Trước cửa phòng bao,
Tả Thần An và Kiều Á cũng không có lập tức đi vào, mãi đến khi bóng dáng Hạ Vãn Lộ không còn nhìn thấy nữa, anh mới trầm thấp lên tiếng, "Như
thế nào không đi vào?"
Kiều Á nhìn phương hướng Hạ Vãn Lộ rời đi, cười cười, cái gì cũng không nói, đẩy anh vào phòng bao.
Trong quá trình ăn cơm, anh chỉ hơi động đũa một chút, Kiều Á rót rượu cho
anh, anh cũng không có đụng một giọt, ngược lại Kiều Á, uống rất nhiều,
trên mặt hiện lên một tầng hồng đào.
Anh cũng không nói tiếng nào. Anh luôn luôn ít nói, Kiều Á biết.
Bưng ly rượu cô nhìn anh, ánh mắt vẫn si mê như cũ. Có lẽ bởi vì có men say, ngược lại càng thêm chân thật, quyến rũ duyên dáng từ trong xương tản
mát ra, thủy mâu mê ly, nhàn nhạt buồn bã thay thế cho bộ dáng ngày
thường luôn luôn khoa trương, cũng thật có mấy phần dáng vẻ thùy mị kín
đáo. . . . . .
Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, một hơi uống cạn sạch ly rượu, hồi lâu, đè xuống cảm giác cay xé xuyên qua cổ họng.
Cảm giác say càng đậm, lá gan cũng lớn hơn, cô nhìn chằm chằm vào anh,
trong mắt dần dần đong đầy thê lương buồn bã, "Thần An. . . . . . Thật
hâm mộ cô ấy có thể gọi anh Thần An. . . . . ."
Anh cau chặt chân mày, trên mặt dần dần ngưng tụ sương lạnh, cho đến khi thấy rõ trong
mắt cô là đau thương trong suốt chưa từng thấy qua, sắc mặt mới dần dần
dịu lại, nhưng, vẫn là không nói một chữ.
Cô bật cười, nằm ở trên bàn, cười hồi lâu, tựa hồ đang cười một chuyện tình đã qua, bả vai kịch liệt lay động, vậy mà, lúc ngẩng đầu lên, lại là đang khóc. . . . . .
"Em muốn lập gia đình." Cô hít mũi một cái, dùng ngón tay lau đi hai hàng nước mắt.
Anh vẫn là thờ ơ, giống như cái gì cũng không có nghe thấy.
Cô lắc đầu cười, nước mắt rơi xuống dồn dập, "Cũng biết anh sẽ không có
phản ứng gì. . . . . . Anh cho tới bây giờ đều là như vậy, như một khối
băng lạnh, coi như ngồi đối diện với anh, lại vẫn có cảm giác cùng anh
cách nhau ngàn dặm. . . . . ."
"Em muốn gọi anh một lần Thần An,
chỉ một lần duy nhất, hướng về phía anh nói lời trong lòng em, Thần An,
tạm biệt, em muốn lập gia đình. . . . . ."
"Có lẽ anh sẽ nói,
việc em lập gia đình cùng anh không có quan hệ gì! Không sai, chuyện này không liên quan tới anh, em chỉ là muốn cùng anh nói lời tạm biệt,
trong lòng em từ rất lâu đã thầm mến một người tên là Thần An, còn chưa
có dám nói ra khỏi miệng cho anh biết, em thích anh, tranh thủ, cố gắng, thích anh. . . . . ."
"Năm ấy em tham gia cuộc thi của công ty,
không biết nghe ai nói, tổng giám đốc công ty, là nhạc sĩ nổi tiếng Tế
Hạ đối với cô gái Giang Chiết rất có chú ý, em thật vui vẻ, bởi vì em
chính là cô gái đến từ Hàng Châu. Chung kết cuộc thi ngày đó, em gặp
được Tế Hạ, lần đầu tiên nhìn thấy con người chân thật của anh, lần đầu
tiên nhìn thấy liền thích anh, một buổi tối, em hát đều là vì anh, em
phát huy hết tài nghệ của mình, nhất quyết phải đoạt được cúp vô địch,
vì vậy, truyền thông lại thêm lời đồn đãi, nói em cùng Tế Hạ cấu kết, mà em trùng hợp là cô gái Hàng Châu, cho nên em nhất định là người mà Tế
Hạ sủng ái. . . . . ."
"Em không quan tâm những lời đồn đãi này,
bởi vì em hi vọng nó là thật. Ai có thể biết được, bị truyền là người Tế Hạ sủng ái, vậy mà ngay cả một lần đối diện nói chuyện với anh cũng
không có. Lần đầu tiên nhìn thấy Tế Hạ, là ở ngày chính thức ký hợp đồng với công ty Tế Hạ, cuộc thi kết thúc hoàn toàn tốt đẹp sau đó là một
chương trình hội nghị, tổng giám đốc sẽ là người cuối cùng phát biểu, em là người vô địch, là nhân viên mới tiềm năng của công ty Tế Hạ, cuối
cùng cũng cùng Tế Hạ cơ hội bắt tay, khi đó em, rất khẩn trương, thời
điểm sắp đến lượt em, tay của em nắm chặt lấy lễ phục, cuối cùng, đến
lượt em anh còn nhàn nhạt nói một câu, cô là người Hàng Châu? Em rất
mừng rỡ trả lời dạ, sau đó anh lại hỏi, cô biết hát điệu hát dân gian
Giang Nam sao? Em nói được. . . . . ."
"Vì vậy, đêm đó biểu diễn, em hát ca khúc 《 tốt một đóa hoa lài 》, mà anh, dĩ nhiên lắng nghe rất nghiêm túc. . . . . ."
"Cái biểu tình này toàn bộ đều là lừa gạt! Sau này mỗi một lần, em đều cho
là anh đang nghiêm túc nghe em hát, nghiêm túc lắng nghe em nói, nhưng
không có nghĩ tới, vẻ mặt nghiêm túc này, chỉ là bởi vì anh đang nghiêm
túc nghĩ đến một người khác. . . . . ."
"Em nhớ sâu sắc, em đây
trong truyền thuyết tình nhân Tế Hạ, từ khi vào công ty đến nay, tổng
cộng chỉ gặp qua Tế Hạ tiên sinh 21 lần, bao gồm hôm nay ở trong này,
đây là lần thứ 21, mà thời gian em một mình ở chung với anh chỉ có 5
lần, ha ha, đáng thương 5 lần. . . . . . Bao gồm hôm nay mới là lần thứ
năm. . . . . . Hơn nữa, mỗi một lần anh cũng ngồi cạnh cửa sổ, mà em chỉ có thể đứng cách anh một khoảng xa hai mét, mặc dù đã cách hai mét, em
cũng có thể cảm thấy khí lạnh trên người của anh, khí lạnh trong mắt của anh, đủ để khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo thành băng. . . . . . Này năm lần nếu nói ‘ ước hẹn ’, lần đầu tiên là để cho em lần nữa hát lại điệu hát dân gian Giang Nam, sau đó để cho em gọi anh Thần An. . . . . . Em mừng rỡ như điên, dùng giọng nói trong sáng gọi tên anh trên danh
thiếp, mặt của anh càng thêm rét lạnh hơn, bỏ lại một câu về sau không
cho phép lại kêu hai chữ này một lần nữa rồi rời đi. . . . . . Lần thứ
hai hỏi em về khí hậu Hàng Châu, còn có hai lần, cũng là muốn em cùng
nói một ít chuyện về Hàng Châu,. . . . . . Nói là nói như vậy, thế
nhưng anh lại cơ hồ không cùng em nói một câu, em nói 100 câu, anh mới
nói có một câu. . . . . . Nhưng là, anh vậy mà lại rất nghiêm túc nhìn
em, cặp mắt kia, sẽ ở thời điểm em ca hát, hay những khi đang nói về
Hàng Châu đột nhiên trở nên nhu tình tựa như nước. . . . . .Em đã từng
nghĩ, đây là vì em. . . . . ."
"Sinh nhật ngày hôm đó, là ngày em vui vẻ nhất từ trước đến nay, bởi vì Tế Hạ thế nhưng mang theo bạn cùng nhân viên công ty tới chúc mừng sinh nhật, hơn nữa còn đột nhiên kéo
gần lại khoảng cách cùng em, cùng em ngồi chung một chỗ, em hạnh phúc
đến váng đầu rồi, lại dám dính lấy anh, cùng anh nói chuyện, cùng anh
cười. . . . . . em cho là, hạnh phúc mà em mong đợi cuối cùng đã tới
rồi, cho đến sau này, khi trò chơi nữ chính biến thành ca sĩ quầy rượu,
em mới biết, nguyên lai mình chỉ là một con cờ. . . . . . Thì ra là Tế
Hạ cũng sẽ xốc xếch, Tế Hạ cũng sẽ mất khống chế, Tế Hạ cũng sẽ ý loạn
tình mê, ánh mắt của Tế Hạ cũng thật có thể dịu dàng như nước, chỉ là,
đây tất cả tất cả đều cùng em không có liên quan, bao gồm năm lần đơn
độc chung đụng trước đây ánh mắt anh dịu dàng, đều cùng em không có liên quan. . . . . . Em nghĩ, về lời đồn Tế Hạ yêu cô gái Giang Chiết rốt
cuộc có chân tướng, thậm chí, Tả thiếu tại sao gọi là Tế Hạ, công ty tại sao gọi là Tế Hạ, cũng nên có đáp án. . . . . . Hạ Hạ. . . . . . Cái
tên này cũng không phải trùng hợp, phải không?"
"Em cũng đã từng
không tin, cho đến lần đó đi bệnh viện chăm sóc anh bị thương, mới biết
thì ra là lạnh lùng như Tả thiếu thế nhưng cũng nhiệt huyết sôi trào đến mức không chú ý tánh mạng của mình cứu một cô gái tên là Hạ Hạ. . . . . . Khi em tình cờ phát hiện Sa Lâm cư nhiên mua một hộp pháo hoa hướng
bệnh viện cho phát sáng, em biết ngay, em có thể hoàn toàn chết tâm rồi, cái đó rõ ràng gần ngay trước mắt, vĩnh viễn từ chối người khác lại gần Tả Tam Thiếu lại vì một cô gái mà đốt pháo hoa. . . . . . Đối với một
cô gái chung tình, cũng là đối với tất cả xì căng đan bạn gái đều vô
tình. . . . . . Như vậy người đàn ông này, còn xứng đáng để em bỏ sức đi yêu sao? Như vậy người đàn ông này, yêu chính là vạn kiếp bất phục. . . . . . Vĩnh viễn cũng sẽ không có hy vọng ánh rạng đông. . . . . ."
Cô nói thao thao bất tuyệt, lần đầu tiên mượn rượu mời ở trước mặt anh nói ra nhiều lời như vậy, chỉ là, đây là một lần cuối cùng. . . . . . Nói
ra, cũng liền ném ra một cái túi lớn, dễ dàng. . . . . . Bên môi cô nở
rộ đóa hoa đau thương buồn bã . . . . .
"Em uống say rồi." Cô nói lời từ thật đáy lòng, đổi lấy, chỉ là một câu nói nhàn nhạt của anh.
Cô lần nữa cười khổ, không sai, là say, thật say. . . . . . Không say, tại sao có thể có dũng khí cùng anh nói lời tạm biệt đây? Từ đầu đến cuối,
cô đều dùng ngôi thứ ba nói lời trong lòng của mình với Tế Hạ, mặc dù
anh rõ ràng đang ở đối diện cô, cô cũng chưa từng dùng qua ngôi thứ nhất "Tôi" . . . . . .
Cô không dám. . . . . . Cũng không cần thiết cái này. . . . . .
Tối nay, chỉ là muốn đối với chuyện cũ làm một cái kết, nếu như không nói
ra, cô không thể thuyết phục được mình và một người đàn ông khác đi vào
nhà thờ cử hành hôn lễ, chỉ có nói ra rồi, mới triệt để đẩy mình vào ngõ cụt không thể quay lại, sau khi tỉnh rượu, không còn nhìn thấy Tế Hạ,
như vậy, cũng liền cho cô dũng khí nhổ tận gốc anh trong đáy lòng. . . . . .
Gốc cây, đã nát trong lòng cô rồi, nếu không rút ra, cô sẽ gặp bệnh thời kỳ cuối mất. . . . . .
"Anh gọi cho Đại Vĩ, đưa em trở về." Anh chuẩn bị gọi điện thoại cho tài xế.
"Không cần!" Cô vô lực gục xuống bàn, xuyên thấu qua ly thủy tinh, nhìn dung
mạo của anh, mặc dù biến dạng, cũng rõ ràng bất phàm. Người đàn ông này, là đáng giá mất tâm đi yêu, nhớ lại lần gặp gỡ mới đây, dù là anh rút
khỏi giới nhạc sĩ cùng hào quang tổng giám đốc, dù là anh không phải Tả
Tam Thiếu, cô cũng sẽ ở trong đám người liếc mắt liền nhìn thấy anh, sau đó, nhịp tim liền tăng tốc. . . . . .
"Tự em sẽ gọi điện thoại,
nhờ hôn phu tới đón. . . . . ." Chẳng qua là, gọi người đàn ông tên Thần An, không thuộc về cô, đã đến tình hình này rồi, liền đến đây thôi,
Thần An. . . . . .
"Được rồi, chính em cẩn thận một chút." Anh chưa cho cô bất kỳ dịu dàng nào, chuyển động xe lăn rời đi phòng bao.
Cô cắn môi, nước mắt như mưa rơi xuống liên tục, khóc gọi một cú điện
thoại, hướng về phía bên kia kêu, "Em đau! Em đau quá. . . . . ."
Chỉ là một chữ "Đau", người đàn ông bên kia hoảng hốt lo sợ tựa như biết bay nhanh chóng chạy tới.
Cô để điện thoại di động xuống, giơ chai rượu lên, một hơi uống cạn hết chai rượu. . . . . .
Cứ như vậy thôi. . . . . . Có người, nhất định chỉ dùng để ở trong lòng
hoài niệm, có người, sẽ bồi mình đi hết cuộc sống . . . . . .
Thầm mến, chính là cuộc sống xinh đẹp nhưng cũng đau đớn nhất. . . . . .
Cô cũng không có nhìn thấy, ở bãi đậu xe bên trong một chiếc xe, có người
tận mắt nhìn thấy một người đàn ông ôm cô đi mới rời đi. Không có yêu,
cũng sẽ không cho bất cứ hy vọng nào, cho dù là thương hại, cũng sẽ
không bố thí ngay trước mặt, biết hôn phu của cô là An Nhiên, đây là một người đàn ông đạo nghĩa nhất, không còn gì lo lắng!