Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 259: Chương 259: KẾT CỤC (3)




Thu đi đông tới, đảo mắt lại đến tết âm lịch.

Người nhà họ Tả vào đêm giao thừa đi nhà giam thăm Tiêu Hàn, cùng bà trôi qua thời gian đoàn viên ngắn ngủi, chỉ là, Tiêu Hàn vẫn nhất định không chịu gặp Tả Tư tuyền.

"Mẹ, đây là mẹ đang làm gì? Chẳng lẽ mẹ tính cả đời đều không gặp lại ba?" Tả Thần Viễn đã từng khuyên Tiêu Hàn như vậy.

Tiêu Hàn lại nói, "Các con cũng nên khuyên nhủ ba mình, có một số việc, buông tay thôi. . . . . . Buông ra, ông ấy cũng giải thoát. . . . . . Cả đời của mẹ, đã đủ rồi, thỏa mãn, ông ấy nên trôi qua cuộc sống tự tại, không cần lại vì mẹ rồi cô độc nửa đời sau. . . . . . Mẹ không đáng giá. . . . . ."

Tả Thần Viễn chuyển lại đầu đuôi lời nói của mẹ cho cha, nhận được, chỉ là tức giận của cha, "Nhà họ Tả đã đủ mất mặt rồi! Lớn tuổi rồi còn muốn náo loạn ly hôn muốn làm trò cười cho người khác sao? Mệt cho bà ấy nghĩ ra cái này!"

Tả Thần Viễn đương nhiên hiểu, cha nào sợ làm trò cười cho?

Chỉ là, bọn họ không ai nghĩ tới, Tiêu Hàn đúng là quyết tâm, thật sự chưa từng gặp qua Tả Tư tuyền. Mà lần cuối cùng hai người gặp nhau, đã là mười năm sau, Tiêu Hàn ở trong nhà giam bệnh nặng, trong thời gian ở bên ngoài chạy chữa, cuối cùng Tả Tư Tuyền mới có thể đến gần bên cạnh bà, nhưng, lần gặp nhau này, chính là vĩnh viễn. . . . . .

Khi Tiêu Hàn hấp hối, chỉ chảy nước mắt nói với Tả Tư Tuyền, "Tư Tuyền. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . . Tôi chưa bao giờ tin kiếp sau. . . . . . Nhưng là. . . . . . Hiện tại tôi thật hi vọng có thể có kiếp sau. . . . . . Để cho tôi có thể. . . . . . Đền bù. . . . . . Lỗi ở kiếp này. . . . . . Tư Tuyền. . . . . . Cám ơn ông. . . . . . Có ông. . . . . . Tôi rất. . . . . . Hạnh phúc. . . . . ."

"Tiêu Hàn. . . . . ." Trong nháy mắt kia, Tả Tư Tuyền nắm chặt tay của bà, mong có thể gọi về mạng sống của nàng.

Vậy mà, bà ngay cả tiếng la lên này của ông cũng không nghe, chỉ mỉm cười nhắm hai mắt lại.

Bác sĩ nói, bà đi rất thanh thản, ý chí muốn sống cũng không mạnh. Đúng vậy, bà cố ý muốn đi, bà đi, chính là chân chính tháo bỏ xuống gông xiềng của Tả Tư Tuyền, không cần lại bị ông trói buộc. . . . . .

Bà nhớ Thần An từng nói, mười lăm năm không dài, người nhà sẽ đợi bà ra ngoài đoàn viên, hôn lễ Tiểu Bàn vẫn chờ bà tới tham dự.

Cuối cùng bà vẫn không thể đợi đến khi đó, bà, cũng không muốn đợi thêm nữa. . . . . .

Dĩ nhiên, những thứ này đều là sau này hãy nói. . . . . .

Lại nói mùa xuân năm ấy, người nhà họ Tả và Tiêu Hàn cùng nhau qua hết giao thừa mới trở về, ở trên xe Y Thần có vẻ tâm sự nặng nề, tiểu nói nhiều này hôm nay cũng không thấy nói nhiều.

"Y Bảo? Sao vậy?" Hạ Vãn Lộ hỏi bé.

Y Bảo nhìn cô một cái, nói, "Lễ mừng năm mới, chính là muốn cùng ba mẹ ở chung một chỗ đúng không? Chúng ta đi với ba đến thăm bà nôi, sau này còn phải trở về Chiết Giang thăm bà ngoại, nhưng là Tôn Tôn không có mẹ ở bên cạnh, chú Hà vào lễ mừng năm mới còn phải trực, Tôn Tôn chỉ có một mình. . . . . ."

Hạ Vãn Lộ biết, quan hệ của Y Bảo và Tôn Tôn, hôm nay không phải tốt bình thường, trước khi đến ngục giam, hai nhóc con này còn nói chuyện điện thoại, nghĩ đến chắc là cú điện thoại này khiến Y Bảo có tâm sự rồi. Chỉ là, đứa nhỏ Tôn Tôn này cũng thực làm cho người khác đau lòng, thân thể ông nội bà nội không tốt, trước đó trong một năm đã lần lượt qua đời, bình thường, Tôn Tôn đều là do bảo mẫu chăm sóc, nhưng năm mới bảo mẫu cũng phải trở về cùng ông bà đón năm mới, không phải chỉ còn lại một người đón giao thừa sao?

Mẹ Tôn Tôn là Ngô Tĩnh Nhã vốn tính toán muốn Tiêu Hàn giúp đỡ một tay, mang Tôn Tôn đi, nhưng là năm ngoái nhà họ Tả xảy ra nhiều chuyện như vậy, chuyện này tự nhiên cũng bị bỏ qua rồi. Ngô Tĩnh Nhã không thể theo ý nguyện, chỉ có thể ngậm ngùi đi qua đất nước xa lạ.

Năm đó vốn là Ngô Tĩnh Nhã giúp đỡ Tiêu Hàn chuyện đổi đứa bé, nếu muốn truy cứu trách nhiệm, cũng không phải là không thể, chỉ là, năm ngoái nhà họ Tả đã đủ rối loạn rồi, cũng không nhàn rỗi đi xem lại chuyện cũ năm xưa đó, nhớ tới thì đã cảm thấy vật đổi sao dời, cũng không giải quyết được rồi.

Có lẽ, đối với Ngô Tĩnh Nhã mà nói, không thể cùng con trai gặp nhau rồi ở chung một chỗ, đã là trừng phạt lớn nhất, dù sao, tuổi cô ấy cũng không còn nhỏ, tìm kiếm một người yêu cũng như sinh một đứa bé khả năng đã nhỏ nay lại càng nhỏ hơn. Đời này, cô ấy lấy được thẻ xanh mà mình muốn nhất, nhưng là, cả đời của cô ấy cũng chỉ có tấm này thẻ xanh này cùng nhau mà thôi, cho nên, lấy được thì như thế nào? Trời cao cho tới bây giờ đều rất công bằng, có được tất có mất, tư vị cô độc cả đời, chẳng phải dễ chịu. . . . . .

"Vậy chúng ta gọi Tôn Tôn tới, cùng nhau qua lễ mừng năm mới ở nhà chúng ta?" Hạ Vãn Lộ hỏi.

Y Bảo lắc đầu một cái, "Con đã nói rồi, nhưng Tôn Tôn không muốn. . . . . ."

A. . . . . . Lòng tự ái của nhóc con kia còn rất mạnh. . . . . . Hạ Vãn Lộ cười thầm, "Như vậy đi, mẹ tới gọi, nhóc nhất định đồng ý, đừng quên, mẹ là mẹ nuôi của Tôn Tôn! Mau, làm cho ba lái xe đến nhà Tôn Tôn đi, chúng ta đi đón nhóc!"

Y Thần nghe, tươi cười rạng rỡ, "Dạ! Ba ba, mau mau nha! Chúng ta đi nhà Tôn Tôn!"

"Dạ! Tuân lệnh! Tiểu công chúa!" Tả Thần An cười, ở trong nhà này, anh chính là tài xế của hai mẹ con, phục vụ, các loại chân chạy việc, nhưng là, anh nguyện ý, cũng vì vậy mà hạnh phúc . . . . . .

——— —————— —————— —————— —————— ————

Mùng hai tết, Chiết Giang Ô Trấn.

Sáng sớm, Chu Lan đem nhà đã sạch sẽ gọn gàng lại dọn dẹp một lần nữa, sau đó bắt đầu giết gà làm thịt ngan, lo trong lo ngoài.

Thư Đại Hưng thấy vậy, âm thầm buồn cười, "Không phải là không hoan nghênh bọn nó trở lại sao? Đây là đang bận rộn cái gì?" Con gái đã gọi điện thoại về từ sớm, nói mùng hai sẽ cùng Tả Thần An mang theo Y Thần, còn có Thư Khải Khả Tâm năm người cùng nhau trở về.

Chu Lan nghe, trả lời mạnh miệng , "Ai nói là tôi chuẩn bị cho hai đứa nó? Tôi là đau lòng cháu ngoại của tôi! Cũng không thể để cho bé về nhà bà ngoại, ăn cũng ăn không đủ no! Trở về để cho người nhà họ Tả chê cười!" Chuyện của Y Thần, Hạ Vãn Lộ đã sớm nói ra rồi, không thể không nói, khi biết có một đứa cháu ngoại này, trong lòng bà tuy vẫn còn một chút khó chịu với con gái và con rễ, cũng lập tức biến mất không còn một mống rồi, dĩ nhiên, đối với Tiêu Hàn càng thêm mấy phần tức giận, nhưng mà đầu sỏ gây nên chuyện này cũng đã bị bỏ tù rồi, bà còn tức giận gì nữa đây?

"Được được được, cháu ngoại. . . . . ." Thư Đại Hưng vui sướng hài lòng mà cười.

Chu Lan cũng trợn mắt nhìn ông một cái, "Hơn nữa, không phải con trai của ông mang theo vợ về nhà sao? Có thể bạc đãi sao? Ông còn không giúp tôi!"

"Đi đi đi! Mau đi đi! Bọn chúng cũng phải tới lúc ăn cơm tối mới có thể đến!" Sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối, cũng quá tích cực đi?

"Ông còn không giúp một tay? Thiệt là! Ông già!" Chu Lan lại nói.

Thư Đại Hưng bất đắc dĩ, cười ha hả bắt đầu giúp đỡ vợ chuẩn bị cơm tối. . . . . .

Chu Lan ngoài miệng nói là không quan tâm, nhưng một ngày này, không biết ở cửa ra vào đi qua đi lại bao nhiêu lần, biết rõ bọn chúng trước khi cơm tối mới có thể đến, nhưng, vẫn là nhịn không được đi cùng, nhìn tới, Thư Đại Hưng nhìn vào trong mắt, cũng chỉ có thể cảm thán, phụ nữ, chính là khẩu thị tâm phi (ăn ở hai lòng), bất luận người phụ nữ này bao nhiêu tuổi!

Vào lúc Chu Lan trái trông phải mong, hoàng hôn dần dần buông xuống, nồi ngan chưng hầm cách thủy kia, trong nồi đã sôi qua một lần, nhưng bọn chúng vẫn chưa có xuất hiện, Chu Lan lại bắt đầu lo lắng, có phải trên đường xảy ra chuyện gì hay không? Khẩn trương nói Thư Đại Hưng gọi điện thoại cho bọn chúng, nhưng gọi nhiều lần, bên kia đều là tắt máy, Thư Đại Hưng không thể làm gì khác hơn là an ủi bà, "Bọn nhỏ ở trên máy bay, không phải đều là tắt máy sao?"

Lời này, đối với Chu Lan mà nói, một chút hiệu quả an ủi cũng không có, càng không ngừng đi tới đi lui, càng không ngừng gọi điện thoại.

Cuối cùng, điện thoại cũng kết nối, bà gấp đến độ lớn tiếng nói vào điện thoại, "Các con đến đâu rồi? Xảy ra chuyện gì?"

"Mẹ, máy bay trễ giờ. . . . . ." Hạ Vãn Lộ bị mẹ rống run run rẩy rẩy, lại nói lần này trở về, vốn là chuẩn bị tâm lý bị mắng, mới giờ mà đã bắt đầu sao?

Chu Lan nghe, tâm mới buông xuống, lại hừ một tiếng, cúp điện thoại, làm cho Hạ Vãn Lộ cũng không biết đến tột cùng mẹ đã xảy ra chuyện gì, trong lòng trong bụng, chỉ ngóng trông về đến nhà nhanh lên một chút.

Gần tới chín giờ tối, đoàn người mới chạy về nhà, cặp mắt Chu Lan đã sớm nhìn đến đau, rõ ràng nhìn bọn chúng lái xe tới, vẫn là quay người vào trong nhà, không có ở cửa nghênh đón.

Tình hình như vậy Hạ Vãn Lộ đã sớm nghĩ tới, lại nói đầu năm nay da mặt dày có thể được ưa thích, cô để đồ xuống, đã cọ cọ vào người Chu Lan, ôm vai Chu Lan, ngọt ngào kêu một tiếng, "Mẹ, chúng con đã về."

Trong lòng Chu Lan đã sớm vui mừng như nở hoa, ngoài mặt lại chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, sau đó khách khí kêu Khả Tâm ngồi, khuôn mặt Tả Thần An cười cười gọi hai tiếng "Cha, mẹ" cũng chỉ được Thư Đại Hưng đáp lại, anh không khỏi chớp chớp mắt với Hạ Vãn Lộ.

Vì thế Hạ Vãn Lộ long trọng đẩy ra tiểu thiên sứ, "Y Bảo, gọi bà ngoại ông ngoại!"

Lực sát thương của Y Bảo là vô hạn, đầu tiên ngoan ngoãn kêu một tiếng ông ngoại, sau đó trực tiếp nhào vào trong ngực Chu Lan, dường như quen nũng nịu kêu, "Bà ngoại bà ngoại, Y Bảo muốn ăn thịt ngan bà ngoại làm, mẹ nói là món ăn ngon nhất toàn thế giới. . . . . ."

Người lớn tuổi, chuyện vui vẻ nhất chính là làm món ăn, mà bọn trẻ thích ăn, huống chi Y Bảo lại là đứa bé xinh xắn lễ phép như vậy, lúc vừa vào cửa đã làm lòng bà vui vẻ không thôi, trải qua một khen ôm ấp lúc này, trên mặt lập tức nở hoa, ôm Y Bảo đi tới bàn ăn, "Ngoan ngoan ngoan! Mau tới! Y Bảo thích ăn, mỗi ngày bà ngoại đều làm!"

"Cám ơn bà ngoại!" Y Bảo bẹp, ở trên mặt Chu Lan hôn một cái.

Nhất thời, lòng của Chu Lan, biến hóa rồi. . . . . .

Đến đây, thiên hạ cuối cùng cũng thái bình, một bữa cơm già trẻ đều ăn rất vui mừng.

Trong bữa tiệc, tự nhiên lại hỏi một ít chuyện của Khả Tâm, đây chính là lần đầu tiên Khả Tâm tới nhà.

Hạ Vãn Lộ và Thư Khai nhìn nhau, tất nhiên là giấu diếm chuyện rối rắm của Khả Tâm và Tả Thần An, cũng không nói ân oán của nhà họ Diệp và nhà họ Tả, chỉ nói hiện giờ đang dạy học ở một trường học của Bắc Kinh, chuyện khác, về sau Chu Lan hỏi chỉ là đối phó qua loa mà thôi. . . . . .

Chu Lan đối với nghề nghiệp của Khả Tâm ngược lại rất là hài lòng, cô giáo, nhân phẩm nhất định sẽ không kém, lấy ra một hồng bao lớn, cùng một đôi chuông bạc, tặng cho Khả Tâm.

Khả Tâm vốn muốn từ chối, Hạ Vãn Lộ cười nói, "Khả Tâm, cô nhận đi, cũng không phải là vật gì quý trọng, chính là phong tục, lần đầu tiên cô tới nhà, bày tỏ nhà tôi tiếp nhận cô rồi."

Khả Tâm lại nhìn mắt Thư Khai, thấy anh cũng cười gật đầu, mới nhận.

Y Thần thấy, dính vào trong ngực bà ngoại, không thuận theo làm nũng, "Bà ngoại thiên vị mợ, Y Bảo cũng là lần đầu tiên tới nhà, tại sao không có bao tiền lì xì?"

Mọi người bật cười, hơn nữa Chu Lan, ở trong lòng đối với tiểu bảo bối này không ngừng yêu thương, vội vàng lấy ra cái thuộc về Y Bảo, "Làm sao không có? Bà ngoại chuẩn bị cho Y Bảo cái lớn hơn!"

Y Thần lúc này mới cười vui vẻ.

Hạ Vãn Lộ lại bởi vì tiếng gọi mợ này của Y Thần mà nhìn Thần An một cái, không biết tại sao, mỗi lần Y Thần gọi Khả Tâm là mợ, cũng có thể làm cho nơi nào đó trong lòng cô khẽ động, đây cũng thật là duyên phận, Khả Tâm nhất định chính là mợ của Y Thần. . . . . .

Lễ mừng năm mới ăn cơm không giống bình thường, uống chút rượu, tâm sự, thời gian trôi qua rất nhanh, một bữa cơm, không tự giác ăn đến hai giờ, Y Thần sau khi ăn no, dựa vào trong ngực bà ngoại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, vừa nhìn thời gian, đã sắp mười một giờ, quả thật không còn sớm. . . . . .

Chu Lan ôm Y Thần, bắt đầu sắp xếp chỗ ở, "Tối nay để Y Bảo ngủ cùng mẹ và lão đầu đi, Lộ Lộ và Khả Tâm ngủ ở phòng của Lộ Lộ trước kia, hai người đàn ông các con ngủ ở phòng của Thư Khai!"

"A ——"

Hạ Vãn Lộ và Khả Tâm cũng không có phát biểu ý kiến gì, Thư Khai và Tả Thần An đồng thời "A" lên tiếng, chọc cho Hạ Vãn Lộ bật cười.

"A cái gì a?" Chu Lan đình chỉ cười, ôm Y Thần vào trong phòng mình, còn vừa phân phó, "Lão đầu tử, pha nước nóng, tắm cho Y Bảo. . . . . ."

Thư Khai và Tả Thần An khổ sở nhìn nhau, quyết định tiếp tục dây dưa.

Đầu tiên là từng người rửa mặt, sau đó không để ý Hạ Vãn Lộ ngáp liên tục, bốn người cùng nhau nói chuyện phiếm với cha, vẫn hàn huyên tới khi Chu Lan đi ngủ, mới trở về phòng của mình ngủ.

Nhưng, ở cửa phòng Hạ Vãn Lộ, Thư Khai lại một tay lấy Khả Tâm từ bên cạnh Hạ Vãn Lộ kéo đi, cũng nhanh chóng biến mất vào trong phòng anh, động tác nhanh chóng làm cho Hạ Vãn Lộ gần như không thấy rõ chuyện gì xảy ra, mà Tả Thần An là cười híp mắt một bộ dạng không quan hệ tới anh dáng vẻ bất đắt dĩ theo sau cô vào phòng.

Hôm nay đi đường cả ngày, nói thật, Hạ Vãn Lộ thật sự là mệt mỏi. Gần đây, rất dễ dàng mệt mỏi, hơn nữa còn thích ngủ, cho nên, chịu đến lúc này, mí mắt đúng là không mở ra nổi, nhìn thấy giường, cô liền chui vào, lập tức lâm vào trạng thái mơ mơ màng màng

Cảm giác bên cạnh có thêm nhiệt độ của một người, mà cánh tay ôm cô vào trong ngực lại quen thuộc và nóng rực như vậy, ngay cả môi cũng ngậm vào dái tai của cô. . . . . .

Tối nay anh uống rượu cùng ba, vì vậy trong hô hấp tràn đầy mùi rượu, mà rượu này, cũng làm dục hỏa của anh tăng cao, dường như đặc biệt kích động, tay rất nhanh đã đánh úp tới ngực của cô, cách y phục, vân vê nơi mềm mại của cô.

Cô mệt mỏi nhẹ ưm một tiếng, mà tiếng rên khẽ này giống như khích lệ anh, môi anh tìm đến môi cô, hôn, thân thể cũng đặt lên cô.

Trọng lượng của anh làm cho cô đột nhiên thanh tỉnh, mở mắt ra ra sức đẩy anh, "Đừng. . . . . . Không cần!"

Trong lúc say rượu, anh đặc biệt khát cầu (đòi hỏi), lý trí cũng giảm đi, nhất quyết không từ bỏ hôn lên cổ cô, môi giống như lửa nóng, trêu chọc cả người cô đều trở nên tê dại.

Cô sợ, sợ mình sẽ vùi lấp trong loại mê tình (đam mê + tình dục) này, nhưng mà, đây là việc tuyệt đối không được!

Cô đè nén rung động trong lòng, đẩy anh ra, "Không thể! Thần An! Không thể!"

"Tại sao? Nhỏ giọng một chút là được. . . . . ." Anh cho rằng cô là đang lo lắng Chu Lan sẽ nghe được.

Trên mặt cô quẫn bách, lập tức hiện lên những mảng đỏ ửng bất thường, đến gần anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói một câu.

Trong nháy mắt cả người anh cứng ngắc. . . . . .

Rồi sau đó nắm chặt cổ tay cô, nghiêm túc hỏi, "Em nói cái gì? Là thật sao?"

Cô gật gật đầu, nhìn vẻ mặt của anh, là lạ, tại sao dáng vẻ của anh giống như không cao hứng chút nào vậy? Nghiêm mặt, giống như cô phạm vào tối lớn ngập trời. . . . . . Chẳng lẽ anh không muốn sao? Không khỏi một trận ủy khuất, dùng sức rút cổ tay ra khỏi tay anh, "Anh buông em ra! Anh làm em đau!"

Tả Thần An đang say rượu, nhưng trong khoảnh khắc đó hoàn toàn thanh tỉnh, lập tức buông tay cô ra, lại nắm cổ tay cô nhẹ nhàng xoa, trên mặt là vừa mừng vừa sợ, "Anh. . . . . .Anh cho là anh nghe lầm. . . . . . Anh cho là anh uống say nên nghe lầm. . . . . . Bà xã. . . . . . Anh thật vui vẻ. . . . . . Quá vui vẻ rồi. . . . . . Anh không biết biểu đạt như thế nào. . . . . . Thật. . . . . . Anh có thể lớn tiếng kêu lên được không? Người khác có cho rằng anh là kẻ điên không?"

Cô xem thường liếc anh một cái, "Không nghi ngờ chút nào, anh chính là. . . . . . Còn nghi ngờ nữa sao?"

Anh muốn ôm cô xoay vòng, anh nhất định phải làm cái gì đó mới có thể phát tiết hưng phấn trong lòng. . . . . . Nhưng là, vào đêm khuya như thế này, anh nên làm cái gì?

Cuối cùng chỉ có thể bế cô vào trong ngực, ôm rồi lại ôm, hôn rồi lại hôn, "Cuối cùng em đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc em muốn cho anh bao nhiêu vui mừng? Chuyện này lại có thể gạt anh từ đầu tới đuôi!"

"Anh kẻ điên này!" Cô đấm bờ vai của anh, "Rốt cuộc anh có biết nặng nhẹ hay không? Anh phải dùng sức giày vò em như vậy sao?"

"Anh là quá kích động chứ sao. . . . . ." Anh rất là uất ức, nhưng cũng biết mình sai rồi, buông lỏng lực ôm người trong ngực một chút, trong đầu linh quang chợt hiện ra, anh biết rồi! Em bình thường uống thuốc bắc, em nói là Kỷ Tử Ngang đưa để bồi bổ thân thể! Chẳng lẽ là. . . . . . ? Em gạt anh!"

"Phải . . . . ." Trong lúc nói cô dùng tay cách ra một khoảng cách với anh, sợ anh ngộ nhỡ lại nổi điên, "Nhưng là em không có lừa anh! Thuốc đúng là từ trong bệnh viện Kỷ Tử Ngang lấy về, chỉ là không phải do Kỷ Tử Ngang kê đơn, là Bành Thạc. . . . . . Ừ. . . . . . Thật sự đúng là dùng để bồi bổ, bồi bổ. . . . . ." Cô le lưỡi một cái.

"Tại sao lại gạt anh?" Điều này làm cho anh cực kỳ mất hứng, chuyện quan trọng như vậy, hoàn toàn không để cho anh tham gia. . . . . .

"Em sợ anh thất vọng!" Cô ngước đầu, tại trên cằm anh cắn một cái xem như lấy lòng, "Bành Thạc mới nghiên cứu, kết hợp cách chữa của Trung y và Tây y, nhưng cũng chỉ là đang trong giai đoạn thí nghiệm, em nhiều nhất chỉ là một vật thí nghiệm, ngộ nhỡ thí nghiệm thất bại, làm sao mà anh chịu nổi?"

"Anh kém cỏi như vậy sao?" Anh không phục, cắn cái mũi của cô đáp lễ, "Chẳng lẽ tấm lòng anh dành em, em còn không hiểu? Đứa bé đối với anh mà nói quan trọng như vậy sao? Lại nói chúng ta đã có Y Thần rồi!"

"Em biết rõ. . . . . ." Cô nói không lại anh, định ăn vạ, hai cánh tay vòng quanh cổ của anh, "Mặc kể như thế nào, hiện tại em có, chính là một chuyện đáng vui mừng, cho nên chỉ cho vui vẻ, không cho phép có cái khác!"

Bạn đang đọc truyện tại diendanlequydon.com

"Dạ! Tuân chỉ!"

Cô cười một tiếng, "Bắt đầu từ bây giờ, anh phải càng thương em hơn, không cho phép chọc giận em, em nói đông anh không thể đi tây, em muốn ánh trăng trên bầu trời, anh cũng phải hái xuống cho em!" Đều nói trong lúc phụ nữ mang thai muốn nhất là được ông xã thương yêu, trong lúc mang thai Y Thần, cô không có hưởng thụ qua thương yêu của ông xã, nên lần này, cô muốn tìm toàn bộ trở về!

"Tuân lệnh!" Anh đáp lại vang vang mà hữu lực, cho dù cô không có mang thai, anh cũng thương cô trước sau như một, cho tới bây giờ không nỡ chọc cô tức giận, cô nói đông anh cũng không dám đi tây, nếu như cô muốn ánh trăng trên bầu trời. . . . . . Anh không hái xuống được, nhưng anh cũng sẽ nghĩ biện pháp đền bù cho cô một cái, cho nên, những thứ này, còn cần cô nói sao?

"Còn có. . . . . ." Giọng nói của cô chậm lại, mang theo ý cảnh cáo nghiêm trọng, "Em có thể mang thai, thật sự là việc không dễ dàng, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận, anh. . . . . . Phải cấm dục thôi!"

"À?" Này này này. . . . . . Anh chưa bao giờ nghĩ tới cái này. . . . . .

"Thế nào?" Cô hếch cằm nhìn chằm chằm bụng dưới của anh.

Anh khổ sở mà đáp ứng, "Được! Biết. . . . . ." Trong lòng âm thầm nói, tốt nhất là con gái, anh còn tính bỏ qua cho, nếu như là con trai, nhìn anh chỉnh nó như thế nào! Nhỏ như vậy mà đã giành vợ với anh. . . . . .

"Ngủ đi. . . . . . Ngày mai chúng ta còn phải đi thăm Tiểu Soái!" Cô cuộn tròn cơ thể vào trong lòng anh, mệt mỏi nhắm mắt lại.

"Nha. . . . . ." Lần nữa dâng lên ghen tuông, nhiều thêm một đứa con trai cùng giành bà xã còn chưa tính, dù gì đó cũng là người nhà họ Tả, vào lúc này cô ngủ ở trong ngực anh, lại nhớ đến một người đàn ông khác, thật đáng giận!

Hôm sau, nói tin tức Hạ Vãn Lộ có thai cho mọi người, ai cũng vui mừng, nói đến đây, thái độ Chu Lan hoàn toàn thay đổi, xem Hạ Vãn Lộ như thủy tinh dễ vỡ mà nâng nui, chỉ kém không trực tiếp đưa cơm đến trên tay cô, mà Chu Lan sở dĩ không có làm như vậy, là bởi vì có người đã cướp làm, đương nhiên là cha của đứa bé, trong việc chăm sóc Hạ Vãn Lộ này, Tả Thần An vô cùng nghiêm túc!

Sau khi Y Thần biết mình sắp trở thanh chị, vô cùng hưng phấn, lúc nào cũng vây xung quanh Hạ Vãn Lộ, không ngừng hỏi, "Lúc nào thì em trai có thể ra ngoài cùng chơi với bé? Lúc nào?"

Lời này làm cho mặt mày Chu Lan hớn hở, lời nói của trẻ con là linh nghiệm nhất, Y Thần nói là em trai, nhất định là em trai!

Bạn đang đọc truyện tại Di3nd@nl3quyd0n!

Mà miệng Y Thần thật sự là lời vàng ngọc rồi, tám tháng sau, Hạ Vãn Lộ ở trong bệnh viện Bắc Kinh sinh hạ một bé trai, mà Tả Thần An, từ đó vinh dự trở thành vú em, thật không biết đứa nhỏ này rơi vào trong tay cha bé, cuộc sống phải trôi qua khó khăn đến mức nào. . . . . .

Lại nói Y Thần Khả Tâm đều là lần đầu tiên tới Ô Trấn, cho nên sau khi ăn bữa sáng, Hạ Vãn Lộ vốn định đi thăm Tiểu Soái, cuối cùng vẫn là năm người cùng đi.

Vừa dạo chơi phong thổ nhân tình (cuộc sống, con người) của cổ trấn, vừa đi về phía quán rượu Ám Hương.

Mùng ba tết, vào ban ngày, rất nhiều quán rượu còn chưa có mở cửa, bọn họ đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng, khi bọn họ đi tới Ám Hương, lại phát hiện là mở cửa .

Cũng không có khách, chỉ là ở cạnh bờ sông phát hiện Hứa Tiểu Soái và Ninh Vũ Khiêm vẫn còn đang ăn điểm tâm.

"Vũ Khiêm!" Khả Tâm liếc thấy bạn cũ, so với Hạ Vãn Lộ còn kích động hơn, chạy tới ôm lấy cô, nhìn trân trối Ninh Vũ khiêm.

"Mọi người. . . . . . Như thế nào lại đi cùng nhau?" Ninh Vũ khiêm kinh ngạc hỏi.

Trong này, thật sự là có rất nhiều rối rắm, rất nhiều lời muốn nói.

Vì vậy, mọi người vây thành một vòng tròn, nói tỉ mỉ từ ly biệt đến ly tình (?@?, ko hiểu), nói đến đây, vừa khóc vừa cười .

Cả quá trình, chỉ có một người thủy chung không nói gì, đó chính là Hứa Tiểu Soái.

Tiểu Soái không kiềm chế được như lúc đầu, ngồi ở đối diện Hạ Vãn Lộ, bên cạnh Ninh Vũ Khiêm, giống như lắng nghe, lại thỉnh thoảng cách cái bàn nhìn sang cô, trong mắt là nhiệt độ nóng bỏng, giống như trong quá khứ, ánh mắt như có điều suy nghĩ, dường như muốn hỏi thăm, em có được khỏe hay không? Hạnh phúc không?

Hạ Vãn Lộ khẽ mỉm cười, bưng lên ly trà trong tay, đưa về phía anh, đây cũng là muốn nói cho anh biết, em rất khỏe, rất hạnh phúc, em cũng phải hạnh phúc. . . . . .

Cô tin tưởng, mặc dù không có ngôn ngữ, nhưng cô và Tiểu Soái, sẽ hiểu được. . . . . .

Cô nhìn thấy, Tiểu Soái một ngụm liền uống cạn ly rượu của anh, bỗng chốc, cô vẫn là có chút nghẹn ngào. . . . . .

"Anh! Sáng sớm uống rượu lại uống đến mạnh như vậy!" Một giọng nói thanh thúy vang lên, Ninh Vũ Khiêm đã đoạt đi cái ly của anh.

"Chúng ta đổi uống nước trái cây đi! Hạ Hạ lại có chuyện mừng!" Khả Tâm cười đề nghị.

"Thật! Chúc mừng anh Thần An! Chúc mừng Hạ Hạ! Tôi sẽ đi đổi nước trái cây ngay bây giờ!" Ninh Vũ Khiêm vui mừng chạy vào bên trong quán rượu.

Mà lúc này, Hạ Vãn Lộ nhạy bén cảm thấy ánh mắt Tiểu Soái nhìn sang khác thường, cô có chút không tự nhiên nhìn lại, lại thấy anh khẽ mỉm cười với cô, ấm áp như ánh mặt trời. . . . . .

Cô có chút không biết làm sao, lại nghe Y Thần đột nhiên nói, "Tại sao mọi người đều không chúc mừng con? Con sắp làm chị rồi nha!"

Một câu nói, hóa giải lúng túng của cô, cũng chọc mọi người cười ha ha, ngay cả Hứa Tiểu Soái cũng bật cười, Y Thần phồng má trợt mắt, vẫn không biết mọi người cười cái gì, rõ ràng bé nói rất có đạo lý, tất cả mọi người quên chúc mừng bé, sáng nay ở nhà bà ngoại chính là như vậy. . . . . .

Vì vậy, trọng điểm cuộc nói chuyện lại biến thành trêu chọc Y Thần, Hứa Tiểu Soái cực kỳ khó khăn mới ôm được Y Thần, đùa với bé, "Gọi cha nuôi!" Trong mắt của anh là thật tâm yêu thích, nhìn đứa nhỏ này, giống như nhìn thấy ảnh thu nhỏ của người kia, chỉ là, anh sẽ không thể nào ôm người kia như vậy, chỉ có thể ôm Tiểu Y Thần thôi. . . . . .

Y Thần luôn luôn thích ngọt, liếc nhìn mẹ, sau khi lấy được gật đầu cho phép của mẹ, lập tức giòn giã kêu một tiếng "Cha nuôi", làm cho Hứa Tiểu Soái mừng rỡ, lập tức nhét bao tiền lì xì vào trong túi Y Thần.

"Nếu thích? Thì cũng nhanh kết hôn đi, để Vũ Khiêm sinh cho anh một đứa!" Khả Tâm nói.

Thân thể Hứa Tiểu Soái khẽ cương, liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, sau đó cười, "Đúng! Năm nay đi, tìm dịp trở về, nên kết hôn. . . . . ."

Lúc đó, Ninh Vũ Khiêm vừa vặn ép nước trái cây ra ngoài, nghe những lời này, thế nhưng vui mừng mà khóc. . . . . .

Cô rưng rưng cười đặt nước trái cây lên bàn, mỗi người một ly, rồi sau đó giơ ly lên cao nói, "Tới, vì một năm mới của chúng ta, cạn chén!"

Mấy cái ly đụng nhau, ba cặp đồng thời hô "Cạn chén", trong đó còn kèm theo giọng nói non nớt của Y Thần.

"Vũ Khiêm, Tiểu Soái, chúc hai người hạnh phúc!" Hạ Vãn Lộ dắt tay Tả Thần An, ám hiệu anh và cô nâng chén chúc phúc đối với hai người.

"Cám ơn, cũng chúc một nhà các người, vĩnh viễn hạnh phúc!" Ninh Vũ khiêm là thật tâm cảm tạ, cũng là thật cao hứng, chờ đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có hồi báo, không phải sao?

Hứa Tiểu Soái không nói gì, chỉ là dùng ly của mình ở mép ly Hạ Vãn Lộ nhẹ nhàng đụng một cái, tiếng va chạm thanh thúy của thủy tinh kia, khiến Hạ Vãn Lộ không khỏi cảm thấy chua xót, trong nháy mắt, thậm chí cô không dám nhìn Hứa Tiểu Soái, cô sợ, sợ từ ánh mắt của anh đọc ra cô không dám đối mặt chuyện gì đó, cuối cùng, cuối cùng nắm chặt cánh tay Tả Thần An, mới ngẩng đầu lên, cười với Hứa Tiểu Soái. . . . . .

Con ngươi Hứa Tiểu Soái khẽ co lại, sau đó cũng cười, giống như trước kia rực rỡ, "Tới! Uống nước trái cây trước vậy! Chờ ngày nào đó tôi giết về Bắc Kinh! Các người cần phải uống cùng với tôi, không say không nghỉ! Hơn nữa Tả lão tam cùng Hạ Hạ, tôi biết rõ tửu lượng của hai người! Lần tới tôi trực tiếp mời hai người uống năm bình rượu đặc biệt mới được rời khỏi!"

Đây mới là Hứa Tiểu Soái! Là Hứa Tiểu Soái mà cô quen thuộc!

Miệng to uống rượu, thoải mái cười lớn tiếng Hứa Tiểu Soái!

Không có u buồn, vĩnh viễn mang cho cô ánh mặt trời Hứa Tiểu Soái!

Tiểu Soái, anh nhất định phải thật tốt! Nhất định phải giống như trước đây thoải mái vui vẻ, dạo chơi khắp nơi, như vậy, em mới tin tưởng anh là thật sự hạnh phúc. . . . . .

Hạ Vãn Lộ kéo cánh tay Tả Thần An, không tự chủ được tăng thêm sức lực.

Tả Thần An phát hiện, rút cánh tay ra, ôm hông của cô, trong lúc mọi người không để ý nhanh chóng hôn xuống tóc cô, nhỏ giọng nói, "Mỗi người đều có số mệnh, chỉ có tìm đúng số mệnh của mình, mới có thể hạnh phúc. Ví như anh và em, như Thư Khai và Khả Tâm, Tiểu Soái cũng giống như vậy. . . . . ."

Nước mắt cô ngưng tụ, cảm kích dựa sát vào anh, chỉ có anh là hiểu cô nhất, chỉ có anh là bao dung với cô nhất, cũng chỉ có anh, là số mệnh của cô, là hạnh phúc của cô, cô hiểu. . . . . .

Cho nên, Tiểu Soái, anh phải tìm được số mệnh thuộc về anh, cho dù là cô hay chính là Ninh Vũ khiêm, chúng ta đều muốn mỗi người hạnh phúc, vĩnh viễn hạnh phúc. . . . . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.