Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm

Chương 140: Chương 140: Yêu là duy nhất






Rời khỏi phạm vi tầm mắt của mẹ, thì không cần thiết phải diễn trò nữa.

Thân thể cô cứng ngắt, mặc anh ôm, không có phản ứng, càng không có nụ cười xinh đẹp trong kỳ vọng của anh.

Anh dường như đã hiểu ra điều gì, trái tim anh như từ trên mây ngã xuống đáy vực, ngã đau đớn. . . . . .

A. . . . . . Coi như là biểu hiện giả dối, đó cũng là cô. . . . . . Chỉ cần là cô, ở nơi mà anh có thể thấy được sờ được, là đủ rồi. . . . . .

Đầu của anh đặt trên lưng cô, vòng quanh eo cô, nhắm mắt lại.

Thân thể cô cứng ngắt, nhưng vẫn mềm mại và ấm áp như cũ. Hơi thở của cô, nhiệt độ của cô, làm cho anh cảm thấy an tâm. Anh lầm bầm gọi tên cô, "Heo nhỏ. . . . . . Heo nhỏ. . . . . ."

Khát vọng đối với cô như đốm lửa nhỏ, từng chút từng chút tăng lên trong quá trình vây quanh cô, từng chút từng chút cháy rực lên . . . . .

Môi của anh từ từ dời lên trên, rơi vào sau gáy cô, nóng bỏng thiêu đốt da thịt như sứ của cô, trằn trọc, si mê, in dấu xuống một cái lại một cái.

Vốn chỉ là lướt qua, hô hấp đang hút lại dần dần dồn dập lên, nhiệt độ môi cũng càng ngày càng nóng. . . . . .

"Heo nhỏ. . . . . ." Anh có chút khó nhịn, quay người cô lại, đối diện mình, môi ở trên cổ cô từ từ thăm dò, chi chít chằng chịt, từng chút từng chút dao động, cuối cùng, phủ lên môi cô.

Vừa chạm lên cái mềm mại ngọt ngào đó, liền làm cho anh không nhịn được khẽ hừ một tiếng, cánh tay thu lại càng ngày càng gấp. . . . . .

Anh bế cô dời lên trên hai chân mình, bàn tay nóng rực vuốt ve dọc theo đường cong uyển chuyển của cô, trong lòng bàn tay dần dần ướt mồ hôi, cuối cùng không thể nhịn được, thăm dò vào bên trong áo cô, vuốt ve làn da bóng loáng. Xúc cảm mềm mại tinh tế ấm áp này đốt cháy khát vọng của anh tới cực điểm, không chút do dự cởi nội y của cô ra, sau đó, nắm chắc. . . . . .

Lưỡi, cũng cạy mở môi cô ra, khẽ chạm vào đầu lưỡi nhọn của cô, cùng dây dưa. . . . . .

Từ đầu đến cuối, cô đều không có phản kháng, nhưng, cũng không có đáp lại, thân thể cứng ngắc, không có bởi vì lửa nóng của anh mà đốt lên nhiệt độ.

Anh hôn như đói khát, cắn nuốt, hận không thể nuốt cô vào bụng, tay cũng nặng nhẹ hấp dẫn xoa lên nơi đẫy đà của cô. Vẻ đẹp của cô, làm cho anh trầm mê, khiến cho anh luân hãm, vội vàng mong đợi có thể cùng cô dung hòa với nhau, cho dù hóa thân thành nước cũng nguyện ý, chỉ là, từ đầu tới cuối cô luôn thẩn thờ, như một người gỗ cứng ngắc, mặc anh trêu chọc.

Anh không tin, không tin không khơi dậy được sự nhiệt tình của cô, càng thêm ra sức đùa bỡn cô, vậy mà, nghênh đón anh không phải là sự đáp lại như lửa của cô, mà là ánh mắt quật cường của cô, và thân thể cứng ngắc như cũ. . . . . .

Nhiệt tình như núi lửa bị dập tắt trong nháy mắt, anh dừng động tác, ôm cô vào trong ngực, ôm rất chật rất chật, sau đó, cài lại nút áo lót cho cô, để cô tự do, không hỏi cô tại sao muốn như vậy, cũng không nhiều lời nửa câu.

Cô ngồi thẳng gần cửa sổ, đưa lưng về phía anh, sợi tóc hơi xốc xếch.

Sự trầm mặc của anh thật ra khiến cho cô có chút không tự nhiên, cô lạnh lùng như vậy, anh cũng không có ý kiến khác?

Lông mi khẽ run rủ xuống, ôm ấp một đường hi vọng cuối cùng, hi vọng anh có thể bỏ qua cô, bỏ qua đoạn nghiệt duyên không nên có này, nhỏ giọng hỏi, "Tôi như vậy, anh cũng muốn sao?" Một tượng gỗ không biết cười, không biết nói chuyện, không biết xu nịnh, anh cũng muốn sao? Vẫn không chịu buông tha cho cô sao?

Gió đêm phất qua, không biết thổi hoa gì rơi xuống, cánh hoa phất phới ngoài cửa sổ, bay vào dòng nước.

Tim của anh, bởi vì những lời này của cô mà nứt ra, như đóa hoa rụng này, phiêu tán ở trong gió, đau đớn, dày đặc thành sông.

Nhưng, lại dịu dàng dùng đầu ngón tay chải tóc cho cô, dịu dàng như mơ, "Nguyện vọng cả đời của anh, chính là giống như bây giờ, em ngồi bên cửa sổ gỗ, ngoài cửa sổ hoa rơi nước chảy, bên trong cửa sổ bàn trang điểm gương đồng, còn anh, nhìn em qua gương trang điểm. Cho dù em như thế nào, đều là heo con của anh, lạnh như băng cũng được, lạnh nhạt cũng tốt, đều không sao cả, anh có thời gian cả đời, sẽ khơi lên sự nhiệt tình của trái tim em, của thân thể em, nếu như kiếp này không đủ, thì kiếp sau. Heo nhỏ, anh từng nói, anh yêu em thành si thành bệnh, mà bệnh này, chỉ có em mới có thể trị. Heo nhỏ, con người mắc bệnh này của anh, không đủ hoàn mỹ, anh sẽ dùng thời gian cả đời đi bổ sung cho hoàn hảo, dùng thời gian cả đời đi chứng minh, tình yêu anh đối với em, là duy nhất."

Thân thể Hạ Vãn Lộ khẽ run, "Ngoài cửa sổ hoa rơi nước chảy, bên trong cửa sổ bàn trang điểm gương đồng, còn anh, nhìn em qua gương trang điểm . . . . ." Đây là ý cảnh như thơ như họa như thế nào, Tả Thần An, không cần đối với em như vậy, không cần. . . . . .

Cô nuốt những lời nghẹn ngào xuống cổ họng, giọng cứng rắn nói, "Tôi mệt rồi, muốn ngủ, anh đi ra ngoài đi."

"Được!" Anh rất sảng khoái, xoa xoa tóc cô, khẽ hôn môi cô, "Ngủ ngon, mộng đẹp, sáng mai gọi em dậy."

Ngày mai. . . . . . Ngày mai. . . . . .

Cô nhìn hình ảnh anh rời đi qua cửa sổ mà nước mắt đầy mặt. . . . . .

——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— ————

Bắc Kinh, tôi lại trở về rồi.

Cô ngồi trong nhà ở Vân Hồ, mắt lạnh nhìn anh ngồi trên xe lăn thu thập hành lý của bọn họ.

Trên mặt anh từ đầu đến cuối là ý cười ấm áp. Tam thiếu gia nhà họ Tả là anh, khi nào làm qua những chuyện này? Thế nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng làm.

Đợi tất cả dọn dẹp thỏa đáng, đã qua ba tiếng đồng hồ sau. Quần áo anh bị mồ hôi thấm ướt, cũng không quấy rầy cô ngẩn người, tự mình vào phòng tắm, không biết anh tắm rửa thế nào, thay một bộ quần áo sạch sẽ ra ngoài, một thân đều là sữa tắm hương hoa nhài.

Xe lăn của anh chuyển tới bên người cô, nhẹ nhàng nói rõ với cô, "Nếu như Thư Khai chỉ một mình tới Bắc Kinh, vậy ở cùng một chỗ với chúng ta thì không thành vấn đề, nhưng mà năm người, cũng không tiện lắm, cho nên, anh để cho bọn họ tạm thời ở khách sạn, mấy ngày nữa anh sẽ sắp xếp phòng ở cho bọn họ; Sa Lâm bị anh giày vò lâu như vậy, rất mệt mỏi, cho nên anh để cho cậu ấy đi về nghỉ trước mấy ngày, bữa ăn tối nay chúng ta phải tận tình chiêu đãi khách, hai chúng ta đi ra ngoài mời bọn Thư Khai ăn cơm; còn có. . . . . ."

Anh dừng một chút, tự giễu mà cười, "Chuyện này có thể sẽ làm em khá vui mừng, bắt đầu ngày mai, anh sẽ về công ty làm việc, em sẽ không phải cả ngày thấy anh rồi, nhưng là, anh lại một khắc cũng không muốn rời xa em, làm thế nào đây? Đến công ty anh làm việc?"

Anh nói một tràng, chỉ câu này, làm cho cô có phản ứng, trừng mắt nhìn, giọng nói lại lạnh lùng như cũ, "Anh đây là sắp xếp xong rồi, sau đó thông báo cho tôi biết sao?"

"Không, là thương lượng với em."

"Vậy tôi không đi, có thể không?"

"Có thể! Em muốn như thế nào cũng được!"

Thật muốn thế nào cũng có thể sao? Cô cười khổ, điều kiện tiên quyết là phải ở dưới mắt anh chứ? Chỉ cần ở dưới mắt anh, cô làm cái gì cũng được. . . . . .

"Anh cũng là sợ em nhàm chán, thật ra thì không cần em đi ra ngoài làm việc, như vậy đi, em nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước, sau đó muốn học chút gì đó, hay muốn làm việc, đều tùy hứng thú của em, hoặc là, dứt khoát ở trong nhà học làm Tả phu nhân đi!" Anh nhẹ nhàng bóp gương mặt của cô, chính mình thoải mái vui vẻ, không quan tâm cô có thái độ như thế nào.

Đêm đó, mời Thư Khai ăn cơm, sau đó đi K hát, ầm ĩ đến rất khuya mới về nhà.

Cô ngay cả tắm cũng không, ngã đầu đi ngủ, hơn nữa khóa cửa phòng ngủ lại, cũng không quan tâm anh hành động có tiện hay không có cần sự chăm sóc của cô hay không, hoặc là anh sẽ ngủ ở đâu, cô đã không phải là bảo mẫu nhỏ của anh rồi, không phải sao?

Trong chăn có mùi vị của anh. . . . . .

Cô ngửi ngửi, rất nhanh liền ngủ say, hơn nữa, giấc ngủ rất an ổn, ngủ an bình hơn so với đêm nằm nghe mưa trong nhà ở Ô Trấn.

Cô nằm mơ, trong mơ ngửi thấy mùi hoa. . . . . .

Một giấc này, cô vẫn ngủ thẳng tới tự nhiên tỉnh, không có bất kỳ người nào ầm ĩ cô, khi tỉnh lại đồng hồ treo tường chỉ vào mười một giờ rưỡi.

Ra khỏi phòng ngủ, chỉ có bữa ăn sáng phong phú trên bàn ăn, và dì bảo mẫu bận rộn ở trong phòng bếp.

Cô nhớ ra rồi, anh là tới công ty rồi.

Cũng tốt, theo như lời anh nói, không cần cả ngày đối mặt với anh, áp lực cũng không còn lớn như vậy rồi.

Cô thở phào một cái, vào phòng bếp giúp dì một tay.

Tả Thần An hôm nay tâm tình không tệ, sáng sớm cùng tài xế A Vĩ đi đến công ty, nghỉ phép lâu như vậy, công việc của công ty gác lại đủ nhiều rồi.

Không có ai biết hôm nay tổng giám đốc sẽ trở về đi làm, nhưng trong công ty vẫn là bộ dạng ngay ngắn trật tự, anh rất vui vẻ và yên tâm.

Ra khỏi thang máy, A Vĩ đẩy anh đến phòng làm việc, nhưng, thời điểm đi qua khu thư ký, kết quả thư ký lại xúm lại bàn luận xôn xao:

"Tổng giám đốc lâu như vậy cũng không đến làm việc rồi, không biết đã khỏe lại chưa?"

"Vấn đề này, tôi nghĩ phải hỏi Hạ Hiểu Thần rồi."

"Vậy sao? Mấy người nói, Kiều Á sắp kết hôn, Hạ Hiểu Thần thật vinh dự trở thành tân sủng?"

"Haizz! Trong công ty này cũng truyền ra rồi, đã không phải là bí mật của bí mật rồi! Tổng giám đốc đều mua nhà cho Hạ Hiểu Thần, kim ốc tàng kiều rồi!"

"Chính là như vậy! Khó nói Kiều Á không phải bởi vì thất sủng mới oán hận gả cho người khác hay sao? Xem ra, Hạ Hiểu Thần này còn có thực lực hơn Kiều Á!"

"Mọi người cũng nói như vậy! Thời đại giang sơn đều có mỹ nhân xuất hiện, thời đại người mới thay người cũ!"

Tả Thần An nghe vào tai trong, mặt ngoài vẫn bình tĩnh như nước, trong mắt lại cơ hồ lóe lên ánh sang màu xanh. A Vĩ lúng túng nghe, vội vàng ho khan hai tiếng.

Mấy vị thư ký nghe được âm thanh quay đầu lại, tất cả đều sợ choáng váng.

"Làm việc!" Tả Thần An giống như cái gì cũng không nghe được, trực tiếp bảo A Vĩ đẩy anh vào phòng làm việc.

Ngồi trầm lặng trong phòng làm việc một lát, gọi điện thoại, "Bảo Hạ Hiểu Thần lập tức đến phòng làm việc của tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.