Khoảng thời gian cô ở nơi này cũng không lâu, chủ yếu đều ở trong nhà, cho nên một người quen cũng không có, nhưng là, tại sao mọi người đều biết cô? Mỗi lần đi qua
một người, đối phương sẽ cười nói cùng bọn họ chào hỏi, "Tả tiên sinh,
Tả phu nhân, buổi sáng tốt lành!"
Thần An cũng sẽ cười hướng bọn họ gật đầu, "Buổi sáng tốt lành!"
Hạ Vãn Lộ cảm thấy rất kỳ quái, làm sao anh quen biết nhiều người như vậy?
Mà có nhiều người còn có thể đang chào hỏi đồng thời quan sát cô một cái,
sau đó rất nghiêm túc nói cho Tả tiên sinh, "Tả phu nhân rất đẹp."
"Cám ơn!" Tả tiên sinh một chút cũng không khiêm tốn, ngược lại càng khiến cho Hạ Vãn Lộ cảm thấy ngượng ngùng.
Sau khi tới người thứ mười cùng bọn họ chào hỏi, Tả Thần An bước chân chậm
lại, nhẹ giọng nói với cô, "Trong chung cư các cụ ông cụ bà đều rất tốt, bọn họ chủ động nói chuyện với chúng ta, nếu chúng ta không để ý tới
giống như không mấy lễ phép, vì vậy em cứ trả lời lại đi?"
Cô cảm giác, anh giống như đang dạy một đứa bé. . . . . .
Cô gật đầu một cái, thật ra thì, nói một câu "Buổi sáng tốt lành" cũng không khó khăn gì. . . . . .
Vì vậy, khi người thứ mười một chào hỏi bọn họ, cô rốt cuộc nhẹ nhàng lên
tiếng, từ trong miệng cô một câu nói thật đơn giản "Buổi sáng tốt lành", cô dùng giọng nói trong trẻo dịu dàng nói ra thì làm người bênh cạnh cô Tả tiên sinh vô cùng kích động.
Bác sĩ nói, phải để cô tham gia
các hoạt động giao tiếp bình thường trong cuộc sống, để cho cô ở chung
nhiều hơn với người khác. Đây cũng là lý do tại asao anh không muốn cho
cô đi phòng tập thể hình, mà là ở bên ngoài chạy bộ.
Cô vẫn chưa
cùng mọi người trao đổi tự nhiên giống như trước kia được, nhưng là, cô
rốt cuộc bước ra bước đầu tiên, cái này đủ để Tả tiên sinh mừng rỡ như
điên rồi!
Chạy dọc theo dây xanh vòng quanh chung cư, ước chừng
chạy được nửa giờ, cô lúc đầu còn mất tự nhiên, càng về sau cũng từ từ
thả lỏng, khi bọn họ cởi áo lông ra, bỏ đi trói buộc cồng kềnh thì anh
âm thầm cầu nguyện, lòng của cô cũng sẽ giống như áo lông, dần dần rộng
mở. . . . . .
Một buổi sáng luyện tập thành công! Đây là nhận xét của Tả Thần An đối với buổi sáng nay.
Hai người cuối cùng vẫn là tay trong tay về nhà, mở ra cửa nhà, Tả Thần An đã nghe thấy mùi cháo thơm xông vào mũi.
Thật ra thì đã sớm biết đêm qua cô nấu cháo, nhịn cả đêm, chính lúc này
hương thơm lan tỏa bốn phía, chỉ là làm bộ không biết, anh ngạc nhiên
không thôi, "Thơm quá! Đói bụng rồi!" Mang theo biểu tình giống như đứa
bé đói bụng, thái độ anh khác thường đến bên bàn ăn ngồi xuống bất động, nếu trong quá khứ, đều là anh hấp tấp đi đến phòng bếp bới cơm . . . . . .
Anh cố ý muốn cho lực chú ý của cô từ trong bi thương của
chính cô từng chút từng chút chuyển đến trên người anh, muốn cô biết,
trên đời này, trừ những người đã chết kia, những chuyện đã qua, còn có
người đang chờ cô quan tâm, chờ cô yêu thương, còn có người cần cô! Tối
hôm qua thử nghiệm thành công, như vậy, hôm nay anh mong đợi được nhiều
vui mừng hơn nữa.
"Trước tiên đi tắm rửa thay quần áo, coi chừng
bị cảm!" Đây là thói quen nghề nghiệp của cô, cô thấy anh ngồi ở đó chờ
ăn, bật thốt lên.
"A, được! Vậy còn em? Em đi tắm trước đi!" Anh
ngồi bất động, trong nội tâm lại không ngừng reo hò, anh lại một lần nữa thành công, cô rõ ràng chú ý đến anh có thể bị cảm hay không. . . . . .
"Không được! Anh tắm trước!"
"Không! Em không tắm anh cũng không tắm!" Thật ra thì anh rất muốn nói, chúng
ta cùng nhau tắm đi, cùng nhau. . . . . . Nhưng là không dám, còn chưa
tới lúc, kẻo khéo quá thành vụng. . . . . . Ô ô, anh nghe thấy lòng của
mình đang khóc. . . . . .
Cuối cùng, không thể cố chấp bằng anh, cô tẩy đi một thân mồ hôi, đổi một bộ quần áo thoải mái ra ngoài, đổi anh đi vào.
Chờ anh tắm rửa xong đi ra, trên bàn ăn đã dọn hai chén cháo nhỏ, còn có
một chút thức ăn khai vị, cùng với mấy cái bánh bao lúc nãy chạy bộ về
ghé mua.
"Thơm quá!" Anh không thể chờ đợi ngồi xuống, giống như
là lầm bầm lầu bầu, "Buổi sáng mới chạy có mấy bước, mà khẩu vị giống
như tốt hơn rồi!" Anh nói như vậy mục đích, chỉ vì lừa gạt cô tiếp tục
kiên trì luyện tập buổi sáng. . . . . .
Cô nghe, quả nhiên ngẩng đầu lên, "Vậy ngày mai em lại gọi anh rời giường!"
"Ừ! Được!" Trong lòng anh âm thầm đắc ý, hơn nữa cũng không keo kiệt khen
ngợi, "Cháo kê (cháo nấu bằng gạo kê) này ăn rất ngon! Còn thức ăn do em làm so với ăn bên ngoài ngon hơn rất nhiều lần! Dì giúp việc cũng không làm ngon bằng em!"
"Có thật không?" Cô nghi ngờ hỏi.
"Thật!" Một bát cháo mà thôi, anh chỉ uống vài hớp là xong, cầm chén duỗi một cái, "Bà xã, cho anh thêm một chén!"
"Được!" Cô rất tự nhiên nhận lấy chén của anh, chính cô cũng không có chú ý
tới, cô bây giờ đi vào phòng bếp bước chân cũng là thoải mái. . . . . .
Còn có, môi cô bất giác khẽ giương lên, đã bao lâu rồi cô không nở một
nụ cười như vậy. . . . . .
Cô cười! Cô thật sự cười! Tả Thần An
nhìn ngây người, anh hối hận không dùng máy ảnh chụp lại khoảnh khắc
này, nụ cười có ý nghĩa lịch sử. . . . . .
Anh nhớ tới lời bác sĩ nói, người bệnh trầm cảm sẽ đối với chính mình thiếu hụt lòng tin, cho
là mình chuyện gì cũng không làm được, đối với cuộc sống không còn hi
vọng, mà triệu chứng của Hạ Vãn Lộ chính là như vậy, muốn cho cô khôi
phục lòng tin, sẽ phải để cho cô cảm giác được chính mình không vô dụng, để cho cô có thể làm một chút chuyện cô thích, hơn nữa còn lấy được nho nhỏ thành công.
Anh không biết, để cho cô bắt đầu chăm sóc cuộc
sống và chuyện ăn uống hàng ngày của anh có phải là chuyện cô thích làm
hay không, anh chỉ là thử làm một báo cáo sức khỏe giả, cuối cùng là để
cho cô đối với anh đã lâu không quan tâm sinh ra chú ý, hơn nữa thật sự
bồi anh chạy bộ, nấu cơm cho anh. Anh cũng không keo kiệt chút nào mà
khen ngợi, anh muốn để cho cô hiểu, sự tồn tại của cô vẫn là có ích, có ý nghĩa, cô làm tất cả mọi việc cho anh đều rất thành công!
Sự
thật chứng minh, sách lược của anh đúng! Sự thật chứng minh, bất luận cô xem thường mình như thế nào, bất luận cô buồn bực không vui như thế
nào, bất luận cô cảm giác tội lỗi như thế nào, thậm chí bất luận cô bài
xích anh như thế nào, nhưng có một chuyện, cắm rễ ở sâu trong nội tâm
cô, so với chứng bệnh trầm cảm của cô càng ngoan cố, càng vững chắc hơn, đó chính là cô yêu anh. Cô thương anh, vượt qua mọi thứ trên đời này!
Có lẽ chính cô cũng chưa từng phát giác, nhưng là, nhất cử nhất động
trong tiềm thức của cô đều chứng minh cô yêu anh. . . . . .
Chẳng lẽ quá khứ anh quá tốt? Tốt đến mức để cho cô bỏ quên anh? Cảm thấy anh không cần cô? Nhớ tới quá khứ anh đối với cô bảo vệ cùng thương yêu,
thật sự cũng không hối hận, chẳng qua là cảm thấy ra thì đàn ông có lúc
cũng nên yếu đuối, hơn nữa lần đóng giả đáng thương này xem ra rất có
tác dụng, anh phải tiếp tục mới được . . . . .
Anh hôm nay ăn mặc rất nghiêm túc, giống như là muốn ra ngoài, hơn nữa không ngừng nhìn bề ngoài, biểu tình có chút rối rắm.
Cuối cùng, khó xử mà mở miệng nói với cô, "Bà xã, hôm nay anh phải đến công
ty, hơn nữa sau một thời gian nữa sẽ rất bận rộn, nhưng là trong nhà lại có rất nhiều chuyện muốn làm, làm sao bây giờ?"
"Muốn làm chuyện gì nha?" Cô nhíu mày lại hỏi.
Anh lấy ra một tờ giấy, một việc tiếp nối một việc viết xuống, "Ừ. . . . . . Muốn đi đóng tiền điện. . . . . . Đóng phí internet. . . . . . Muốn mua món ăn. . . . . . Trong phòng tắm đồ dùng tắm rửa cũng đã hỏng. . . . . . Giống như dầu ăn cũng hết rồi. . . . . . Chúng ta dọn nhà tới đây
cũng không mang đến, hai bộ quần áo anh cũng đã mặc thật lâu, cũng chưa
có mua mới, anh cũng sắp làm trò cười rồi. . . . . . Còn có. . . . . .
Ngày mai anh muốn tham gia một buổi tiệc, lễ phục còn chưa có chuẩn bị,
giày cũng chưa có. . . . . ."
Được rồi, thật ra thì tiền điện,
tiền phí internet gì gì đó hoàn toàn không cần phải tự mình đi đóng,
quần áo giày dép, cũng không cần tự mình đi mua, gọi điện thoại sẽ đưa
tới cửa, nhưng là, anh chính là cố ý tìm cho cô một chút chuyện để làm,
để cho cô chính mình tự đi giao thiệp, để cho cô tạo thành thói quen anh không có bên cạnh, để cho cô có thói quen vì anh làm chút gì. Thật ra
thì, cô ngày trước làm rất tốt, độc lập mà kiên cường, anh tin tưởng, cô nhất định có thể khôi phục lại dáng vẻ trước kia. . . . . .
"Vậy. . . . . . Để em đi cho. . . . . ." Cô suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nặn ra mấy chữ này.
Kiềm chế nội tâm mừng như điên, anh tận lực bình tĩnh nói, "Có thật không?
Nếu như em có thể làm những thứ này, liền giúp anh một việc rất lớn
rồi!"
Cô kinh ngạc mà nhìn anh, thì ra là từ trước tới nay, những chuyện nhỏ trong nhà từ dầu muối tương dấm đều do anh tự làm, anh còn
quản lý công ty, khó trách anh sẽ mệt như vậy. . . . . .
"Thế nào? Không muốn đi? Vẫn là để anh bớt chút thời gian đi làm những chuyện này!" Anh cách bàn ăn đưa tay qua sờ sờ tóc cô.
"Không! Em đi! Em đi. . . . . ." Cô lầm bầm nói, không cách nào nói rõ cảm giác trong lòng, rất cảm động, nhưng là, cũng rất khó chịu. . . . . .
Anh cười, "Tốt lắm, anh đến công ty! Buổi tối gặp!"
"Ừ. . . . . . Buổi tối gặp!"
Anh đi, để lại trên bàn ăn một mảnh lộn xộn. Bình thường, có dì giúp việc
dọn dẹp, đặc biệt là sau khi tâm trạng cô không ổn định, càng không cần
cô đụng vào bất cứ thứ gì, nhưng bây giờ dì giúp việc không có tới, anh
lại đi, cô nhìn chằm chằm đống chén dĩa một lát, rốt cuộc đứng lên dọn
dẹp.
Sau khi dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, cô vội vàng thay quần áo
ra cửa, trong tay còn cầm theo tờ giấy anh ghi, nhìn từng cái từng cái.
Chữ của anh viết rất đẹp, tiện tay còn ghi nhớ thêm cái gì đó, đều là những hình vữ vui tai vui mắt, sau khi xem xong, cô nhét tờ giấy vào trong
túi, trong lòng đối với những chuyện cần làm sắp xếp ổn thỏa.
Trước tiên đi nộp tiền điện, sau đó đi đóng tiền phí internet, nếu đã ra cửa, thì liền đi mua quần áo cho anh, không cần phải đi lại lần nữa.
Cô không có nhìn thấy, Tả Thần An hoàn toàn không có đi công ty, từ lúc cô bắt đầu ra cửa, anh vẫn lặng lẽ theo sau cô, cô vẫn là một bệnh nhân,
anh rốt cuộc vẫn là không yên tâm cô một mình đi ra ngoài. . . . . .
Mắt thấy cô thuần thục đóng các loại tiền phí, rồi bắt xe điện ngầm, trong
đám người anh vui mừng cười, Heo Con của anh, cho tới bây giờ cũng sẽ
không để cho anh thất vọng. . . . . .
Cô nhớ anh thích mặc nhãn
hiệu quần áo gì, trực tiếp đi cửa hàng anh thích, theo ánh mắt của cô,
chọn áo khoác, áo lông cho anh, toàn bộ đều mua quần áo mùa đông, cuối
cùng, còn chọn một bộ lễ phục.