Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 208: Chương 208: Em không cần anh nữa sao?




Sau hơn nửa giờ chạy lòng vòng, điện thoại di động của anh reo vang.

“Đây, Tả Thần An.” Anh nín thở, tim nôn nóng hồi hộp muốn nhảy cả ra ngoài.

“Tả tiên sinh, chào ngài, đồng nghiệp chúng tôi ở khu XX nhận được tin báo, ở tầng thượng lầu điều dưỡng bệnh viện XX khu XX, giống như…… Là có một cô gái muốn nhảy lầu…… Đồng nghiệp chúng tôi đã có mặt tại bệnh viện…… Theo hình ảnh đối chiếu, đó là cô…….” Cảnh sát của sở công an nói cho anh biết.

Bệnh viện XX khu XX? Đây không không phải là bệnh viện năm năm trước anh nằm viện sao? Là cô ấy! Nhất định là cô ấy! Quay về nơi ban đầu bọn họ quen nhau!...... Nhảy lầu!

Hai chữ này giống như kim châm ghim vào tim anh……

“Biết! Cám ơn!”

Bệnh viện XX cách đây cũng không xa, gương mặt anh đầy vẻ căng thẳng, đạp ga, xe chạy như con thoi trong dòng xe cộ đông đúc, chỉ mấy phút, liền chạy đến bệnh viện.

Quả nhiên, dưới tòa lầu điều dưỡng đã có một đám người vây quanh, cảnh sát đã đến, cũng làm rất tốt mấy biện pháp phòng ngừa bảo hộ.

Anh nhấn phanh lại, nói với Y Thần, “Y Thần, con phải ngoan ngoãn ở trong xe, không được xuống xe! Cậu út sẽ nhanh quay trở lại!”

Rồi sau đó, anh một mình xuống xe, nhanh chóng chạy tới tòa nhà điều dưỡng.

Thang máy xuống tầng trệt rất chậm, lòng anh đang nóng như lửa đốt, thần kinh căng thẳng như dây đàn, quả quyết chạy lên bằng cầu thang.

Đầu hành lang bị cảnh sát ngăn lại, anh cơ hồ là nổi trận lôi đình sau khi cho biết thân phận của mình, mới được phép đi lên lầu.

Anh một hơi xông lên tầng thượng, bóng dáng thon gầy trên sân thượng này không phải là cô đấy chứ? Anh thở hổn hển, chăm chú nhìn bóng dáng mờ nhạt quanh người cô, ngực như lửa thiêu đốt, đau đớn vô cùng.

Mặc dù là ngày đông ban đêm trời rất quang đãng, nhưng khí trời vẫn rất lạnh, hơn nữa ban đêm ở trên sân thượng, gió cắt vào mặt, đau rát. Mà cô, bên ngoài mặc cái áo khoác lớn, còn mở ra, tóc thẳng xõa xuống, ngồi cạnh lan can, gió thổi tới, tóc bay bay, thân thể mỏng manh của cô càng thêm nhỏ gầy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió thổi đi.

Cô ngơ ngác ngưng mắt nhìn về phía trước, lại không biết cô nhìn về nơi nào, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, trên sân thượng đã có cảnh sát đứng, nhưng mà, tình thế dường như có chút căng thẳng, cảnh sát không dám tiến lên, e sợ sơ ý một chút là cô sẽ té xuống, đồng thời cũng không thuyết phục được cô lại đây, tình cảnh trên sân thượng lâm vào tình trạng yên tĩnh như chết.

Anh đến, phá vỡ không khí yên tĩnh này.

Anh đè ngực, đè lại quả tim sắp vọt ra ngoài, tay kia khẽ nâng lên, nhẹ giọng nói với cảnh sát, “Tôi là chồng của cô ấy……”

Mặc dù giọng nói rất nhỏ rất nhỏ, nhưng cô cũng nghe thấy rồi, ánh mắt mờ mịt chuyển hướng nhìn về anh, bộ dạng yên tĩnh như cá chết của cô, đột nhiên bị kích động, “Anh…… Anh tới làm gì?”

Bị gió phả vào mặt trong thời gian dài, mặt của cô trắng bệch như tờ giấy, tóc rối tung, sợi tóc rối hòa cùng nước mắt dính lên trên mặt, anh nhìn thấy, lòng kịch liệt đau đớn, hầu âm giống như bị dính chặt, giọng khàn khàn, hốc mắt cũng không tự chủ mà ươn ướt, “Bà xã, có lời gì lại đây nói có được không?”

Anh thử, duỗi tay đi về phía cô, từ từ đến gần cô.

“Không được…… Anh đừng tới đây……” Cô khóc lên, vốn là đang ngồi, cũng đột nhiên đứng dậy, xem ra việc để cô đứng lên càng thêm nguy hiểm hơn……

Đối với việc cứu người, cảnh sát có kinh nghiệm hơn so với anh, lập tức ngăn cản anh, “Như vậy không được đâu, cậu chỉ làm cô ấy kích động hơn thôi, không cẩn thận sẽ té xuống đó.”

Anh không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, chỉ đứng im tại chỗ, chăm chú nhìn cô, mắt cũng không dám chớp, như chỉ cần mình không chú ý chớp mắt một cái, cô cứ như vậy mà biến mất.

Gió, thổi vào mắt anh đến đau rát, thế nhưng chỉ có thể nhìn cô như thế, nhìn cô chảy nước mắt đối mặt với sống chết, lần đầu tiên anh cảm thấy, ngôn ngữ loài người sao cực kỳ thiếu thốn đến như vậy, anh nên dùng lời lẽ như thế nào để đả động được lòng cô, để cho cô trở về bên cạnh mình……

Trường hợp như vậy ở trong phim truyền hình đã xem qua vô số lần, anh chưa bao giờ nghĩ đến, cũng có một lần rơi vào đầu mình.

Bên tai vang vọng đến tất cả đều là những những câu đối thoại sến sẩm trong phim truyền hình, anh không biết, những câu đối thoại ấy khi nói ra có tác dụng không?

Hồi lâu, anh mới nghẹn ngào run rẩy nói ra một câu, “Heo con, em không cần anh nữa sao?”

Dứt lời, cả hai người đều lệ rơi đầy mặt……

Cô không kiềm chế nước mắt rơi như mưa.

“Heo con, em nói, anh không chê, em không rời…… Bây giờ, em muốn bỏ rơi anh sao? Nếu như, em biết được, tất nhiên anh cũng sẽ đi theo em……”

“Không!” Cô lắc đầu khóc lớn hơn, “Anh không cần phải đi theo em…… Không cần…… Không có em, anh sẽ không phải khổ cực đến như vậy, anh có thể có một cuộc sống bình thường êm đềm, anh có thể có một người vợ dịu dàng hiền thục, có thể có một đứa con ngoan, anh sẽ không phải bị cái bệnh tâm thần của em liên lụy cả đời……

Cô không tự chủ đem mấy lời nói của Tiêu Hàn nói ra……

Chỉ là, mấy lời này nghe vào lỗ tai anh, thật quá chói tai. Bệnh tâm thần?! Đây là lời nói khó nghe nhất mà anh đã từng nghe!

“Ai hả?! Ai nói em bị bệnh tâm thần?!” Anh tức giận rống lên, rống xong liền hiểu rõ, là mẹ…… Là người mẹ vĩ đại của anh…… Giống như vết thương trong lòng bị rạch thêm một nhát…… Mẹ của anh, tại sao có thể vô tình đến như vậy……

“Heo con, em không phải phải…… Tâm tình của em chỉ không tốt thôi, hiểu chưa?” Nhìn bộ dạng cô thương tâm muốn chết, thậm chí anh không nhẫn tâm nói ba chữ bệnh trầm cảm này ra……

Cô vẫn chỉ rơi nước mắt, khóc thảm thiết, “Không phải……

Thần An…… Em có bệnh…… Em biết rõ bệnh của mình không thể trị dứt được…… Thần An…… Vì em, anh đã mệt lắm rồi, thật ra thì…… Em cũng mệt lắm rồi…… Rất đau khổ…… Thần An…… Không có em, tất cả đều giải quyết…… Anh không cần vì em mà nói dối, không cần lao tâm khổ tứ bố trí vì em, không cần ngày ngày phải đi theo em, em cũng không cần vì Hiểu Thần mà cảm thấy áy náy, em bồi thường cho Hiểu Thần, tất cả đều kết thúc…… Thần An…… Em thả anh ra…… Anh cũng buông em ra…… Anh sống cho thật tốt, có được không?”

“Không được!” Anh sợ hãi cô thật sự sẽ như vậy mà nhảy xuống, gấp gáp rống gọi cô…, rống đến giọng nói cũng khàn khàn, “Không có em, anh sẽ không sống nổi! Em có biết không hả? Em muốn anh nói bao nhiêu lần đây?! Không có em, anh là sao có thể sống tốt đây?!”

Trong lòng anh kinh hãi (kinh ngạc, sợ hãi), sao cái gì cô cũng biết rồi vậy? Ngay cả mỗi ngày anh theo dõi cô, cô cũng biết? Chẳng lẽ là mẹ nói ra? Nhưng mà hình như mấy người trong chung cư cũng không có người nào biết, mẹ từ đâu mà biết? Chẳng lẽ bà thuê thám tử điều tra bọn họ? Còn là mỗi ngày đều theo dõi anh?

Suy nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu, bây giờ cũng không có thời gian suy nghĩ đến vấn đề này, điều mấu chốt, là phải kéo Hạ Vãn Lộ về bên này…….

Nhìn thấy gương mặt bi thương cùng ánh mắt tuyệt vọng của cô, anh lại vươn tay lần nữa, lần nữa cầu xin cô, “Bà xã, em còn nhớ anh từng nói không? Có em, anh mới có hạnh phúc…… Cho nên, lại đây đi, đưa tay cho anh, chúng ta về nhà, anh đói bụng rồi, em còn chưa có nấu cơm cho anh ăn đó……”

“Không! Anh căn bản không cần em nấu cơm cho anh! Cuộc sống không có em, anh còn có thể ăn thỏa thuê hơn! Anh không có bị bệnh, thật sự không cần em nấu thức ăn bổ dưỡng cho anh, không chừng anh ăn vào còn có thể bị bệnh! Anh cũng không cần phải thức dậy sớm chạy bộ với em, anh đi làm đã mệt lắm rồi, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu…… Không có em, sẽ không còn người nào làm liên lụy công ty của anh, công ty có thể phát triển không ngừng, sẽ không bị phá sản……. Không có em…… Anh mới có thể hạnh phúc, giống như năm năm trước……”

Xong rồi…… Tất cả đều bị cô vạch trần…… Đều là mẹ nói cho cô ấy biết sao? Nhưng mà công ty bị phá sản cũng có thể nói tới? Anh ngoài việc tức giận, cũng cảm thấy bất lực……

Anh đã bất lực thuyết phục Heo con của anh rồi……

Nếu như nói, những cái bẫy ấm áp kia còn có thể dùng được, tất cả đều là vì tình yêu của anh đối với cô rất quan trọng, tất cả đều là vì anh cũng là người cô yêu nhất, nhưng hôm nay, cái pháp bảo (phương pháp bảo bối) này cũng mất tác dụng rồi sao?

Anh khẽ hé mắt, che đi một tầng sương trong mắt, “Heo con, em không còn yêu anh nữa sao?”

Cô nghe, nhất thời nước mắt rơi như mưa, “Không, em yêu anh……”

Trong lòng anh thoáng buông lỏng, vội hét lên, “Nếu như em yêu anh thì……”

“Chính bởi vì em yêu anh, cho nên mới không muốn liên lụy đến anh! Em nói nhiều như vậy, sao anh còn không hiểu chứ?!” Nước mắt cô tuôn rơi, không để anh nói tiếp, “Đừng nói cái gì yêu anh thì ở đây với anh, cũng không nên nói chỉ có em mới có thể cho anh hạnh phúc…… Thần An, em sẽ không tin nữa, trải qua mấy ngày nay, em chỉ thấy anh đều mệt nhọc, anh ủy khuất, anh gầy gò, em ở bên cạnh anh, anh sẽ không có hạnh phúc…… Thần An, đến hôm nay, em cũng muốn nói cho anh biết, đời này, có thể gặp được anh, là chuyện đời này em vui sướng nhất, thật sự rất tưởng nhớ những kỷ niệm tốt đẹp của năm năm trước kia, cho nên, hôm nay em trở lại đây, nhớ lại một lần từng ly từng tý những kỷ niệm tốt đẹp ấy, Thần An, cuộc sống như thế mới gọi là hạnh phúc, em như vậy, mới là Heo con mà anh yêu, mà hôm nay, cô gái tên là Hạ Hạ đứng trước mặt anh, cô ấy không phải là Heo con nữa rồi…… Thần An, chúng ta không thể trở về được……. Cũng không trở về được nữa……

Anh nghe được hàm ý trong tiếng khóc cùng lời nói nghẹn ngào của cô, cả trái tim cũng bị khủng sợ (khủng hoảng + sợ hãi) bao phủ, không nhịn được hô lớn, “Bà xã! Không được! Em tỉnh táo lại! Chẳng lẽ em thật muốn chết ngay trước mặt anh để anh đau đớn đến không muốn sống nữa sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.