Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 94: Chương 94: Anh không chê, em không rời




Cô cũng biết…

Xem ra anh tính toán thỉnh thoảng lại mò tới cửa.

Cô quan sát phòng khách một lát, có thêm một cái quạt máy mới tinh, còn có cái laptop đó, màu hồng…Cô cũng không tin đây là laptop của anh, chẳng lẽ anh dùng màu hồng?

“Tả Thần An! Những thứ này! Những thứ này! Là có ý gì?” Cô chỉ chỉ quạt máy, sau đó chỉ vào laptop nói.

Anh nhíu mày lại: “Quạt máy này không phải tối qua anh đã nói sẽ mua cho em à? Còn về laptop, anh muốn lên mạng, nếu dùng cái máy tính hỏng của em thì anh sẽ vỡ mạch máu mất.”

“Anh Tả! Anh muốn lên mạng có thể trở về nhà anh! Đây là nhà tôi. OK?” Cô chỉ ra cánh cửa, không chút khách khí hạ lệnh đuổi người.

“Ừ, anh biết, anh sẽ lập tức về nhà ngay!” Mặc dù nói như vậy nhưng anh lại không hề có ý định rời đi.

Cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, vọt vào trong phòng tắm, cô thực sự hoài nghi anh có thể lại mua cả bàn chải đánh răng, khăn lông, áo ngủ luôn rồi.

Kết quả nhìn thấy, cũng may, trên bồn rửa mặt chỉ có dụng cụ của mình.

Vậy mà anh lại không chịu chết tử tế theo sát phía sau, nghiêng người tựa vào khung cửa, phong tình vạn chủng không nói nên lời: “Mình bị sao thế nhỉ! Sao lại quên mua mất bàn chải đánh răng rồi? Đúng là khiến cô Hạ phải thất vọng! Lần sau mua đi, chỉ là, anh cũng không ngại dùng của em…”

Khốn kiếp! Sao lại bị anh ta nhìn trúng suy nghĩ rồi?

Nét mặt của cô tối sầm lại: “Cút! Anh cút về nhà cho tôi!”

Không nói một lời liền kéo anh đẩy ra ngoài.

Anh cũng không chần chừ, đứng trước cửa đổi giày sau đó bước ra khỏi cửa. Lúc chuẩn bị rời đi còn dùng tay chặn lại cánh cửa dặn dò: “Đem dép của anh cất kĩ nha, lần tới anh còn phải đi đấy. Còn nữa, cái quạt trần kia của em ngày mai anh sẽ kêu người đến gỡ, trong phòng bếp còn có cháo, nếu đói bụng thì ăn thêm một ít nữa đi.”

Chắc là lại cháo gan heo chứ gì! Anh cũng không sợ cô bị ngấy rồi hả?

“Được rồi được rồi, anh mau cút đi!” Cô muốn đóng cửa.

Anh dùng sức chặn lại, nhướng lông mày, vẻ mặt hung dữ: “Một câu cuối cùng! Nếu sau này còn dám ra ngoài ăn cơm với đàn ông, hại anh ở nhà chờ đợi cực khổ thì cứ chờ anh trừng phạt đi.”

Vậy là thế nào? Anh nghĩ anh là ai?!

Hạ Vãn Lộ dứt khoát đẩy anh ra ngoài, dùng sức đóng chặt cửa, dựa vào cửa thở o o.

Xem ra, gặp lại anh là kiếp nạn mà cô không thể nào tránh được rồi.

Thể xác và tinh thần cô mỏi mệt…

Cô tùy tiện tắm rửa một chút rồi ngã mình lên giường, mệt đến nỗi không mở mắt ra được vẫn phát hiện trong phòng ngủ có thêm một cái quạt mới, rèm cửa sổ cũng đổi, chiếc rèm cửa bằng vải sa-tanh kia ngược lại rất thích hợp với thời tiết đầu mùa hạ, ừm…Ga giường và gối hình chữ nhật kia cũng đổi rồi, cũng màu xanh lá cây đồng nhất với rèm cửa sổ.

Cô đem cả người vùi sâu vào tấm chăn mỏng, chăn mới tinh, mùi hương rất dễ chịu.

Anh có ý gì? Ngay cả cái chăn nhà cô cũng muốn quản?

Trong lúc đó đột nhiên nhớ tới Tả Tam thiếu thích sạch sẽ, chẳng lẽ anh đổi hết mọi thứ từ trong ra ngoài là có ý định ở lại qua đêm?

Ý nghĩ này khiến cho tâm trạng của cô bất an, chỉ là, không đủ hơi sức để nghĩ nhiều, hôm nay quả thật quá mệt mỏi. Sau mấy lần trằn trọc liền lập tức tiến vào mộng đẹp, trong mộng là mùi vị của chăn mới, mùi hương lan tỏa, thơm mát ngọt ngào. Cô ngủ được rất sâu.

Không biết ngủ được bao lâu, dần dần, cô cảm thấy cực nóng, hơn nữa không khí còn có chút sặc người, dường như có mùi khó chịu gì đó đang từ từ lan tỏa.

Cô mơ màng, khó khăn mở mắt, mơ hồ nhìn thấy một tia màu đỏ kì quái ở trước cửa phòng ngủ. Đợi cô rốt cuộc cũng phản ứng kịp mới cả kinh lập tức bật dậy từ trên giường.

Cháy rồi! Quả nhiên là cháy!

Làm thế nào bây giờ?

Cô móc hết ruột gan nghĩ tới vấn đề này. Đúng rồi! Gọi điện thoại cho cảnh sát chữa cháy. Nhưng mà điện thoại di động, điện thoại di động ở chỗ nào? Không tìm được! Hình như ở trong túi xách, túi xách để trên ghế sofa! Cô lao ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy ngọn lửa trong phòng khách đã bốc lên, hàng ghế sa lon rách của cô cũng bị cháy, lại không thấy tung tích của chiế túi kia đâu. Vậy còn điện thoại? Điện thoại cố định? Hỏng bét! Cô cảm thấy điện thoại cố định không cần thiết, vì tiết kiệm tiền nên không lắp đặt trong nhà.

Không được! Phải chạy trốn thôi! Đây mới là việc quan trọng nhất.

Cô cũng không để ý đến việc mang giày, định chạy ra cửa, nhưng cửa chính lại bị lửa phong tỏa rồi. Làm thế nào đây?

Cô trở lại phòng ngủ, khoác tấm chăn bông ở trên giường sau đó vọt vào phòng tắm, xối ướt chăn bông, lại lần nữa chạy ra phòng khách, xông thẳng ra cửa.

Cánh cửa này thực ra là loại của chống trộm giày cộm nặng nề, vẫn chưa bị xê dịch, nhưng mà đã bị thiêu nóng. Cô đang nghĩ làm cách nào mới có thể mở ra thì đột nhiên cánh cửa được mở ra từ bên ngoài, một bóng người xuất hiện ở cửa, hét to: “Heo ngốc này! Mau chạy ra ngoài cho anh!”

Hét xong liền xông tới che chở cô.

Trong nháy mắt nhìn thấy anh, cô mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức thay đổi phương hướng chạy trở về.

“Em điên á! Chạy về bên này!” Anh ôm chặt lấy cô, dùng sức kéo về phía cửa chính.

“Không được! Không được! Em còn có đồ! Em muốn đi lấy!” Cô liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi lồng ngực của anh.

“Đầu óc em bị hư à! Lúc này còn muốn thứ gì nữa? Không cần!” Anh lại dùng sức ôm chặt lấy cô, không cho phép cô quay lại phòng ngủ, thế lửa đã lan thẳng vào phía phòng ngủ không chút lưu tình.

“Anh buông ra!” Đầu óc anh mới bị hư! Đó là vật rất quan trọng đối với cô đấy.

Cô cắn một phát lên bả vai của anh, thừa dịp anh bị đau tránh thoát khỏi ngực anh xông về phía phòng ngủ. Anh không thể làm gì khác hơn là chạy vào theo.

Lửa đã cháy đến tận ga giường, hơn nữa còn lan tràn với tốc độ dữ dội. Cô bị làn khói giày đặc hun đến nỗi mắt cũng mở chẳng ra, ho khan liên tục.

Dù thế, nhưng cô vẫn bất chấp tất cả mở ngăn kéo ở giữa của bàn đọc sách ra, lôi ra một chiếc hộp nhỏ đang khóa, ôm vào trong ngực.

“Chính là thứ này?” Anh vừa theo vào tới, vẻ mặt kinh ngạc.

“Đúng vậy!” Như là bảo bối của cô, cô đem nó ôm chặt vào trong ngực.

“Tốt lắm! Vậy thì đi thôi!” Anh dùng chăn bông ướt trùm hai người lại, che chở cô xông thẳng ra ngoài.

Trong ngực có chiếc hộp trân quý, bên cạnh còn có anh, Hạ Vãn Lộ đột nhiên cảm thấy không sợ nữa, chỉ dựa sát vào anh, cùng nhau chạy ra ngoài.

Nhưng mà, lúc cô chạy tới giữa phòng khách lại đột nhiên cảm giác có một lực lớn đẩy mình ra, chăn bông cũng bị rơi xuống đất.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy qua ánh lửa, anh ngã nhoài trên mặt đất, mà chiếc quạt anh nói là chỉ có ở trong viện bảo tàng ấy vẫn đè trên người anh.

“Thần An!” Cô vừa khóc vừa chạy lại, không để ý đến việc phải nhặt chăn ướt phủ lên mình.

“Anh ở đây! Anh không sao…” Giọng nói của anh truyền tới, bởi vì chịu đựng đau đớn làm ra vẻ vẫn ổn mà đặc biệt rít lại.

Trái tim của cô cũng vì thế mà bị nhéo chặt, khóc lóc chạy tới đỡ anh: “Thần An, anh nhìn thấy không? Nói cho em biết anh có nhìn thấy không?” Đầu của anh tuyệt đối không thể chịu va chạm nữa, nếu không có thể lại bị mù…

“Thấy được! Đừng khóc! Cô bé ngốc! Em chạy mau đi!” Tay của anh vẫn có thể cử động, muốn đẩy cô, đẩy cô tách khỏi chỗ của mình.

“Không được! Hai người cùng đi! Em đỡ anh, anh chờ một chút!” Cô phát hiện chiếc quạt trần lớn vẫn đè trên đùi anh, làm anh không thể nhúc nhích. Vì vậy, cô đem chiếc hộp đóng kín mình vẫn che chở đưa lại cho anh, còn mình đứng lên di chuyển chiếc quạt.

Lửa vẫn tiếp tục lan rộng, tiếng nổ đôm đốp khiến người ta tâm hoảng ý loạn, chung quanh bọn họ đã là cái biển lửa rồi.

Điều duy nhất làm cô cảm thấy may mắn chính là cái nhà rách của mình không trải thảm, cũng không bày biện nhiều vật, ít nhất ở giữa phòng khách còn có một vùng không có lửa đến. Chỉ là, sàn nhà cũng bị đốt nóng ran, chiếc quạt trần cũng bị thiêu nóng. Sức lực của cô vốn dĩ rất nhỏ, đừng nói chuyển nó đi, ngay cả tay không vừa chạm tới cũng có cảm giác không có cách nào nắm chặt, liền buông ra. Không biết anh bị quạt trần đè ép vậy có nóng không? Trái tim, không nhịn được lại nhói lên một trận đau đớn, nước mắt cũng ào ạt chảy ra.

“Heo ngốc! Em nhấc không nổi, mau chạy đi! Em chạy mau đi!” Anh gấp đến nỗi rống lên.

“Không! Em không đi!” Cá tính của cô vốn bướng bỉnh như vậy, cô cũng không tin, cô không đối phó được nó.

Cởi quần áo trên người xuống, quấn lại bàn tay, cắn răng nhấc lại lần nữa.

“Hạ Vãn Lộ! Em cút cho anh! Có nghe thấy không!?”

“Hạ Vãn Lộ! Có nghe lời anh nói không hả? Em được lắm!”

“Hạ Vãn Lộ! Nếu em còn không cút, lão tử sẽ đánh cái mông em!”

“Anh câm miệng lại cho em!” Cô nổi giận, rống lại anh một câu. Không nhìn thấy cô nỗ lực như vậy sao? Cô mệt muốn chết, anh không cho một chút khích lệ còn náo loạn làm phiền cô. Con hổ còn không phát uy thật tưởng cô là mèo giấy?

Quả nhiên, anh ngậm miệng.

Choáng nha, đối phó với người đàn ông này thật đúng là chỉ có thể lấy bạo chế bạo.

Cô nghĩ nghĩ, lại dùng hết sức lực lần nữa, rốt cuộc, ầm một tiếng, chiếc quạt trên người anh bị đẩy ra.

Cô vứt bỏ trang phục, ngồi xổm xuống đỡ anh, nhưng mà, vấn đề bực bội hơn lại xuất hiện, anh đứng dậy không nổi…

“Chạy đi! Chạy mau! Đừng động tới anh…” Anh nằm trên mặt đất, dùng giọng nói gần như cầu khẩn nói với cô.

Đôi mắt đen láy của anh, dưới ánh lửa bập bùng sáng lấp lánh, nước mắt của cô ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt của anh, từng chữ từng câu, từ trong kẽ răng cắn ra mấy chữ: “Anh không chê, em không rời…”

Một giọt nước trong suốt lập tức lăn xuống từ đôi mắt đen láy của cô.

Đó là một câu, lời bài hát “Lộ gặp Thần An”…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.