Kinh Phá Thiên Không

Chương 126: Chương 126: Thất Bại?




Ảnh Tử, Hình Phong và Nhu Thủy nghe được tiếng gào thét kia của Kinh Thiên thì họ đã hiểu tại sao tên huynh đệ này của mình phải bất chấp tất cả luyện một sát kỹ đầy huyết tinh và ma đạo như thế.

Nhu Thủy dùng ánh mắt đầy trìu mến nhìn vào lốc xoáy màu đỏ đen kia rồi thương cảm nói.

"Thật không ngờ sau chuyện lần đó hắn vẫn còn để trong lòng, ta thật sự hiểu sai con người của hắn rồi"

Ảnh Tử gật đầu rồi nói.

"Đúng vậy, sau lần đó vẫn thấy hắn tươi cười ta cứ nghĩ mọi chuyện đã qua, sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng không ngờ hắn lại chấp nhất như thế"

Hình Phong cũng nhìn vào vòng xoáy ở giữa Kiếm Đài, rồi quay sang nhìn Ảnh Tử nói.

"Chúng ta đã kết nghĩa anh em, Kinh Thiên vì chúng ta mà không tiếc hết thảy nhập vào ma đạo, nhưng hai người bọn ta lại xem như không có việc gì, vẫn vui vẻ cười đùa, vẫn không chuyên tâm tập luyện, luôn hài lòng với tình cảnh hiện tại, giờ ta đã hiểu vì cớ gì ta không thể bằng đại ca của mình lẫn tu vi và danh vọng"

Ảnh Tử nghe Hình Phong nói thế bất chợt lòng hắn cũng trầm xuống.

"Xem như ta và ngươi sống uổng phí mấy năm trời rồi, chỉ toàn lo vui chơi, dựa vào danh tiếng gia tộc mà không thèm chuyên tâm, thật sự sai rồi"

Khi nói xong thì Ảnh Tử và Hình Phong nhìn vào lốc xoáy ở giữa Kiếm Đài với ánh mắt kiên định. Bọn họ thề rằng về sau sẽ không để tình huồng này xả ra nữa, đã là huynh đệ kết nghĩa với nhau ngươi giao ra một chúng ta phải giao ra mười.

Nhu Thủy nhìn thấy ánh mắt kiên định và quyết tâm của Ảnh Tử và Hình Phong thì nàng khẻ cười, bao lâu này nàng như đại tỷ của hai tên này, chăm sóc cho bọn chúng, đốc thúc bọn chúng tu luyện, bảo vệ hai tên này mọi lúc mọi nơi, nhưng trăm triệu lần nàng không ngờ được dưới đôi cánh bảo vệ của nàng chỉ làm cho hai con dã thú này mất đi hùng uy và răng nanh sắc bén.

Có thể nói sự xuất hiện của Kinh Thiên đã thúc đẩy được ý chí và quyết tâm của Ảnh Tử cùng với Hình Phong, nàng cảm thấy mình đã chỉ dẫn hai tên này sai cách rồi.

Nam nhi đúng là nam nhi, chỉ khi nào ngươi chui rèn dưới sự gió tanh mưa máu mới chính thức thành tài, dưới sự che chở của nàng chỉ làm hai tên này thụt lùi và dựa dẫm mà thôi.

Đoạn Không nãy giờ đứng một bên nghe hết mọi việc cũng cảm thấy một luồng máu nóng dâng trào.

"Đúng a, huỵnh đệ là phải thế, ngươi giao ra một ta giao ra mười. Đại ca, nhị ca, tam ca, ta cũng phải cố gắng để không làm vướng chân các ngươi"

Kiếm Si và mấy người của Kiếm tông cũng đang lẳng lặng nhìn vào phía trung tâm Kiếm Đài kia. Bọn họ không ngờ được lại có tên điên cuồng tới nổi dám hấp thu hết đám huyết khí và sát khí ở đó, nếu nhưng không cẩn thận sẽ bị tâm ma thôn phệ mà lâm vào con đường ma đạo.

Bọn họ cũng không biết mình có nên ngăn cản Kinh Thiên lại hay không, nếu như sau này hắn thật sự nhập ma thì không ổn. Với thiên phú và sự kinh diễm của hắn một khi nhập ma sẽ là ma đầu đáng sợ tới nhường nào, so ra chỉ kém với Lang Thiếu Quân một nghìn vạn năm trước mà thôi.

Ngay lúc mọi người đang có nhiều luồng suy nghĩ khác nhau, thì dưới động phủ trong lòng Bích Thủy Giang, Lang Thiếu Quân đang suy nghĩ gì đó.

"Không ngờ đệ tử này của ta lại lựa chọn phương thức bá đạo như thế để luyện Huyết Thủ Tu La, mong rằng hắn không đi vào vết xe đổ của ta ngày trước, một đời ma đầu thật không dễ làm a"

Kinh Thiên vẫn không có tâm tư mà để ý chuyện khác, hắn lúc này đang cắn răng chịu đựng để cho tinh thần tỉnh táo, chỉ cần ý thức hắn mất đi thì từ nay về sau sẽ không còn người gọi là Kinh Thiên nữa, mà chỉ có ma đầu giết người không ghê tay, hằng ngày tắm trong mưa máu của sự chém giết mà thôi.

Hắn trăm vạn lần không muốn như thế, hắn muốn có thực lực của bản thân mình, hắn muốn con người của hắn vẫn không biến chất. Nếu hắn mất đi bản tính thì sức mạnh của bản thân chỉ đem lại tai ương cho huynh đệ mà thôi.

Nhưng hắn không ngờ được khi đám sát khí và huyết khí này dung nhập vào thể nội, hòa tan với dược lực của Tu La Quả lại tạo nên ma tính cường đại tới như thế. Không nhờ Long ca nhiều lần thức tỉnh hắn thì hắn đã mất đi ý thức lâm vào ma đạo rồi. Nhiều khi hắn sắp trở nên điên cuồng thì Long ca lại bắn thẳng một tia lôi điện vào não hắn, làm cho hắn thanh tỉnh trở lại.

Nhưng những sự việc này lập đi lập lại làm cho não của Kinh Thiên như muốn nổ tung, ma niệm chiếm cứ rồi long ca lại lam cho hắn thanh tỉnh, hắn không biết hiện giờ có thể chịu đựng được bao lâu.

Theo thời gian từ từ trôi qua, đám huyết khí và sát khí ở đây đã tụ tập lại nhanh gấp mấy lần bình thường, lốc xoáy rất nhỏ khi trước giờ đã trở thanh một con Long Quyển Phong mạnh mẽ cuồng bạo xoay quanh ngươi Kinh Thiên.

Kinh Thiên ngồi trong mắt bão liên tục chịu đựng sự thống khổ và dày vò của ma tính. Cùng lúc đó thì trong não hắn lại tự động thôi diên ra chiêu thức Huyết Thủ Tu La. Giống như chiêu thức này sẽ tự động kích hoạt khi có đủ lượng sát khí và huyết khí vậy. Những bóng người thi triển ra chiêu thức của Huyết Thủ Tu La không ngừng hiện lên trong đầu hắn, dần dần Kinh Thiên cũng bất giác đưa tay lên mà làm theo.

Thời gian rất nhanh đã trôi qua một ngày, những người bên ngoài vẫn đứng im ở đó không rời đi, bọn họ muốn biết Kinh Thiên đang tu luyện thứ gì mà dẫn động tới động tĩnh lớn như thế.

Còn trong mắt của Kiếm Si thì hàn quang chợt lóe lên.

"Nếu như ngươi thật sự bị ma tính thôn phệ mà trở thanh ma đầu thì ta tiên hạ thủ vi cường, bóp chết ngươi từ trong trứng, không để ngươi gây họa cho nhân gian"

Không ai để ý được biểu hiện kỳ quái của Kiếm Si. Ngay cả đám người Ảnh Tử, Hình Phong, Nhu Thủy và Đoạn Không chỉ đành đứng đó mà cầu nguyện, họ không muốn thấy được khi thân ảnh kia bước ra từ con lốc xoáy đó lại là một ma đầu mà họ xa lạ.

Thời gian liên tiếp trôi qua thêm hai ngày, hai ngày này động tĩnh của Kinh Thiên vẫn bình thường như trước, lốc xoáy hai màu đỏ đen đó vẫn cấp tóc xoay quanh người hắn.

Bang, bang, bang!

Đột nhiên phía trung tâm lốc xoáy phát ra từng thanh âm như không khí bị nổ tung vậy.

Kiếm Si nghe được thì thoáng hoài nghi.

"Đây là tiếng phách không, hắn đang luyện chiêu thức gì ở bên trong lốc xoáy kia"

Từng tiếng động bang bang, lại phát ra liên tục không ngừng, theo thời gian trôi qua thì động tĩnh bắt đầu lớn dần lên, những tiếng động phách không đó cũng tăng dần theo từng lần phát ra.

Lốc xoáy đang xoay tròn xung quanh người của Kinh Thiên cũng bị chấn động liên tục mà vặn vẹo lại, nhưng nó vẫn một mực không bị đánh tan đi.

Những tiếng động lớn phát ra từ trong cơn lốc xoáy kia vẫn tiếp tục hết nửa ngày, sau đó tiếng động bắt đầu nhỏ dần đi rồi im hẳn.

Lốc xoáy cũng đã thu nhỏ trở lại từ từ bị Kinh Thiên hấp thu hết, thân ảnh của hắn hiện ra trước mặt mọi người.

Khi bọn họ nhìn vào Kinh Thiên thì cảm thấy lạnh buốt cả người, mái tóc của hắn đã xỏa ra tung bay phấp phới, mái tóc đó không còn màu đen nữa mà nó biến thành màu máu trông rất đáng sợ. Kinh Thiên mở mắt ra, từ mắt của hắn bắn ra hai đạo quang mang huyết sắc, nhìn vào giống như một ma đầu khát máu vậy.

Khi Kiếm Si thấy tình hình của Kinh Thiên như vậy thì ông chuẩn bị động thuật xông vào Kiếm Đài giết chết Kinh Thiên trừ hậu hoạn, nhưng ông vẫn còn một chút do dự, dù sao hắn là người đã cứu mạng con gái mình, nếu mình làm vậy thì sẽ đánh mất toàn bộ thanh danh, với lại đám bạn của hắn ở đây đều đến từ gia tộc cự phách một phương, nếu bọn chúng vì trả thù mà liên hợp lại tấn công Kiếm tông thì không ổn tí nào.

Nhưng trong lúc Kiếm Si đang do dự thì Kinh Thiên lại phát ra một tiếng thét dài làm chấn động cả không khí.

Kinh Thiên hét xong thì phun ra một ngụm máu.

"Tại sao, tại sao vẫn không thành công, ta còn sái sót ở chỗ nào"

Hiện nay đầu óc của Kinh Thiên đã điên cuồng, hắn không biết lý do ở đâu mà vẫn không luyện được Huyệt Thủ Tu La, hắn không hiểu được mình đã bỏ qua chỗ quan trọng nào.

Ngay lúc tâm tình Kinh Thiên không ổn thì khỏa hắc châu trên ngực hắn dường như cảm nhận được, nó tỏa ra một luồng hắc khí dày đặc rồi từ từ bao bọc toàn thân hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.