Sau khi Hoa Hoa ngủ thiếp đi thì Kinh Thiên lấy ra một cái áo khoác nhỏ mặc lên cho cô bé, hắn ngay lại
nhìn Xuân Lan và Ưng Vạn Lý rồi nói: "Hiện giờ ta phải rời khỏi đây, Hoa Hoa sẽ đi cùng, trong thời gian vừa rồi đã làm phiền các người".
Thấy Kinh Thiên đã quyết định như vậy thì Vạn Lý và Xuân Lan chỉ đành
gật đầu. Họ hiểu lý do tại sao Kinh Thiên đem theo Hoa Hoa.
Vì ở đây Ưng gia không thể lúc nào cũng bảo vệ cô bé được, dù sao nàng
cũng không phải nhân vật gì quan trọng của Ưng gia, với lại cho dù Tung
gia có ám sát cô bé thì Ưng gia cũng không thể làm gì bọn chúng.
Cho nên Kinh Thiên đã quyết định đem Hoa Hoa theo, dù sao mẹ cô bé cũng
vì bản thân hắn mà bị đám Tung gia giết chết, nói thế nào một phần trách nhiệm cũng thuộc về Kinh Thiên.
Hắn không thể bỏ lại Hoa Hoa một mình như thế này được, sau một lúc chuẩn bị thì Kinh Thiên đã cõng Hoa Hoa phóng đi.
Lúc này hắn phải lập tức đi tới Hãn thành, vì ở đấy có chi nhánh của
Lăng Vân hội quán. Nhu Thủy đã dặn hắn nếu kiếm được thứ gì tốt thì cứ
đem tới đó bán, bảo đảm hắn sẽ được một cái giá hợp lý.
Sau khi ẩn mình đi ra được khỏi thành một khoảng thật xa thì Kinh Thiên
mới tìm một gốc cây ngồi lại nghỉ ngơi, hắn huýt sáo gọi Tiểu Hắc Bạch
tới rồi lấy viên hắc châu ra để xem đường đi tới Hãn thành.
Sau khi xem bản đồ xong thì hắn biết được quãng đường từ Tung thành tới
Hãn thành cũng không xa mấy, đi khoảng hai ngày đường sẽ tới.
Nếu như với tốc độ hiện nay của Kinh Thiên mà đi tới Hãn thành trong
vòng hai ngày thì có lẽ hơi quá sức, nên hắn phải triệu hồi Bôn Lôi Mã
ra để đi. Khi Bôn Lôi Mã vừa xuất hiện thì nó liền nhìn Tiểu Hắc Bạch
với ánh mắt đối địch, ngay cả Tiểu Hắc Bạch cũng cảm giác được đây là
đối thủ của nó.
Kinh Thiên thấy vậy thì ra lệnh cho hai con thú không gây hấn gì với
nhau nữa, rồi hắn nhảy lên người Bôn Lôi Mã, nó hí lên một tiếng dài
liền lập tức phóng đi, Tiểu Hắc Bạch do còn yếu và tốc độ không bằng Bôn Lôi Mã nên nó đã biến nhỏ lại thành một đầu sói con rất đáng yêu rồi
nằm trong tay của Kinh Thiên.
Khi dùng tới Bôn Lôi Mã thì không thể nào đi đường chính được, vì sẽ gặp rất nhiều tai mắt, nên Kinh Thiên phải đi đường vòng, mặc dù là nói
đường vòng nhưng với tốc độ của Bôn Lôi Mã thì chỉ cần chạy một ngày
đường là tới.
Đôi khi Hoa Hoa cũng tỉnh lại trong lúc lên đường, nhưng bây giờ cô bé
cũng đã bình tĩnh hơn được chút xíu, nhưng do cơ thể vừa mới thay đổi
quá lớn làm cho Hoa Hoa không thể nào thích ứng được nên cô bé cứ ngủ
suốt trên lưng Bôn Lôi Mã.
Sau một ngày đi đường thì Kinh Thiên đã thấy được một tòa thành rất lớn và thô ráp xuất hiện trước mắt.
Tòa Hãn thành này còn bảo vệ chặt chẽ hơn cả Tung thành, người của Hãn
gia canh gác rất cẩn mật, mà tên nào cũng toàn là nhị phẩm sơ kỳ, cho
nên trong Hãn thành có thể nói là rất bình yên, là nơi thiên đường cho
đám thương gia tới đây buôn bán.
Khi gần tới nơi thì Kinh Thiên đã thu hồi Bôn Lôi Mã lại rồi xếp hàng theo dòng người đông đúc từ từ tiến vào Hãn thành.
Đoàn người này có thể nói là long xà hỗn tạp, có đủ mọi loại người từ những tên dong binh cho đến thương gia và đạo tặc.
Khi Kinh Thiên thấy đạo tặc thì hắn cũng thoáng bất ngờ, tại sao cái đám này lại dám mò vào Hãn thành, chẳng lẽ bọn chúng muốn gây sự.
Thật ra quy định của Hãn thành không phân biệt người nào vào thành của
họ cả, đôi khi những tên cường hào ác bá cũng vào thành để mua vui và
buôn bán những vật phẩm bọn chúng cướp được, chỉ miễn sao không gây sự
trong thành thì Hãn gia đều liếc mắt làm ngơ.
Kinh Thiên không thèm nhìn đám người đó nữa mà lặng lẽ nắm tay Hoa Hoa
từ từ tiến vào thành. Lúc này Hoa Hoa đang ôm Tiểu Hắc Bạch trong tay,
cô bé luôn chơi đùa và vuốt ve với nó, đối với con gái thì những con vật nhỏ nhắn đáng yêu như vậy thật không thể cưỡng lại.
Khi sắp đi đến của thành thì một tên công tử mặt mày trắng trẻo như con
gái đi tới gần chỗ Kinh Thiên, bỗng nhiên hắn lật tay hất nón của Hoa
Hoa xuống, làm lộ ra vẻ mặt tinh xảo như ngọc của cô bé.
"Ha ha ha, không ngờ lại có một con bé tinh linh đẹp đến như vậy, ta nhớ lũ này ở nhân tộc đã lui về quy ẩn rồi mà, sao giờ lại xuất hiện ở
đây". Tên này vừa nói xong thì liền đưa tới ánh mắt của tất cả mọi người gần đó, có người vì hiếu kỳ, có người vì thèm thường.
Vì nữ tinh linh ở nhân tộc bán được giá rất cao, những tên quý tộc rất
ưa chuộng mặt hàng này, vì những nữ tinh linh có sắc đẹp mà hiếm có cô
gái nào ở nhân tộc so được với họ.
Thấy biểu hiện khiếm nhã của tên đó thì Kinh Thiên liền cau mày, đúng là cái nơi hỗn tạp này thì loại người nào cũng có thể gặp a, ngay cả những tên chán sống cũng thế.
Kinh Thiên nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy sát khí. Tên công tử đó sau khi đón nhận ánh mắt đó của Kinh Thiên thì toàn thân hắn cảm thấy lạnh
buốt.
Nhưng tên công tử đó chợt lui về sau vài bước, hắn vận thiên lực toàn
thân để chống lại, mặc dù nhìn hắn có vẻ biến thái thích mấy tiểu nữ hài nhưng không ngờ tu vi cũng đạt tới nhị phẩm trung cấp cấp mười lăm nha.
Kinh Thiên không thèm để ý tới tu vi tên này cao bao nhiêu, hắn chỉ phát ra một đấm về phía đan điền của tên công tử này.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên, khi tất cả mọi người nhìn lại thì chỉ thấy tên
công tử kia đã bị đánh văng thẳng vào gốc cây ven đường, máu từ miệng
của hắn rỉ ra không ngừng.
Kinh Thiên ra tay rất độc ác, hắn đánh vào đan điền của tên công tử đó
làm cho đan điền của hắn bị thương, dù sau này có chữa trị được thì cũng để lại di chứng không cách nào tu luyện thành cường giả được nữa.
Nhìn thấy một màn này thì đám hạ nhân của hắn mới lập tức động thân xông tới. Cả đám đều không ngờ tốc độ của Kinh Thiên lại nhanh như vậy,
không nói gì đã ra tay đánh người nên làm cho bọn chúng trở tay không
kịp.
Kinh Thiên thấy đám ruồi nhặng này quá mức phiền phức nên hắn vận khỏi
thiên lực lên tới tam phẩm, thiên lực phát ra ào ạt làm cho từng cơn gió mạnh thổi qua cả đám đằng trước.
Nhìn thấy cảnh này thì ai nấy đều thất thanh la lên: "Là cao thủ tam phẩm đó"
"Không ngờ tên này trẻ tuổi như vậy mà lại là cao thủ tam phẩm a".
"Sát khí lúc trước hắn phóng ra thật lạnh người, tên này không dễ chọc vào đâu".
Trong lúc đám người kia bàn tán xôn xao thì cả đám hạ nhân của tên công
tử hồi nãy đều đã bị khí thế của Kinh Thiên nghiền ép cho đái cả ra
quần.
Kinh Thiên nhìn bọn chúng rồi hừ lạnh một cái xong hắn đã dần Hoa Hoa đi về phía trước.
Sau khi hiển lộ ra tu vi của mình thì đám người đằng trước đều đứng dạt sang hai bên nhường đường cho Kinh Thiên.
Khi Kinh Thiên vừa đi xong thì những lời bàn tán lại vang lên.
"Hình như cái tên trắng trẽo biến thái hồi nãy là đứa con út của Hứa gia ở Hứa thành đấy".
"Hèn gì ta lại thấy quen như vậy, nếu nói như thế thì tên kia xui rồi, dám đụng vào Hứa gia a"
"Nghe nói Hứa gia vừa được thăng lên làm gia tộc trung cấp khi trong gia tộc bọn chúng có một người đột phá lên ngũ phẩm đấy, hiện giờ đã đủ sức đứng ngang hàng với Tung gia, Hãn gia và Ưng gia rồi".
"Hắc hắc, lần này sẽ có việc vui xảy ra rồi, nghe nói trong Hãn thành
cũng có một phòng đấu giá của Hứa gia a, trong đó cũng có một tên cao
thủ tam phẩm sơ kỳ đỉnh phong trấn giữ nữa đấy".
Kinh Thiên không thèm nghe lời bàn tán đó mà hắn chỉ đi nhanh vào thành bán gấp số tài bảo mà hắn vừa thu được mà thôi.