Mà trong đó, khổ nhất thì ra không phải là cô, mà chính là Thần An. . . . . .
Nhớ tới sự kiêu ngạo của Thần An, nếu như lời Tiêu Hàn nói là thật, đi từng nhà nhờ giúp đỡ, lòng của cô liền cảm thấy đau đớn. . . . . .
Anh vì cô, rốt cuộc đã bỏ ra bao nhiêu?
Anh quả thật nói như vậy sao? Trong nhà có bà xã bị bệnh tâm thần, cho nên
xin mọi người giúp một tay? Không. . . . . . Cô không tin! Thần An nhất
định sẽ không nói cô là bệnh nhân tâm thần. . . . . . Thần An nói rồi,
chỉ là chứng trầm cảm, chỉ là chứng trầm cảm mà thôi. . . . . .
Cô không phải bệnh nhân tâm thần. . . . . . Thật sự không phải là. . . . . .
Cô đứng ở trong phòng bếp, nước mắt giàn giụa, cuối cùng vẫn không nói ra
lời. Cô là lần đầu tiên ở trước mặt Tiêu Hàn, cảm thấy chính mình hèn hạ như vậy, giống như cô không nên tồn tại ở trên thế giới này. . . . . .
Bỗng nhiên, chỉ thấy Tiêu Hàn từ trong túi xách lấy ra một tờ khăn giấy, lau nước mắt ở khóe mắt cô tràn ra, khuôn mặt được trang điểm tinh tế của
cô, bị nước mắt làm lem luốc cả lên.
"Mong cô hiểu tâm trạng của
một người mẹ thương con? Thần An là đứa con trai tôi thương yêu nhất,
thân thể nó từ nhỏ đã không tốt, tôi phải mất bao nhiêu tâm huyết mới
nuôi nó khỏe mạnh như ngày hôm nay! Nguyện vọng lớn nhất đời này của
tôi, đó chính là hi vọng nó bình an, khỏe mạnh, tìm một người vợ có thể
chăm sóc cho nó, sinh cho nó một đứa bé đáng yêu, sau đó thuận lợi sống
qua cả đời. . . . . . Nhưng mà, cô nhìn lại cô đi, cô cho nó được cái
gì? Kể từ khi cùng cô kết hôn, nó có ngày nào vui vẻ hạnh phúc hay
không? Cô nhìn lại nó đi, vì cô mà cả người cũng gầy đi một vòng! Nếu
như cô thật sự thương nó, cô không đau lòng vì nó sao?
Hạ Hạ,
thật ra thì chúng ta không phải kẻ thù, không cần dùng ánh mắt oán hận
như vậy nhìn tôi! Tôi là mẹ của nó, trên thế giới tình yêu vĩ đại nhất
chính là tình yêu của mẹ, không có người mẹ nào không thương con mình
cả? Mà cô, cũng thương nó, đúng không? Chỉ với điều này, suy nghĩ của
chúng ta liền giống nhau! Yêu một người, chính là muốn người đó hạnh
phúc, không phải sao? Tôi hi vọng con trai tôi hạnh phúc, mà cô, cũng hi vọng nó hạnh phúc! Nhưng là, cô còn có thể cho nó hạnh phúc sao?"
Tiêu Hàn nói xong liền than thở khóc lóc, mỗi chữ mỗi câu đều như cây kim
đâm sâu vào lòng cô, làm cho lòng cô đau xót. . . . . .
Điều duy
nhất Hạ Vãn Lộ có, chính là lòng tin của cô khác với Tiêu Hàn, chỉ có Tả Thần An luôn luôn nói cho cô biết, cô là nguồn gốc sinh ra hạnh phúc
của anh, chỉ có cô có thể cho anh hạnh phúc. . . . .
.diễn_đàn_lê_quý_đôn
Nhưng là, tại sao khi cô nói câu này ra,
chính cô lại cảm thấy không đúng? "Con có thể. . . . . . Anh ấy nói, con có thể. . . . . ." Bị nước mắt làm cho tầm mắt trở nên mơ hồ, chính cô
cũng không cách nào xác định rõ ràng . . . . .
"Cô có thể?" Tiêu
Hàn thu hồi nước mắt, cười lạnh chất vấn cô, "Chỉ bằng cô bây giờ, cô
lấy cái gì cho nó hạnh phúc? Là cô đồ bệnh nhân tâm thần sao? Là cô kéo
cả đời nó xuống vũng bùn, để cho nó cả đời vì cô lao tâm lao lực một
bệnh nhân tâm thần sao? Tả gia chúng tôi là gia đình có danh tiếng, Thần An lại càng rồng trong các loài rồng, chẳng lẽ cô muốn tất cả mọi người trong thành phố này cười nhạo nó cưới phải một cô vợ bị bệnh tâm thần
sao? Lòng của cô thật là ác độc?"
"Con không phải bệnh tâm thần!
Không phải! Con chỉ mắc chứng trầm cảm mà thôi! Chỉ là chứng trầm cảm. . . . . ." Cô che lỗ tai, ô ô mà khóc lên. Ba chữ Bệnh tâm thần này, hôm
nay là lần đầu tiên cô nghe được, hơn nữa còn nghe thật nhiều lần, chính cô cũng nhanh không rõ, cô đến cùng có phải là bệnh tâm thần hay không? Nhưng là, cô không muốn nghe. . . . . . Cô không thích cái tên này. . . . . .
"Cô chính là! Chính là bệnh nhân tâm thần! Không tin chính cô đi hỏi bác sĩ đi! Chứng trầm cảm có phải là do tinh thần không bình
thường hay không? Chính cô cũng là y tá đấy! Cái vấn đề này cũng không
biết rõ sao? Thần An nói không phải, đó là an ủi cô! Sợ cô thương tâm!
Cô lại thật sự nhẫn tâm muốn liên lụy nó cả đời? Như vậy, cô thật sự
không phải thật lòng thương nó! Ít nhất, cô không có yêu nó nhiều bằng
tôi! Trên thế giới này, chỉ có tình yêu của người mẹ là khong bao giờ
thay đổi! Chỉ có người làm mẹ mới thật lòng hi vọng con mình sống tốt!
Tại sao cô có thể ích kỷ như vậy, chỉ muốn cột Thần An vào bên cạnh
mình, thật không xứng với những gì Thần An đã đối xử với cô. . . . . .
Không sai, có lẽ nó từng nói qua, chỉ có cô mới có thể cho nó hạnh phúc, nhưng là cô có từng nghĩ qua, đó là bởi vì nó yêu cô, mới có thể nói
như vậy, nhưng là cô thì sao? Có thể báo đáp tình yêu của nó như thế
nào? Trừ liên lụy nó ra còn có thể làm được cái gì? Cô còn có thể cho nó cái gì? Cô ngay cả nghĩa vụ cơ bản nhất của một người vợ cũng không làm được. . . . . . Chẳng lẽ cô không biết, Thần An có bao nhiêu yêu thích
trẻ con sao? Mà cô, còn có thể cho nó đứa bé sao?"
Ba chữ bệnh
tâm thần này đã làm rối rắm lòng cô, đột nhiên nghe được những lời này,
giống như sét đánh ngang tai, trong giây lát ngẩng đầu lên, nhìn chằm
chằm Tiêu Hàn, "Ngài. . . . . . Làm sao ngài biết?" Đây là bí mật của
cô, trừ Thần An, cô không có cùng bất luận người nào nói qua. . . . . .
Tiêu Hàn hít một hơi, "Đương nhiên là Thần An nói cho tôi biết! Nếu không
tôi làm sao tôi biết được? Là nó nói, coi như cô không thể sinh con, nó
vẫn như cũ sẽ lấy cô! Bởi vì nó là yêu cô, mà không phải coi cô như máy
móc sinh đẻ! Hạ Hạ, cô nghe những lời này chẳng lẽ không cảm động sao?
Còn nữa, lòng của cô là làm bằng sắt sao? Nó yêu cô như vậy, thành tâm
yêu cô, có thể để cho mình uất ức vì lợi ích toàn cục, tại sao, cô không thể yêu nó như vậy, thành toàn hạnh phúc của nó? Tại sao, không thể bởi vì thương nó mà bỏ qua cho nó, để cho nó cưới một người phụ nữ bình
thường có thể sinh con đẻ cái? Cô là cái đồ ích kỷ là yêu tinh hại
người!"
"Con. . . . . ." Tinh thần cô
hoàn toàn sụp đổ rồi. . . . . . Hoàn toàn bị lời nói Tiêu Hàn đánh ngã
rồi, đối với những gì Tả Thần An vất vả tạo dựng đã hoàn toàn sụp đổ
trong nháy mắt này rồi, thậm chí, so với trước kia càng thêm tệ hại hơn. . . . . .
Trong đầu của cô, hoàn toàn tràn ngập ba chữ "Bệnh tâm thần" này, cô mỗi lần đều ở trong lòng phản bác ba chữ này, liên tục
nhắc nhở chính mình chỉ là chứng trầm cảm, không phải bệnh tâm thần,
nhưng là, một câu phản bác lại cũng không nói ra được. . . . . .
Cô chỉ biết, Thần An vì cô, chịu rất nhiều rất nhiều khổ sở. . . . . .
Cô chỉ biết, cô yêu Thần An, yêu một người, thế nào lại chịu để anh khổ sở?
Cô sai lầm rồi. . . . . . Cô là yêu tinh hại người. . . . . . Sống trên
đời chính là để giày vò người khác . . . . . . Cô khóc, ở trong lòng lại tự hỏi mình, Hạ Vãn Lộ, mẹ Thần An nói sai sao? Cô cái gì cũng không
làm được cho Thần An, ngoại trừ gây phiền toái cho anh cái gì cũng không làm được cho anh! Mày chỉ biết trở thành gánh nặng của anh! Chỉ làm
liên lụy anh cả đời! Mày thậm chí còn không sinh được một đứa bé cho
anh! Hạ Vãn Lộ, mày còn muốn liên lụy anh thế nào nữa? Hiểu Thần nói
đúng, bọn họ không thể yên tâm thoải mái ở chung một chỗ! Hiểu Thần ở
trên trời nhìn thấy rồi phải không, nhìn thấy bọn họ sẽ không hạnh phúc. . . . . .
Bọn họ làm sao có thể hạnh phúc được chứ? Lưng đeo nhiều lời nguyền rủa như vậy, làm sao có thể hạnh phúc?
"Đừng khóc! Nếu như cô thật sự vì Thần An, hãy rời xa nó, đi đến nơi nào càng xa càng tốt! Ở đây có một tờ chi phiếu một trăm vạn, đủ trị bệnh và
trang trải cuộc sống cho cô! Cũng không cần giống như trước kia, ở lại
Bắc Kinh không đi! Thật ra thì, không có cô năm năm, nó quả thật rất
tốt, nó thành lập công ty của mình, sự nghiệp phát triển không ngừng, có hôn thê dịu dàng hiền thục, nếu như cô không xuất hiện, bọn chúng có
thể đã kết hôn rồi, trải qua cuộc sống bình thản mà hạnh phúc.
ddlqd_nguyễn thị mỹ hà Nếu như những gì Khả Tâm có thể làm cho nó, cô
cũng làm được, vậy tôi nhất định không phản đối các người, nhưng vấn đề
là, cô không thể. . . . . . Cho nên, coi như tôi van cô, rời đi Thần An, được không?" Tiêu Hàn nói xong, đem một tờ chi phiếu ném ở dưới chân
cô, sau đó, ưu nhã xoay người rời đi. . . . . .
Nước mắt Hạ Vãn
Lộ giống như bị đứt rơi xuống không ngừng, một giọt một giọt, toàn bộ
rơi trên chi phiếu, phát ra âm thanh nho nhỏ, âm thanh tách tách, từng
tiếng từng tiếng, ở trong lòng cô cũng đã có câu trả lời, từng trận co
rút mạnh mẽ làm cho lòng cô đau đớn. . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— —————
Bóng đêm bao phủ xuống thành phố Bắc Kinh, ánh đèn rực rỡ nổi lên.
Một chiếc xe chậm rãi lái vào trong chung cư, trên xe bước xuống một người
đàn ông, sau đó, cửa xe mở ra, một đứa bé gái nhảy ra ngoài, kêu một
tiếng "Cậu út chờ cháu", sôi nổi chạy tới dắt tay của anh.
Vì
vậy, tay lớn dắt tay nhỏ bé, chân dài phối hợp chân ngắn, ở trong sân từ từ đi, bé gái đi hai bước nhảy một bước, rất là vui vẻ.
Mọi người đi đường thấy, vẻ mặt tươi cười chào hỏi, "Tả tiên sinh về rồi? Ơ, bé gái này là ai đây? Thật xinh đẹp!"
"Bà nội khỏe! Cậu là cậu út của cháu!" Bé gái ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, sung sướng trả lời.
Bà lão thấy bé gái thông mình mà kinh ngạc, đồng thời cũng cười nheo mắt, "Đứa bé này! Thật làm cho người khác phải thương yêu!"
"Bà nội, người cũng thật đáng yêu!" Bé gái trả lời lại, càng chọc cho bà lão cười ha ha.
Một lớn một nhỏ này, dĩ nhiên là Tả Thần An và Y Thần, Tả tiên sinh nghe
cháu gái ngoại trả lời, rất là đắc ý, cháu gái nhà anh, hiển nhiên người gặp người thương. . . . . .
Nếu như không phải Tả Thần An lôi
kéo Y Thần dắt đi, đoán chừng bé còn có thể cùng bà nội nói chuyện một
lúc. . . . . . Tiểu nha đầu này thật có bản lĩnh, ở cùng ai cũng có thể
nói không ngừng! Điển hình của quỷ nói nhiều!
"Ngoan! Phải về nhà! Khuya lắm rồi!" Anh thúc giục bé.
Y Thần nghiêng đầu, "Cậu nhỏ, về nhà trễ sẽ bị mợ nhỏ đánh cái mông sao?"
"Nói bậy. . . . . . Mợ nhỏ của con mới không nỡ đánh ta!" Anh cười, Y Thần
cũng biết chuyện anh kết hôn, đối với mợ nhỏ Hạ Vãn Lộ, bé bày tỏ hoàn
toàn có thể tiếp nhận.
"Mợ nhỏ thật tốt. . . . . ." Y Thần bĩu
môi cảm thán, "Cháu cùng Hạo Nhiên không thể ở bên ngoài chơi đến khuya, nếu không Hạo Nhiên sẽ bị mẹ đánh!" Mặc dù bé cho tới bây giờ cũng
không bị mẹ đánh, nhưng là bé cũng rất là đau lòng cho anh hai!
"Trẻ con dĩ nhiên không thể ở bên ngoài chơi quá muộn! Mẹ cháu làm đúng
rồi!" Được rồi, người lớn phải có dáng vẻ của người lớn, không thể dạy
hư Y Thần!
"Nhưng là tại sao lại vậy chứ? Thật không công bằng!" Bé gái chu miệng lên, đối với đáp án này không hài lòng.
"Bởi vì bên ngoài có người xấu, muốn bắt những bạn nhỏ đấy!" Đáp án này,
chính anh cũng cảm thấy gượng ép. . . . . . Vì để tránh cho Y Thần lại
hỏi tại sao, anh vội vàng nói sang chuyện khác, "Chúng ta nhanh về nhà
thôi, xem mợ nhỏ đã làm những món gì cho chúng ta ăn!"