Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 302: Chương 302: NGOẠI TRUYỆN 41: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU




Kỷ Tử Ngang hơi ngẩn ra, sau đó nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tả Thần Hi chờ đợi, cho là anh sẽ an ủi cô một chút..., ai ngờ, lại không nghe được anh nói ra tiếng nào. Cô cảm thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện thấy anh thế nhưng đang chuyên tâm xem bệnh án...

Trong lòng cô thấy không thoải mái, chuyện cô ly hôn anh là người đầu tiên cô nói cho biết, ngay cả Phương Di cô cũng chưa nói! Ý anh là gì hả? Cũng quá hờ hững đi!

Cô không khỏi vỗ vỗ lên bàn, hét lên một tiếng, “Kỷ Tử Ngang! Mình ly hôn rồi!”

Anh từ trong bệnh án ngẩng đầu lên, mặt mày thờ ơ, “Mình nghe rồi! Có cần phải hét lớn như vậy không?”

Thần Hi cảm thấy rất uất ức, hốc mắt đỏ lên, “Cái người máu lạnh này! Mình ly hôn rồi, cậu là người đầu tiên mình nói đấy, sao cậu lại đối với mình như vậy hả!”

“Cậu ly hôn... Nói cho mình biết đầu tiên...” Chân mày anh khẽ cau, “Mình nghe ý tứ trong lời nói này của cậu giống như là... Cậu muốn mình cưới cậu sao?”

Ngây ngốc, quẫn bách, giận dữ...

Biểu tình Thần Hi phút chốc biến thành ba loại, nắm một sấp giấy xét nghiệm trên tay đập tới, “Kỷ Tử Ngang! Cậu cút đi cho mình! Cút ra xa một chút!”

Kỷ Tử Ngang đón được giấy xét nghiệm bật cười lên, “Đại tiểu thư à, đây là phòng làm việc của mình, cậu bảo mình lăn đi đâu đây?”

Những lời cãi vã kiểu này, lúc trước hai người nói thế đã quen, khi Kỷ Tử Ngang ngồi phía sau cô, chọc giận cô, cô luôn kêu gào muốn anh lăn đi thật xa. Anh cũng đáp lại, đây là chỗ ngồi của mình, cậu bảo mình lăn đi đâu?

Được rồi, thật ra thì cô cũng chưa từng nghĩ muốn anh biến mất thật, chỉ là tranh cãi mà thôi, chỉ là đùa giỡn mà thôi, tất cả lời nói giữa bọn họ đều là lời nói đùa, lời nói lúc nãy anh vừa nói tất nhiên cũng là lời nói đùa, cô hoàn toàn không để trong lòng, chỉ là muốn đánh Kỷ Tử Ngang, cô ly hôn! Cô rất khổ sở! Cô cần an ủi đó! Kỷ Tử Ngang đáng chết! Anh lại còn cười được!

“Cậu cười! Cậu cười đi! Cậu cười nữa thử xem!” Cô tức giận trợn tròn mắt nhìn anh. Hôm nay cô thật váng đầu mới ra ngoài với anh, nhìn anh còn có chút hả hê là sao chứ?

Làm sao Kỷ Tử Ngang dám nói cho cô biết, cô ly hôn, anh thật sự có chút vui sướng xấu xa nho nhỏ đây? Anh sẽ bị cô đánh sứt đầu mẻ trán cho xem...

“Được được được! Mình không cười nữa! Có điều Thần Hi à, cậu xem bệnh nhân này đi, trong đầu cô ấy có một khối u nhỏ cỡ hạt lựu, nhưng khối u này càng ngày càng lớn, một năm trước đè lên dây thần kinh thị giác, cô ấy không nhìn thấy nữa, nhưng lại không có tiền làm phẫu thuật, nếu cứ tiếp tục, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng, người nhà cô ấy rất lo lắng, nhưng không có cách nào...” Anh lấy ra một cuộn phim đã chụp CT đưa tới cho cô xem, chỉ vào vị trí có khối u kia.

Thần Hi nhìn anh chằm chằm, muốn phun máu, rốt cuộc là cô đang kể khổ với anh, hay là anh đang kể khổ với cô hả?!

Nhưng cô vẫn chăm chú nhìn vào cuộn phim, còn rất nể mặt anh nói ra một câu, “Vậy cũng phải nghĩ biện pháp làm phẫu thuật đi! Cũng không thể cứ để nó phát triển như thế, cứ thế thì sẽ chết?”

“Đúng đó!” Kỷ Tử Ngang nhìn cô cười lên, “Cho nên nửa năm trước mình đã miễn giảm phí phẫu thuật cho cô ấy, tự mình đã phẫu thuật cho cô ấy rồi...”

Thần Hi cứng miệng không nói gì được nữa, có ý gì đây! Đã phẫu thuật xong rồi còn nói cô? Hại cô thiếu chút nữa ngập tràn đồng tình chuẩn bị quyên góp phí phẫu thuật rồi đấy...

“Ngày xuất viện đó cô ấy và người nhà cô ấy làm một bàn tiệc, nhất định mời mình ăn cơm, bệnh viện vốn có quy định, bác sĩ không thể ăn cơm cùng bệnh nhân, nhưng là mình vẫn đi, bởi vì cô ấy nói mời một người thân cùng cô ấy ăn mừng ca phẫu thuật thành công đón chào cuộc sống mới. Hôm qua cô ấy đến kiểm tra lại, khôi phục rất tốt, cuộc sống cũng rất vui vẻ...” Anh mỉm cười cầm tờ phim CT khác đưa cho cô xem, trong tấm phim này, chỗ khối u kia đã biến mất không thấy nữa.

Thần Hi chợt hiểu, Kỷ Tử Ngang là đang nói, hôn nhân của cô và Tống Sở, thật ra chính là một khối u ác tính...

Thần Hi bình tĩnh lại, nước mắt chực trào, “Nhưng mà... Mình và anh ấy đã có mười năm đấy...”

“Vậy thì sao chứ? Khối u trong đầu bệnh nhận này cũng đã tồn tại rất nhiều năm đó, trước khi phẫu thuật nó cũng không buông không rời vẫn luôn bên cạnh cô ấy, hành hạ cô ấy!” Kỷ Tử Ngang khinh thường nói.

Thần Hi lại một lần nữa trợn tròn mắt nhìn anh. Kẻ đáng ghét này, dùng cái từ không buông không rời vào chỗ này, quả thật đã phá hủy ước mơ tốt đẹp khi cô nghĩ đến cái từ này...

“Nhưng mà sao ghép với khối u thành một chuyện được? Đó là hôn nhân của mình! Hôn nhân đấy!” Cô bất mãn nói, hôn nhân với khối u, ở trong mắt cái vị bác sĩ máu lạnh biến thái này, chẳng lẽ lại là một chuyện sao?

“Chính là một chuyện!” Kỷ Tử Ngang chắc chắn nhìn lại cô, “Hôn nhân không hạnh phúc chính là một khối u ác tính, nếu như không cắt bỏ nó, nó sẽ cứ quấn lấy cậu, tạo thành ác tính tuần hoàn. Cậu đã dùng mười năm để trị liệu khối u ấy, nhưng trị liệu chẳng có chút hiệu quả nào, ngược lại càng ngày càng hỏng, nếu như không dứt khoát phẫu thuật, chỉ biết đi đến giai đoạn cuối, bóp chết cuộc sống của cậu, cuối cùng làm cho cậu bị hành hạ đau đớn mà chết đi, hơn nữa, đau đớn này còn dài lâu hơn cả khối u kia, khối u hôn nhân vô hình, nó sẽ đeo theo cậu đến cả đời, làm cho cậu đau đớn cả đời!”

Nếu như không phải cô thật sự đã ly hôn, anh không thể nói với cô những lời này, dù sao, hôn nhân của cô chính cô phải làm chủ, anh không có quyền can thiệp, càng không muốn trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình cô, nhưng đã ly hôn rồi, anh cũng có thể đường đường chính chính đứng trước mặt cô rồi...

Ngược lại Thần Hi bị chấn động khi anh nói đến khối u hôn nhân, người làm bác sĩ, suy nghĩ quả thật không giống người thường...

“Thần Hi! Những chuyện tình yêu và hôn nhân này, xét đến cùng là vì vui vẻ thôi! Bởi vì sống cùng một người trải qua một cuộc sống vui vẻ mới có thể sống cả đời cùng người ấy! Tình yêu bị dày vò đau khổ ngược luyến đó chỉ là tiểu thuyết! Trong cuộc sống thực tế ai lại không có việc gì mà tự tìm ngược chứ? ! Mình hỏi cậu, bây giờ nếu để cậu trở về cuộc sống như lúc trước cậu nguyện ý không?” Anh cười hỏi cô.

Cô kinh ngạc nhìn anh, nghĩ đến cuộc sống mấy năm nay, quyết tâm lập tức kiên định, lắc đầu một cái.

“Vậy là đúng rồi! Thật là đứa bé ngoan!” Kỷ Tử Ngang mỉm cười tán thưởng, “Thật ra thì mình biết rõ, cậu lựa chọn ly hôn, liền hiểu cậu

Tới chỗ của mình làm cuộc phẫu thuật rồi, bây giờ phẫu thuật cũng đã làm rồi, cậu đã tiến vào thời kỳ hồi phục sau phẫu thuật, phải nhanh nhanh để mình khỏe mạnh đứng dậy!”

Thần Hi liếc mắt một cái, đạo lý này ai mà chả biết? Chính là thời kỳ phục hồi mới là gian nan nhất không đúng sao? “Đại bác sĩ Kỷ à! Ngài ngược lại mở cho tôi một chân trời mới rồi đấy! Phương pháp hồi phục sau phẫu thuật là gì vậy?” Cô miễn cưỡng nhỏ giọng hỏi.

Kỷ Tử Ngang chăm chú nhìn cô, cười, hồi phục sau phẫu thuật? Anh sẽ cùng cô đi hết đoạn đường hồi phục sau phẫu thuật này! “Được rồi, được rồi, bác sĩ ngoại khoa thần kinh như mình đây đối với gia đình nhà cậu là một đại bác sĩ toàn năng! Được! Mình sẽ tự mình chỉ dẫn cậu vượt qua thời kỳ hồi phục sau phẫu thuật này! Ừm, chúng ta bắt đầu từ hôm nay đi, sau phẫu thuật cần phải vận động nhiều nhằm tăng cường sức khỏe! Cậu chờ mình, sau này khi tan làm chúng ta đi đánh tennis! Sau đó lại gọi những người bạn nhậu ra ngoài, ăn mừng cậu ly hôn!”

Còn ăn mừng...

Thần Hi im lặng, đang muốn trừng anh, anh lập tức nói, “Đừng trừng mình! Chẳng lẽ không nên ăn mừng sao? Phẫu thuật thành công, thoát khỏi khối u ác mộng, cậu bước vào cuộc sống mới với một diện mạo hoàn toàn mới đấy!”

“Kỷ Tử Ngang! Cậu vẫn chưa kết hôn đấy! Sao mình cảm thấy giống như cậu là chuyên gia hôn nhân vậy hả? Đúng rồi, cậu còn biết ngược luyến nữa? Chẳng lẽ cậu đọc tiểu thuyết ngôn tình à?” Cô dở khóc dở cười hỏi.

Kỷ Tử Ngang cũng không dối gạt cô, nghiêm mặt nói, “Không kết hôn không có nghĩa chưa từng nhìn thấy người ta kết hôn, cũng không nói rằng mình chưa yêu qua, lúc mình ở nước ngoài cũng từng có bạn gái, du học sinh, ngoài đi học viết tiểu thuyết, toàn bộ đều viết cái gì tình thâm ngược luyến gì đó, còn bảo mình đọc tiểu thuyết của cô ấy, nói là mơ ước có một tình yêu như vậy, muốn bọn mình cùng nhau thể nghiệm.”

“Vậy sao?” Thần Hi trợn tròn mắt, tình sử của Kỷ Tử Ngang? Cô chưa từng nghe qua! “Cô ấy đâu rồi? Có cùng cậu trở về nước không?”

“Chia tay!” Anh nói dễ dàng.

“Chia tay? Tại sao?” Vẻ mặt cô đầy tò mò.

Lần này đến lượt anh trừng cô, “Không chia tay sao được? Chẳng lẽ muốn mình theo lời nói cô ấy làm cái loại ngược luyến gì đó sao? Mình ăn no rỗi việc chắc!”

Thần Hi càng ngày càng hiếu kỳ rồi, mắt thấy tuổi Kỷ Tử Ngang cũng sắp lên hàng băm rồi, đừng nói chỉ có một cô bạn gái chứ? Ở nước ngoài rất cởi mở như thế... “Này, rốt cuộc cậu có mấy cô bạn gái vậy?”

Kỷ Tử Ngang giơ bàn tay lên đếm, “Một hai ba bốn năm... Không nhớ rõ nữa...”

“Nhiều như vậy à? Lão Kỷ, không nhìn ra nha, cậu thật có bản lãnh!” Thần Hi chọc anh.

Kỷ Tử Ngang nhìn cô, “Ai biết có nhiều người như vậy? Tình yêu chân chính, cả đời chỉ cần một người là đủ, nếu như chia tay, đó chỉ có thể nói, người đó không phải cả đời của mình.”

Thần Hi ngẩn ngơ, lời này là đang ám chỉ trên người cô sao? Tình yêu cả đời, cô và Tống Sở chẳng lẽ không được tính sao? Nhưng bọn họ vẫn đi đến bước đường chia tay, phải biết là, đời này của cô sẽ không bao giờ yêu nổi một người nào giống như mười năm trước nữa...

Kỷ Tử Ngang dường như hiểu được lòng cô, dịu dàng nói, “Thần Hi, tất cả số mệnh đều rất công bằng, nếu như nửa đường cậu bỏ qua một món đồ tốt, đó chỉ có thể nói, phía trước còn có một cuộc sống tốt đẹp hơn đang chờ đón cậu, kể từ ngày hôm nay, đừng quay đầu nhìn lại!”

Cô là một phụ nữ gần tuổi băm rồi, Kỷ Tử Ngang nói những lời này, cô còn hiểu rõ hơn anh, cô không cần một người khuyên bảo, cô lúc này, chỉ có thể nói là di chứng thời kỳ sau ly hôn, tránh không khỏi có chút đau thương buồn bực, mà lời nói của Kỷ Tử Ngang, như có tác dụng an thần, giống như một cỗ lực lượng, đang giúp cô không cần quay đầu nhìn lại, suy nghĩ đến những chuyện không vui trước kia, lòng của cô, nghe những lời nói này cũng dần dần bình tĩnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.