Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 62: Chương 62: Phải kết hôn




Cũng may, hai ngày nay anh tựa hồ hết sức tập trung, chỉ có vùi đầu vào công việc, không hỏi lý do tại sao cô lại chuẩn bị cháo dinh dưỡng và trà hoa nhài. Điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nếu không, cô thật đúng là không biết trả lời anh thế nào.

Cô chỉ cảm thấy hơi kỳ quái một chút, nói thế nào anh cũng nằm trong bệnh viện vài ngày như vậy rồi, vậy mà trong nhà cũng chẳng có người đến thăm. Cô biết rõ cha mẹ anh phải đến nhà ông ngoại rồi, vậy những người khác đâu? Chẳng lẽ tất cả đều không quan tâm đến? Còn nữa, anh nằm ở đây vậy Y Thần sẽ thế nào?

Nghĩ tới đây, cô lại cảm thấy tự mình nghĩ nhiều. Cô chỉ cần chăm sóc anh thật tốt để anh nhanh chóng bình phục là hay rồi, những thứ khác với cô thật không quan hệ.

Cô khẽ mỉm cười, không muốn suy nghĩ quá nhiều nữa.

Anh chăm chú nhìn thẳng màn hình máy vi tính, uống hết nước cũng chẳng cần phải nói gì, cứ trực tiếp đem cái ly gạt nhẹ vào tay cô là được. Cô tự biết, anh cần rót nước.

Cô nhận lấy, rót thêm một ít nước, lại thử độ ấm, không nóng không lạnh, độ ấm vừa phải, đưa lại cho anh.

Một loạt động tác ăn ý như vậy, tự nhiên như vậy, giống như hai người đã chung sống rất nhiều năm.

Nhìn gò má của anh khi uống nước, trái tim cô lại lần nữa trở nên ẩm ướt.

Tiếng gõ cửa đúng giờ đột ngột vang lên cắt đứt sự yên tĩnh. Cô hít mũi một hơi, có chút chua xót, vội vàng mở cửa, lặng lẽ lau đi những giọt lệ đã vương ở khóe mắt tự lúc nào.

Mở cửa, đứng ở bên ngoài lại là cha mẹ anh – Tiêu Hàn với Tả Tư Tuyền.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn chạy, muốn giấu mình đi. Cô tuyệt đối không muốn xuất hiện trước mặt của người nhà họ Tả.

Nhưng Tiêu Hàn cũng chẳng thèm nhìn cô một cái đã vội vã chạy vào phòng bệnh, gọi con trai: “Thần An! Con làm sao vậy? Sao lại đến nỗi dạ dày bị xuất huyết?”

Tạ Tư Tuyền cũng không để ý tới một y tá nhỏ như cô, theo vợ mình chạy thẳng tới bên cạnh giường bệnh.

Cô giật mình tỉnh ngộ, còn cảm thấy may mắn vì mình đã mang khẩu trang. Bọn họ không nhận ra cô, chỉ là nhất thời, cô không tìm được vị trí của bản thân, không biết phải đi hay là ở lại.

Tiêu Hàn không khỏi đau lòng khi nhìn thấy tình cảnh của con trai, muốn cầm tay anh nhưng mới chỉ vươn ra một nửa đã dừng lại không dám, đành gạt nước mắt, “Thần An, con có thể nghe lời mẹ một chút có được không? Công ty của con đã phát triển lắm rồi, không cần con tích cực phấn đấu nữa. Ba mẹ chỉ cần con khỏe mạnh, thân thể bình an là đủ rồi. Nhà chúng ta cũng chẳng thiếu tiền, không cần con phải kiếm.”

Hiển nhiên, Tả Thần An cũng không thích nghe những lời như vậy, chân mày hơi nhíu lại, đóng cửa sổ làm việc trên máy vi tính, “Mẹ, việc của con, con tự biết.”

Cuộc đối thoại như vậy giữa hai mẹ con đã lặp lại rất nhiều lần. Tiêu Hàn cũng biết không thể thuyết phục anh, không thể làm khác hơn là nhỏ giọng khóc, “Con muốn làm chuyện mình thích, cũng không phải mẹ không ủng hộ. Chỉ là, đáp ứng mẹ, phải biết quý trọng thân thể của mình, coi như không phải vì mẹ thì cũng vì ông nội của con mà suy nghĩ một chút. Con cũng không thể khiến ông nội dù đã lớn tuổi như vậy vẫn phải lo lắng hộ con.”

“Được, con hiểu rõ. Lần sau sẽ không vậy nữa.” Nhắc tới ông nội, nét mặt căng thẳng của anh đã giãn ra một chút.

Tiêu Hàn lại trừng mắt liếc anh một cái, “Lần sau lần sau! Con đã có bao nhiêu cái lần sau rồi hả? Lần đó cũng không phải như vậy? Mẹ thấy, con phải nhanh kết hôn thôi, tìm người quản chặt con là được. Sau khi xuất viện con hãy đi gặp Như Ý, sau đó nghỉ ngơi ở đó cho đến dịp hè. Nghỉ hè rồi hai đứa trở về, đem hôn sự ấn định sẵn, trực tiếp kết hôn cũng được. Chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.