Hạ Vãn Lộ là bị Thần An cưỡng ép đưa về Bắc Kinh .
Nếu không phải anh mạnh mẽ đưa cô về, chỉ sợ cô thật sự canh giữ ở nơi chôn cất Hiểu Thần không chịu rời. . . . . .
Nhưng trở về Bắc Kinh, Hạ Vãn Lộ giống như người mất hồn, mỗi ngày đều là
ngồi ngẩn người, cơm đến miệng cô giống như thuốc đắng, khó khăn lắm mới ăn, ngủ lại càng ít lại càng không sâu.
Tả Thần An cực kỳ lo lắng, cũng không dám nói tình trạng của cô cho Chu
Lan, nhưng chuyện của Hạ Hiểu Thần cuối cùng vẫn phải nói cho Chu Lan,
cho nên, vẫn là tự mình gọi điện thoại, nói mọi việc đã xảy ra cho Chu
Lan biết, cuối cùng, cực kỳ áy náy xin lỗi, "Mẹ, con không có chăm sóc
tốt cho Hiểu Thần, là lỗi của con."
Bên kia Chu Lan, thật lâu
không nói gì, anh cũng không dám nói nhiều, nếu như cha mẹ vợ muốn trách mắng anh, anh sẽ không cãi lại, nếu đã gọi cuộc điện thoại này, thì anh đã chuẩn bị tốt tâm lý gánh chịu tất cả trách nhiệm, nhưng, đến cuối
cùng Chu Lan chỉ là nhẹ nhàng nói, "Mẹ đi Quãng Châu nhìn nó một chút,
con nói địa chỉ cho mẹ biết. . . . . ."
Anh biết, Chu Lan hỏi là
nơi chôn cất Hiểu Thần, lòng của Chu Lan, anh hiểu rõ, cho dù con cái
phạm phải lỗi gì, cũng là miếng thịt rơi ra từ trên người cha mẹ, không
thể nói bỏ là có thể bỏ.
Sau khi Chu Lan ghi địa chỉ liền cúp
điện thoại, ngược lại anh, thật lâu cũng không có cách nào bình tĩnh,
Chu Lan không có mắng anh, cũng không có trách anh, trong lòng đối với
anh, rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?
Quay đầu lại, rơi vào tầm mắt
chính là Hạ Vãn Lộ đang ngồi yên tĩnh trong góc, đó là người mà anh
không thể không lo lắng. . . . . .
Nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, vuốt tóc cô, "Ngày mai phải đi làm rồi, nghỉ ngơi thật tốt, được không?"
Cô gật đầu một cái, thật nghe lời mà đi về phòng ngủ.
Anh thở dài, tình trạng của cô như vậy mà cứ đi làm thật làm cho anh lo
lắng, nhưng là, anh nghĩ, nếu như không cho cô tìm một chút chuyện gì đó làm, cô sẽ càng suy nghĩ lung tung, còn không bằng để cho cô đi làm. . . . . .
Lần này đi làm, kết quả đánh giá chức vụ chính thức đã có, cũng đã ra thông báo, việc này vốn là một chuyện vui mừng, nhưng Hạ Vãn Lộ chỉ thản nhiên, đối với những người nói chúc mừng cô, cô cũng chỉ là lạnh nhạt mà cười cười, vì vậy, gặp phải không ít
chỉ trích, sau lưng cũng có người nói cô thanh cao, hơn nữa lần này
không có Julie trong danh sách đánh giá, vì thế người ta càng hăng say
bàn tán.
Thần An thấy cô như vậy, không khỏi nhớ tới sự kiện hôm
đó trong phòng làm việc của viện trưởng, cô một người đối mặt cả tổ đánh giá, không chút hoang mang, không kiêu ngạo, không tự ti gọi điện thoại cho anh, hỏi anh, có người nói em là tình nhân của anh, phải làm thế
nào. Khi đó anh, cho là Heo Con của anh đang dần dần quay về, không nghĩ tới, tất cả cố gắng, cuối cùng lại tan thành mây khói, hơn nữa, tình
trạng của cô so với trước kia càng ngày càng kém. . . . . .
Ngày
hôm đó, phòng bệnh có một bệnh nhân mới nhập viện, xem ra lai lịch không nhỏ, giống như là con ông cháu cha, viêm phổi, mỗi tháng đều phải tiêm
thuốc.
Mà cô luôn luôn nổi tiếng là người tiêm thuốc chuẩn xác
nhất khoa, cho nên, y tá trưởng không chút do dự liền an bài cho cô,
việc này, có thể giống như đang cầm một chén dầu sôi, không có kinh
nghiệm thật tốt, y tá trưởng thật đúng là không dám tùy tiện sắp xếp.
Mà cô đối với kỹ thuật của mình trước nay vẫn luôn tự tin, lúc trước cô cố gắng luyện tập, chỉ là mong mọi người không xem thường mình, hiện tại
sẽ không có vấn đề đi, nhưng, khi cô đụng vào đứa bé thế nhưng một chút
cảm giác cũng không tìm được. . . . . .
Thật ra thì, làm y tá
tiêm thuốc cho trẻ con đều dựa vào cảm giác của tay, dfienddanlieqiudoon chứ không phải nhìn bằng mắt. Mạch máu của trẻ con vốn nhỏ, bình thường cũng rất khó tìm được ven, hơn nữa đứa bé vừa khóc, thần kinh của y tá
liền căng thẳng, càng thêm không thấy rõ, bình thường cô đều dựa vào cảm giác mà tìm ra. . . . . .
Mà hôm nay, cô vuốt làn da của đưa bé, trong lòng là trống rỗng, nếu như tiêm mũi thuốc này, đứa trẻ nhất định sẽ phát ra tiếng khóc lớn, đau lòng hơn là vẫn không lấy được máu. . . . . .
Trong lòng cô còn loạn hơn, trên lưng cũng xuất hiện một
tầng mồ hôi, vội vàng lui ra ngoài, đổi kim tiêm tiêm lại một lần nữa. . . . . .
Liên tục ba lần đều thất bại, ánh mắt y tá trưởng nhìn
cô cũng kỳ quái, mẹ của đứa bé, xem ra là một phu nhân có giàu có, đẩy
cô, liền bộc phát tính khí, "Cô xem con trai tôi là củ cải sao? Mặc cô
muốn làm gì thì làm sao? Cô rốt cuộc có tiêm được không vậy? Không được
thì cút ngay ra ngoài! Đừng lấy con tôi làm vật thí nghiệm!"
Cô
chưa từng gặp qua tình huống như thế, đối mặt chỉ trích của mẹ đứa bé,
liên tục nói xin lỗi, tâm của người làm mẹ, cô hiểu, kim tiêm này đâm
xuống, chích đều là trên da, mặc dù đâm vào người đứa bé, nhưng lại làm
đau lòng mẹ, cô có thể nào không hiểu?
"Để tôi đi, Hạ Hạ, cô đi
đổi thuốc cho giường 20 đi!" Julie nhận lấy kim tiêm trong tay cô, cười
hướng mẹ đứa bé nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, có thể do cô ấy mệt mỏi, để
tôi thử một chút!"
Hạ Vãn Lộ nhìn Julie đâm kim tiêm xuống, máu
nhanh chóng lấy ra ngoài, trong lòng rất khó chịu, chính cô rốt cuộc là
bị làm sao, càng ngày càng vô dụng rồi. . . . . .
Mẹ của đứa bé
rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đối với Julie luôn miệng nói cảm ơn, hơn nữa còn không buông tha cô, đối với cô trừng mắt lạnh giọng nói, "Nếu không làm được, về nhà luyện tập cho tốt rồi trở lại! Thật không hiểu, tại
sao bệnh viện có thể dùng những y tá kém cỏi như vậy!"
Trong lòng cô lành lạnh, nhanh chóng trở lại phòng thuốc, thuốc giường 20 đã chuẩn bị tốt, cô xem xét lại một lần nữa, không có gì sai biệt, liền cầm
thuốc hướng phòng bệnh đi tới.
Theo thói quen, cô còn cố ý hỏi họ tên bệnh nhân, xác nhận mình không có lầm, mới chuẩn bị cầm thuốc tới.
Mới vừa chuẩn bị tiêm thuốc vào bình truyền, cửa liền truyền đến tiếng Julie hô to, "Hạ Hạ! Chờ một chút!"
Cô ngơ ngẩn, ngừng động tác lại.
Julie vội vội vàng vàng vọt vào, đoạt lấy thuốc trong tay cô, "Hạ Hạ, cô xem
cho rõ! Đây không phải là thuốc của giường 20! Tôi mỗi ngày đều đổi
thuốc cho giường 20, tôi rất rõ ràng! Cô rốt cuộc là làm sao thế? Ngay
cả nhãn thuốc cũng lấy nhầm? !"
Cô rõ ràng ở phòng thuốc lấy đúng rồi, làm sao nhầm được? Cô đột nhiên nhớ tới, lúc ở phòng thuốc, cô có
đụng trúng Tiểu Văn, đồ trong tay hai người đều rơi trên mặt đất, mà
Tiểu Văn còn luôn miệng nói xin lỗi còn giúp cô nhặt lên. . . . . .
"Không phải lỗi của tôi. . . . . ." Cô giải thích.
Người nhà bệnh nhân lại tức giận, "Còn không phải là lỗi của cô? Nếu như
không phải Tiểu Chu phát hiện, con tôi có thể đã bị cô ta hại chết rồi!
Bệnh viện các người nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý! Loại y tá này, bệnh viện các người cũng dám dùng! Mới vừa rồi ở sát vách tiêm
thuốc, lại xem đứa bé như củ cải mà tập luyện tiêm thuốc!"
Hạ Vãn Lộ liếc nhìn người này một cái, người này mới vừa rồi khi cô tiêm cho
đứa bé sát vách, đã từng tới tại cửa ra vào xem náo nhiệt. . . . . .
Y tá trưởng không nhìn nổi nữa, kéo Hạ Vãn Lộ qua một bên, "Thôi, cô trước tiên trở về phòng làm việc đi!"
"Tại sao có thể cho cô ta đi như vậy được chứ? Tại sao chuyện lấy nhầm thuốc cho người bệnh lại có thể giải quyết như vậy? Nếu mới vừa rồi không
phát hiện, vậy con tôi không phải đi đời nhà ma rồi sao? Bệnh viện các
người giết người bừa bãi như vậy sao! Tôi muốn tìm lãnh đạo của các
người! Tôi muốn yêu cầu bồi thường tinh thần!" Người nhà bệnh nhân nhất
thời náo loạn ầm ĩ không thôi.
Hôm nay ở bệnh viện, người bệnh
chỉ sợ bắt bớ không được lỗi của bệnh viện, một khi nắm được tuyệt đối
sẽ không dễ dàng buông tay, bệnh viện cũng như đang đi trên băng mỏng
bất cứ lúc nào cũng có thể chìm. . . . .
"Cái này. . . . . .
Không phải đã kịp thời phát hiện rồi sao? Cuối cùng không phải cũng có
chuyện gì sao, vẫn là, hiện tại quan trọng là phải truyền tốt thuốc cho
đứa bé, cô xem, đều đã vỡ ven rồi!" Y tá trưởng dàn xếp, phân phó Hạ Vãn Lộ, "Hạ Hạ, cô lại đi đổi chai khác đi."
"Lại là cô ta sao? Nếu cô phạm sai lầm nữa thì sao?" Người nhà bệnh nhân lại la lối.
"Để tôi đi cho!" Julie lại nói, ra đến cửa phòng bệnh thì cho Hạ Vãn Lộ một nụ cười đắc ý.
Trong lòng Hạ Vãn Lộ nhất thời sáng tỏ mọi chuyện. . . . . .
Chỉ là, người nhà bệnh nhân lại giữ Hạ Vãn Lộ không thả, bệnh viện nhất
định phải cho họ một cái công đạo, hơn nữa mãnh liệt yêu cầu đòi bồi
thường tinh thần, y tá trưởng chỉ cảm thấy vô lực, không thể làm gì khác hơn là đối với Hạ Vãn Lộ nói, "Đi gặp viện trưởng Kỷ thôi. . . . . ."
Thật ra thì, vậy cũng là cho Hạ Vãn Lộ một cơ hội rồi, trong bệnh viện ai
cũng biết cô cùng viện trưởng Kỷ có quan hệ không bình thường, đến chỗ
viện trưởng Kỷ, nói không chừng có thể đứng trên vị trí của Hạ Vãn Lộ mà nói chuyện.
Vì vậy, đoàn người lại ở phòng làm việc của Kỷ Tử
Ngang náo loạn hồi lâu, Kỷ Tử Ngang phải hao phí miệng lưỡi một phen,
đáp ứng sẽ nghiêm túc điều tra, nếu như quả thật là trách nhiệm của y tá bệnh viện, nhất định nghiêm trị không tha, mới đưa người nhà bệnh nhân
yên tĩnh rời đi phòng làm việc.
Đợi tất cả mọi người đã rời đi,
Hạ Vãn Lộ mới giải thích, "Thuốc không phải là do tôi lấy sai, lúc lấy
thuốc, tôi có kiểm tra qua, không có sai, Tiểu Văn ở cửa phòng thuốc
đụng tôi, cô ta nhặt thuốc cho tôi. Julie nhất định là cùng Tiểu Văn cố ý thông đồng với nhau, lập tức liền chạy tới giường 20 tôi đang đứng, họ
rốt cuộc vẫn là sợ xảy ra chuyện không may, lúc tôi còn chưa đổi kịp
thời chạy tới gọi lại tôi, đây là một âm mưu, có tin hay không là tùy
anh, hơn nữa, tôi làm y tá lâu như vậy, thật sự chính là lần đầu tiên
thấy giữa y tá xảy ra những chuyện như vậy, mạng người rất quan trọng. . . . . ."
Kỷ Tử Ngang nghe cô nói, cũng không có đưa ra kết luận
gì, chỉ nghe cô lại tiếp tục nói, "Mặc dù chuyện này là có âm mưu, nhưng tôi vẫn có trách nhiệm, lúc đổi thuốc chỉ hỏi họ tên, nhìn không ra
thuốc đã bị đổi, là tôi không làm hết chức trách. . . . . . Còn nữa, hôm nay tôi tiêm cho một đứa bé, thế nhưng tiêm nhiều lần cũng không tiêm
trúng, viện trưởng Kỷ, tôi nghĩ tôi đã không thích hợp làm một y tá rồi, ít nhất không phải một y tá tốt, tôi. . . . . . Từ chức. . . . . ."
Kỷ Tử Ngang lắng nghe, hoàn toàn không nghĩ tới câu nói cuối cùng của cô
là muốn từ chức, nghĩ tới có lẽ Hạ Vãn Lộ trước nay vẫn luôn làm tót
công việc, không chịu nổi kích thích như vậy, nhất thời hành động theo
cảm tình, vì vậy khuyên nói, "Hạ Hạ, chuyện này tôi cam kết sẽ nghiêm
túc điều tra, kết quả điều tra sẽ công bố ra ngoài, nếu quả thật như lời cô nói, tự nhiên sẽ trả lại trong sạch cho cô, nhưng cô vào lúc này từ
chức, ngược lại có vẻ cô thật sự không có sai, nhưng người khác sẽ nói
cô nhận lỗi từ chức, cho nên, không nên vọng động, về phần tiêm kim
không trúng, là hiện tượng bình thường, y tá người nào chưa từng gặp
tình huống như vậy? Không nên quá để ở trong lòng."