Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 263: Chương 263: Ngoại truyện 4: em là của anh sớm sớm chiều chiều




Sau này, cô mới biết được, sở dĩ Tống Sở đồng ý ở lại ngủ là vì Tống Ngọc muốn trở lại trường, muốn nhờ Tống Sở sáng sớm lái xe đưa cô ấy đi học.

Bởi vậy, Trịnh Hữu Đào nhón lấy một quả nho bỏ vào trong miệng, dường như vô tình mà nói, “Phiền các con rồi, nếu như Tống Ngọc có xe của riêng mình thì cũng không cần phải phiền toái như vầy……”

Thần Hi đã hiểu, thì ra lòng vòng nãy giờ là đòi mua xe cho Tống Ngọc……

Chỉ sợ mới vừa nãy kéo Tống Sở vào phòng nói nhỏ, cũng chính là vì chuyện này đi? Tống Sở không đồng ý? Cho nên bây giờ mới nói trước mặt cô?

Mua chiếc xe đối với cô mà nói cũng không xem là hoang phí tiền của gì, anh cả và Thần An mỗi người đều có tới mấy chiếc, chỉ là, bây giờ cô càng ngày càng cảm thấy tiền vung ra càng ngày càng đắt giá, coi như ném viên sỏi vào trong hồ cũng phải nổi lên mấy gợn sóng đúng không?

“Mẹ, Y Thần muốn ăn nho……” Y Thần dựa vào bên người cô nhỏ giọng nói.

“Được! Mẹ bóc vỏ cho con!” Đứa trẻ ngoan! Cô thầm khen, Y Thần ăn nho luôn thích bỏ vỏ ra, lúc này vừa đúng để cô có thể mượn cớ giả vờ như nghe không hiểu lời nói của Trịnh Hữu Đào.

“Mẹ……” Tống Sở kêu lên một tiếng, trên mặt có chút khó coi.

Trịnh Hữu Đào liền ngậm miệng, mặt Tống Ngọc cũng cúi xuống, Tả Thần Hi cũng dịu dàng bóc vỏ cho Y Thần, khóe môi hơi nở nụ cười, trong lòng một mảnh yên tĩnh.

Hôm nay Hạo Nhiên và Y Thần không ngủ trưa, buổi chiều lại hoạt động nhiều, không bao lâu đã bắt đầu ngáp, Tả Thần Hi mượn lý do này để rút lui khỏi bầu không khí làm người ta ngạt thở này, “Ba, mẹ, con đưa mấy đứa nhỏ đi ngủ.”

“Đứa nhỏ để mẹ và ba con mang đi, các con làm việc vất vả, buổi tối phải nghỉ ngơi cho thật tốt.” Trịnh Hữu Đào nói.

“Con muốn ngủ với mẹ!” Hạo Nhiên là đứa đầu tiên kháng nghị, lôi kéo tay mẹ mình không chịu buông.

“Cháu ngoan. Mẹ con mệt rồi, các con phải biết quan tâm mẹ chứ!” Một tay Trịnh Hữu Đào dắt một đứa, dắt cháu từ trong tay Tả Thần Hi.

“Không……” Hạo Nhiên cứng đầu không muốn ở cùng bà nội.

“Lại đây! Trong phòng bà nội đã mua giường mới cho các con rồi, tới xem đi, đẹp lắm!” Trịnh Hữu Đào kéo tay Hạo Nhiên đi lên lầu.

Y Thần níu lấy quần áo Thần Hi sao cũng không chịu buông tay, vẻ mặt đáng thương nhìn Thần Hi, “Mẹ, Y Thần muốn ngủ với mẹ……”

Thần Hi biết, trong hai đứa bé khi ở đây, Trịnh Hữu Đào rất yêu thương Hạo Nhiên, vì vậy, “Mẹ, một mình người chăm sóc hai đứa trẻ sẽ vất vả lắm, vẫn là Y Thần theo con ngủ đi!”

Trịnh Hữu Đào nghe cô nói như thế, cũng không kiên trì nữa, buông tay Y Thần ra.

Đây là căn phòng kết hôn của cô và Tống Sở.

Đêm tân hôn của bọn họ, thế giới sau khi cưới, còn có mang thai đứa trẻ, đều là hoàn thành trong phòng này.

Nhưng, kể từ khi nhà họ Tống vào ở căn nhà này, bọn họ nhiều lắm là tới phòng này dọn đồ đạc, nhưng chưa từng ngủ lại đây, bởi vì cô rất không thích ngủ lại ở nhà họ Tống.

Nhớ lúc ban đầu đưa người nhà chuyển vào, Tống Ngọc liền nhìn trúng căn phòng ngủ này, nũng nịu với anh trai muốn ở chỗ này.

Buồn cười chính là, Tống Sở còn thật tình bàn bạc chuyện này với cô, nói dù sao cũng không ở phòng này nhiều, liền muốn tặng cho em gái căn phòng đó.

Lúc ấy cô đã nói như thế nào nhỉ? Tóm lại trong lòng cô hết sức khó chịu, thật giống như đã quăng cho Tống Sở một câu tương tự như “Gian phòng ở đây, bà xã ở đây, gian phòng không có ở đây, bà xã cũng không có ở đây……” Nói ra, mới để cho Tống Sở hạ quyết tâm cự tuyệt Tống Ngọc, chỉ là, hai người lại hờn giận nhau khá lâu.

Tới bây giờ, cô vẫn không cảm thấy lúc đó mình đã làm sai, trong phòng này từng nơi từng góc đều là kỷ niệm tình yêu của cô cùng Tống Sở, là kỷ niệm tốt đẹp nhất khi họ nhớ đến, trên tường còn treo một bức ảnh cưới của bọn họ! Cô đã cho cả một căn nhà rồi, chỉ giữ cho cô một không gian riêng tư nho nhỏ cũng không được sao?

Trở lại căn phòng cưới, rơi vào tầm mắt là ảnh cưới trên tường, hoa hồng làm phông nền, cô mặc một bộ áo cưới, giống với bộ lễ phục màu trắng của Tống Sở, cái trán cùng chóp mũi chạm nhau, tạo ra một pose ảnh vô cùng thân mật.

Cô khi ấy, đối với hôn nhân đối với tình yêu, tràn đầy chờ mong, tâm tình nở hoa, mơ mộng không thiết thực; cô khi ấy, vẫn cho tình yêu là chuyện của hai người, chỉ cần cô và anh yêu nhau thật lòng, xuất thân cùng gia thế đều không quan trọng……

Nhớ lúc cô cùng Tống Sở bước đi trên thảm đỏ, cô đưa tin tức này thông báo đến đám bạn thân đầu tiên, nhưng bạn thân cô lại tỏ ra rất kinh ngạc, còn hỏi ngược lại cô, bác Tả trai và bác Tả gái thật sự đồng ý cậu gả cho sao?

Lúc ấy, cô rất không thích cái từ gả cho này, trong lòng cô, Tống Sở là trời của cô, là thế giới của cô, đối với Tống Sở, cô vừa thưởng thức lại vừa sùng bái (thần tượng), anh ngoại trừ không có tiền như cô, có gì kém cô chứ? Cho nên, cái từ này làm trong lòng cô thật không thoải mái.

Bạn thân cũng nhìn ra, nói lời rất xin lỗi với cô, nói là không phải cố ý dùng cái từ này, chỉ là muốn cô hiểu được, gả cho một người xuất thân từ một huyện nho nhỏ, bất kể anh ta ưu tú đến bậc nào, cũng sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái.

Lúc ấy cô trẻ tuổi, không hiểu, cũng không để bụng, nhưng là, cho tới bây giờ, cô mới dần dần hiểu ra, bạn thân nói ra cái câu kia, đến tột cùng đã hàm chứa biết bao nhiêu tình yêu cuồng dại khi là thanh niên đi trước nếm trải tư vị hôn nhân thất bại mới đúc kết ra những kinh nghiệm này……

Cô kinh ngạc đứng nhìn, kinh ngạc mà nhìn tấm ảnh cưới, cảm thấy một nơi nào đó quý giá nhất trong lòng, đang lặng lẽ nhạt phai, khô héo……

Tiếng khóa cửa vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô, chắc chắn là Tống Sở đang vào.

Đợi xoay người, lại giật mình thấy trên mặt lành lạnh, lấy tay chạm đến, bàn tay chạm tới lại ướt đẫm. Thì ra là, chẳng biết từ lúc nào, cô đã khóc, mà chính cô, lại chẳng biết……

“Y Thần ngủ rồi sao?” Tống Sở ở sau lưng cô hỏi đến.

“Dạ.” Cô đáp một tiếng, sợ anh nhìn thấy nước mắt của mình, không dám xoay người, vụng trộm lau đi.

“Hôm nay em sao vậy? Ai đã đưa em về?” Giọng nói Tống Sở rõ ràng có chút trách cứ.

Cô không lên tiếng, nghĩ đến cái câu “Tên đàn ông nào đó” của Tống Ngọc, Tống Sở vẫn còn để ý, nhưng mà, bây giờ tâm tình cô rất không tốt, không muốn trả lời hay giải thích gì vấn đề này hết.

“Không phải đã nói với em bảo tài xế đến đón rồi sao?” Thấy cô không trả lời, Tống Sở lại tiếp tục hỏi.

Anh khẩn trương như vậy, nghĩ là anh vẫn còn quan tâm đến mình. Thần Hi nghĩ như thế. Vì thế nghĩ nghĩ, thôi, hôm nay đã có quá nhiều chuyện không vui rồi, đừng tự đào chôn chính mình nữa, vì vậy dùng giọng nói lạnh nhạt xa cách trả lời, “Là Kỷ Tử Ngang, lúc đi ra cửa hàng vùa lúc gặp được anh ta, là anh ta đưa trở về!”

“Kỷ Tử Ngang?!” Cái tên này làm giọng nói Tống Sở đột ngột tăng cao, “Anh ta đã về?”

“Ừ.” Cô nhàn nhạt đáp, không hiểu vì sao anh lại kích động như thế.

“Đột nhiên sao lại trở về? Trở về bao lâu rồi? Em đã sớm biết?”

Anh lại dây dưa vấn đề này không buông, cô có chút buồn bực, “Em cũng là lần đầu gặp lại anh ta, những chuyện khác không biết!”

Nói xong mở tủ treo quần áo, thật ra thì lúc trước cô còn để vài bộ quần áo trong ngăn kéo , phòng này, lúc dọn nhà không mang theo, nhưng tất cả chỗ này đều không thấy, không cần nghĩ cũng biết ai đã mang đi, trong tủ treo quần áo không có cái nào nhưng lại treo hai cái khăn tắm.

Cô cầm khăn tắm liền đi về phía phòng tắm.

“Quần áo Tống Ngọc……” Tống Sở kéo cô, muốn đưa cái áo ngủ mới vừa lấy từ Tống Ngọc đưa cho cô.

Cô sợ anh nhìn thấy dấu vết cô đã khóc, chết cũng không chịu quay đầu lại, Tống Sở càng cảm thấy kỳ quái, dùng sức xoay người cô lại, cô làm sao bì được sức lực của anh? Cuối cùng đã để dáng vẻ chật vật của mình bại lộ trước mặt anh.

Anh vô cùng kinh ngạc, “Em khóc sao? Sao vậy?”

“Không có gì……” Cô vùng ra muốn vào phòng tắm, dùng sức đẩy anh ra, chạy nhanh đến phòng tắm.

Khóa trái cửa phòng tắm, cô mở vòi hoa sen, nước lạnh xối xả chảy xuống, mặc dù thời tiết nóng bức như thế, nhưng vẫn làm cô rùng mình một cái.

Bên ngoài phòng tắm, Tống Sở tiện tay ném quần áo Tống Ngọc lên trên giường, nhìn cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt kia, chân mày khẽ nhíu, đốt một điếu thuốc.

Có một chuyện, có lẽ chính cả Thần Hi cũng không biết, Kỷ Tử Ngang đã từng yêu Thần Hi, chỉ là tới bây giờ cũng chưa có biểu hiện ra, anh cũng là gián tiếp nghe nói từ một người bạn cùng phòng.

Anh, Thần Hi, Kỷ Tử Ngang, cùng lứa cùng khóa, chỉ là khác khoa mà thôi, Kỷ Tử Ngang là bạn của em trai Thần Hi, cũng là bạn cùng lớp với Thần Hi, cho nên cũng thường gặp gỡ nhau, dựa theo trực giác của đàn ông, anh biết Kỷ Tử Ngang yêu Thần Hi. Năm ấy tốt nghiệp, sở dĩ Kỷ Tử Ngang đi du học nước ngoài, cũng bởi vì lòng có ý với Thần Hi nhưng lại không được hồi đáp, mới chán nản rời đi……

Tình cảm Kỷ Tử Ngang đối với Thần Hi, không chỉ anh biết, nghĩ chắc Thần An cũng biết, chỉ có Thần Hi, toàn bộ lòng đều đặt trên người anh, đối với những người đàn ông khác đều tự động che kín, anh khi đó, cũng tràn đầy lòng tin với chính mình, hoàn toàn không đặt tình cảm của Kỷ Tử Ngang làm uy hiếp, nhưng còn bây giờ thì sao?

Trong lòng anh có một dự cảm lo lắng rất mãnh liệt……

Đang suy nghĩ, điện thoại trong túi xách Thần Hi lại vang lên, anh không có ý muốn nhận, nhưng, sau khi vang lần thứ nhất, lại vang lên lần thứ hai.

Lúc này anh mới mở túi cô, số điện thoại gọi tới không có hiện tên họ, anh cầm điện thoại di động, chần chờ một lát, vẫn là không nhận, lại phát hiện trong túi xách cô có hai thứ: một hộp trang sức và thuốc.

Rốt cuộc sống cùng Thần Hi nhiều năm như vậy, anh rất hiểu cô, một lát liền hiểu, thật ra hộp trang sức này là quà tặng Thần Hi tặng cho Tống Ngọc, cô vốn không quên lời nói tối hôm qua anh đã nói, sở dĩ bây giờ thay đổi là vì đang tức giận; mà thuốc…… Cô bị bệnh rồi sao?

Nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, cũng nhanh chóng bị mở ra, Thần Hi khoác khăn tắm từ trong phòng tắm ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.