CHƯƠNG 22 Phiên ngoại 2
“Hiện tại ta vẫn rất bận, ngươi muốn nói cái gì thì để sau hẵng nói.” Thẩm Lam biểu tình lãnh đạm, giống như đã quen nghe Đổng Liên nói những lời như vậy.
“Được thôi, ta không quấy rầy ngươi, ngươi bận.” Đổng Liên liếc một cái sang Tả Kiếm Minh, trong ánh mắt đang cười đó không có bất cứ địch ý nào, vì Tả Kiếm Minh căn bản không lọt vào mắt hắn.
Nhìn Đồng Liên đi xa, Tả Kiếm Minh hít sâu một hơi. Tim sớm đã đập lại tốc độ bình thường, nhưng y vẫn cảm thấy rất khó chịu, vừa rồi khi Đổng Liên nói lời nói tựa như bày tỏ đó, y không tìm ra được thứ gì gọi là cự tuyệt trong thần sắc của Thẩm Lam.
Là y đa tâm rồi sao? Bất an nhìn sang Thẩm Lam, thần sắc đối phương bình thường như cũ, không thấy chút sóng gió gì.
Lúc vãn yến, chúng nhân đều tụ lại trong thính đường, mỹ tửu giai hào bầu bạn, còn thêm những tiết mục trợ hứng.
Thẩm Lam ngồi trên chủ vị, Tả Kiếm Minh ngồi bên cạnh hắn, những người khác ngồi hai hàng bên.
Tả Kiếm Minh biết Đổng Liên luôn không chút che giấu nhìn sang Thẩm Lam, thẳng thắn và tự ngôn, cùng mục quang của mấy vị chưởng môn thiên kim vẫn len lén nhìn Thẩm Lam hoàn toàn bất đồng.
Điều này khiến y càng thêm hoảng loạn, anh tuấn vĩ ngạn như Thẩm Lam, ngồi bên cạnh lại là người bình bình phàm phàm tầm thường như y, cũng khó trách y thỉnh thoảng vẫn luôn có thể bắt được những mục quang tràn đầy khinh thường.
Mạnh mẽ mỉm cười, cho đến khi Đổng Liên đứng lên khỏi chỗ ngồi, nâng mặt hướng Thẩm Lam nói: “Đổng Liên nguyện tại sinh thần của giáo chủ, vì giáo chủ hiến vũ.”
Hắn biết khiêu vũ? Tả Kiếm Minh có chút quái dị.
Chỉ một lát, tiếng trống nhạc vang lên.
Thì ra là muốn kiếm, Đổng Liên phất y tiêu sái, cầm thanh kiếm nghênh theo tiếng trống mà múa.
Thần thái xinh tươi, thắt lưng tinh tế, thân hình yêu kiều, còn thêm kiếm khí kiều mà không nhược, khiến mọi người tại đương trường không thể dời mắt âm thầm tán thưởng.
Nam tử này đẹp đến mức tiên nhân cũng phải động tâm.
Tả Kiếm Minh che ngực trái, nơi đó lại bắt đầu đập thình thịch đau đớn. Tại sao? Tại sao khi nhìn thấy nam tử có tướng mạo khá tương tự Thẩm Lam đó y lại có cảm giác lòng ngực phát đau?
Tay bất giác nắm chặt phần áo trước ngực, chân mày cũng khó chịu chau lên.
Mà Thẩm Lam ngồi bên cạnh y đều đặt mọi biểu tình và hành động của y vào mắt. Nếu nhìn kỹ, thì sẽ phát hiện trong con mắt thâm sâu của Thẩm Lam càng lúc càng giăng đầy tức giận.
Vũ xong, Đổng Liên thu kiếm, cao ngạo nhìn người trên chủ vị: “Giáo chủ, vũ này của Đổng Liên, vũ thế nào?”
Tả Kiếm Minh nghe câu này, bất giác quay sang nhìn Thẩm Lam, đột nhiên phi thường để ý câu trả lời của hắn.
Thẩm Lam nhẹ cười một tiếng, không nhìn vào mục quang của người bên cạnh: “Rất tốt, vũ của Liên Nhi đẹp hệt như con người ngươi.”
Liên Nhi? Người tại đương trường không ai không vì xưng hô thân mật đó mà líu lưỡi, lẽ nào nói Huyền Thiên Giáo giáo chủ và Đổng Liên này… Tả Kiếm Minh quay đầu qua, thả cánh tay đang ấn ngực. Lồng ngực không đau nữa, chỉ cảm thấy nơi đó trống rỗng, không còn lại cái gì.
Đổng Liên hiển nhiên cũng vì xưng hô này mà kinh ngạc, nhưng không bao lâu, nụ cười thản nhiên đó lại xuất hiện trên gương mặt hắn: “Liên Nhi tạ giáo chủ, giáo chủ ngài mới là người mà trong lòng Liên Nhi cảm thấy xinh đẹp nhất.”
Nói xong, cũng không để ý ánh mắt quái dị của người bên cạnh, Đổng Liên tiêu sái ngồi lại chỗ. Làm chuyện mình muốn làm, bất kể họ nhìn thế nào, đây vẫn luôn là tác phong của hắn.
Mỗi một vị tân khách đều có thể nhìn ra, suốt quá trình vãn yến tiếp theo, nhân vật chính bên cạnh Thẩm Lam không còn là Tả Kiếm Minh, mà là nam tử mỹ lệ Đổng Liên.
Tả Kiếm Minh đã không biết bản thân tại sao phải ngồi ở nơi này nữa, càng không biết bản thân tại sao lấy danh nghĩa giáo chủ phu nhân ngồi bên cạnh Thẩm Lam.
Thẩm Lam tuy người ở bên cạnh y, nhưng ánh mắt và lực chú ý của hắn đều dặt trên người Đổng Liên ngồi cách bọn họ không xa.
Đầu óc hỗn loạn bất kham, ***g ngực trống rỗng một mảng, luôn cảm thấy không khí hít vào thế nào cũng không đủ dùng, nghẹn tới mức y chỉ có thể len len thở dốc mới có thể xoa dịu cảm giác không thích ứng.
Cố gắng không khiến cho mọi người nhìn ra được sự quái dị của mình, y không muốn vào lúc này làm mất mặt Thẩm Lam, sợ bản thân bị chê cười.
Cuối cùng chịu đựng qua buổi tối với bầu không khí quái dị, đợi vãn yến kết thúc, Tả Kiếm Minh liền giống như chạy trốn lủi về phòng của mình. Khí tức ái muội giữa Thẩm Lam và Đổng Liên càng lúc càng đậm, khiến tim y bị véo đau đớn.
Sợ một lát nữa khi Thẩm Lam về sẽ chấp vấn sự thất thường của mình, chỉ có thể nhanh chóng nằm lên giường nỗ lực khiến bản thân nhanh ngủ một chút, y vẫn biết, tại một số phương diện y rất yếu đuối.
Không lâu sau, tiếng mở cửa vang lên, là Thẩm Lam. Tả Kiếm Minh không có phản ứng, giống như thật sự đã ngủ.
Thẩm Lam thoát y lên giường, kéo một nửa chăn trên người Tả Kiếm Minh phủ lên người mình, rồi cũng bán nằm lên giường.
“Cảm thấy Đổng Liên rất đẹp sao?”
Thân thể Tả Kiếm Minh nhẹ run, Thẩm Lam đang hỏi y sao?
“Không cần giả ngủ nữa, ta biết tối nay ngươi căn bản không thể nào ngủ nỗi.” Ngữ khí của Thẩm Lam thế nhưng lại mang theo một chút chế giễu: “Thấy dáng vẻ đó của Đổng Liên, khiến tâm tình ngươi không yên sao?”
Đây có tính là đã một nửa thừa nhận quan hệ ái muội giữa hắn và Đổng Liên không? Tả Kiếm Minh thật sự không hiểu bản thân rốt cuộc làm sai chuyện gì, mà có thể khiến Thẩm Lam cố ý tổn thương y trước mặt y như vậy.
Thanh âm có chút khàn khàn lại mang theo mỏi mệt, Tả Kiếm Minh chậm rãi mở miệng: “Đổng Liên, hắn rất đẹp.”
Bất luận là tướng mạo, thân hình hay là khí chất, đều là thứ ta không thể so bì. Cho nên Lam, nếu ngươi thật tâm yêu thích hắn, ta cũng sẽ lặng lẽ chúc phúc cho ngươi. Cho đến hiện tại, ta vẫn cảm thấy ta sinh ra là vì nắm chặt tất cả hạnh phúc lại rồi giao cho ngươi.
Đau, ***g ngực thật sự rất đau.
Thẩm Lam cười lạnh: “Ngươi cảm thấy hắn đối với nam nhân có sức hấp dẫn không?”
“Có, sức hấp dẫn phi thường mạnh.” Lẽ nào ngươi không phải bị y hấp dẫn sâu đậm đó sao?
“Khiến người ta nhìn sẽ thấy tâm động?”
“Đúng vậy.”
Từng câu từng câu trả lời lại làm cho vấn đề trong lòng Thẩm Lam càng thêm rõ ràng, càng nói thì trong lòng càng thêm chua xót.
Nụ cười lạnh trên mặt Thẩm Lam dần dần không còn nữa, hắn lật người Tả Kiếm Minh lại, tựa hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng, Đổng Liên rất đẹp, rất có sức hấp dẫn, không chỉ là ngươi, ta cũng rất động tâm với hắn!”
Năm ngón tay túm lấy Tả Kiếm Minh rất đau, nhưng không thể so với đau đớn trong lòng, y nỗ lực rặn ra một nụ cười nhạt: “Tốt.”
Thẩm Lam không biết y nói tốt cái gì, hắn chỉ biết hiện tại hắn đang tức giận phát khùng, hận không thể cho nam nhân đáng hận này một chưởng.
Khống chế rồi khống chế, cuối cùng áp chế được tâm tình của mình. Thẩm Lam buông Tả Kiếm Minh ra, tắt đèn an tĩnh nằm xuống, không còn động tĩnh.
Tả Kiếm Minh cũng chậm chạp nằm sang một bên, không nói gì nữa.
Sinh thần trôi qua, tân khách đều đã trở về. Chỉ là rất tự nhiên, Đổng Liên không đi về, Thẩm Lam không nói để hắn trở về. Trước đây người bên cạnh Thẩm Lam là Tả Kiếm Minh, hiện tại đổi thành Đổng Liên.
Mấy ngày tiếp đó, mọi người đều bắt đầu âm thầm thảo luận chuyện này. Xem ra, người bên gối giáo chủ sắp thay đổi rồi.
Tả Kiếm Minh lúc thường luôn ở trong phòng không ra ngoài, Thẩm Lam không để y xử lý chuyện gì trong giáo, mà y lại không muốn làm kẻ thứ ba chướng mắt. Thực sự ở trong phòng buồn rầu cực điểm, y mới mang kiếm ra ngoài luyện.
Y không thể làm Thẩm Lam mất hết mặt mũi, y đang đợi Thẩm Lam chủ động bảo y ly khai.
Chắc sẽ rất nhanh thôi, mấy ngày nay bọn họ vẫn không tiến hành phòng sự, y biết Thẩm Lam không phải người có thể cấm dục.
Nếu Thẩm Lam mở miệng, y chắc sẽ không ly khai, y sẽ làm một ảnh vệ, ở sau lưng hắn lặng lẽ bảo vệ để cảm tạ hắn từng dịu dàng và động tâm với mình.
…..
Đổng Liên phát hiện bản thân trước giờ còn chưa hiểu thấu được tâm tư của người trước mắt. Lưu lại, hắn thầm cho phép, ở cạnh hắn, hắn cũng không cự tuyệt. Nhưng sao lại vẫn cảm thấy lãnh tĩnh?
Từ trước tới nay hắn không cảm thấy người tên Tả Kiếm Minh kia sẽ là uy hiếp của hắn, hắn biết rõ đối phương căn bản không thể nào so với mình. Trước đây hắn cho rằng Thẩm Lam sẽ không thích nam nhân mới luôn trầm mặc, mà hiện tại hắn hiển nhiên đã không nguyện ý tiếp tục nhường lối.
Hiện tại hắn luôn ở bên cạnh Thẩm Lam. Mà Tả Kiếm Minh đó cũng chưa từng xuất hiện qua lần nào, xem ra đối phương cũng biết rõ cách biệt giữa bọn họ.
“Lam, đêm nay, ngươi đừng trở về.” Đêm đã khuya, Đổng Liên thử hỏi. Đã lưu lại nơi này sáu ngày rồi, nếu Thẩm Lam có ý tứ với hắn, sẽ không thể để hắn ở bên cạnh đợi chờ lâu như vậy.
Thẩm Lam ngẩng đầu lên nhìn Đổng Liên, sau đó gật đầu.
Đổng Liên cười, kê đầu vào sát tai đối phương nhẹ giọng nói: “Lát nữa tới phòng ta đi.” Nói xong, người cũng cất bước ra ngoài.
Thẩm Lam đứng lên, nhìn sắc trời đã đen kịt bên ngoài, ánh mắt lại trở nên hung ác dị thường, giăng đầy sự điên cuồng giống như muốn xé nát cái gì.
Nhìn Thẩm Lam đi ra khỏi chính đường, Tả Kiếm Minh cũng không biết nghĩ thế nào, thế nhưng quỷ thần sai khiến lại đi theo. Không hỏi bản thân tại sao, y chỉ không thể khống chế bản thân mà thôi.
Mà Thẩm Lam đi tới, chính là phòng của Đổng Liên.
“Ngươi tới rồi?” Đổng Liên đứng lên, trong mắt tràn đầy ý cười, áo ngủ rộng thùng thình hiển lộ rõ thân hình tinh tế của hắn. Thẩm Lam cái gì cũng không nói trực tiếp đi tới, ánh mắt thâm sâu.
“Ngừng.” Đổng Liên đẩy tay hắn ra lùi về sau: “Ngươi biết ta là người thế nào, một khi qua đêm nay, chúng ta sẽ ở bên nhau. Ta sẽ không có người khác, ngươi càng không được phép có, ta muốn cái gì ngươi chắc nên hiểu rõ. Ta muốn hiện tại ngươi chính miệng hứa với ta.”
Hắn muốn một danh phận chính thức, muốn quang minh chính đại làm người của Thẩm Lam, không thể có Tả Kiếm Minh, càng không thể có những người khác.
Thẩm Lam lại không có một chút dấu hiệu nào, Đổng Liên có chút phẫn nộ, vừa định mở miệng, đối phương lại đột nhiên áp hắn lên tường.
“Ngô!” Lực đạo quá lớn khiến Đổng Liên đau đớn rên rỉ một tiếng.
Xoẹt__
Một tiếng vải bị xé rách chói tai vang lên, áo ngủ của Đổng Liên từ cổ trực tiếp bị xé tới tay, nửa thân trên trần trụi lộ ra.
Đau lòng khó nhịn, cảm giác khó chịu tựa như nghẹt thở khiến thân thể Tả Kiếm Minh có chút run rẩy. Y phát hiện y thật sự đã đánh giá cao bản thân, y thế này cho dù là sau khi làm ảnh vệ của Thẩm Lam cũng vẫn không thể khống chế tâm tình của bản thân, nếu thật sự như vậy, còn không bằng nhân hiện tại ly khai, tránh cho sau này y níu kéo Thẩm Lam.
Kéo lê bước chân nặng nề, Tả Kiếm Minh từng bước từng bước đi vòng trở về.
Trong phòng, Đổng Liên sau khi chấn kinh qua đi lại đột nhiên bật cười, Thẩm Lam hành động như vậy, là không thể khống chế nỗi khát vọng với hắn sao?
Hai mắt Thẩm Lam nhìn chăm chăm lên bờ vai Đổng Liên, bờ vai Đổng Liên rất đẹp, tinh tế tròn trịa, có ánh sáng dụ người.
“Ngươi thích không?” Đổng Liên đột nhiên tiến sát lại, khí tức nóng hổi toàn bộ phả lên mặt Thẩm Lam: “Chữ ‘Thẩm’ này là ta đặc biệt vì ngươi khắc lên đó, từ khi ta mười lăm tuổi ta đã khắc nó lên, nhưng tới hôm nay ngươi mới phát hiện.”
“Lam, ta vẫn luôn thích ngươi.” Tình cảm khó nén, Đổng Liên dụ hoặc nói, hai môi dán sát vào đôi môi tiêm gầy của Thẩm Lam.
Nhưng Thẩm Lam lại đẩy hắn ra, đầu cũng không thèm quay lại đi thẳng ra ngoài.
“Ngươi đi đâu?” Biến cố đột nhiên tới làm Đổng Liên kinh ngạc, nhưng đối phương không để ý tới hắn nữa, trực tiếp biến mất trong bóng đem.
Ầm__!
Lại một cây đại thụ bị đánh ngã, Thẩm Lam đỏ mắt, vẫn không thể khống chế tâm bình bạo nộ của mình.
Hắn suy đoán không sai, Đổng Liên thật sự là người mà Tả Kiếm Minh cất trong lòng tám năm, không phải là hắn, từ trước tới nay đều không phải!
Hắn ghen tỵ, hắn phẫn hận không thôi, bất luận khuyên can bản thân thế nào hắn cũng không thể làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Càng không thể nhẫn nhịn Tả Kiếm Minh tám năm trước đã đem thân tâm của mình giao hết cho một người khác, mà Thẩm Lam hắn chỉ có thể bi thảm làm một thế thân của người khác.
Sáu ngày nay không nhìn không ngó tới y, nhưng Tả Kiếm Minh lại không có một chút phản ứng nào, y rốt cuộc là để ý Đổng Liên hơn hay là để ý tới hắn hơn? Cái tên trời đánh đó giống hệt con rối không chịu nói một lời nào!
Muốn hủy diệt cái gì, hủy diệt Tả Kiếm Minh, hủy diệt Đổng Liên!
Tràn đầy phẫn nộ, lại đánh ngã một cây đại thụ vô tội khác.