Tác giả hy vọng các ngươi khi đọc chương này sẽ mở bài hát này lên, nhất định phải nghe a!
Ngọc thủ chậm rãi nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng đầy thương tích, trái tim đau nhói nhảy một cái, cho thấy đặc điểm nó cái chủ nhân vốn dĩ đau lòng.
Diêm Hạ Vu từng cái động chạm qua lại thân trên không một mảnh vải che thân của đối phương, xác thật nàng ra tay có chút tàn nhẫn, nàng bản thân cũng không muốn làm vậy, chỉ là nếu như dễ dàng bỏ qua như vậy, đối phương sẽ tái diễn không để ý thân thể, bỏ quên cái công sức của nàng. Cánh môi mỹ lệ dán lên vết thương đỏ tươi máu, thập phần ôn nhu. Môi đặt ở nơi đó một lúc sau cũng rời đi, khí tức đè nặng cũng biến mất, trên khóe môi lưu đến huyết dịch, nàng đưa ra đầu lưỡi mềm mại, đầu lưỡi linh hoạt đi qua nơi đó, đem huyết dịch chói mắt nuốt vào trong.
Nhân khẩu nằm ở đó cũng nhìn ra là không yên ổn, vốn dĩ mê mang, thế nhưng chân mày cau chặt vào nhau, bàn tay ôm quyền, từng ngón tay thon dài đẹp đẽ bấu chặt lấy tấm đệm phía dưới. Khí tức từng đợt thở ra cũng vô cùng nặng nề.
Diêm Hạ Vu diện nhan từ từ hạ xuống, gò má áp ở trên vai trần của đối phương, nàng ngọc thủ di chuyển, tìm đến nắm lấy tay của đối phương, sờ đến thoải mái. Nhãn châu mê mẩn ngắm nhìn, phải nói, tay của đối phương rất đẹp, ngón tay thon dài chuẩn mực, từng đốt xương đều đặn không chút sai lệch, gân tay không hiện thị rõ ràng. Tuy là đối phương thường xuyên hoạt động, bàn tay có phần thô ráp, thế nhưng cũng không thể đem phần đẹp đẽ của đôi tay áp chế. Cũng là đôi tay này, khiến nàng sẽ không tự chủ được thoải mái rên rỉ, làm cho nàng thân thể sung sướng đến vô hạn, mệt mỏi không còn chút sức lực, khiến nàng rất yêu thích.
Nụ hôn từng đợt ở trên mu bàn tay rơi xuống, sau đó là mỗi một ngón tay đều bị cánh môi áp đến thê thảm. Diêm Hạ Vu vui thích đến không thể rời đi. Nàng cảm nhận, đối phương có phải hay không là vưu vật do thượng thiên ưu ái đem đến cho nàng, nếu là như vậy, nàng không phải sẽ hạnh phúc đến ngất đi sao.
Đối phương dường như nhận thức được hành động quấy nhiễu của nàng, một lần lại nhíu mày sâu hơn, qua một lúc, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra.
"Tỉnh rồi?" Diêm Hạ Vu cũng không thu tay về, trực tiếp áp lên gò má của đối phương.
Tiểu Bạch vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt chưa thể hoàn toàn điều khiển nháy mấy lần, trên lưng cùng thân thể truyền đến cơn đau tê dại, khiến đại não tức thời động một cái.
"Tiểu Bạch có đói hay không?" Diêm Hạ Vu nhìn tình trạng đối phương, nhận thấy không có cái gì khác thường biểu hiện, mới lên tiếng hỏi đến.
Tiểu Bạch lắc lắc đầu, tựa lại trên gối đầu, đôi mắt không tiêu cự vô cùng nặng nề.
"Vết thương, còn đau không?" Diêm Hạ Vu đảo mắt qua vết thương, vẫn là cảm thấy đau đớn.
Tiểu Bạch hai tay chống đỡ thân thể ngồi lên, nàng nhìn đến nữ nhân trước mặt, nhìn nàng một thân y phục mỏng manh xộc sệt, mái tóc tùy ý rơi loạn trên gương mặt, có phần bất mãn. Tiểu Bạch đưa tay vén lên từng sợi tóc chạy loạn, ôn nhu một chút sờ đến mặt nàng, nhãn châu tản mát khí tức ôn hòa.
"Nàng, không tức giận?" Diêm Hạ Vu nghi hoặc.
Tiểu Bạch chậm rãi gật đầu.
"Bảo bối, tuy rằng nàng nói không đói, thế nhưng nàng vừa thụ thương, trước ăn chút gì đó được không?" Diêm Hạ Vu hướng đến trong ngực đối phương ôm lấy, thanh âm nhu diệu, tựa như đang dụ dỗ tiểu hài tử sinh khí.
"Được." Tiểu Bạch gật đầu, song liền đứng lên, khoác thêm tầng y phục lên người, đi đến bàn lớn ngồi xuống.
"Tiểu Bạch ngoan ở đây đợi bản vương trở vào." Diêm Hạ Vu ở trên má Tiểu Bạch hôn một cái, kế tiếp bước ra khỏi gian phòng.
Tiểu Bạch ở đây cũng không có gì để làm, nàng nhìn thấy trên bàn có quyển sách, mới cầm qua xem thử, tự thân rót chung trà, liền sau đó chú ý tất thảy đều để vào trong sách.
Thời gian qua đi một hồi lâu, vẫn chưa nhìn thấy nữ nhân kia trở lại. Sách cũng đã lật đến trang cuối cùng, Tiểu Bạch hoàn tất đọc xong một dòng chữ sau cùng, sau đó liền đóng lại thi tập. Nàng đảo mắt, không biết nữ nhân kia đã đi bao lâu, nàng nhìn bình trà cạn đáy trên bàn, xác định thời gian hẳn đã rất lâu đi. Tiểu Bạch đem y phục mặc chỉnh tề, mới đi ra ngoài tìm một lần. Tiểu Bạch đi qua mấy gian phòng, tuy nhiên vẫn không nhìn thấy người kia, cước bộ nhanh một chút, gian phòng phía trước là trù phòng đi đến. Đẩy ra cửa gỗ, hiển thị trước mắt nàng là hình ảnh đối phương đứng bên bếp lò, nghiêm chỉnh đảo thức ăn trong chảo. Hỏa độ trong lò rất lớn, mà đối phương chỉ đơn bạc khoác trên người một lớp áo, khiến mồ hôi không tự chủ tiết ra. Thân thể nữ nhân mềm mại phủ một tầng mồ hôi mỏng, khiến làn da mịn màng hấp thu ánh sáng trở nên trơn bóng đẹp đẽ. Ngọc thủ đẹp đẽ cầm cái sạn, chú tâm hoạt động. Đối phương lấy đến hủ muối bên cạnh bếp lò, ngón tay lấy ra một ít, dường như là sợ bản thân cho quá nhiều cho nên liền giảm bớt một nửa sau đó mới cho vào trong chảo. Đối phương gấp đến một ít cho vào miệng nếm thử, đầu lưỡi ở nơi âm u lộ ra bên ngoài, chạm vào thức ăn trước mặt, chiếc lưỡi không xương quấn lấy thức ăn, từ tốn kéo vào bên trong. Dường như cảm nhận được một trận nóng rát bên trong, đối phương hé môi thở một cái, đầu lưỡi lại một lần đưa ra, lướt qua môi trên, vô thức liếm lấy. Tiểu Bạch bị một màn này cảnh tượng thu hút, nhìn đến mê mẩn.
Nhận thấy đối phương nhíu mày, bày ra bộ dạng không hài lòng, có ý định đem thức ăn trong chảo vứt đi, Tiểu Bạch nhanh hơn một bước đi đến bên cạnh, nâng lên hủ đường, lấy ra một ít cho vào. Diêm Hạ Vu bị hành động đột ngột của đối phương làm hoảng sợ một chút, sau đó liền mỉm cười, thành thật đứng qua một bên, nhượng lại bếp lò cho đối phương.
"Chỉ cần điều chỉnh một chút là được, không cần vứt bỏ." Tiểu Bạch lặp lại một lần đảo qua thức ăn.
"Bản vương là lần đầu làm nha có được không." Diêm Hạ Vu ngữ điệu trách móc một câu.
"Động tác có chút thành thục." Tiểu Bạch cho vào một ít dầu, không đầu không đuôi nói.
"Nàng cười chê người ta!" Diêm Hạ Vu nghe câu nói của đối phương liền thập phần không hài lòng.
"Có sao?" Tiểu Bạch đem thức ăn lấy ra cho vào đĩa. Qua loa rửa qua chảo, kế đó cho vào nước lạnh, thản nhiên hỏi nàng.
"Nàng tiểu nhân, dám làm không dám nhận!" Diêm Hạ Vu chỉ thẳng Tiểu Bạch, ngữ điệu trẻ con mắng chửi đối phương.
"Là Bạch đại nhân, không phải tiểu nhân." Tiểu Bạch đáp trả nàng, đem hai quả trứng gà thả vào chảo, lại cho vào thêm một ít trà hoa.
"Bản vương phát giác, nàng sau khi trở về rất thích cùng bản vương đấu khẩu nha." Diêm Hạ Vu tựa vào trụ cột, khoanh tay trước ngực, thái độ nghi ngờ.
"Vậy sao?" Tiểu Bạch hoàn tất đem thức ăn để lên mộc khay, nâng lên, đi khỏi trù phòng.
"Còn không phải sao." Diêm Hạ Vu khẳng định, cũng ở phía sau đuổi theo.
Ở phòng ngủ.
Thức ăn sớm đã bị ăn vào bụng, không sót một thứ gì. Ngồi trên giường xem sách, Tiểu Bạch nhận thấy khí tức trong phòng không hề bình thường, nữ nhân này sau khi về đến phòng liền lập tức bày ra bộ dạng kiều diễm kinh người, luôn luôn quấn lấy nàng không rời, đôi khi sẽ nói ra vài lời khiến nàng nghe đến liền diện sắc không tự chủ mà ửng đỏ.
"Bảo bối, bản vương hôm nay mở tiệc, Minh Giới quỷ hồn toàn bộ đều nhận được thiếp mời." Diêm Hạ Vu làm ổ trong ngực đối phương, ngón trỏ đi ở trên người vẽ ra hình thù không rõ ràng.
Tiểu Bạch động thái đọc sách đình trệ, cuối đầu nhìn đến nàng, ra hiệu để nàng tiếp tục nói.
"Nàng sai phạm, bản vương vẫn chưa truy cứu. Không bằng lần này nàng liền hướng bản vương biểu diễn tiết mục, xem như đoái công chuộc tội hảo?" Diêm Hạ Vu đối Tiểu Bạch đưa ra yêu cầu.
Tiểu Bạch cau mày, vẫn chưa truy cứu? Thân thể này của bản thân còn không phải mới bị nàng hạ lệnh trừng phạt đến thương tích đầy mình sao?
Nhìn đối phương cau mày, biểu tình không được thoải mái, Diêm Hạ Vu liền mỉm cười, nụ cười nhìn đến phi thường chói mắt. "Thế nào? Không muốn? Không phải lần trước nàng rất can đảm hay sao? Hát đến bài ca ám muội như vậy." Diêm Hạ Vu mờ mịt nói một câu.
"Tới đây đóa hoa tươi cho ta, nơi này khó chịu lắm rồi ~
Thật sự rất khát khao, eo nhỏ của bảo bối ~
Vuốt ve eo của nàng, a~ hẳn là sẽ cao trào ~
Yêu đến chết mất thôi, eo nhỏ của bảo bối ~
Mạnh bạo áp sát, muốn cao trào, muốn eo nhỏ kia chịu không nổi ~"
Diêm Hạ Vu mị hoặc cười ra tiếng, nhãn châu phủ đầy u ám âm mưu nhìn không thấu.
Từng câu từng chữ phát ra từ nữ nhân này khiến Tiểu Bạch cảm thấy thân thể trở nên lạnh lẽo khó hiểu, này biểu tình của đối phương khiến nàng trong lòng lo lắng.
"Bảo bối không phải đã mị người hát cái đó bài ca hay sao? Bản vương thật sự muốn nhìn thêm một lần, nàng lần này sẽ còn có thể bày ra loại tình cảnh như thế nào." Diêm Hạ Vu nàng không phải đang yêu cầu đối phương, mà chính là trực tiếp hạ lệnh, không thể phản đối.
Tiểu Bạch chậm chạp gật đầu. Tiếp theo chỉ nghe thấy nữ nhân kia nói "Tiểu Bạch thật ngoan." liền trực tiếp cánh môi mê người mạnh bạo áp lên môi của đối phương.
Tiểu Hắc trên tay ôm theo văn sớ từ Phong Đô phủ bước ra, đi được một đoạn liền đụng phải người kia, biểu tình càng trở thành phi thường gấp gáp.
"Du, ngươi ở đây thật tốt." Tiểu Hắc giữ lấy vai của đối phương.
"Xảy ra việc gì nha?" Tiểu Du mờ mịt, trên tay còn cầm đến điểm tâm cao.
"Ngươi mau vào trong, có người ở bên trong đợi ngươi. Hắn a, động thái hối hả, vừa đến nơi liền mở miệng nói tìm ngươi." Tiểu Hắc ghi nhớ một chút, hướng Tiểu Du trình bày.
"Là kẻ nào a?" Tiểu Du đột nhiên cảm nhận sẽ có chuyện gì đó phát sinh với nàng.
"Ta không có thời gian nói nhiều với ngươi, ngươi vào trong liền sẽ biết." Tiểu Hắc bỏ lại một câu, ở trên vai đối phương vỗ một cái, sau đó cũng rời đi.
Tiểu Du ở trước đại môn Phong Đô phủ ngẫm nghĩ, một nửa muốn đi vào, một nửa lại không muốn đi vào. Một hồi do dự, nàng cuối cùng quyết định vào trong, không cần biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì.
Bước qua ngưỡng cửa, nàng thấy đối phương ngồi giữa gian phòng, thư thái uống trà, đi nơi nào lấy một điểm hối hả? Tiểu Du gãi gãi đầu, trước tiên ngồi xuống bàn.
"Tiểu Hắc nói ngươi tìm ta?" Tiểu Du hướng đến Tiểu Bạch hỏi một câu.
Tiểu Bạch uống xuống ngụm trà, gật đầu.
"Xảy ra chuyện gì?" Tiểu Du nghi hoặc.
Tiểu Bạch đặt bôi trà rỗng lên bàn, mới từ tốn nói "Không có gì. Có một chuyện, cần ngươi giúp đỡ."
"Là chuyện gì?" Tiểu Du nghi ngờ, không hiểu, nhìn diện sắc của đối phương, nàng nhận thấy cái này chuyện trong miệng hắn cũng không phải loại đơn giản.
"Minh Giới hôm nay có yến hội. Cần ngươi cùng ta biểu diễn." Tiểu Bạch không nhanh không chậm nói ra bản thân cái yêu cầu.
"Này... này lại giống như lần đó biểu diễn?" Tiểu Du nhãn châu mở có chút lớn, chấn kinh hỏi lại một lần.
Chỉ nhìn thấy được Tiểu Bạch gật đầu đáp trả.
"Ta... ta nói lần đó cũng quá buông thả rồi đi! Ngươi xác thực muốn lặp lại loại đó hình thức biểu diễn?" Tiểu Du một phần dè chừng, muốn ở chỗ đối phương nhận được hồi đáp hoàn hảo.
Tiểu Bạch thêm một lần gật đầu.
"Gia không phải sợ hãi loại đó biểu diễn a! Thế nhưng, chỉ là đêm đó hình thức gia sớm đã quên hết không còn một mảnh rồi." Tiểu Du xoa xoa đầu, đại não rối loạn một trận.
"Lần này diễn một cảnh khác." Tiểu Bạch đơn giản nói mấy chữ, lấy khối Vi Tương cao trên bàn cho vào miệng.
"A, như vậy ngươi đã hình dung được phải diễn màn như thế nào chưa nha?" Tiểu Du xem ra có một chút hứng thú.
Thật lòng mà nói, một màn đêm hôm đó khiến nàng đối với người này có chút mở rộng tầm mắt. Nàng trong đầu tâm niệm người trước mặt chỉ là một cái tảng đá không hơn không kém, lạnh lẽo quanh năm, luôn luôn chỉ có một bộ dạng. Thế nhưng, đêm đó nhìn thấy đối phương cười, là chân chính cười tươi, ở khoảng cách gần như vậy tuy biết toàn bộ đều là giả, thế nhưng vẫn khiến nàng tâm thất có mấy phần không nghe lời mà nhảy loạn, hồi tưởng lại nụ cười đó, khuôn mặt đó, trong lòng nàng lại có một chút ham muốn xuất hiện.
"Đã nghĩ được." Tiểu Bạch nói.
Tiếp theo sau đó, Tiểu Bạch cùng Tiểu Du cả một ngày công vụ toàn bộ đều bàn giao đến Tiểu Thụy cùng Tiểu Hắc bọn họ. Các nàng hai người cùng nhau thảo luận qua một lần các hình thức, phương án phải chuẩn bị cho màn diễn. Thời gian trôi qua thật lâu thật lâu cũng đều không để ý.
Giờ tuất.
Uông thành là địa phận trung tâm của Minh Giới, vốn dĩ bình thường đã là nơi đông đúc quỷ hồn, thế nhưng hôm nay lại nhận được thiếp mời được phân phát, chính vì như vậy quỷ hồn bốn thành nhỏ đều tụ họp tại đây, khiến nơi này càng trở nên đông đúc, nơi nơi đều tràn ngập quỷ hồn qua lại. Yến hội Diêm Hạ Vu đặt ra không phải chỉ đơn giản tiếp đãi các vị đại nhân chủ trì bốn cái tiểu thành, mà là chân chính chiêu đãi Minh Giới tất thảy quỷ hồn. Bàn gỗ liên tiếp nối lại với nhau kéo dài vô tận ở giữa đường lớn, thức ăn cũng hoàn hảo phong phú, rượu lại càng không thể thiếu đi. Quỷ hồn không cần biết là từ nơi nào, bọn họ không quen biết nhau cũng tụ họp lại một chỗ, ngồi bên cạnh nhau, cùng nhau cười nói vui vẻ, không khí thập phần náo nhiệt.
"Vì sao còn chưa nhìn thấy Vương Thượng đại nhân a?" Sát thành minh đế Tôn Đề đảo mắt một vòng, cảm thấy kỳ lạ, mới nghi vấn một chút.
"Nè nè, ngươi không phải là nhớ nhung nàng đến phát điên rồi chứ? Nàng trước sau đều phải đến, ngươi cần gì như vậy làm bộ dạng nôn nóng a!?" Cơ thành minh đế Hạ Tuyên mỉa mai cười một cái.
"Các ngươi có thể hay không tiết chế một chút? Đây không phải địa phương của chúng ta, các ngươi tùy tiện làm bậy, Vương Thượng đại nhân biết được còn không phải để nàng cười vào mặt nói chúng ta là một đám hạ đẳng sao?" Hồng thành minh đế Lan Y Hạ đưa tay chống đỡ cằm, tiếu ý ném cho bọn họ cái ý cười.
"Ngươi nói xằng bậy cái gì!? Ta mới không phải như vậy!" Tôn Đề hướng đến Hạ Tuyên biện minh một câu.
"Còn không phải sao? Minh Giới có ai không biết Sát thành minh đế đối Vương Thượng đại nhân có tình ý. Thái độ của ngươi đã tố cáo ngươi, trong mắt ngươi hiện rõ ba chữ ta yêu nàng nha! Nói không nhìn thấy chính là nói dối!" Hạ Tuyên hất cằm, nói ra một câu châm chọc.
"Ngươi...!" Tôn Đề tức giận.
"Được rồi được rồi! Hai tên quỷ tức các ngươi không thể để tỷ tỷ đây yên ổn một ngày sao?" Lan Y Hạ mệt mỏi xoa thái dương.
"Ta nói ba người các ngươi tốt nhất im miệng. Nhất là ngươi!" Tống Đế vương lên tiếng cắt đứt đối thoại của bọn họ, đồng thời chỉ tay đến Hạ Tuyên ngồi bên kia.
"Ngươi có ý gì! Ngươi nói lại lần nữa... "
"Vương Thượng đến rồi!" Hạ Tuyên chưa thể nói hết câu liền bị một giọng nói khác gián đoạn. Nhìn đến bên kia, đành hậm hực thu liễm tiết chế.
"Vương Thượng đại nhân vạn an!" Quỷ hồn toàn thể đồng loạt hành lễ.
"Còn phải câu nệ sao. Đều ngồi xuống đi. Hôm nay nhất định phải hết mình cao hứng." Diêm Hạ Vu giơ tay nhấc chân đều là bộ dạng cao quý ưu lãnh, trực tiếp hạ lệnh.
"Đa tạ Vương Thượng đại nhân!"
Diêm Hạ Vu đơn giản gật đầu, cất bước tiến lên giữa quản trường trước đại môn Tế Âm điện tọa địa. Tiểu Hắc ở bên trái, Tiểu Thụy ở bên phải, cư nhiên hòa hợp phù trợ nàng. Thế nhưng lại thiếu mất hai thân ảnh. Sau đó liền là thanh âm náo nhiệt cùng vui vẻ truyền đi khắp nơi. Một lần đem Minh Giới u tối tạo ra khí tức chưa từng có.
Liên hoa đài trên không từ từ nở rộ, phát sinh ánh sáng rực rỡ chói mắt, hồng lụa phủ khắp nơi, hoa giấy ở bốn phương tám hướng đổ xuống, bay loạn trong không trung. Nháy mắt liên hoa đài hạ xuống, hòa nhập vào Yên đài. Ánh sáng tối dần tối dần, không lâu khắp nơi đều chìm ngập trong màn đen. Ở giữa Yên đài ánh sáng dịu dàng từ tốn lan tỏa một góc nhỏ, mà ở nơi đó, hiển thị thân ảnh một nữ nhân, mờ ảo mê người. Cảnh tượng trước mặt ngày một nhìn thấy rõ ràng, tất thảy quỷ hồn, còn có Diêm Hạ Vu, Tiểu Hắc cùng Tiểu Thụy đều kinh ngạc, bọn họ kinh ngạc hình ảnh bọn họ nhìn thấy trước mắt, bọn họ trố mắt ra nhìn, như thế nào? Như thế nào lại có thể có một cảnh tượng như vậy đây. Tiểu Du nàng trên người chỉ độc nhất vận một cái áo sơ mi rộng thùng thình, tay áo được kéo cao đến khuỷu tay, khuy áo bất quá chỉ cài có một nửa, không cài ba nút phía trên, đôi chân thon dài đẹp đẽ lộ ra, mịn màng như một loại vưu vật, bắp đùi bên trái còn đeo một sợi dây nịt đen, đem bắp thịt nơi đó kéo căng dãn hết mức, càng thêm đẹp mắt, bộ ngực vì lớp áo bên ngoài không cài nút mà triệt để bại lộ, nội y màu đen viền ren quyến rũ ôm lấy bộ ngực kiêu hãnh thẳng đứng, khe áo kéo sâu xuống phía dưới, rãnh sâu ở giữa hai ngọn đồi lắp ló phía sau nội y khiến ngươi không thể rời mắt, bộ vị kiêu ngạo của nữ nhân vì động thái của chủ nhân càng có xu hướng lớn thêm một chút, ngực phập phồng lên xuống theo từng khí tức hơi thở của trái tim chủ nhân. Nơi mê người nhất của nữ nhân là một lớp vải màu đen ẩn hiện ở phía sau lớp áo, khiến người nhìn nhận thấy trong tâm tựa như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đem trái tim hắn cấu xé, ngứa ngáy không chịu nổi. Nơi đó vốn dĩ đặt một cái giường, nhìn qua hoàn toàn không phải là loại giường bất cứ quỷ hồn nào nhìn thấy qua trong đời. Tiểu Du thân thể nằm sấp trên giường lớn, áo ngoài một lần nữa bị tác động kéo cao lên một chút, đúng lúc đem đường cong hoàn chỉnh khiêu gợi phô bày. Tiểu Du dung mạo được trang điểm sắc xảo, tóc đen uốn xoăn đuôi tùy tiện thả loạn trên lưng, nàng cong chân lên một lần, liền bày ra bộ dạng lười biếng lại yêu mị.
Nhạc thanh du lãng bên tai, tất thảy quỷ hồn bọn họ sớm đã bị đắm chìm vào cơn mộng ảo xuân khí từ lâu rồi.
Chậm rãi bước ra nơi có ánh sáng, thân ảnh cao gầy bước đến bên cạnh giường, thư thái ngồi xuống. Tiểu Bạch nàng trên người vận một cái áo dài tay cổ lọ đen tuyền, hơi hướng ôm lấy thân thể, quần dài kiểu dáng nghiêm chỉnh màu xám tối, vừa vặn phô diễn đôi chân chuẩn mực. Bên ngoài khoác thêm một cái áo cùng màu xám tối đường nếp chỉnh tề. Chân mang đôi giày bá tước cổ thấp, gót sau cao ba phân, điều này càng khiến Tiểu Bạch một mét bảy mươi lăm chiều cao càng chuẩn mực đúng một mét tám mươi. Ba ngàn thanh ti gọn gàng cột cao phía sau đầu, một vài sợi tóc loạn tùy tiện thả trước trán, hoàn hảo đem khuôn mặt cao lãnh phô trương một hồi. Mắt mang theo một cái kính cận mỏng, lại tôn thêm vài phần thư sinh lạnh lùng. Chân kia gác lên chân còn lại, bày ra bộ dáng phúc hắc tổng tài khó gần.
Tiểu Du nhìn thấy người kia ngồi bên mép giường, liền cử động thân thể chống tay bò đến, áp ở trên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch thuận thế ôm đối phương vào trong ngực. Một màn biểu diễn không chút sai lệch tiếp diễn. Một bên đỡ, một bên hứng, đẹp đẽ biết nhường nào. Kế đó hai người các nàng còn diễn một số phân cảnh đã thảo luận trước đó, chơi đùa với đối phương, cùng đối phương trao đổi ngôn ngữ, là ra vài cái tình huống cao trào, có vui vẻ, có nghi ngờ, có phát sinh ngoài ý muốn, có đau lòng, có tự ngược.
Đến khi Tiểu Du phân cảnh nằm ở trên giường, mệt mỏi ngủ. Tiểu Bạch ngồi ở bên giường, thời điểm này vốn để hợp với tình cảnh, Tiểu Bạch liền làm ra bộ dạng mệt mỏi cùng đau khổ hiện hữu trên khuôn mặt, đưa tay ôn nhu vuốt ve bên mặt của đối phương, lệ quang không có tiêu cự rơi xuống, Tiểu Bạch chỉ im lặng mỉm cười, nụ cười chân thật nhất. Qua đi một lúc, trong khoảng không lại nghe thấy một loại thanh âm.
"Từ từ nhìn lại, đêm ấy chúng ta từng thuộc về nhau
em vẫn là em, luôn làm trái tim tôi rung động
giọt lệ này rơi xuống, mong em sẽ cảm thông và tha thứ
Sớm mai ly biệt người, con đường này sẽ cô đơn bất tận
Trong phút chốc, có ngàn lời muốn nói
Tiếc rằng lại sắp mỗi người một phương
Chỉ có thể khắc thật sâu khoảnh khắc ngắn ngủi này.
Tương lai dù có ngàn lời ca rực rỡ
Bay đến phương xa nơi con đường tôi đi
Tương lai dù có ngàn tinh tú trên trời
Sáng hơn cả ánh trăng đêm nay
Cũng không sáng bằng khoảnh khắc mỹ lệ đêm nay
Cũng không thể làm tôi hạnh phúc như giây phút này
Vì đêm nay em đã hát cùng tôi."
Tất thảy bọn họ có thể không biết, Diêm Hạ Vu nàng có thể không biết. Từ đầu đến cuối, hình ảnh của nàng luôn luôn hiện hữu trong mắt nàng. Bài ca này nếu như nghe bình thường sẽ cảm thấy đau lòng cùng tiếc nuối. Thế nhưng, khi đem ý nghĩa của nó hiểu khác đi, thì sẽ thấy được, người hát lên nó, đã đem toàn bộ tình cảm, trái tim, cảm xúc, thân thể, yêu thương tất cả đều đã trao hết cho đối phương.
-----Hết chương 42-----
Tác giả: Nè nè các ngươi đừng có nghĩ đi đâu à, tác giả mới không phải biến thái đâu.