Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 147: Chương 147: CHỈ LÀ TRÒ CHƠI MA QUỶ






Anh đánh một quyền vào trên vách tường, cô không coi lời anh nói ra gì! Chẳng lẽ muốn anh một ngày 24h trói cô ở bên cạnh mình sao? !

Không kịp suy nghĩ nữa, anh vừa chạy ra ngoài vừa bắt đầu gọi điện thoại tìm kiếm chung quanh *** làm phiền không biết bao nhiêu người.

Bảo mẫu! Thư Khai! Sa Lâm! Nghe được câu trả lời của mọi người đều là "Không biết"!

Anh hoảng loạn, giống như con bọ không đầu, chui vào trong xe, suy nghĩ nên đi nơi nào tìm cô!

Xe vội vàng lao ra khỏi Vân Hồ, ý nghĩ đầu tiên của anh chính là đến sân bay! Lập tức đi đến sân bay! Nhưng mới đi được nửa chặng đường, anh lập tức quay đầu hướng trở về. Không đúng, cô là một người cực kỳ tiết kiệm, sẽ không nỡ bỏ tiền để mua vé máy bay đâu! Nhưng, suy đi nghĩ lại lại cảm thấy không đúng, con người trong lúc cực đoan cái gì cũng có thể làm!

Anh phiền não đứng nguyên tại chỗ đánh mấy vòng, cả người như muốn hỏng mất. Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ, em rốt cuộc muốn bức anh đến bước đường cùng như thế này sao? !

Đầu đặt trên tay lái, kèn xe phát ra âm thanh cao vút, trong màn đêm yên tĩnh, hết sức chói tai.

Đầu óc của anh ở trong tiếng còi xe chói tai dần dần rõ ràng, sau khi hít một hơi thật sâu, bắt đầu lên mạng tìm vị trí của cô.

Bảo mẫu nói cho anh biết, hơn ba giờ dì từ trong nhà ra về phu nhân vẫn còn ở trong nhà, phu nhân không để cho dì chuẩn bị cơm tối, cho nên những chuyện sau này dì cũng không biết. . . . . .

Mà anh, cũng vào lúc ba giờ gọi điện thoại cho Hạ Vãn Lộ, khi đó cô còn đang ở nhà, nói cách khác, cô là sau ba giờ mới rời đi, còn không cho bảo mẫu chuẩn bị cơm tối, rất rõ ràng là có dự tính rời đi từ trước!

Anh bắt đầu kiểm tra chuyến bay và xe lửa buổi chiều và buổi tối đi Hàng Châu, sau khi thấy kết quả, lại càng cảm thấy phiền não thêm. Anh liền xác định nhất định là cô trở về Hàng Châu rồi? Anh xác định cô chính là ngồi máy bay hoặc xe lửa rời đi? Nếu như cô thật tâm muốn chạy trốn, hoàn toàn không cần phải lựa chọn hai phương tiện giao thông sẽ lưu lại dấu vết này, mà Trung Quốc lớn như vậy, cô bỏ trốn bằng bất kỳ cách nào cũng có thể!

Chẳng lẽ, anh lại muốn bắt đầu một vòng tìm kiếm mới? Lần này lại muốn chơi bao lâu? Nữa năm hay một năm? Hay có thể còn lâu hơn?

Anh không biết, chính mình còn bao nhiêu sức lực để cho anh có thể tiếp tục chống đỡ thêm nữa hay không. . . . . .

Tim của anh, nhất thời lạnh lẽo một mảnh, trước mắt thế giới cũng như nhuộm thành một màu đen tối tăm.

Nếu như nói, năm năm trước anh nhìn thấy ánh sáng nhưng trong nháy mắt lại không nhìn thấy bóng dáng của cô để cho anh ngay cả nói chuyện cũng cảm thấy đau đớn, nhưng tối nay anh, ngay cả hô hấp cũng trở nên vất vả, hận không thể lái xe mà cứ như vậy buông ra tay lái, theo xe mà chạy, vô luận dẫn hắn đi đâu một thế giới, hoặc sống, hoặc chết, đều không còn ý nghĩa nữa. . . . . .

Anh không biết mình lái xe như thế nào, đi đến sân bay, đi qua trạm xe lửa, nhưng không biết rốt cuộc mình đang tìm cái gì, biết rất rõ lúc này chắc chắn sẽ tìm không thấy, nhưng tâm tư anh lúc này rối như một mớ bồng bông, đi bộ xung quanh thành phố, cuối cùng còn không ý thức mà lái xe đến Ám Hương, kết quả còn để Hứa Tiểu Soái nghe ra tin tức gì đó.

"Cái gì? Hạ Hạ trở về rồi?" Hứa Tiểu Soái trợn to hai mắt hỏi anh.

Hiển nhiên, Hứa Tiểu Soái còn không biết Hạ Vãn Lộ đã quay về nhà, anh đúng là một cái đầu heo! Anh xoay người rời đi, bị Hứa Tiểu Soái uy hiếp một trận, "Tả Thần An! Không phải anh đã thề sẽ không để cho Hạ Hạ chịu uất ức sao? Anh TM là thế nào ở trước mặt tôi nói năng hung hãng? ! Lão tử nói cho anh biết, nếu như Hạ Hạ xảy ra một chút xíu bất trắc, lão tử lột da của anh ra!"

TMD! Anh lần đầu tiên ở trong lòng mắng thô tục như vậy, phụ nữ của tôi, mà cần đàn ông khác tới giúp cô ấy trút giận sao? ! Anh ta dựa vào cái gì chứ? !

Tìm loanh quanh suốt đêm, cuối cùng, anh như người mất hồn mất vía trở lại Vân Hồ. Hạ Vãn Lộ, chính em đã thay đổi mọi thứ, anh cũng vậy muốn tìm em trở về!(??? không hiểu???) Anh cũng không tin, em có thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh!

Mở cửa, trong nhà vẫn như trước khi anh rời đi một màu đen, anh nhớ tới từ sau khi từ Ô Trấn trở về, mặc dù cô vẫn luôn không để ý đến anh, nhưng là mỗi lần anh về nhà cũng có thể nhìn thấy cô đầu tiên, hoặc ở phòng ăn ngồi ngẩn người, hoặc ở trên ghế sofa cuộn tròn xem ti vi. Dĩ nhiên, chỉ cần anh trở về nhà, cô sẽ trốn vào trong phòng, đóng cửa lại cái rầm, nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn cảm thấy trong phòng tràn đầy ấm áp, rất thoải mái, đó là bởi vì có hơi thở tồn tại của cô. . . . . .

Nhưng còn bây giờ thì sao? Ngôi nhà này, so với bất cứ nơi nào đều giống như một phần mộ. . . . . .

Anh ném chìa khóa xe xuống bàn trà, chán nản đẩy ra cửa phòng ngủ, suy nghĩ nhớ lại hơi ấm của cô vẫn còn lưu lại trên giường ngủ, nhưng mở đèn, trong nháy mắt, anh giật mình đứng yên tại chỗ, ngay sau đó, mừng như điên. . . . . .

Trên giường chính là Heo Con đang nằm ngủ phải không?

Điên rồi! Anh cảm giác mình thật muốn điên rồi!

Kinh hỉ lớn như vậy anh sợ mình thật không chịu nổi! Hạ Vãn Lộ, em cho anh cuộc sống bình thường một chút được không? Cứ như vậy mãi, anh thậm chí có thể trở thành người điên hay không!

Anh không khống chế được tâm tình kích động của mình, cũng không để ý cô vẫn còn ngủ say, trực tiếp moi cô từ trong chăn ra, ý nghĩ đầu tiên chính là nhất định phải hung hăng đánh cô một trận, nhưng là, cuối cùng chỉ là ôm cô hôn loạn xạ, loạn xạ cắn, vừa cắn, vừa cảm giác hốc mắt nong nóng, giống như có cái đó chảy xuống, còn dính trên mặt cô. . . . . .

Hạ Vãn Lộ rốt cuộc bị anh giày vò mà tỉnh lại, ngủ được mơ mơ màng màng, nửa mở mắt, phát hiện mình bị anh ôm hôn điên cuồng.

Anh đây là đang nổi điên cái gì?

Cố gắng mở mắt ra, để cho mình thanh tỉnh hơn một chút, cũng là nhìn anh rõ ràng hơn một chút, anh là từ đâu trở về? Tóc tai tán loạn, mắt còn hồng hồng? Trên mặt anh có một mảnh sáng lóng lánh này là cái gì? Anh đã khóc? Tại sao khóc?

Cô cực kỳ kinh ngạc, không kìm lòng được đưa tay mặt của anh, "Anh. . . . . . Thế nào?"

Cô còn không biết xấu hổ hỏi anh thế nào? Một câu nói rốt cuộc đem lửa giận của anh thức tỉnh, anh kích động dồn sức đánh trên mông cô một cái, "Hạ Vãn Lộ! Em đã đi chơi ở đâu cả một đêm?"

"Em. . . . . . Em đi làm. . . . . ." Cô khẽ nhăn lại mày, vẻ mặt vô tội.

"Di. . . . . . Đi làm? Em cho tới bây giờ không có nói qua với anh chuyện em đi làm! Đi làm cái gì? Tại sao không gọi điện thoại nói cho anh biết?" Anh hướng về phía cô bạo rống.

Cô chỉ chỉ bàn đọc sách.

Anh theo ngón tay của cô nhìn sang, trên bàn sách có một tờ giấy, nghi ngờ nhặt lên nhìn, phía trên quả nhiên có tin nhắn cô để lại: em đi làm ca đêm, 12 giờ sẽ tan việc.

Anh đưa tay vò tờ giấy thành một cục, nắm tay xiết thật chặt, cả chiều hôm nay, đối với anh mà nói, quả thật giống như vừa trải qua một kiếp sinh tử!

"Hạ Vãn Lộ! Gọi điện thoại cho anh em sẽ chết sao?" Anh ném tờ giấy về hướng của cô, lửa giận càng lúc càng lớn hơn.

Cô trầm mặc không nói .

Ánh mắt hơi nghiêng, rơi vào áo sơ mi trên vai trái của anh, nơi cổ áo, nhàn nhạt một vết son môi. . . . . .

Ánh mắt của cô bị bỗng chốc bị kích thích, lập tức dời đi chỗ khác, nằm vật xuống, dùng chăn che kín đầu, tiếp tục ngủ.

Lửa giận của anh lúc này cũng phát xong, ôm cả người và chăn của cô, giống như đứa bé làm nũng, "Em Xú Nha Đầu, anh cho là anh lại mất đi em! Anh cho là em lại không muốn anh. . . . . ."

Hạ Vãn Lộ buồn bực ở trong chăn, cắn chặt môi, thân thể khẽ run, nước mắt im lặng chảy xuống. . . . . .

Một đêm này, Tả Thần An ngủ rất không yên lòng, đến nỗi Hạ Vãn Lộ cũng luôn là bị anh nằm mộng làm cho tỉnh ngủ.

Anh từ khi nằm ở bên cạnh cô liền bắt đầu ôm cô, anh bôn ba một đêm, rất mệt mỏi, có cô ở bên cạnh tự nhiên ngủ rất nhanh, chỉ là một đêm đều nằm mơ, trong mộng tất cả đều là một tình cảnh, Heo Con bỏ đi, không cần anh. Cô đi chính là xe lửa, chờ cho tới khi anh chạy tới trạm xe lửa, thì xe lửa đã rời đi, anh ở trên đường ray không ngừng chạy đuổi theo, nhưng cho dù anh cố gắng chạy như thế nào cũng không đuổi kịp Heo Con của anh, cho nên ngay cả dù đang trong mộng lòng anh cũng đau như cắt, ở trong mộng cũng lớn tiếng kêu, "Heo Con! Heo Con không muốn em rời xa anh. . . . . ."

Hạ Vãn Lộ mỗi lần bị anh làm cho tỉnh giấc đều nghe được những lời này ——"Heo Con không muốn em rời xa anh. . . . . ."

Rồi sau đó, chính là anh hoảng hốt lo sợ.

Cô chưa bao giờ biết, một người nằm mơ cũng có thể hốt hoảng lo sợ đến như vậy, mỗi lần anh nói mê, liền ôm cô chặt hơn một phần, hơn nữa còn sờ xoạn bốn phía tìm tay của cô, chỉ có nắm chặt rồi, mới có thể dần dần an tĩnh xuống. . . . . .

Tỉnh nhiều lần, cô cũng ngủ không được, nghĩ tới, nếu như có một ngày cô không thể nằm ở trong ngực anh như vậy nữa, thời điểm anh hoảng sợ, thời điểm anh nghĩ muốn cô, anh có thể cầm tay của ai?

Như thế giày vò, cho đến bình minh anh mới dần dần ngủ an ổn, trong ngực ôm cô cũng hơi nới lỏng.

Cô không ngủ được, dứt khoát thức dậy.

Thời điểm rửa mặt, nhìn thấy anh tối hôm qua tắm rửa xong ném quần áo ở trong sọt, áo sơ mi, cô không có đi lật xem, thế nhưng dấu son môi ấy lại như cái đinh khắc sâu ở trong đầu cô, đến nỗi, cô thần xui quỷ khiến hoảng hốt, thời điểm ở trước bàn trang điểm ngồi xuống, dấu son môi đó vẫn còn ở trước mắt cô sáng ngời, cô lại một lần nữa quỷ thần xui khiến cầm son tô lên môi của mình, trên gương vẽ một đôi môi, sau đó, liền đi phòng bếp.(>???

Không lâu sau, Tả Thần An từ trong mộng tỉnh lại cảm thấy ôm trong ngực phần cảm giác an toàn kia không có, sờ xoạn bốn phía một chút, vẫn là không có sờ tới, anh cũng lập tức tỉnh lại.

Đầu óc của anh trong nháy mắt tái hiện lại tình cảnh đêm qua, Hạ Vãn Lộ biến mất? Trở lại? Hiện tại lại không thấy? Rốt cuộc người nào là mộng, người nào là chân thật?

Amh quần áo cũng không có mặc, liền vọt ra khỏi phòng, chạy thẳng tới nơi có dấu vết hơi thở của cô, phòng bếp. Rốt cuộc là nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn của cô, lòng của anh cuối cùng cũng bình tĩnh, quảng làm chi người nào là mộng, người nào là chân thật, cô vẫn còn ở đây là tốt rồi!

Cũng không có ý định ngủ tiếp, trở về phòng rửa mặt, lúc đi ngang bàn trang điểm thì thấy được cô vẽ đầy dấu môi son, có chút cảm thấy không giải thích được, sau đó vào phòng tắm, bên trong sọt quần áo, áo sơ mi của anh ở phía trên nhất, cổ áo bên trên một dấu môi đỏ mọng rất dễ thấy.

Lại nghĩ tới gương trên bàn trang điểm cũng in hình rất nhiều dấu môi son, anh bật cười, cái dấu son này, cô nhất định nhìn thấy! Cũng muốn xem xem cô có thể nhịn được bao lâu! (H:anh thật là nham hiểm ***TTA:lườm lườm***H:bỏ chạy)

Tinh thần sảng khoái lại một lần nữa quay trở lại phòng bếp, cô đang làm bữa ăn sáng, sủi cảo tôm.

"Dì không có tới sao?" Anh vớt trứng tôm, bỏ vào trong miệng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.