Nhà hàng này là nơi Hiểu Thần chọn.
Cô đã có chút danh tiếng, ăn cơm ra đường làm cái gì cũng không thể tùy ý giống như ngày trước.
Hạ Vãn Lộ ngồi trong phòng bao của nhà hàng lẳng lặng chờ đợi, nói chuyện
với Hiểu Thần lúc chia tay là việc nhất định phải làm, chỉ là không biết Hiểu Thần hào quang vây quanh của ngày hôm nay, vẫn sẽ là Hiểu Thần của ngày hôm qua sao?
Cửa phòng bao mở ra, người đến là cô gái mang kính mác lớn.
"Chị!" Tiếng kêu mừng rỡ phát ra từ miệng cô.
Là Hiểu Thần. . . . . . Cô thiếu chút nữa không nhận ra được.
Quả thật là không giống nhau rồi. . . . . .
Mắt kính thật to che đi hơn phân nửa bên mặt, căn bản không thấy được ngũ
quan, ăn mặc trang điểm đã đều theo mốt mới nhất, tay cô vịn trên khung
cửa, cổ tay đeo đồng hồ Longines, nhưng, đó không phải là cái bắt mắt
nhất, vừa nhìn là có thể thấy được ngay chính là móng tay lấp lánh của
cô. . . . . .
"Chị, xin lỗi, đã tới trễ, bây giờ công ty sắp xếp lịch tập luyện nhiều quá!" Hiểu Thần cười đi tới, ngồi xuống đối diện cô.
Hạ Vãn Lộ ngưng mắt nhìn cô, không biết vì sao, cảm thấy người đang ngồi
trước mặt mình là Kiều Á thứ hai, em gái của cô đi đâu rồi? Hơn nữa,
Hiểu Thần vẫn có điểm không giống Kiều Á, sự quyến rũ của Kiều Á là bẩm
sinh, giơ tay nhấc chân không cần cố ý làm bộ đều có thể phong tình vạn
chủng, móng tay được sơn đậm, nước hoa Nghê Thường, đối với Kiều Á mà
nói đều là thêu hoa trên gấm (nghĩa là làm cho sự việc càng đẹp hơn,
mình không biết dịch sao cho hay nên để như vậy), đó là loại phụ nữ hoàn toàn bất đồng với Hiểu Thần, nhưng Hiểu Thần cũng trang điểm thành ra
như vậy, giống như một con chim sơn ca nhỏ được phủ thêm lông vũ Phượng
Hoàng lộng lẫy, ngược lại trở thành gánh nặng. . . . . .
"Đây
chính là hình tượng công ty thiết kế cho em sao?" Nếu là như vậy, cô
thật không dám gật bừa. Có lẽ là cô quá bảo thủ, có lẽ là cô quá bảo vệ
em mình, cô không hy vọng em gái mình vừa vào làng Giải Trí lại thật sự
bị thay đổi hoàn toàn, dính vào một thân màu sắc không thích hợp với
mình.
Hiểu Thần lại trề môi, đưa mười ngón tay ra, ánh sáng long
lanh của móng tay lóe lên bức người, "Không có, đây là tự em trang điểm, chị, chị xem xinh đẹp không? Em cảm thấy công ty căn bản không xây dựng hình tượng như siêu sao cho em, hình tượng định hình giống như một em
gái nhỏ nhà bên, không sai, con đường mới của tiểu Thanh cũng có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhưng đại danh không đủ, không có khí thế, chị
xem Kiều Á vừa ra trận, chậc chậc, thật quá khủng khiếp rồi!"
Hạ Vãn Lộ rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vậy còn tốt, nếu không cô thật hoài nghi ánh mắt của công ty Tế Hạ. . . . . .
Có lẽ, anh ta dù sao cũng cho Hiểu Thần một chút quan tâm. . . . . .
Tế Hạ, anh ta, nhớ tới lại làm cho vết thương trong tim cô đau đớn nhất. . . . . .
"Hiểu Thần, ý tưởng của công ty em luôn có đạo lý, vẫn là nghe theo sự sắp
xếp của công ty đi!" Cô uyển chuyển khuyên em gái, không nhẫn tâm nói
thẳng em trang điểm như thế này thật sự rất tệ.
Hiểu Thần cười
một tiếng, "Yên tâm, chị, em biết rõ! Bình thường trước mặt công chúng
cũng được xuất ngoại cũng được, em đều nghe theo sự sắp xếp của công ty, chỉ có thời gian riêng tư của em, mới trang điểm như vậy!"
Cô không có lời nào để nói rồi, gật đầu một cái, gọi phục vụ tới, để đem món ăn lên.
Mời Hiểu Thần ăn bữa cơm này, không phải không có lí do, cô có lời muốn
nói, nhưng trước khi bắt đầu nói chuyện, cô không muốn ảnh hưởng đến
việc ăn cơm của hai người, càng không muốn xuất hiện tình huống Hiểu
Thần say mèm như lần trước nữa, cho nên, vẫn ăn no trước rồi hãy nói. . . . . .
Hai người ăn được cũng không nhiều, Hạ Vãn Lộ thật cảm
thấy sơn hào hải vị đặt trước mặt cô cô cũng ăn không trôi, vì vậy nhẹ
nhàng buông đũa xuống.
Hiểu Thần thấy thế, mở túi ra, lấy một xấp tiền từ trong túi xách ra, đặt ở trước mặt cô, "Chị, cho chị."
"Cho chị?" Một xấp đó, chắc có đến hai vạn tệ.
"Đúng vậy, chị, những năm này vất vả cho chị rồi, em từng nói, muốn báo đáp
cho chị thật tốt!" Trên mặt Hiểu Thần tràn đầy nụ cười sáng lạn, vui
mừng vì mình rốt cuộc có thể báo đáp cho chị mình.
Hạ Vãn Lộ tâm
sự nặng nề, không biết mở miệng thế nào, đây cũng là cho cô cơ hội để mở miệng, nhẹ nhàng đem tiền đẩy trở về, "Hiểu Thần, chị không cần tiền,
em tự giữ lại đi."
"Đừng, chị, sau này cơ hội kiếm tiền của em
còn nhiều lắm, tiền này chị cầm đi mua mấy bộ quần áo xinh đẹp, trang
điểm cho mình đẹp một chút! Chị xem chị kìa, đều mặc cái gì? Một chút
cũng không hợp mốt!"
Hạ Vãn Lộ cúi đầu nhìn qua quần áo của mình, cái gì gọi là mốt, cô không có khái niệm, những quần áo này dù sao đều
là Tả Thần An chọn, ánh mắt của anh ta sẽ rất kém? Cô cười khổ, "Hiểu
Thần, chị thật không cần, chị phải về quê. . . . . ."
"Cái . . . . . . Cái gì? Về quê? Tại sao lại đột ngột như vậy?" Hiểu Thần dáng vẻ kinh ngạc.
"Một chút cũng không đột ngột." Cô bình tĩnh nhìn em gái, "Thật ra, chị sớm
cần phải trở về rồi, ba mẹ tuổi cũng đã lớn, cần con gái ở bên cạnh chăm sóc, trước đây chị là không bỏ được em, mới cùng em ở Bắc Kinh, bây giờ em trưởng thành rồi, còn trở thành một đại minh tinh, chính mình có thể bay lượn rồi, chị. . . . . . cũng thật nên về nhà rồi. . . . . ."
"Chị. . . . . . Nhưng. . . . . . Em không nỡ xa chị . . . . ." Hiểu Thần nắm tay cô, trong mắt có chút nước mắt.
Thật ra thì, Hạ Vãn Lộ vốn cũng muốn khuyên Hiểu Thần cùng cô về nhà, nhưng
nghĩ đến Hiểu Thần tất nhiên không muốn, sự nghiệp đại minh tinh của cô
mới bắt đầu, làm sao có thể bỏ xuống được? Huống chi, con đường phía
trước của em gái mình rộng mở, cô cũng không đành lòng phá hủy.
"Chị. . . . . ." Nước mắt Hiểu Thần chảy xuống, "Sau khi trở về chị phải chăm sóc tốt cho bản thân mình, em sẽ gửi tiền cho chị, chờ sau này em kiếm
nhiều tiền rồi, sẽ mua cho chị một ngôi nhà tốt ở quê, mua thêm chiếc xe nữa, chị, vì nuôi em ăn học, chị chỉ lo làm việc, thời gian yêu đương
cũng không có, lần này trở về, phải tìm một người tốt kết hôn đi. . . . . ."
Hạ Vãn Lộ cũng không nỡ xa em gái mình, em gái mà từ nhỏ cô
thương yêu nhất, có thể nói, đối với Hiểu Thần, cô còn thân hơn so với
mẹ. . . . . .
Bất giác nước mắt cũng rơi.
Khóc nghẹn ngào, cô nắm chặt tay của em gái, kiềm lại nước mắt gật đầu, "Biết! Chị sẽ! Em cũng phải tự chăm sóc tốt bản thân!"
"Chị, chị hoàn toàn không cần phải lo lắng, em có người chăm sóc rồi!" Trên mặt Hiểu Thần hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Hạ Vãn Lộ vẻ mặt nặng nề, đây chính là vấn đề mà cô muốn nói. . . . . .
Nhưng, cô còn chưa kịp mở miệng, Hiểu Thần lại hỏi cô trước, "Nhưng mà chị. . . . . . vậy chị về rồi, bạn trai của chị ở Bắc Kinh làm thế nào?"
Ngón tay của Hạ Vãn Lộ và em gái chồng lên nhau, một cái run rẩy rõ ràng,
lại miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Đã nói với em rồi, chị không có bạn
trai, không có. . . . . . em lại không tin!"
"Có thật không?"
Trong mắt Hiểu Thần hơi khác thường, chỉ là, cũng lập tức cười, "Vậy
cũng không có gì! Chị của em xinh đẹp chim sa cá lặn, về quê còn nhiều
người theo đuổi! Người đẹp trai giàu có của Hàng Châu chúng ta rất
nhiều! Nhất định sẽ có một người trong vạn người đang chờ chị!"
"Hiểu Thần. . . . . ." Hạ Vãn Lộ rốt cuộc tìm được cơ hội nói thẳng vào vấn
đề chính, "Chị lần này về, không thể nào trở lại Bắc Kinh rồi, sự nghiệp của em bận rộn, đoán chừng cũng khó được về nhà một chuyến, cho nên, có mấy lời chị nhất định phải nói với em. . . . . . Hiểu Thần, tìm bạn
trai không nhất định phải đẹp trai giàu có mới là tốt, quan trọng nhất
là đối với em phải thật lòng!"
"Em biết rõ!" Hiểu Thần lơ đễnh nghe, "Nhưng, thật lòng lại thêm đẹp trai giàu có không phải càng hoàn mỹ sao?"
"Hiểu Thần!" Con nhỏ này, còn khăng khăng một mực. . . . . . cô bằng bất cứ
giá nào, nhất định phải nói rõ, mặc dù việc này giống như dùng kim châm
đâm vào lòng cô, "Hiểu Thần, bạn trai mà em nói có phải là tổng giám đốc của công ty Tế Hạ các em hay không?"
"Đúng vậy! Chị, làm sao chị biết?" Hiểu Thần lúc đầu kinh ngạc, rồi sau đó chợt bừng tỉnh, "A, hiểu rồi! Chị, nhất định là chị nhìn thấy tấm hình trong nhà em chứ gì. . . . . . Hì hì, ta cũng không biết đêm đó thế nào lại ôm hình ngủ cả đêm,
thật rất ngốc, đúng không?"
"Không sai! Hiểu Thần, em thật rất
ngốc! Người như vậy làm sao em có thể với tới được!" Lời lẽ của Hạ Vãn
Lộ có chút gay gắt, đều là những lo lắng trong lòng.
Sắc mặt Hiểu Thần lập tức thay đổi, như phủ một lớp sương lạnh, "Tại sao không phải
là người em có thể với tới? Chị, chị coi thường em? !"
"Chị không phải ý này. . . . . ." Hạ Vãn Lộ lắc đầu một cái, có chút xốc xếch,
"Chị là nói. . . . . . Dạng người giống cậu ấm như anh ta, xì căng đan
khắp thiên hạ, không biết có quan hệ với bao nhiêu phụ nữ, người như
vậy, không đáng giá để em yêu!"
"Nhưng em chính là yêu anh ta! Anh ta cũng đã nói yêu em!" Từng câu từng chữ của Hiểu Thần, nghiêm túc và chân thực.
Ngực cô chợt đau đớn, mắt rưng rưng lắc đầu mà cười, gần như tự giễu, "Anh
yêu em ba chữ này, bây giờ thật là câu nói giá rẻ nhất, giống như tùy
tiện hỏi ‘ngài ăn rồi chưa ’. . . . . ."
"Không, chị, em tuyệt không tùy tiện! Em rất nghiêm túc!" Hiểu Thần cũng kích động, lý luận với cô.
Hạ Vãn Lộ không biết làm sao mới có thể thuyết phục em gái, chẳng lẽ nói
với Hiểu Thần, Tế Hạ căn bản sẽ không yêu em, người anh ta chân chính
yêu cho tới bây giờ chỉ có một người, những người khác đều là thế thân,
mà người kia lại là chị của em? Không, cô không làm được. . . . . .
"Hiểu Thần. . . . . . em hãy nghe chị nói, rời xa anh ta đi, em tiếp tục nữa, bị thương tổn sẽ chỉ là em, anh ta sẽ không thật sự yêu em, không biết. . . . . ." Cô nén nước mắt, gần như là cầu khẩn Hiểu Thần rồi. . . . . .
"Làm sao chị biết? Làm sao chị biết anh ấy sẽ không thật sự yêu em? Chị lại
không hiểu biết anh ấy! Chẳng lẽ chị quen anh ấy?" Hiểu Thần cắn môi,
không phục lắm hỏi tới.
"Không. . . . . . Chị không quen. . . . . . Nhưng chị biết. . . . . ." Cô cố gắng giải thích, "Chị mặc dù không
quen anh ta, nhưng Tế Hạ tiếng tăm lừng lẫy chị vẫn biết, anh ta đối với những cô gái Chiết Giang luôn có tình cảm cố chấp, gần như quán quân
của mỗi một lần tranh tài vô địch đều là những cô gái này, mà anh ta, xì căng đan cùng mỗi một quán quân đều huyên náo đến nổi truyền thông đều
biết, nhưng người nào không biết anh ta đã có vị hôn thê? Những cô gái
Chiết Giang này cũng chỉ là đồ chơi của anh ta mà thôi, mà em, đang trở
thành một món đồ chơi mới của anh ta!"