Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 190: Chương 190: CẢM ƠN




Thời điểm làm ca đêm, Hạ Vãn Lộ gọi điện thoại cho Thư Khai, hỏi thăm tình huống xuất viện, biết được Thư Khai đã đưa Hiểu Thần trở về vì thế cô đồng thời cũng quyết định chuyện sau này, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.

Có người nói nghề y tá này rất khổ cực, bởi vì phải làm một ngày ba ca, ngay cả người nhà cũng bị ảnh hưởng chế độ làm việc và nghỉ ngơi không hợp lý.

Không biết các y tá khác có phải đều như vậy hay không, nhưng là những lời này đặt trên người Hạ Vãn Lộ, ngược lại miêu tả đúng sự thật, cô vừa chuyển qua ca đêm, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thần An cũng đảo lộn lên cả rồi, nhớ nhung muốn tới đón cô, cho nên dứt khoát không ngủ, vẫn làm việc, đợi đến mười hai giờ đón cô về nhà, về đến nhà cũng là lúc trời vừa rạng sáng.

Ban đêm ngày mùa thu, đã có chút lạnh lẽo, nhưng lò sưởi còn chưa mở, tắm xong, ngủ vào trong chăn, đầu ngón chân vẫn chính là bị lành lạnh.

Anh luôn luôn tắm sau, sau khi tắm rửa xong sẽ ngủ ở bên người cô, thuận tay liền kéo cô ôm vào trong ngực, kẹp lấy hai chân của cô ở giữa hai chân của anh.

Thể chất của anh, cũng là thể hàn (cơ thể lạnh lẽo), nhưng là, hai người dây dưa như vậy, liền dễ dàng sinh ra ấm áp rồi.

Ấm áp này càng ngày càng dâng lên, tay của anh liền bắt đầu thăm dò vào trong áo ngủ cô.

Lúc ban ngày, lại có thể làm được thành công, điều này làm cho hai người cũng có chút ngạc nhiên. Có lúc cố ý muốn đi làm một việc gì đó, lại không làm được, không quá để ý, ngược lại lại thành công làm được.

Anh hôn cô, lửa nóng một đường đi xuống, từ từ chuyển qua môi của cô.

Cô dĩ nhiên biết anh nghĩ muốn làm cái gì, cuối cùng đưa ra hai cánh tay, vòng chắc cổ của anh.

Cô đang suy nghĩ, tại sao lúc ban ngày có thể thành công? Tối nay không biết còn có thể thành công hay không đây? Nghĩ tới đây, thân thể cô căng thẳng.

Cảm thấy thân thể cô chợt khẩn trương, anh càng thêm dịu dàng, tương phản rõ ràng với hành động vội vàng lúc ban ngày.

Cô cố gắng nghĩ về cảm giác lúc ban ngày, khi đó tâm trạng của cô là như thế nào không bận tâm? Tỉ mỉ nghĩ lại, hẳn là cảm giác biết ơn, bởi vì cảm kích anh vì cô làm tất cả, bởi vì trong lòng đối với anh có thương hại, có áy náy, cho nên để cho anh nghĩ làm thì làm, nếu nói là cô dùng thân thể tới cảm kích anh, thật ra thì một chút cũng không sai, không nghĩ tới lý do ngày trước luôn luôn không có cách nào thành công —— là vấn đề đứa bé, thật ra thì, chỉ cần bỏ qua những mâu thuẫn này, thì có thể thành công. . . . . .

"Không chuyên tâm?" Anh nhẹ nhàng cắn môi cô một cái.

Cô nhắm mắt lại, bắt đầu hôn trả lại anh. Cô đáp ứng anh, thử để cho thời gian hòa tan chuyện của Hiểu Thần, thử trở lại như ngày trước, thử không hề cho anh uất ức nữa, nhưng là, cô bây giờ còn không thể hoàn toàn làm được, trong lòng cô vẫn vướng mắc chuyện của Hiểu Thần như cũ, không cách nào ở trước mặt anh hoàn toàn không có phát sinh như trước kia, có lẽ, thời điểm không chú ý có lẽ sẽ uất ức đến anh, nếu như, thật sự để cho anh bị uất ức, cô liền lấy chính mình bồi thường cho anh đi, ít nhất, tạm thời là như vậy. . . . . .

Lúc này, không muốn nghĩ đến đứa bé nữa, chỉ muốn anh thật tốt, chỉ muốn hứa hẹn với anh, chỉ nghĩ muốn thời gian vui vẻ. . . . . .

Không, đến cuối cùng, kỳ thật cô cái gì cũng không muốn nghĩ tới, chỉ có nụ hôn của anh, tay của anh, khi lửa nóng của anh lại một lần nữa thuận lợi dung nhập vào thân thể của cô, thì cô theo anh cùng rung động, cô rốt cuộc có thể cùng anh lần nữa bùng cháy. . . . . .

Từ đêm thu lạnh lẽo lúc ban đầu, đến cuối cùng mồ hôi đầm đìa, hai người đã rất lâu cũng không có vui sướng như vậy, anh kích động cùng cô mười ngón tay đan xen, chỉ cần hai người cùng nhau cố gắng, trên đời không có vấn đề khó khăn nào mà không giải quyết được!

"Thần An, cám ơn anh. . . . . ." Trong bóng tối, cô giọng khàn khàn nói, cám ơn anh vẫn yêu cô không buông tha, cám ơn anh nguyện ý cho cô thời gian tìm về quá khứ, cám ơn anh, nguyện ý chịu đựng cô cho anh uất ức. . . . . .

"Anh yêu em. . . . . ." Anh hôn lỗ tai của cô, nói nhỏ.

——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ——————

Vài ngày sau, công ty Tế Hạ cùng Hạ Hiểu Thần kết thúc hợp đồng.

Tả Thần An thậm chí không có ra mặt, vốn là tính toán để những người liên quan phụ trách tới làm chuyện này, nhưng suy tính đến tình huống đặc biệt của Hạ Hiểu Thần, nên để cho Sa Lâm ra mặt.

Hạ Hiểu Thần đối với chuyện này phản ứng rất lớn, hiện tại tuyên bố muốn kiện bọn họ.

Sa Lâm cho cô một tờ chi phiếu, giá trị cũng không lớn, "Cái này là tiền vi phạm hợp đồng công ty đưa cho cô, cô có thể đi kiện, nhưng sau khi kiện xong cô sẽ phát hiện cô một xu cũng không lấy được! Cô nên biết mình đáng giá bao nhiêu, thực lực Tả gia như thế nào, chính cô nên rõ ràng."

Hạ Hiểu Thần cầm chi phiếu, rất không hài lòng, "Tôi muốn gặp Tả Thần An!"

Sa Lâm ngồi nghiêm chỉnh ở đối diện cô, "Tổng giám đốc không có thời gian." Mặc dù anh không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng đi theo Tả Thần An lâu như vậy, vẫn có thể đoán được tâm tư Tả Thần An.

Cô suy nghĩ một chút, bỏ qua suy nghĩ không sáng suốt này, tại sao cô lại nghĩ đến đi tìm Tả Thần An đây? Nhớ tới gương mặt lạnh lùng của Tả Thần An, sẽ để cho cô cảm thấy tuyệt vọng. . . . . .

Cô nhận lấy chi phiếu, rời đi công ty Tế Hạ, chạy thẳng tới bệnh viện Hạ Vãn Lộ làm.

Gần tối, chính là giờ tan sở của Hạ Vãn Lộ, Hạ Hiểu Thần đi tới phòng làm việc của cô, vừa đúng cô cũng có lời lời muốn nói với Hiểu Thần, vì vậy hai người cùng đi đến một quán cà phê bên ngoài bệnh viện.

"Tả Thần An đá tôi ra khỏi công ty!" Hạ Hiểu Thần tức giận bất bình mà nói.

Sắc mặt cô bình tĩnh lắng nghe, bình tĩnh khuấy đều cà phê, "Chị biết."

"Chị biết? Đó là chị để cho anh ta đá tôi ra ngoài? Chị quá ích kỷ!" Giọng nói Hiểu Thần trong nháy mắt tăng cao. Trong quán cà phê những người khác bắt đầu nhìn về phía bên này.

Hạ Vãn Lộ cau mày, tận lực để cho mình bình tĩnh, nhưng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Hiểu Thần, chẳng lẽ em còn không biết em sai lầm rồi?"

Sắc mặt Hạ Hiểu Thần căng thẳng, "Tôi sai lầm rồi, tôi thừa nhận tôi sai lầm rồi! Nhưng là các người vì cái gì muốn đuổi tận giết tuyệt? Tại sao không thể cho tôi một cơ hội sửa đổi? Cứ như vậy đuổi tôi khỏi công ty, tiền đồ của tôi sẽ bị phá hủy! Tôi chính là người vô địch lần này! Vô địch!"

"Hiểu Thần, mỗi người đều phải trả giá cao cho những sai lầm của mình! Em đã trưởng thành rồi, nên hiểu điều này!"

"Trả giá cao? Tôi bị xe đụng, vẫn phải nằm mấy ngày trong bệnh viện, cái này không phải trả giá cao rồi sao? Các người còn muốn tôi phải như thế nào? Phải đụng chết hay là đụng cho tàn phế? !" Hạ Hiểu Thần nói xong đôi mắt liền đỏ lên, "Đây chính là chị gái sao? Là chị gái yêu tôi nhất sao?"

Hạ Vãn Lộ nhìn cô thở dài, "Hiểu Thần, chị là chị của em, chị vẫn thương em như cũ, cho nên chị cũng không có vứt bỏ em, chị so với bất luận ai khác càng hi vọng cuộc sống của em sau này thật tốt! Nhưng là em không thể tiếp tục như vậy nữa!"

"Tôi muốn sống thật tốt, nhưng bây giờ chính là các ngươi cắt đứt đường sống của tôi, bây giờ tôi, còn có thể sống tốt sao? Chị, em van chị, để cho em trở về công ty đi! Cúp vô địch này, là em tự mình hát đạt được, không có dựa vào bất kỳ người nào! Là thực lực của chính em! Tại sao muốn đuổi em chứ? Cũng bởi vì em làm trở ngại hạnh phúc của hai người sao? Vậy hai người cũng quá ích kỷ rồi!" Cô lúc đầu tức giận nói, sau lại càng ngày càng uất ức, thiếu chút nữa muốn rơi lệ.

Hạ Vãn Lộ rút ra một tập khăn giấy tới đưa cho cô, "Hiểu Thần, vô địch là chính em hát đạt được không sai, em có thực lực cũng không sai, nhưng là, chức vô địch này cũng là chính em làm mất đi, nếu như sau khi em tiến vào công ty giống như Thư Khai chăm chỉ luyện tập, chăm chỉ làm việc, không để người khác bắt bẻ được, công ty sẽ cùng em kết thúc hợp đồng sao?"

Hạ Hiểu Thần suy nghĩ một chút, cứng rắn không được, chỉ có thể mềm, "Chị, em đã nói rồi, em phạm sai lầm tự em biết, nhưng là không thể mở một mắt nhắm một mắt sao (ăn gian í mn)? Nếu không chị cùng Tả, không, chị cùng năn nỉ anh rễ một chút, để cho em trở về công ty đi! Van cầu chị! Coi như giúp em lần cuối cùng có được hay không? Từ nay về sau, chị cũng không cần quản đứa em này nữa! Có được hay không?"

"Hiểu Thần, Tế Hạ là công ty Tả Thần An, chị không có quyền quyết định chuyện của công ty giúp anh ấy, anh muốn xử lý chuyện hợp đồng ca sĩ như thế nào, là chuyện của công ty, chị sẽ không đi nói, nói cũng vô dụng! Hiểu Thần, vẫn là làm sống đến nơi đến chốn đi, hai ngày trước chị đã nói qua với mẹ, để cho mẹ ở quê nhờ vả một chút quan hệ, liên lạc một khu trường học cho em, em không phải là thích làm giáo viên sao? Về sau phải làm một cô giáo tốt! Học kỳ này chắc vẫn chưa được, về nhà chuẩn bị trước một chút, học kỳ sau tranh thủ đi làm! Mặc dù chúng ta ở cách xa nhau, nhưng nếu có khó khăn gì vẫn có thể gọi điện thoại cho chị, chỉ cần về sau em không phạm sai nữa, chị thủy chung vẫn là chị gái của em!" Cô cuối cùng vẫn là muốn an bài thích đáng cho em gái mới được, hoàn cảnh trường học so với làng giải trí mà nói đơn giản hơn nhiều, hi vọng cuộc sống đơn giản nơi trường học có thể tẩy đi phù phiếm trên người nó. . . . . .

Vậy mà, Hạ Hiểu Thần lại cực kỳ không muốn, "Tại sao? Tôi không muốn về nhà! Tôi cũng không cần làm giáo viên! Tôi thích ca hát! Tôi muốn ca hát! Tôi không phải con nít, tôi có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, không cần các người giả mù sa mưa (giả dối) sắp xếp, sắp xếp cho tôi về nhà không phải là muốn tôi cách xa các người sao!"

Nói thật, Hạ Vãn Lộ quả thật có ý định này, vô luận là lúc ban đầu muốn đưa cô ra nước ngoài, hay là hiện tại quyết định đưa cô về nhà, mục đích đều là sắp xếp Hiểu Thần rời xa nơi này, để cho cô dần dần quên Tả Thần An. . . . . .

Từ góc độ của cô mà nói, hoàn toàn là vì tốt cho Hiểu Thần, chỉ là Hiểu Thần cũng không hiểu phần tình cảm này, nó “thông suốt” đứng lên, "Được rồi! Tôi hiểu các người đều ghét bỏ tôi! Tôi sẽ không tiếp tục ở lại Bắc Kinh nữa! Như vậy các người hài lòng rồi chứ? Nhưng mà tôi cũng sẽ không về nhà! Tôi không muốn trở về cái nhà chỉ toàn rượu kia! Tự tôi lang thang thôi! Đi một chỗ tính một chỗ! Ngày nào đó không được, sẽ chết ở bên ngoài! Tôi ngược lại muốn nhìn các người có thể yên tâm thoải mái anh anh em em không!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.