhất định sẽ tỉ mỉ bố trí, xin giáo chủ yên tâm.”
Thẩm Lam phất tay, ra hiệu hắn có thể lui xuống. Lại nhìn sang Tả Kiếm Minh, rồi hắn cũng đứng lên ly khai.
Hắc y nhân đó trước khi chết bắn ra độc châm, nhất định là muốn chế trụ Thẩm Lam, để tiện cho người của hắn tiến hành tấn công lần sau.
Thẩm Lam và Ngô Uyên trong lòng biết rõ, hiện tại tra không ra nguồn gốc của bọn chúng, chỉ có thể thuận theo ý chúng đợi chúng tự đến cửa.
Tối đến, Thẩm Lam vốn đang nằm trên giường ngủ say chợt mở mắt ra, hắn đã nghe được bên ngoài có động tĩnh. Tỉ mỉ lắng nghe, trên phòng có người gõ ba tiếng, Thẩm Lam sau đó tiếp tục ngủ.
Lúc sau, liền có vài người nhẹ đẩy cửa vào phòng, đi tới trước giường Thẩm Lam.
Cửa phòng đột nhiên bị khóa từ bên ngoài, Ngô Uyên trên nóc nhà phá ngói lao xuống.
Chỉ trong thoáng chốc, vài hắc y nhân trong phòng liền bị Ngô Uyên và Thẩm Lam đã tỉnh lại điểm huyệt đạo chế trụ.
Lấy đạn tín hiệu giấu trên người chúng ra, ra bên ngoài bắn, sau đó liền có mấy chục hắc y nhân từ bốn hướng chạy tới.
Bọn chúng vừa xuất hiện, người của Huyền Thiên giáo lập tức từ trong ra ngoài bao vây chặt chẽ. Lúc này bọn chúng mới biết đã trúng kế, nhưng cũng không còn kịp nữa.
Nhẹ nhõm cực điểm, Thẩm Lam liếc nhìn bọn chúng, đánh mắt với Ngô Uyên xong thì không để ý nữa.
Phòng của hắn bị Ngô Uyên phá hủy rồi, hắn đành tìm một căn phòng khác để ngủ.
Ngô Uyên đợi hắn đi khỏi rồi liền nói với thuộc hạ bên cạnh: “Mang xuống dụng hình.”
Vì phòng ngừa bọn chúng tự sát, nên chúng đều bị điểm huyệt. Ngô Uyên nhìn nhân số, có hơn hai mươi người, hắn không tin cả hai mươi người này đều có thể chịu đựng được dụng hình của Huyền Thiên giáo mà không tiết lộ một chữ.
Một đêm qua đi, sáng ngày thứ hai, Ngô Uyên đi tới trước mặt Thẩm Lam.
“Thú nhận rồi sao?” Thẩm Lam sáng sớm thích uống trà, lúc này đang rót trà thưởng thức.
“Đã thú nhận rồi, bọn chúng là người của tiểu bang phái mới dựng trên giang hồ, tự xưng là Long Tuyền, người không nhiều, người biết đến cũng không nhiều. Độc mà Tả hữu sứ trúng chính là độc dược bí chế trong bang, đã có người nguyện ý cung cấp giải dược rồi.”
“Tiểu bang phái mới hưng cũng dám gây phiền phức với Huyền Thiên giáo chúng ta, thật sự là nghé con không sợ hổ.” Hàn quang trong mắt Thẩm Lam lóe lên: “Lấy giải dược xong liền giết đi, một người cũng không lưu lại. Còn phải truyền tin ra ngoài: Còn có ai không biết sống chết muốn đắc tội Huyền Thiên giáo, diệt môn giết tuyệt!”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
Trưa hôm đó, Ngô Uyên cầm giải dược về, rồi đút cho Tả Kiếm Minh.
Ngày hôm sau tất cả người trên giang hồ đều biết một chuyện: Bang phái Long Tuyền mới nổi lên vì tranh đoạt Băng Hổ Phách truy sát người của Huyền Thiên giáo, kết quả gặp phải họa diệt môn.
Những người muốn có chủ ý với Băng Hổ Phách đều lo sợ, ai cũng biết đắc tội Huyền Thiên giáo thì hậu quả sẽ thế nào.
Lại nói khi Tả Kiếm Minh tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân chua xót, đầu choáng buồn nôn, giống như đã ngủ rất lâu. Thẩm Lam thấy y tỉnh chỉ ném lại một câu__ “Nhanh dưỡng khỏi, mấy ngày nay ta đau đầu chết rồi.”
Tả Kiếm Minh chỉ tu dưỡng một ngày liền cố chấp xuống giường, sau khi đứng lên liền gõ cửa phòng Thẩm Lam.
“Vào đi.”
Tả Kiếm Minh đẩy cửa bước vào, phát hiện Thẩm Lam đang nửa nằm trên ghế thái sư.
“Có chuyện sao?”
“Thuộc hạ đến xoa trán cho giáo chủ.” Tả Kiếm Minh thành thành thật thật nói, y biết gần đây mỗi ngày Thẩm Lam đều sẽ đau đầu, mà mình hôn mê mấy ngày trên giường, đau đầu của hắn không ai xoa dịu.
Vừa nghĩ tới điểm này, Tả Kiếm Minh liền cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt Thẩm Lam lập tức trở nên thâm trầm, hắn cứ nhìn Tả Kiếm Minh, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: “Qua đây đi.”
Tả Kiếm Minh nghe vậy tiến lại gần ghế thái sư, khom người quỳ một gối, hai tay ấn lên góc trán Thẩm Lam.
Lòng bàn tay dày rộng dịu dàng chậm rãi nhu ấn, Thẩm Lam lần đầu tiên phát hiện hắn thế nhưng có chút tưởng niệm loại xúc cảm này.
Đời này của hắn, cho dù là những nữ nhân từng lên giường với hắn, cũng không thể thân thiết với hắn như vậy. Tả Kiếm Minh, là người đầu tiên.
“Tả Kiếm Minh.” Thẩm Lam đang nằm trên ghế mở miệng, nhưng vẫn nhắm mắt.
“Có thuộc hạ.”
“Sau này trừ khi ta có phân phó đặc biệt, còn không ngươi đều phải ở bên cạnh ta bầu bạn.”
“Thuộc hạ, thuộc hạ đã biết.”
…….
Tiếp theo đó quả thật không còn người nào tới gây phiền toái, suốt đường yên tĩnh trôi qua, hai ngày sau, bọn họ đến kinh thành.
Ngô Uyên không còn đi tìm nơi nghỉ chân cho họ nữa, mà trực tiếp đánh xe tới trước cửa một hào trạch xây dựng vô cùng hoa lệ.
Tả Kiếm Minh đi theo sau Thẩm Lam xuống xe, mới nhìn thấy phía trên cửa có khảm hai chữ lớn: “Vân Trạch.”
“Đây là?” Tả Kiếm Minh không kìm được hỏi ra nghi vấn trong lòng.