Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 227: Chương 227: Đại thọ ông nội




Chu Lan đi rồi.

Hạ Vãn Lộ vẫn dõi theo, vẫn nhìn chiếc xe chen chúc trong dòng xe cộ nhộn nhịp của đường xá Bắc Kinh, cho đến khi không nhìn thấy nữa, vẫn đứng bất động.

Tả Thần An rất lo lắng cô, nắm tay cô. Cô quay đầu lại, nhớ anh bị đánh không ít roi, bật thốt hỏi, “Có đau hay không?”

Anh có chút không thích ứng, vốn là đang lo lắng tâm tình của cô, không nghĩ tới cô lại nhớ tới anh bị đánh, sau khi trả lời cô “Không đau”, an ủi cô, “Yên tâm, mẹ sẽ nghĩ thoáng thôi.”

Cô gật đầu, “Chỗ mẹ em em và Thư Khai có thể đối phó được……”

“Muốn nói gì vào rồi nói, bên ngoài lạnh lắm!” Tả Thần Viễn, “Mấy người chúng ta cũng đã lâu không có tụ hội với nhau, hôm nay dứt khoát ở chỗ anh dùng cơm đi! Gọi Thần Hi đến đây!”

Bữa cơm này ngược lại là cuộc gặp gỡ giữa anh chị em ruột thịt với nhau, cũng không có gọi Loan Loan và Tống Sở đến, chỉ có cô cô đơn lẻ loi, còn có Y Thần.

Ba người bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, thỉnh thoảng cũng có Y Thần nhiều chuyện chen vào một hai câu, cô chỉ lẳng lặng nghe, có lúc đề tài chuyển sang hỏi đến cô, cô mới trả lời một câu.

Chỉ là, cô có thể cảm nhận rõ anh trai và chị gái Thần An đều tiếp nhận cô, hơn nữa thái độ nói chuyện cũng làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, Thần An còn đem mấy hành động việc làm của Tiêu Hàn nói ra, Thần Hi vỗ vỗ tay em trai mình, mỉm cười, “Đừng lo lắng, từ từ rồi cũng tốt thôi, thật, sẽ qua thôi. Chỉ là, Thần An, mẹ…… Người rốt cuộc vẫn là mẹ của chúng ta……”

Tả Thần Viễn và Tả Thần An là đàn ông, tâm tư không tinh tế tỉ mỉ, người trong nhà mở tiệc liên hoan, bình thường nhạy cảm cũng dễ dàng buông lỏng, chỉ có Hạ Vãn Lộ ngồi đối diện với Thần Hi mới phát hiện khi Thần Hi nói ra những lời nói này thì trong mắt chợt lóe lên chút khác thường……

Cuối cùng, ba người bọn họ nhắc tới chuyện đại thọ của Tả lão gia, vậy mà, ngay ngày hôm sau, Thần Viễn và Thần Hi đã bắt đầu tìm quà để tặng, hỏi Thần An, Thần An nói là bí mật, nói mình du lịch Hongkong, tự nhiên có chuẩn bị.

Hàng năm sinh nhật Tả lão gia, là chuyện lớn của Tả gia, nhưng ông cụ cả đời tiết kiệm, không thích phô trương ra ngoài, cho nên, con cháu nhà Tả gia đều cùng trở về đại viện, làm một bữa tiệc chúc thọ ông cụ.

Mặc dù vẻ mặt của Hạ Vãn Lộ rất trấn định, nhưng nội tâm lại rất khẩn trương.

“Nghĩ không muốn đi thì đừng đi! Anh cũng không đi! Ở cùng em!” Tả Thần An cởi ra nỗi lòng của cô, cô giả bộ trấn định làm sao có thể giấu giếm được anh?

“Không phải không muốn! Em không sợ! Sớm muộn gì cũng phải đối mặt! Lại nói, trước mặt ông nội, lại là sinh nhật ông nội, hẳn sẽ không nháo đến nổi ông nội nổi giận đi?” Như là đã quyết tâm muốn làm con dâu nhà họ Tả, sẽ không thể dao động như vậy nữa, vậy thì phải đi đối mặt, mà không phải trốn tránh, không phải sao? Huống chi, Tả gia gia đối với mình cũng không tệ lắm, tiệc sinh nhật của ông mà cô không đi, không những phụ lòng Tả gia gia đối tốt với mình, ngược lại còn là làm cho tình cảm của cô và Tả Thần An mới vừa tăng lên bị chặn lại, cần gì?

Vì vậy, ngày tiếp theo, sáng sớm hai người đã mang theo Y Thần đến đại viện.

Ai ngờ, bọn họ đến sớm, người khác còn đến sớm hơn bọn họ nữa, Tả gia nơi này cũng chỉ thiếu ba người bọn họ rồi.

Y Thần trở về nhà của gia gia, rất là vui vẻ, hoàn toàn có thể hóa giải sự lúng túng lần đầu tiên Hạ Vãn Lộ chính thức ra mắt gia đình nhà họ Tả.

Thừa dịp Y Thần đang phân phát cho mỗi người quà tặng khi đi du lịch Hongkong về, Hạ Vãn Lộ cũng cùng mỗi người Tả gia chào hỏi tốt, hơn nữa, cũng không quên chúc gia gia thọ tỷ Nam Sơn, Tả Thần An còn mang ra chiếc bình cổ Ngọc Yên mua được ở Hongkong làm lễ thọ, nói là Lộ Lộ chọn, ông cụ hết sức hài lòng.

Khi Thần An dắt tay cô đến trước mặt Tả Tư Tuyền thì trong lòng vẫn rất khẩn trương, một chút tư vị gia pháp trong ký ức kia vẫn còn đó, trong lòng tính toán, chỉ cần một khi ba nổi giận, anh lập tức mang Hạ Vãn Lộ đi!

“Ba!” Kể từ sau khi bị đánh cũng không có gặp Tả Tư Tuyền nữa, Tả Tư Tuyền cũng đã nói không nhận đứa con trai này……

“Ba……” Hạ Vãn Lộ cũng đi theo nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Tả Tư Tuyền nhìn hai người bọn họ thật lâu, cuối cùng mở miệng nói, “Ừ, mẹ con đang ở phòng bếp.”

Ngụ ý, mẹ con đang không dễ chịu nha……

Nhưng rốt cuộc, đã mất đi một người ngăn cản…... Trong lòng Thần An thở phào nhẹ nhõm thật sâu, chỉ cần qua cửa ải của ba rồi, chỗ mẹ là chuyện sớm muộn thôi, bởi vì mẹ mặc dù cường thế, tình huống thông thường mọi thứ ba cũng sẽ theo mẹ, nhưng một khi ba cường ngạnh, mẹ cũng không dám phản đối nữa, sẵn khi sắt còn đang nóng phải theo vỗ mông ngựa mới được……

Tả Tư Tuyền vừa mới thốt hết câu, lại cảm thấy không khí trong phòng dường như cũng đầy đủ hơn, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lúc đó, quà tặng của Y Thần cũng đã phát xong, chỉ còn cái cuối cùng là cà vạt, bé đưa cho Tống Sở, “Ba, tặng cho ba.” Lúc nói chuyện,còn có chút sợ hãi.

“Cám ơn!” Đột nhiên Tống Sở lại dịu dàng cười với bé, còn sờ sờ tóc bé.

Y Thần cảm thấy trong lòng ấm áp, có cảm giác khác thường, bé còn nhỏ không hiểu cảm giác này từ đâu mà đến, người trong nhà thường thích sờ tóc bé, nhưng mà ba không…… Nên bé cho là mọi người sờ tóc bé là vì yêu thích bé mới sờ, vậy, bây giờ ba đã thích bé rồi sao?

Bé vừa trộm liếc nhìn, trong lòng lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, bất kể nói như thế nào, được ba thích thì thật vui a…….

Tống Sở thấy Y Thần đều mang quà cho mỗi người Tả gia, nhưng lại không mang cho ông bà nội Tống gia cùng cô cô, trong lòng nói không được là tư vị gì, nói thế nào anh cũng là ba của bé 4 – 5 năm, chỉ là, chính mình cũng cảm thấy không có hứng thú, người nhà mình đối đãi với bé ra sao, anh lại quá rõ ràng, nhưng mà, cũng không có nói gì.

Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ hai người cùng xuống phòng bếp.

Tiêu Hàn ở bên ngoài là một nữ cường nhân phong vân một cõi, ở nhà cũng chỉ là một người vợ, một nàng dâu, cho nên sinh nhật của ông cụ, bà phải đích thân xuống bếp. Hai chữ hiếu thuận này, giáo dục con trẻ bằng hành động gương mẫu vĩnh viễn so với lời nói càng hiệu quả hơn, từ lúc làm con dâu Tả gia Tiêu Hàn đã bắt đầu thực hành nguyên tắc này, mấy năm nay, Tả gia ngày càng giàu có, cái thói quen này của bà vẫn không thay đổi. Về điểm này, con trai con gái cũng rất bội phục bà, mẹ bất kể ở đâu mọi mặt bà đều nghiêm khắc yêu cầu mình rất cao, nếu không sự nghiệp cũng không thể phát triển nhanh như vậy.

Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An dắt nhau đi xuống phòng bếp, vừa đến cửa, liền nghe

Thấy bên trong truyền ra tiếng cười khẽ dịu dàng xen lẫn trong mấy câu đối thoại, “Khả Tâm, con đi ngồi đi, nơi này không cần con xuống giúp một tay đâu!”

Giọng nói này tất nhiên là của Tiêu Hàn rồi, giọng nói Tiêu Hàn lúc ôn hòa cũng rất dễ nghe, Hạ Vãn Lộ không biết khi nào mình mới có đãi ngộ như vậy.

Chỉ nghe Khả Tâm cũng ôn hòa như thế nói, “Dì Tiêu à, người không phải chê con phiền đấy chứ?” Giọng nói kia, hoàn toàn giống như kiểu con gái đang làm nũng vậy.

“Làm sao như thế chứ? Đứa bé ngốc này!” Giọng nói Tiêu Hàn càng thêm ôn hòa.

Tả Thần An có chút xấu hổ nhìn thoáng qua Hạ Vãn Lộ, trong lòng như đánh trống, tiệc nhà Tả gia, mẹ cũng gọi Khả Tâm đến, thật là rất kiên trì cố gắng nha! Không biết lão bà (bà xã) có tức giận không……

Trái lại Hạ Vãn Lộ khá lơ đễnh, hướng anh le lưỡi, sau đó nắm tay anh đi vào.

Phòng bếp to lớn, ba người phụ nữ đang bận rộn, Tiêu Hàn, Thần Hi, còn có Khả Tâm, nhìn tình cảnh này, lại nhìn dáng vẻ thân thiết của Tiêu Hàn và Khả Tâm, trái ngược là cô mới là con gái của Tiêu Hàn, Thần Hi lại lộ vẻ xa cách……

“Mẹ!” Vẫn là Thần An nói trước.

Tiêu Hàn nghe giọng nói của con trai lập tức xoay người lại, trên mặt còn có nụ cười lúc đang nói chuyện với Khả Tâm chưa lịp rút đi, nhưng là, trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạ Vãn Lộ, nụ cười này lập tức đơ ra.

“Mẹ……” Nói thật, đối mặt với khí thế của Tiêu Hàn, hơn nữa lần trước xảy ra chuyện ép cô tự sát kia, Hạ Vãn Lộ đối với Tiêu Hàn vẫn chưa tiêu tan nỗi khiếp sợ, hôm nay, coi như rất nể mặt Tả Thần An, lấy hết dũng khí mới tới đây, thậm chí ngay cả rốt cuộc phải gọi Tiêu Hàn là cái gì cũng phải rối rắm thật lâu.

Quả nhiên, Tiêu Hàn rất không chào đón khi Hạ Vãn Lộ gọi bà một tiếng “Mẹ”, lạnh lùng nói, “Tôi nhưng khi……”

“Mẹ, tụi con đi đây!” Thần An lạnh lùng chặn đứt trước câu nói đả thương người chưa kịp nói ra của mẹ mình, anh đã thề trước mặt Chu Lan, sẽ không bao giờ để Hạ Vãn Lộ chịu uất ức nữa, bây giờ mẹ vẫn còn thái độ này, vậy cũng đừng trách anh không để ý đến đại cục! Hiện tại người không để ý đến đại cục là mẹ!

Tiêu Hàn bị con trai chặn họng, không nói lời nào nữa, sinh nhật ba chồng, bà không dám gây chuyện……

Vì vậy chỉ nhàn nhạt nói, “Cơm cũng không ăn sao? Đang giận ông nội con à?”

Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ ngây ngốc nhìn, chứng tỏ trận chiến mở màn đã thắng lợi.

Hạ Vãn Lộ thấy phụ nữ đều ở trong phòng bếp (dĩ nhiên ngoại trừ người cho tới bây giờ không dính đến khói dầu là chị dâu Loan Loan), mình lần đầu đến nhà, cứ như vậy ở bên ngoài chờ đồ ăn sẵn đưa tới quả thật không tốt lắm đi, vì vậy cũng đi vào phòng bếp, nói, “Để con đến giúp một tay!”

Lần này, Tiêu Hàn không nói gì.

Đây cũng là ngầm cho phép đi? Hạ Vãn Lộ đến bên cạnh Thần Hi, giúp cô rửa một ít rau cải đại bồn tử, Thần Hi cười cười với cô, coi như là khích lệ.

Nhìn tình hình trước mắt, Tả Thần An luôn muốn bảo vệ vợ làm sao an tâm để một mình cô ở chỗ này chứ? Cho nên, cũng đi theo vào, cùng nhóm Thần Hi đi rửa rau.

Tiêu Hàn nhìn thấy không khỏi chua chát, không kìm lòng nói ra ngoài, “Hừ, ở nhà hai mươi mấy năm cơm tới há mồm áo tới vươn tay, người cưới vợ rồi cũng biết làm việc nhà rồi sao!”

Đây là đang nói đến Tả Thần An đi!

Tả Thần An nghe, cũng xem như không liên quan đến mình, ở trong chậu rửa rau nắm tay Hạ Vãn Lộ đùa nghịch, chỉ là, ai cũng không nghĩ tới, chuyện chơi đùa nho nhỏ này lại dưỡng ra một màn bi kịch……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.