Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 83: Chương 83: Tìm tìm kiếm kiếm, hết cây lại hoa




Cô sợ anh tiến thêm một bước, vội vã cười làm lành: “Không phải…Tôi chỉ là…Sợ anh bị lây bệnh…”

“Lây bệnh? Là lây bệnh thiếu máu hay là bệnh tụt huyết áp?” Cô gái ngốc! Kiếm cớ cũng không biết tìm một cái có sức thuyết phục được sao? Tay của anh lại chặt hơn mấy phần, “Tôi thật sự có bệnh, cô Hạ Hạ đây là y tá, hay là giúp tôi chẩn đoán thử?”

“Tôi…Tôi chỉ là y tá, không phải bác sĩ. Không phải anh Tả có quan hệ không tệ với viện trưởng Kỷ sao? Hay là ngay mai để viện trưởng Kỷ xem lại một chút đi.”

“Viện trưởng Kỷ nói anh ấy nhìn không được…” Mặt anh tiến lại gần hơn, “Có một người phụ nữ cứ đi tới đi lui trong sinh mệnh của tôi, khiến tôi hi vọng lại tự tay đem hi vọng của tôi dập tắt. Tôi biết mình nên quên hẳn người phụ nữ này, nhưng mà, càng muốn quên lại quên không được. Năm năm, cuộc sống của tôi chỉ có hai việc, một là ra sức làm, hai là tìm kiếm. Cô ấy nói cô ấy là người ở Hàng Châu, tôi mua một căn nhà ở Hàng Châu, mỗi năm có một nửa thời gian tôi ở lại đó, mỗi ngày đi đi lại lại trên đường giống như một gã điên, cứ nhìn thấy cô gái nào có bóng lưng tương tự cô ấy là lại xông đến kéo người ta lại. Có người nghĩ tôi là lưu manh, tát tôi một bạt tai, cũng có người bị tôi làm sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, mà tôi, vẫn tiếp tục đi tới đi lui, tiếp tục kéo bả vai người khác…Tôi cố chấp tin tưởng, Trung Quốc bất quá cũng chỉ có hơn 1 tỷ người, nếu như mỗi ngày tôi gặp được một người, như vậy ít nhất tôi cũng có một phần một tỷ hy vọng, cũng có thể có một sự ngẫu nhiên để tôi được gặp cô ấy…Cô nói thử xem, đây là bệnh gì? Thần kinh có vấn đề sao? Là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* hay là bệnh hoang tưởng?”

Cô bị anh kẹp vào, không có chỗ để trốn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, “Anh Tả…Nên đi hỏi bác sĩ tâm lý hoặc là bác sĩ chuyên khoa thần kinh…”

“Không cần!” Anh ép lại gần hơn, trán chống lại trán của cô, “Bởi vì…Tôi đã tìm được…Trời cao cuối cùng cũng không phụ lòng tôi, cho tôi có được một phần một tỷ ngẫu nhiên đó…Không phải cô cảm thấy mình phải nói chút gì sao?”

“Vậy sao? Vậy…Chúc mừng…Anh…” Gần như vậy…Cô còn có thể nói chuyện được sao? Lại nói, vừa rồi còn nghĩ là anh thành thục, sao tính khí vẫn thất thường như vậy đây? Lúc nắng lúc mưa, rõ ràng bầu không khí vẫn còn rất tốt, anh dịu dàng đáng yêu như vậy, tự nhiên trầm xuống, trời nổi mây đen…Là cô nói sai rồi sao? Rốt cuộc anh có ý gì? Muốn cô hát bài này sao? Làm sao có thể…Cô không phải là Hạ Vãn Lộ của năm năm trước, mơ ước làm ca sĩ sớm đã bị hiện thực phai mờ. Bây giờ, điều cô muốn chẳng qua chỉ là một cuộc sống bình lặng mà thôi.

Còn giả bộ ngu…

Anh sắp bị cô ép đến nỗi mất kiên nhẫn rồi.

“Nhưng mà…Cô ấy lại làm bộ không biết tôi…Cô nhìn tôi đi, nói cho tôi biết, tại sao cô ấy lại làm bộ không biết tôi?” Anh ép chặt mặt cô, để cô không có chỗ trốn, hai người gần như không có khoảng cách, chóp mũi đối lập nhau.

“Anh Tả…Nên đi hỏi cô ấy mới phải.” Cô nghe thấy giọng nói của mình run rẩy, cảm giác hô hấp cũng khó khăn.

“Không cần! Tôi mạn phép hỏi cô!” Anh nổi giận rồi, sao lại có người ngoan cố như vậy chứ? Lời nói rõ ràng như vậy, cô vẫn giả bộ ngu? Gương mặt ấm áp của cô, bờ môi mềm mại của cô, còn có hương hoa nhài quen thuộc trên người cô khiến cơn thịnh nộ của anh khó mà giữ được, tâm tình nhộn nhạo, anh dùng sức cắn xuống môi cô.

Cô đau đớn rên lên, trong đầu một mảnh hỗn loạn, ngay cả lời nói cũng lộn xộn hơn: “Tôi không biết…Tôi làm sao biết được…Có lẽ cô ấy…Cô ấy có người khác rồi…”

Tất cả âm thanh bỗng chốc đều ngưng lại.

Không, ngoại trừ tiếng nổ của động cơ máy tính, trong lúc không khí bị ngưng lại càng thêm rõ ràng, khiến cho người ta càng thấp thỏm không yên.

Anh nới lỏng cô ra.

Đứng lên, trong mắt không chút nào che đậy vẻ đau đớn, lần đầu tiên chính thức gọi tên thật của cô: “Hạ Vãn Lộ…Em điên rồi.”

Cô rất muốn giả bộ như không có việc gì đáp lại anh, nói ‘anh Tả đang gọi ai vậy? Anh gọi sai người’…Nhưng mà, cô chỉ há miệng, những lời đó cũng không thể thốt ra, tất cả đều bị mắc lại trong cổ họng giống như một cây kim, đâm mạnh vào cô khiến cổ họng của cô đau đớn, sưng vù, chảy máu…

Anh bước đến gần khung cửa sổ, dùng sức hít thở vài hớp không khí mới mẻ. Anh phải hít bao nhiêu dưỡng khí mới có thể nạp đủ năng lượng? Mới có đủ dũng khí để cho vết thương cũ chưa lành chịu đựng thêm một vết thương mới?

“Hạ Vãn Lộ! Sao lại không phủ nhận nữa hả? Sao lại không phủ nhận nữa hả? Tiếp tục giả bộ đi! Nói em là Hạ Hạ, không phải là Hạ Vãn Lộ!” Anh dùng hết khí lực toàn thân mới đem được sự thống khổ này ép lại, may mắn là mình không bị hộc máu ngay tại chỗ này, cũng cố gắng để cho giọng điệu của mình bình tĩnh hơn một chút. Vào giờ phút này, anh tình nguyện để cô là Hạ Hạ mà không phải là Hạ Vãn Lộ…Lộ Châu Nhi của anh, Lộ Châu Nhi đáng yêu nghịch ngợm, dịu dàng bá đạo của anh làm sao có thể khiến anh bị tổn thương thế này.

Thật ra thì, cứ tiếp tục giả vờ cũng không có ý nghĩa gì nữa rồi. Mặc kệ cô phủ nhận thế nào, anh vẫn nhất quyết nhận định đó là cô, thay vì như vậy, không bằng thoải mái thừa nhận, hoàn toàn xóa bỏ mối liên hệ giữa hai người.

Cô cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, tôi chính là Hạ Vãn Lộ, nhưng nếu vậy thì thế nào? Thời gian 5 năm thật sự có thể thay đổi rất nhiều, Thần An, quá khứ, hãy cứ để nó qua đi, đừng lưu luyến nữa, cũng đừng cố chấp nữa…”

Ánh sáng trong đôi mắt của anh từng chút từng chút vỡ vụn, cuối cùng cũng vỡ tan, trong đôi mắt, chỉ còn lại một mảnh ướt át…Thần An…Anh rốt cuộc cũng nghe được hai chữ này…Năm năm, anh tìm tìm kiếm kiếm, hết cây lại hoa, chỉ vì có thể nghe được có người dùng giọng nói như vậy, ngữ điệu như vậy gọi anh một tiếng “Thần An”.

Trên thế giới này có ngàn vạn cô gái, những cô gái Chiết Giang có giọng điệu vểnh lên không phân biệt được cũng quá nhiều, nhưng mà, không có một người có thể gọi ra được giống như cô.

Hàm súc…

Không phải giọng nói của cô nghe rất cảm động, cũng không phải ngữ điệu của cô rất đặc biệt, chẳng qua là, trên thế giới này chỉ có một mình cô.

Mà nay, anh rốt cuộc được như ý nguyện, chỉ là, khi hai chữ “Thần An” được chính miệng cô gọi ra rõ ràng như vậy, rõ ràng mềm mại, rõ ràng quen thuộc như vậy, sao lại giống như tiếng sấm vang, đánh mạnh vào ngực anh, làm trái tim anh tan nát?

____________

*Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.

Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô thức mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết.

Cái gì gọi là thời gian 5 năm có thể thay đổi rất nhiều? Cái gì gọi là quá khứ cứ để cho nó qua đi? Cái gì gọi là đừng lưu luyến, đừng cố chấp nữa?

Cô gái dã man này chi phối lấy vận mệnh của anh. Năm năm trước, người tuyên bố trò chơi bắt đầu chính là cô, biến mất năm năm, bây giờ tuyên bố trò chơi kết thúc lại cũng là cô. Tại sao đều là cô làm chủ? Chẳng lẽ cô còn không biết, từ trước tới giờ anh vốn là một kẻ cố chấp sao?

Anh liếc nhìn bốn phía, cười lạnh, “Cái loại niềm vui mới gì mới có thể khiến cho người ta quên mất tình cũ? Là loại tùy ý để mặc em ở lại trong cái tổ chim bồ câu này, để mặc em bị thiếu dinh dưỡng, bị thiếu máu cũng không thèm để ý sao? Nếu như vậy, Hạ Vãn Lộ à, ánh mắt của em thật sự kém cỏi!”

Cô mỉm cười, mặc cho nước mắt chảy ngược vào trong, “Em nguyện ý. Không oán không hối hận.”

“Được lắm, không oán không hối hận!” Anh cười đến trào phúng, “Không oán không hối hận rốt cuộc là cảnh giới nào? Để em năm năm trước nói một lần, hiện tại lại nói thêm lần nữa?”

Cô hít vào một hơi, rõ ràng là thời tiết đầu mùa hạ, nhưng không khí chui vào bụng cô lại trở nên lạnh buốt, “Thần An, đừng như oán phụ được không? Đến đây thôi, chúng ta còn có thể để lại cho đối phương một đoạn hồi ức tốt đẹp, tiếp tục nữa, chỉ sợ ngay cả sự tốt đẹp lúc ban đầu cũng không có…”

“Anh tình nguyện không có!” Anh gắt gỏng cắt lời cô. Nếu như là kết quả như vậy, anh tình nguyện chưa từng gặp cô. Không từng yêu, sẽ không đau đớn.

“Thần An!” Đối với sự bốc đồng này của anh, cô thật không có biện pháp.

“Tại sao?”

“Cái gì tại sao?”

“Tại sao rời đi? Tại sao biến mất?”

Huyệt thái dương của cô lại bắt đầu đau, cô day day huyệt, gần như khẩn cầu: “Thần An…Đối mặt với hiện thực thôi…Ở cùng một chỗ với anh em rất mệt mỏi, gia thế của anh như vậy, em rất sợ hãi. Thật sự ! Em chỉ là một cô gái tầm thường ở chuồng bồ câu mặc quần áo vỉa hè, thật không đáng để anh nhớ mãi không quên. Bên cạnh anh còn có rất nhiều cô gái thật sự xứng với anh, có thể cùng anh sánh bước, quên em đi…”

Anh cảm thấy buồn cười. Bây giờ cô lại nói với anh về gia thế? Chẳng lẽ năm năm trước nhà anh ở túp lều tranh? Tất cả đều không phải là lý do.

Anh rối loạn, trong đầu bị rối thành một nùi hỏng bét. Anh luôn luôn tỉnh táo, nhưng mà trong một khoảng thời gian ngắn cũng không có cách nào suy nghĩ mạch lạc. Hay là, cái đoạn tình cảm với một người mù từ năm năm trước thật sự không đáng để cô hoài niệm? Là anh đã quá tự tin? Trong lúc rối loạn, anh lại nhớ tới câu nói của cô “Có lẽ cô ấy có người khác rồi”, anh không nhịn được bật thốt lên: “Cô gái tầm thường ở chuồng bồ câu mặc quần áo vỉa hè? Chẳng lẽ lại xứng với gia thế của Hứa Tiểu Soái?”

Theo như anh mới điều tra được, người đàn ông ở bên cạnh cô gần đây cũng chỉ có Hứa Tiểu Soái. Thậm chí bên ngoài còn có lời đồn đãi, ca sĩ trụ cột của Ám Hương – Hạ Hạ chính là tình nhân được Hứa Tiểu Soái bao nuôi.

Cô trầm mặc không đáp, bất cứ gia đình hiển hách nào cô cũng không muốn trêu chọc. Có lẽ, cô thật sự nên tìm một người đàn ông bình thường để gả đi, như vậy là xong chuyện…Cả đời cô, dù sao cũng có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt, thế là đủ rồi. Trên thế giới này có được mấy người có thể cùng người mình yêu đi đến được cuối cùng?

Sự im lặng của cô càng khiến trái tim của anh bị hỗn loạn, anh vốn dĩ không tin vào mấy lời đồn đãi đó, trong nháy mắt lại cảm thấy mình không thể không tin.

Anh gật đầu, đau đớn cùng tức giận đan xen, “Hứa Tiểu Soái có thể cho em, anh cũng có thể cho được! Hắn không thể cho em, anh cũng có thể cho được! Có phải em cần suy xét lại một chút không?”

“Thần An!” Lời sắp nói ra lại bị cô nuốt vào, cô liếc mắt nhìn qua đồng hồ, chuẩn bị xuống giường.

“Em định đi đâu?”

Cô thở dài: “Tả Tam thiếu, tôi còn phải trực ca đêm đấy!” Nói không lại đành phải trốn đi, mặc kệ thế nào, chỉ cần không giáp mặt anh là được rồi.

“Trực ca đêm!? Tôi giúp cô xin nghỉ rồi. Cô ở nhà an tâm dưỡng bệnh cho tôi.” Bản thân bị bệnh thành như vậy, còn nghĩ đến việc trực ca đêm?

Lại xin nghỉ…

Tả Tam thiếu anh làm như cái bệnh viện này là anh mở ấy…Gần đây xin nghỉ cũng quá nhiều.

Được rồi, dưỡng bệnh! Cô lại nằm xuống, ra vẻ rất mệt mỏi. Anh cứ ở đây đâm chọt như vậy, bảo cô dưỡng bệnh thế nào?

Anh cũng phát hiện ra việc này, giọng nói hơi nhỏ lại: “Em ngủ đi, có chuyện thì gọi anh, anh ở bên ngoài.”

Ai…Sao anh lại không biết khó mà lui vậy?

“Thần An, anh về đi. Anh suy nghĩ một chút, nếu như em thực sự muốn gặp anh như vậy, tại sao người vẫn ở Bắc Kinh mà năm năm lại không hề liên lạc với anh? Thần An, mặc kệ em đi…về sau cũng đừng quay lại nữa.” Cô phải nhắm mắt lại mới có thể thốt ra được những lời này.

Cô…như lưỡi dao sắc bén, tiếp tục đâm thẳng vào tim anh.

Cô thật độc ác biết bao? Cho dù anh chấp nhận bỏ xuống tôn nghiêm của mình, bỏ xuống tất cả, gần như là không còn nguyên tắc không biết xấu hổ quấn chặt lấy cô, nhưng mà, trái tim của cô vẫn sắt đá? Aiz…Tả Thần An anh cả đời kiêu ngạo, cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác cầu anh, không có việc anh đi cầu người khác.

Anh xoay người, rời đi, không quay đầu lại…

Tiếng đóng cửa nặng nề, “phanh” một tiếng giống như đánh thẳng vào ngực cô, nghiền nát trái tim cô.

Kiêu ngạo giống như anh, yêu cô giống như anh, hiện tại chắc đã bị tổn thương đến tột cùng rồi? Như vậy, anh rốt cuộc có thể từ bỏ được cô rồi chứ?

Cô tắt đèn.

Trong đêm tối không còn hơi thở của anh, chỉ có một mảnh tối đen như mực, trong phòng tràn ngập bóng lưng của anh lúc anh cất bước rời đi. Một màn kia, mỗi một khắc, đau đớn, sao có thể chỉ có anh được?

Nước mắt cô cuồn cuộn lăn xuống.

Thần An, Thần An, thật xin lỗi, em biết, không có người nào yêu em hơn anh, cũng không có người nào yêu anh được như em…

Nhưng mà, bởi vì yêu anh cho nên mới không thể cùng anh đi tiếp.

Thật tốt, nhất định sẽ có một cô gái xinh đẹp dịu dàng, mang theo cả mùi hương của hoa nhài tới yêu anh.

Cả một đêm, cô cũng không biết mình đã trải qua thế nào, hình như đã nằm ở trên giường rất lâu, thấm thoắt, trời đã sáng.

Trong mơ hồ, cô nghe thấy tiếng tra chìa khóa mở cửa rồi lại có tiếng đóng cửa, lần này, chắc có lẽ đúng là Hiểu Thần phải không?

Nhưng mà, lúc người kia bước vào, cô lại nhịn không được muốn cười khổ. Cái nhà giống như tổ chim bồ câu này của cô, rốt cuộc đã có bao nhiêu người có chìa khóa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.