Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 194: Chương 194: Gặp cố nhân




Nghe cô nói những lời này, nhìn biểu tình có chút mê mang của cô, anh chợt sinh ra một loại ảo giác, cô trước mắt, căn bản không phải là Hạ Vãn Lộ mà anh biết. . . . . .

Hạ Vãn Lộ của anh bá đạo, lạc quan, quật cường, tuyệt đối không phải là cô gái yếu đuối vô lực trước mắt này.

Trong lòng anh nảy sinh cảm giác sợ hãi, dùng sức ôm cô vào trong ngực, dùng sức nặn ra tiếng nói cho cô biết, "Cho nên, chúng ta mới cần phải vui vẻ! Nhất định phải vui vẻ! Biết không?"

Cô lẳng lặng dựa vào trong ngực anh, không nói gì. . . . . .

Tang sự rất nhanh làm xong, cả quá trình, Tả Thần An đều giống như con trai, giành được những nhận xét tốt của tất cả mọi người. Các đồng hương đều nói, lão Hạ này, khi còn sống không có hưởng phúc gì, cũng không có thể diện gì, người đi rồi, lại kiếm đủ mặt mũi.

Trong mấy ngày nay, cô vẫn đang liên lạc với Hiểu Thần, nhưng, điện thoại của Hiểu Thần từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái tắt máy. Cho đến khi ba được hạ táng, cô cuối cùng cũng từ bỏ tìm kiếm, gửi cho Hiểu Thần một tin nhắn, nói cho cô biết, ba đã qua đời.

Mặc dù Hiểu Thần là được phân xử giao cho ba, nhưng cô nghĩ, Hiểu Thần đoán chừng cũng sẽ không khổ sở, ba đối với nó, càng không bằng người xa lạ, thậm chí mỗi lần khi nhắc tới ba, nó đều là căm hận và chán ghét. . . . . .

Về chuyện Hiểu Thần tại sao không cùng cô trở về, cô chỉ có thể kiếm cớ trả lời câu hỏi của Chu Lan. Chu Lan nói tới công việc của Hiểu Thần, dường như đã thương lượng xong xuôi, muốn nó nhanh chóng trở lại thử dạy cái gì, Hạ Vãn Lộ cũng chỉ có thể đáp ứng, về Bắc Kinh còn phải tìm Hiểu Thần khuyên bảo một chút.

Liên tục mấy ngày thức đêm, cả người cô lại gầy đi một vòng, quầng thâm dưới hốc mắt nặng nề làm cho đôi mắt cô càng to và trống rỗng hơn. Chu Lan nhìn thấy đau lòng không dứt, không để cho bọn họ lập tức trở về Bắc Kinh, nhất định giữ lại ở trong nhà nghỉ ngơi bồi dưỡng mấy ngày.

Tả Thần An cũng có ý đó. Dáng người gầy nhom của cô làm cho anh lo lắng, nghĩ tới mặc dù ẩm thực ở Bắc Kinh cũng coi như chú ý, nhưng rốt cuộc không phải là món ăn quê nhà, mỗi ngày nhìn bộ dạng không có khẩu vị của cô anh cũng sốt ruột, có lẽ ăn mấy ngày thức ăn quê nhà có thể làm cho cô kích thích ăn ngon miệng.

Vì vậy, ba người ở trấn nhỏ nơi có cầu nhỏ nước chảy tạm thời lưu lại.

Chu Lan cái gì cũng không để cho bọn họ làm, chỉ ép bọn họ ngủ bù, ăn bù, đồng thời thay đổi đa dạng làm các món ăn ngon, trừ ba bữa ăn mỗi ngày, buổi chiều còn có điểm tâm, buổi tối còn có bữa ăn khuya. Kết quả là, Thư Khai và Thần An có lộc ăn lớn, mà cô, vẫn chỉ ăn một chút xíu.

"Đứa nhỏ này, có phải bị bệnh ở đâu rồi không? Bình thường nơi nào không thoải mái sao?" Chu Lan quay lưng lại Hạ Vãn Lộ hỏi Thần An.

Tả Thần An cau mày, "Cái này. . . . . . chắc không có đâu. . . . . . chẳng lẽ là con sơ suất rồi? Mẹ, trở về con mang cô ấy đi làm kiểm tra toàn diện!"

"Ừ! Người trẻ tuổi quan trọng nhất chăm sóc thân thể cho tốt, nếu không đến khi già thì chịu đủ! Con cũng vậy, phải chú ý nhiều đến thân thể mình!" Chu Lan không yên tâm dặn dò.

"Con biết! Con sẽ chăm sóc Lộ Lộ thật tốt, mẹ người yên tâm!"

"Giao Lộ Lộ cho con, mẹ đương nhiên yên tâm, chỉ là tính tình này của nó, đừng xem nó hay kêu gào làm ầm ĩ, trên thực tế chỉ có thể tủi thân nhất, cho tới bây giờ đều chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. Ngày trước ta và lão Thư bận xưởng rượu, gần như không có thời gian quản gia, nó rất hiểu chuyện, giống như tiểu đại nhân, chẳng những tự chăm sóc mình tốt, trong nhà này, trong trong ngoài ngoài nó đều lo liệu tốt, giặt quần áo nấu cơm căn bản không để chúng ta lo lắng, thậm chí ngay cả sinh hoạt thường ngày của Thư Khai nó đều quản, Thư Khai khi còn bé đặc biệt bướng bỉnh, nó còn đánh Thư Khai! Con đừng nói, Thư Khai còn không phục nó đánh. Trừ cái đó ra, nó làm chị, lại còn đảm đương trách nhiệm với Hiểu Thần, có lúc ta nhớ tới cũng áy náy, ta đây làm mẹ, đối với nó quan tâm quá ít! Nói thật, cuộc sống của lần tái hôn này có thể hòa thuận như hiên tại, vai trò của Lộ Lộ không nhỏ a! Nhưng nó cũng chưa bao giờ than mệt, cũng không oán giận, đặc biệt không chịu thua kém, chỉ là, nó rốt cuộc cũng là con gái, con gái vẫn là muốn được người khác yêu thương mới hạnh phúc, nó chịu đựng quá nhiều, năng lực chịu đựng một người lại có bao nhiêu đây? Nhìn những đứa con gái bây giờ đều được cha mẹ xem như tiểu công chúa bảo bối, ta nhớ tới liền đau lòng. . . . . ." Chu Lan nói đến con gái, lời nói liền nhiều hơn, nói dông dài, hốc mắt còn phiếm hồng.

Tả Thần An nghe xong, nhớ tới bà quản gia nhỏ quản đông quản tây trong những ngày tháng chính mình tối tăm không ánh mặt trời, dịu dàng trong mắt rung động, vừa an ủi Chu Lan, vừa lập lời thề, "Mẹ, con sẽ thương cô ấy, để cho cuộc sống sau này của cô ấy không cần gánh chịu cái gì nữa, giống như tiểu công chúa được con nâng niu!"

Chu Lan cười một tiếng, "Ta cũng không phải ý này, chỉ là nhắc đến câu chuyện này liền dài dòng, con đừng chê ta càm ràm, hai người các con quan tâm lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau nhé!"

Tả Thần An có chút ngượng ngùng mà cười, nhớ tới mình cưới con gái người ta nhưng ngay cả hôn lễ cũng còn chưa làm, lại cảm giác mắc nợ, "Mẹ, chuyện hôn lễ, để con thương lượng với Lộ Lộ, xem khi nào trở lại bổ sung. . . . . ."

Chu Lan lại vội vàng khoát tay, "Không sao không sao! Chuyện của hai người các con hai người các con tự mình làm chủ, cảm thấy làm sao tốt thì làm như thế, từ nhỏ đến lớn ta đều không có gì lo lắng cho Lộ Lộ, chẳng lẽ trưởng thành rồi ta còn quơ tay múa chân làm khó dễ các con sao? Hôn lễ cái gì đều là phù phiếm, sính lễ những cái này cũng đừng nhắc tới, ta là gả con gái, không phải bán con gái, chỉ cần hai người các con hạnh phúc, chính là cho ta sính lễ dày nhất!" Bà là người đã trải qua hai lần kết hôn, về điểm này nhìn càng thêm sáng suốt, không phải cũng có hôn lễ rầm rộ vui vẻ cùng chồng trước sao? Kết quả thì sao? Còn không phải là nửa đời đau khổ. . . . . .

Hai người đang nói chuyện, Thư Khai đến gọi, "Anh rể, còn đi ra ngoài không?"

Ba người đã thương lượng xong, ngày thứ hai sẽ phải trở về Bắc Kinh rồi, buổi tối đi ra ngoài mua chút đặc sản, đặc biệt muốn mua một vài món ăn vặt quê nhà mà Hạ Vãn Lộ thích ăn.

Chu Lan liền phất tay một cái, "Đi đi, dẫn Lộ Lộ đi ra ngoài giải sầu!"

"Dạ! Đó là đương nhiên!" Tả Thần An và mẹ vợ nói xong, liền cùng hai chị em đi ra ngoài.

Trấn nhỏ ban đêm, vẫn rất náo nhiệt, Thư Khai và Thần An đều có lòng phải bồi Hạ Vãn Lộ giải sầu, cho nên liền cùng cô từ từ đi, đi Tây Mộc xem cảnh đêm.

Tây Mộc trong bóng đêm, ngọn đèn dầu chiếu sáng, quầy rượu Lâm Lập.

Xuyên qua ghế ngồi ở các quầy rượu ven sông, âm nhạc lã lướt và tiếng cười nói của người trẻ tuổi liên miên không dứt.

Tả Thần An vốn là người đàn ông diện mạo cực kỳ xuất chúng, mặc dù hiếm khi xuất hiện trước ống kính, không phải là người Bắc kinh đối với tướng mạo của anh cũng không quen biết, nhưng cùng tay nắm tay với người có khí chất không tầm thường như cô, lại thêm một Thư Khai bản thân tài năng hăng hái lộ rõ, cho dù đi qua nơi nào, đều đưa tới *** động không nhỏ.

"Anh Thần An!" Chợt, một tiếng gọi to của cố nhân truyền đến, thanh thúy mà mừng rỡ.

Ở chỗ này cũng có thể gặp được người quen? Anh hơi cảm thấy ngoài ý muốn, tìm tiếng nói mà đi, lại nhìn thấy Ninh Vũ Khiêm mặc quần jean và áo T-shirt đơn giản, bưng một cái khay, trong khay có rượu, có nước trái cây, sau khi nhìn thấy bọn họ quay đầu lại, vội vàng đem rượu cùng nước trái cây đặt trên bàn bên cạnh, đồng thời còn nói thêm câu, "Chào ông, đồ của các ông đã lên đủ rồi."

Tả Thần An cực kỳ kinh ngạc, đây là xảy ra chuyện gì? Thiên Kim Đại tiểu thư Ninh Vũ Khiêm làm nhân viên phục vụ ở đây? Hạ Vãn Lộ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây là chuyện gì xảy ra?

Hai người đang suy nghĩ, Ninh Vũ Khiêm cầm mâm không hoạt bát đầy sức sống đi tới, sắc mặt hồng hồng, rất là hưng phấn, "Anh Thần An! Hạ Hạ! Không nghĩ tới ở chỗ này gặp được hai người, thật là quá ngoài ý muốn! Em còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi!"

"Cô tại sao ở đây?" Tả Thần An kinh ngạc hỏi.

Ninh Vũ Khiêm le lưỡi một cái, chỉ chỉ quầy rượu này, "Em cuối cùng tìm được Tiểu Soái rồi! Anh ấy mở quầy rượu ở đây! Em liền tới trong tiệm của anh ấy ứng tuyển làm nhân viên phục vụ!"

Thật đúng là làm nhân viên phục vụ? Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, Ninh Vũ Khiêm không cần tự mình làm bất cứ chuyện gì, ở bên ngoài, thiên kiêm đại tiểu thư ngay cả cửa xe đều không cần tự mình mở! Sức mạnh tình yêu này cũng quá lớn! Ngay cả Tả Thần An gặp chuyện không thay đổi sắc mặt này, cũng đủ sửng sốt vài giây mới phản ứng được, "Bác trai và bác gái cho phép cô lang thang ở bên ngoài?" Anh không cách nào tưởng tượng, hai vị trưởng bối nổi danh thương con gái, nếu như biết bảo bối của mình ở bên ngoài làm phục vụ bị người sai bảo hô tới kêu đi, sẽ khiếp sợ như thế nào.

Ninh Vũ Khiêm lại kiêu ngạo mà ngẩng cằm lên, "Ba em không quản em được! Em không nói cho bọn họ em đang làm phục vụ là được! Đúng rồi, mọi người có muốn uống chút gì không? Em mời khách! Nếu không, vào bên trong ngồi một chút đi! Tiểu Soái cũng đang ở bên trong!"

Tả Thần An cúi đầu nhìn qua mắt Hạ Vãn Lộ, có lẽ nhìn thấy bạn cũ sẽ là một chủ ý không tồi, dắt tay của cô khẽ hỏi, "Đi vào?"

"Được!" Cô cũng chỉ là gật đầu. Xuyên thấu qua ánh mắt trẻ trung và đơn thuần của Ninh Vũ Khiêm, cô đang vui mừng cho Hứa Tiểu Soái, người đàn ông tốt như vậy, đáng giá cho một cô gái tốt đẹp tới yêu. Cô bé Ninh Vũ Khiêm này, trước kia có chút hiểu lầm với cô, nhưng trên thực tế đúng như lời Thần An nói, rất đơn thuần rất đáng yêu, đối với Hứa Tiểu Soái cũng là mối tình thắm thiết, hơn nữa yêu phải dũng cảm, yêu phải trực tiếp, yêu phải làm việc nghĩa không được chùn bước, giống như mình lúc tuổi còn trẻ.

Hiện tại, Ninh Vũ Khiêm lại còn có thể thân thiết kéo tay của cô, "Chị Hạ Hạ, tại sao chị không nói lời nào? Có phải còn ghét em không? Ai! Con người của em chính là như vậy, anh em nói em ruột để ngoài da, ghét một người liền ghét đến cực đoan, thích một người cũng thích đến cực đoan, trước kia em cho rằng chị là người phụ nữ xấu xa, cho nên mới có hiểu lầm với chị, bây giờ nhìn chị và anh Thần An hạnh phúc như vậy, em còn muốn bám lấy chị!"

Những lời này, Ninh Vũ Khiêm trước kia cũng đã từng nói, lần này lại nói, chỉ cảm thấy người này quả nhiên thẳng thắn, trước kia còn là kẻ thù sống chết, nhưng bây giờ như cầm tay như bạn bè thân thiết, nếu đổi lại là cô, thật đúng là không làm được thay đổi nhanh như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.