Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 77: Chương 77: Sao không nói cho tôi biết




Cô ngồi vào xe, vừa đóng cửa xe, trước mắt liền có thêm một cái cà men rất đẹp, qua khe hở của cái cà men, mùi thơm của bánh bao tràn ra ngoài.

Cô sững sờ, mùi hương quen thuộc này khiến cô nhớ lại bữa sáng sở trường nhất của dì bảo mẫu nhà họ Tả lúc trước, chính là loại bánh bao hấp này.

“Ăn đi, không được ngon bằng dì trước kia làm, bất quá vẫn ngon hơn loại bán bên ngoài nhiều.” Anh vẫn nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói.

Cô đang cầm hộp cà men, cũng không biết phải nói gì, chẳng lẽ nói cô không biết “dì trước kia” từ trong lời nói của anh là ý gì sao? Hình như là quá dư thừa, thật ra, anh đã nhận định cô chính là Hạ Vãn Lộ, chẳng qua là, hiện tại anh không ép buộc cô phải thừa nhận nữa thôi.

Mặc kệ thế nào, trong lòng cô vẫn thấy ấm áp. Thế gian này cũng chỉ có anh nghĩ đến cô còn chưa kịp ăn bữa sáng.

Đang thất thần, bảo bối Y Thần ở ghế sau lại nói chuyện: “Cô à, Y Thần đã bảo cô phải mặc xinh đẹp, sao cô lại không mặc váy đẹp ạ? Nhìn váy của Y Thần xinh đẹp bao nhiêu.”

Ách…Ngay cả đứa trẻ cũng nhận ra quần áo của cô tốt hay xấu, chẳng lẽ hiện tại trông cô thảm đến vậy?

Lại nghe Hạo Nhiên ngồi bên cạnh Y Thần ra vẻ rất hiểu biết, dáng vẻ kiêu ngạo nhìn em gái của mình nói: “Em thì biết cái gì? Cái này gọi là trang phục tình nhân, hiểu không? Quần áo của cô này và cậu chúng ta mặc chính là trang phục tình nhân!”

Hạ Vãn Lộ xấu hổ, mấy đứa trẻ nhà họ Tả này rốt cuộc là sao đây? Là trưởng thành quá sớm? Hay là được dạy dỗ quá tốt, miệng lưỡi đều bất phàm.

Y Thần nghe anh trai nói xong cũng không chịu yếu thế, cố làm ra vẻ đã hiểu, “A ____ thì ra là trang phục tình nhân…” Thật ra thì, cô bé vẫn không hiểu trang phục tình nhân là cái gì.

Hạ Vãn Lộ im lặng, oán giận người bên cạnh lại không thể ngăn cản được bọn nhỏ nói xằng nói bậy kia. Anh thật đúng là giữ được vẻ bình thản, không nói câu nào.

Bạn nhỏ Y Thần mang theo tò mò, đứng lên dựa vào chỗ tựa lưng ở ghế ngồi của Hạ Vãn Lộ, khẽ hỏi: “Cô à, tình nhân là cái gì ạ?”

Mặc dù Y Thần sợ bị mất mặt trước mặt anh trai mà đè thấp giọng nói của mình nhưng vẫn bị Hạo Nhiên nghe được nên giành trả lời trước Hạ Vãn Lộ: “Việc này cũng không biết? Tình nhân…Tình nhân chính là người mặc chung một loại quần áo!”

Giải thích như vậy? Hạ Vãn Lộ bật cười.

Tiếng cười của cô kéo theo lực chú ý của người nào đó, người nào đó đang lái xe, mắt liếc qua, ánh mắt mang theo vài gợn sóng rất dịu dàng.

Y Thần bị đáp án của anh trai lừa gạt, chỉ vào váy nhỏ của mình và bộ quần áo của anh trai, rõ ràng là cùng một cặp, “Trang phục của anh và em giống nhau, vậy chúng ta cũng là tình nhân à?”

“…Phải! Đương nhiên phải!” Hạo Nhiên nghiêm túc suy nghĩ một lát mới quyết định kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình, mặc dù mình cũng không dám chắc.

Tả Thần An lúc này mới không nhịn nổi, mở miệng sửa sai: “Dĩ nhiên là không phải! Cháu và Y Thần là anh em, trang phục của hai người đứa không gọi là trang phục tình nhân mà được gọi là đồng phục gia đình.”

“Vây tình nhân là cái gì?” Y Thần vốn dĩ ham học hỏi, vấn đề không hiểu nhất định phải truy hỏi kỹ càng.

“Tình nhân chính là hai người lớn yêu thích lẫn nhau, vĩnh viễn ở chung một chỗ không rời…” Tả Thần An suy nghĩ một chút rồi trả lời.

“Vậy cháu và Y Thần lớn lên sẽ biến thành tình nhân ạ?” Hạo Nhiên nhất định suy xét vấn đề “lâu dài”.

“Sẽ không! Các cháu là anh em, là anh em sinh đôi đấy!” Tả Thần An cảm thấy nhất thiết phải nhấn mạnh lại vấn đề này.

“Vậy cậu và cô Hạ Hạ đã là tình nhân rồi ạ?” Y Thần nháy mắt hỏi, người ta thật sự là người ham học hỏi, không hiểu thì phải hỏi nha.

Tả Thần An không đáp, ánh mắt hiện lên nụ cười rất thản nhiên.

Hạ Vãn Lộ nhất thời cảm thấy bánh bao đang nằm ở trên tay cũng khó mà nuốt xuống được. Y Thần tiểu tổ tông này, có thể không cần tiếp tục cái đề tài này nữa được không?

Cô quay đầu lại, gượng cười: “Y Thần, dĩ nhiên là không phải, cô và cậu của cháu chỉ ngẫu nhiên mặc được quần áo giống nhau, chỉ là ngẫu nhiên…Không thể nói lung tung được, biết không?”

“A…Biết ạ…” Y Thần ngoan ngoãn trả lời.

Cái chủ đề tình nhân này cuối cùng cũng kết thúc, nhưng Y Thần vẫn không ngồi yên, dọc đường đi nếu không phải là cùng anh trai chơi mấy trò chơi ở vườn trẻ thì chính là nói chuyện với Hạ Vãn Lộ.

Đối với việc Y Thần quấn quýt mình như vậy, Hạ Vãn Lộ cũng không khỏi vui mừng. Dĩ nhiên, cùng với sự vui mừng ấy chính là sự khủng hoảng, thậm chí cô đã hoài nghi, việc lúc trước mình vẫn kiên trì không rời khỏi Bắc Kinh liệu có phải là một sai lầm?

Bọn trẻ vừa đến khu vui chơi, trạng thái cũng tự nhiên thả lỏng, cứ như nếu không đem tất cả trò chơi ở đây chơi hết một lần thì không được thỏa mãn. Tả Thần An thoải mái để cho bọn trẻ chơi hết những trò không quá kích thích, trong lúc bọn nhỏ chơi, anh và Hạ Vãn Lộ chỉ lặng im ngồi đợi.

Khu vui chơi rất ẫm ĩ, đủ thứ âm nhạc khiến cho người khác cũng phải nở da đầu.

Ở chung với Tả Thần An, cho dù là năm năm trước hay là hiện tại đều khó khăn như vậy. Nếu như nói năm năm trước còn có thể lấy bạo chế bạo, vậy bây giờ anh trầm mặc thế này cô biết phải làm sao?

Có lúc cô thật không hiểu, anh nhất định ép cô ra ngoài để làm cái gì, từ đầu tới cuối cũng không thèm nói chuyện một câu. Nếu như không phải cô hiểu, sẽ cho rằng anh chỉ thuần túy gọi cô đến làm bảo mẫu của Y Thần.

“Cô đã tới nơi này chưa?” Trong tiếng nhạc ầm ĩ đột nhiên có thêm giọng nói của anh, kề sát ở bên tai.

“Hả?” Cô giật mình khôi phục lại bình tĩnh, lắc đầu một cái, “Không, không có…”

“Tôi từng tới rất nhiều lần.” Thời tiết nóng bức, đám người ầm ĩ, trong giọng nói của anh lại ẩn chứa sự âm u, lạnh như khe rỗng.

Cô không biết nên đáp lại anh thế nào, quyết định không nói, chỉ giật giật khóe miệng khô khốc của mình, tỏ ý mình đã nghe được.

Anh đưa mắt nhìn chằm chằm phía trước, cũng không biết ánh mắt ấy rơi vào chỗ nào, dường như là một nơi nào đó rất xa xưa, trong ánh mắt trong veo còn chứa vẻ ưu thương nhàn nhạt, “Tôi đã từng hỏi một cô gái, mong ước lớn nhất của cô ấy là cái gì. Cô ấy nói muốn cùng tôi đến khu vui chơi, chơi hết tất cả trò chơi ở trong đó một lần; muốn ở dưới bầu trời đầy sao, ngồi trên đỉnh của tòa cáp treo nhìn về ánh sao mà ước nguyện; muốn đi Tân Cương cưỡi ngựa ngắm thảo nguyên, đem mỗi loại nho ở Thổ Lỗ Phiên* đều nếm thử; còn muốn cùng tôi đến bờ biển, lúc mặt trời chiều ngả bóng về tây, dắt tay tôi, lưu lại từng dấu chân ở trên bờ cát; muốn dẫn tôi đến Hàng Châu, lạc nhau ở Tây Hồ, đến Đoạn Kiều gặp lại, sau đó dắt tay nhau về nhà, về để gặp ba mẹ cô ấy. Nếu như tất cả những thứ này đều không được, cô ấy hi vọng mỗi năm một lần có thể nhìn thấy hoa dạ lan nở ra rồi rụng, rụng xuống lại nở ra…”

Theo lời anh nói, những tháng ngày tươi đẹp, không buồn không lo từng chút từng chút tái hiện trước mặt cô. Đó là một buổi tối mùa hè, dưới gốc dạ lan nở rộ, cô ngồi trong ngực anh không ngừng nói chuyện huyên thuyên. Năm năm rồi, anh vẫn còn nhớ rõ, một chữ cũng không quên.

Nước mắt không tự chủ được dâng đầy khóe mắt.

“Những năm này, có rất nhiều đêm, một mình tôi ngồi trên đỉnh cáp treo, hỏi ánh sao, cô gái của tôi ở nơi nào, sao lại không nói cho tôi biết; một mình tôi đi đến Tân Cương, nếm từng loại nho, mang mỗi loại một ít nho khô trở về, Y Thần thích ăn, nhưng mà, nho Thổ Lỗ Phiên lại không được ngọt như tôi nghĩ; tôi đến bờ biển, lúc mặt trời chiều ngã bóng về tây, tôi lưu lại từng dấu chân của mình trên cát, nhưng mà, mỗi một lần tôi ngoảnh đầu nhìn lại, tôi tự hỏi mình, tại sao dấu chân người khác có bốn hàng, mà tôi lại chỉ có hai? Tôi đi Hàng Châu, đến Tây Hồ, đứng trước chùa Linh Ẩn cầu nguyện, sau đó dừng ở Đoạn Kiều, đợi cho đến khi ánh sao mọc đầy trời cũng không thấy cô gái của tôi xuất hiện, bọn họ nói, Hứa Tiên và Bạch Nương Tử vốn chỉ là một truyền thuyết…Mấy năm nay, hoa dạ lan ở trong đại viện hết nở ra rồi lại rụng xuống, rụng xuống rồi lại nở ra, năm nào tôi cũng chứng kiến khoảnh khắc nở rộ và suy tàn của chúng, năm ngoái, chúng đã bị người ta phá sạch đi rồi…Nếu như tôi là Lâm Đại Ngọc**, tôi đã tìm cái xẻng để chôn cất hết cho bọn chúng rồi. Đáng tiếc, tôi không phải, tôi đang nghĩ, tôi không phải cũng nên tìm một cái xẻng để chôn mình…”

“Đừng nói! Đừng nói nữa!” Cô là người, có máu thịt, cũng có tình cảm, anh nói những lời này, dùng chính giọng điệu này, rốt cuộc là muốn gì? Muốn phòng tuyến của cô hoàn toàn bị phá hủy?

Trên thực tế, đã bị hủy mất rồi…

Trong đoàn người chen chúc, nước mắt của cô đã rơi đầy mặt…

“Cậu! Cô à!”

Cô phải cảm ơn Y Thần và Hạo Nhiên vì đúng lúc này lại chạy tới, phá vỡ tình trạng khó xử của cô, khiến lực chú ý của anh bị dời đi, để cô có cơ hội sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Dáng vẻ của anh quá bình thản, giống như tất cả chỉ là kể lại chuyện xưa của một người nào khác. Anh tiến lên dắt tay Y Thần và Hạo Nhiên, cười nhạt hỏi: “Còn muốn chơi gì nữa?”

“Ừ…Cái đó!” Y Thần chỉ vào cáp treo.

“Được! Chúng ta đi ngồi cáp treo!” Giọng nói của anh cực kỳ kiên định.

Cô đứng yên tại chỗ, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt tràn ra vì mất khống chế, cũng không biết mình nên làm cái gì, theo lên, hay là tiếp tục đứng ngốc tại chỗ?

Y Thần quay đầu lại, vẫy bàn tay nhỏ bé: “Cô à, Mau lên! Chúng ta đi ngồi cáp treo đấy.”

Cáp treo…

Cô không dám, không dám…

“Ai da, cậu à, cậu đi chậm một chút! Đợi cô một lát! Bạn nam cần phải chăm sóc bạn nữ nha! Thật là!” Y Thần dậm chân oán trách, sau đó tránh thoát khỏi tay cậu mình, chạy ngược lại.

Đem bàn tay nhỏ bé đã ướt đẫm mồ hôi nhét vào lòng bàn tay của Hạ Vãn Lộ, Y Thần vui vẻ cười nói: “Cô à, đi thôi! Cậu không biết chăm sóc cô, để Y Thần chăm sóc cô vậy.”

Nơi mềm mại nhất trong lòng cô chợt đau nhói, đứa trẻ ngốc, cô có tài đức gì, sao có thể khiến cho một đứa trẻ thích cô nhiều như vậy?

Rốt cuộc vẫn không đành lòng nhìn khuôn mặt tươi cười trước mặt này bị bóng ma che khuất, cô cúi đầu bật cười một tiếng, dùng khăn giấy lau sạch những giọt mồ hôi đọng lại trên trán giúp Y Thần, gật đầu một cái: “Được rồi, chúng ta cùng đi!”

“Đi nào…!” Y Thần dắt tay cô, nhảy nhót, còn nhìn Hạo Nhiên và cậu mình đang đứng chờ họ ở phía trước bày ra mặt thối: “Hừ, bạn nam thật không ngoan!”

___________

*Thổ Lỗ Phiên: là một địa khu thuộc khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương – Trung Quốc. Thổ Lỗ Phiên có một địa danh nổi tiếng gắn liền với truyện Tây Du Ký đó là Hỏa Diễm Sơn. Vùng đất Thổ Lỗ Phiên nổi tiếng với đặc sản nho và những dàn nho xanh mướt.

**Lâm Đại Ngọc: là nhân vật hư cấu, một bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Tên của bà được nhắc đến trong nhiều tác phẩm văn học, kinh kịch và điện ảnh Trung Hoa như là một người phụ nữ đa sầu đa cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.