Hàn Phong nói: "Chuyện ngươi không
ngờ tới còn nhiều lắm. Từ sau khi hoài nghi ngươi, ta đối với cả vụ án lại có
hoài nghi mới, bởi vì bản thân ngươi chưa trực tiếp ra mặt trở thành ủy viên
quản trị của ngân hàng Hằng Phúc, cho nên chuyển đổi quyền cổ phần xem ra chỉ
là một loại đòi hỏi của ngươi, muốn thay đổi toàn bộ chúng nó hiện giờ hơn nữa
an toàn tiêu thụ, chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng như thế, ngươi cũng không
biết ngày đó khi nào sẽ đến. Nhưng kế hoạch giết người của ngươi lại một khắc
cũng chưa từng ngừng nghỉ, vậy mục đích thực sự của ngươi là gì chứ? Cả vụ án
dùng thời gian 3 năm, ngươi lợi dụng bảy tông tội giết người, bảy người kia tất
cả đều là mười cổ đông lớn của ngân hàng Hằng Phúc, hơn nữa đều là ủy viên quản
trị của ngân hàng Hằng Phúc, đảm nhiệm công tác quan trọng. Trang Khánh Long,
tham ăn; Tra Hiếu Lễ, lười biếng; Khải Khai Hoa, nóng nảy; Lâm Chính, tham lam;
Tôn Hướng Hiền, ngạo mạn; Trần Thiên Thọ, dâm dục; Giang Vĩnh Đào, ghen ghét,
đây mới là bảy tông tội đầy đủ, đúng không?"
Lương Tiểu Đồng nói: "Không sai, xem
ra học trưởng đã nhận thấy được gì đó rồi."
Hàn Phong nói: "Vậy phải cảm tạ Tần
Di, bởi vì cô ta từng cười nhạo ta, nói ta không hiểu cổ phiếu, vì vậy ta không
thể không bỏ ra một ngày, đặc biệt nghiên cứu thị trường cổ phiếu Trung Quốc và
cơ cấu ủy viên quản trị của ngân hàng Hằng Phúc. Bắt đầu từ ba năm trước, cứ
mỗi ba tháng, cổ phiếu giao dịch trên thị trường liền có một lần hành động thu
mua rất kín đáo, thu mua cổ phiếu ngân hàng Hằng Phúc, rồi sau đó, ủy viên quản
trị của công ty bắt đầu bị giết hại, cổ phiếu trong tay bọn họ chia đều đến tay
các cổ đông lớn, hơn nữa uy hiếp trá hình và chuyển nhượng phi pháp, các ngươi
chính là lợi dụng việc này để Giang Vĩnh Đào lên ngồi vị trí chủ tịch đúng
không? Mà đây chỉ là bước thứ nhất các ngươi bắt đầu, tiếp theo, ủy viên quản
trị khác cũng bị người của ngươi thay thế, Giang Vĩnh Đào bắt đầu ở Malaysia
khảo sát hạng mục, xây dựng thành phố công nghiệp mới? Không, đây chẳng qua là
ngụy trang của các ngươi, ngươi thay thế các ủy viên quản trị khác, mục đích
này chính là ở hội nghị ủy viên quản trị, dựa vào bỏ phiếu vượt quá hai phần ba
thông qua hạng mục nghị quyết xây dựng nọ đúng không? Cho nên, ngươi phải đổi
ít nhất bảy ủy viên quản trị, bởi vì đó là hạng mục lớn hàng đầu vận dụng kim
ngạch chiếm tổng số 10% tiền dự trữ của ngân hàng Hằng Phúc, khoản riêng mục
riêng gì đó, đều là lấy cớ, mục đích thật sự của ngươi, chính là đem số tiền
nọ, chuyển vào tài khoản cá nhân của ngươi, ta nói đúng chứ? Mức chuẩn xác này
là, 2763 triệu 9834 vạn lẻ 675 đồng ba xu 2, cũng chỉ có mức như vậy mới có thể
thỏa mãn lòng ham muốn của ngươi nhỉ? So với việc lợi dụng khống chế 51% cổ
phần, nắm trong tay cả một ngân hàng càng lời hơn ấy chứ."
Lương Tiểu Đồng không cầm lòng nổi vỗ tay
nói: "Học trưởng đúng là học trưởng, kế hoạch tôi khổ cực tổ chức ba năm,
học trưởng chưa tới ba tuần đã hoàn toàn phá giải. Không sai, vì hạng mục kia, tôi
đã trù tính ba năm."
Hàn Phong lạnh lùng nói: "Lấy một số
tiền lớn như vậy, chuẩn bị làm gì chứ?"
Lương Tiểu Đồng mỉm cười nói: "Tôi đã
chiêu mộ hơn hai ngàn người, ở thành phố H gây ra rắc rối, bị chộp hết 348
người, bọn chúng đều là loại sản phẩm bán đào thải, vốn chuẩn bị vứt bỏ rồi.
Tôi có gần ngàn tấn vũ khí hạng nhẹ, tất cả đều là súng ống, tuyệt đối không
bao gồm vũ khí hạng nặng loại bọc thép. Những người đó cùng vũ khí, đều đang ở
một quốc gia nhỏ nào đó của châu Á. Ăn ngay nói thật, tôi dự tính thành lập đế
quốc của riêng mình, tôi không chỉ có người, vũ khí và tiền bạc cần thiết, tôi
còn cần một số vốn khởi động. Trên thị trường quốc tế ngày nay, tỉ giá hối
đoái (Là giá của đồng tiền một nước được tính bằng đồng tiền của một nước
khác) nhân dân tệ của Trung Quốc ổn định, trên thị trường tài chính quốc
tế địa vị đang từng bước tăng lên, mà thị trường cổ phiếu của nó cùng các loại
xí nghiệp kinh doanh cá thể mới xuất hiện, lại cực kỳ non nớt, có rất nhiều lỗ
hổng. Do đó, tôi nhìn trúng tiền tệ Trung Quốc, cũng ở thời điểm thích hợp dùng
phương thức thích hợp tiến vào thị trường Trung Quốc. Bởi vì chỉ tạo nên sóng
gió tài chính, quá nhạt nhẽo, quá nhàm chán. Do đó, khi tôi gây ra vụ án mạng
đầu tiên, cũng chính là lúc giết Trang Khánh Long, liền để lại chứng cứ phạm
tội rõ ràng, hy vọng có ai đó có thể chơi đùa với tôi. Nhưng mà, tên cảnh sát
Giang Hạo ngu dốt kia, cũng không thể lĩnh hội được ý của tôi, còn tưởng rằng
có người để lộ tiếng gió, đem tờ giấy tôi viết tham ăn giấu đi. Về sau tôi lại không
ngừng trù tính giết người, cũng không ngừng để lại thông tin, nhưng vẫn không
có vụ án nào có thể khiến cho cảnh sát hoài nghi cao độ, cho dù hoài nghi, cũng
chỉ dừng lại ở mặt ngoài."
Lương Tiểu Đồng vẻ mặt buồn bã nói:
"Tôi rất thất vọng, trò chơi thú vị thế, vậy mà không ai có thể tham gia
vào. Khi tôi đang chuẩn bị giết Lâm Chính ở thành phố H, mỗi một nhân viên của
hệ thống cảnh sát chúng tôi đều phải tìm hiểu nắm rõ, nghe nói thành phố H có
một phòng điều tra hình sự, độc lập với hệ thống cảnh sát bên ngoài, lại còn
lợi hại hơn so với cục cảnh sát một chút, do đó chúng tôi đặt trọng điểm tra
xét lai lịch của bọn họ. Khi điều tra một người tên là Lãnh Kính Hàn, trong lúc
vô tình ta phát hiện, học trưởng Hàn Phong cũng đang ẩn thân ở thành phố H. Lúc
ấy tôi thật sự quá hưng phấn, không ngờ tới người trong truyền thuyết kia sẽ
xuất hiện trước mặt tôi. Tôi vẫn tưởng rằng, học trưởng Hàn Phong sau khi rời
khỏi trường học, đã sớm khuấy trộn thế giới này đến long trời lở đất rồi, nhưng
vẫn chưa từng nghe được có chuyện gì lớn phát sinh. Mấy năm trước, sự kiện 11/9
bộc phát, tôi liền tưởng là kiệt tác của học trưởng Hàn Phong, chẳng ngờ không
phải, về sau, Chhnya xung đột vũ trang, tôi lại cho rằng là học trưởng Hàn
Phong đứng phía sau bày ra, kết quả cũng không phải, tôi thậm chí còn hoài nghi
sóng thần ở Indonesia năm ngoái là học trưởng Hàn Phong gây ra, nhưng cũng
không phải. Tôi vẫn rất hoang mang, kẻ phá hoại xuất sắc nhất của trường chúng
ta, tới thế giới này, sao một chút tin tức cũng không có chứ? Có đôi khi tôi
nghĩ, có phải thủ đoạn của học trưởng quá bí ẩn, thế nên không ai có thể nhìn
thấu hay không. Mà khi tôi ở thành phố H nhìn thấy bộ dáng của học trưởng, tôi
quả thực không thể tin được, đó vậy mà là học trưởng sao, đó chính là người tới
từ địa ngục trong truyền thuyết sao? Nhìn từ xa không đủ, tôi muốn nhìn học
trưởng gần hơn, do đó, tôi không chút do dự mời học trưởng gia nhập trò chơi
lần này."
Lương Tiểu Đồng nói xong một hơi dài,
khen: "Theo thái độ của học trưởng đối với trò chơi này càng ngày càng
nghiêm túc, tôi cũng dần dần cảm thấy áp lực, tốc độ phản ứng của học trưởng
quá nhanh, mưu kế tôi trù tính theo không kịp lối suy nghĩ của học trưởng. Rốt
cuộc đã bị học trưởng phát hiện tất cả bí mật, còn bị học trưởng phát hiện thân
phận của tôi. Học trưởng quả nhiên là học sinh tài giỏi trong trường, gia nhập
với chúng tôi đi, học trưởng, tôi sẽ khiến anh trở thành nhân vật phong vân
thiên hạ. Nếu có học trưởng làm quân sư cho tôi, chúng ta thành lập đế quốc,
thay đổi bờ cõi của thế giới hiện tại, không, nếu có học trưởng, chúng ta chinh
phục thế giới cũng không thành vấn đề đâu."
"Hừ hừ..." Hàn Phong khinh miệt
cười nói: "Xem ra ngươi còn chưa hiểu rồi, mục đích ta tới tìm ngươi
ấy?" Ánh mắt của anh lạnh hẳn đi, nói: "Tiền tài, những thứ đó với ta
mà nói, căn bản không có nghĩa lý gì. Sự hiểu biết của ngươi đối với ta, chỉ
dừng lại ở giai đoạn nghe đồn kia, ngươi căn bản không biết, thứ ta muốn là gì.
Ta là một kẻ mang danh báo thù mà tồn tại trên đời này, ta tìm thứ mình muốn
tìm, chẳng qua sau khi ta từ đó rời đi, thật không ngờ, báo thù cũng dễ dàng
như vậy. Sau khi báo thù, ta bắt đầu cảm thấy loại trống rỗng vô tận này, ta
vẫn luôn tìm tòi ý nghĩa của con người, sinh mệnh, rốt cuộc là gì đây? Chúng ta
tại sao phải sống? Chúng ta tại sao phải tồn tại trên đời này? Chúng ta bởi vì
cái gì mà tồn tại?"
Lương Tiểu Đồng đáp: "Chúng ta chẳng
phải là vì phá hủy thế giới này mà được huấn luyện ra sao? Chúng ta là kẻ hủy
diệt, chúng ta là Terminator, chúng ta dưới điều kiện tàn nhẫn được huấn luyện kỹ
xảo giết người, âm mưu hãm hại, ý nghĩa sinh tồn của chúng ta ở đâu, sự tồn tại
của chúng ta, chẳng phải là để chứng kiến thế giới này bị hủy diệt sao?"
Hàn Phong nói: "Là thế sao? Có lẽ ta
không nghĩ vậy đâu? Bất quá, theo hiện tại mà nói, chuyện này ta đã không có
hứng thú suy nghĩ nữa. Nhưng, nếu ngươi mời ta tới tham gia trò chơi này, ta
đương nhiên sẽ tiến hành chơi tới cùng, để xem ai mới là kẻ chiến thắng cuối
cùng!"
Lương Tiểu Đồng kinh hãi, nói: "Chẳng
lẽ, chẳng lẽ học trưởng cứ nhiên là tới bắt tôi sao!"
Hàn Phong cười nói: "Ngươi nói thử
xem? Dựa vào điều kiện thân thể của ngươi, không đủ để khống chế nhiều người
làm việc cho ngươi như vậy nhỉ? Do đó, ngươi ở thành phố H sắp xếp cho Đinh
Nhất Tiếu thay thế ngươi xuất hiện, mà ở thành phô T, là Tần Di đúng không? Để
khống chế thủ hạ đông đảo, ngươi đã lựa chọn... Thuốc phiện! Ta nghĩ,
Giang Hạo trong lúc truy bắt thuốc phiện, bị ngươi dùng thuốc phiện khống chế
đúng không?"
Lương Tiểu Đồng ngán ngẩm cúi đầu, âm thầm
cười lạnh nói: "Không sai, anh không biết, khi một gã cảnh sát từng truy
bắt thuốc phiện, đối mặt với thuốc phiện giao ra toàn bộ linh hồn mình, loại
khoái cảm này, thật sự là tột đỉnh." Lương Tiểu Đồng lấy ra một viên thuốc
con nhộng, vỏ ngoài màu đen trắng, y mỉm cười nói: "Loại thuốc mới này, có
thể mang đến khoái cảm lớn hơn nữa, thời gian càng kéo dài, hơn nữa, triệu
chứng giai đoạn đầu cai nghiện cùng triệu chứng trúng độc ảo giác giai đoạn đầu
đều tương đối nhẹ, cơ hồ không thể nhận ra. Một khi đã nhận thấy được hiệu lực
và tác dụng của loại thuốc này, cả đời anh đã không thể rời bỏ nó nữa, nó sẽ
theo anh xuống mồ. Chỉ cần anh nhiễm phải nó, hoặc tự sát, hoặc chọn nó, đây là
vận mệnh của anh. Loại thuốc này, tên của nó thật sự là cực đủ tính triết ký,
nó tên là Vận Mệnh. Cho nên, bất kể là Giang Hạo, hay Tần Di, Lô Phương, Thiện
Yến Phi cũng vậy, đây là lựa chọn của chính bọn họ, là dựa vào thuốc phiện sống
sót, hay rời khỏi loại thuốc này mà đau đớn chết đi. Bọn họ cuối cùng vẫn lựa
chọn Vận Mệnh đấy."
Hàn Phong lẩm bẩm nói: "Hóa ra, được
vận mệnh lựa chọn, là nguyên nhân này. Nhưng mà, một khi rời khỏi sự khống chế
của loại thuốc này, chẳng có bao nhiêu ngày được sống tốt nhỉ?"
Lương Tiểu Đồng đắc ý nói: "Không, ý
anh nói là đám phần tử vũ trang bị bắt kia chứ gì, bọn chúng dùng chỉ là thứ
thuốc đời đầu, loại thuốc này còn chưa hoàn thiện lắm, một khi dừng uống, chỉ
có thể kiên trì năm ngày. Lúc chết dị thường thống khổ, nếu không phải tay chân
bị trói, bọn chúng sẽ cắn xé thân thể chính mình để giảm bớt loại thống khổ
này. Khi huấn luyện tân binh, tôi cuối cùng sẽ chọn ra hai học viên bị đào
thải, để bọn họ ở trước mặt các học viên mới khác biểu diễn triệu chứng cắt
thuốc này. Chậc chậc, nhìn chính bọn họ cấu xé ngực bụng mình, móc ra nội tạng
của mình để cắn ốt, thật sự là thảm không nỡ nhìn nha! Bất quá, cứ như vậy,
học viên mới sẽ luôn nghe lời hơn nhiều. Nghe nói Hồng A Căn ở trong tù tự đập
đầu chết sao? Hắn nhất định là sợ khi độc phát tự mình không thể chịu được, cho
nên mới lựa chọn trốn tránh đó."
Hàn Phong nói: "Vậy còn Giang Hạo họ
thì sao?"
Lương Tiểu Đồng nói: "Bọn họ dùng
chính là sản phẩm mới đời thứ hai, tác dụng phụ thấp, hấp thu nhanh, thời gian
tiến vào hưng phấn ngắn, duy trì liên tục thời gian dài, hơn nữa, nó còn có
thêm công hiệu nha. Phụ nữ ăn nó, sẽ càng ngày càng trở nên xinh đẹp, mà đàn
ông ăn nó, sẽ càng ngày càng cường kiện. Anh xem Giang Hạo đó, còn có những
binh lính này của tôi, cơ thể mỗi người đều rất phát triển, đó chính là công
hiệu của thuốc. Còn Tần Di, Thiện Yến Phi, Lô Phương, những người phụ nữ này,
có thể không tính là đẹp sao?"
Hàn Phong nói: "Không ngờ ngươi còn
có thể điều phối thuốc ..."
"Ấy, không!" Lương Tiểu Đồng
giảo hoạt cười nói: "Không phải tôi chế tạo đâu, tôi không có thời gian
đó, cũng không có bản lãnh đó. Thuốc này, đều là ta mua."
Hàn Phong chau mày, Lương Tiểu Đồng lắc
đầu tấm tắc nói: "Học trưởng thật sự là càng ngày càng quê mùa, công ty
sản xuất thuốc kia, chính là nổi danh tương đương Hắc Võng, cũng được gọi là
một thành viên lớn thứ ba trong tập đoàn phạm tội thế giới nha. Thật không biết
học trưởng những năm này đã làm gì. Tôi cần thuốc này, mà bọn họ cũng cần một
nhóm vật thí nghiệm, vật thí nghiệm thì tôi có. Nói tới đây, tôi không thể
không hỏi học trưởng một câu, gần đây có cảm thấy tính dục tăng vọt không nha?"
Hàn Phong nói: "Có ý gì?"
Lương Tiểu Đồng nói: "Trong trường đã
dạy, đừng tình cờ tiết lộ chi tiết cuộc sống của mình, học trưởng tựa hồ đã
quên rồi đó. Học trưởng chẳng phải nói mỗi ngày uống một ly sữa sao? Trong sữa
đó, có chứa thành phần kha khá của Vận Mệnh đó nha."
Hàn Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta
còn tưởng là chuyện gì. Ta mới không uống sữa đó. Đối với người thân phận khả
nghi chưa qu5n biết, ta chưa từng nói lời nào thật cả."
Sắc mặt Lương Tiểu Đồng biến đổi, nói:
"Vậy mỗi đêm anh còn gọi sữa bò?" Chợt cười nói: "À, học trưởng
là sợ chịu sự quản chế của tôi, cho nên không chịu thừa nhận chứ gì. Không
thành vấn đề, Vận Mệnh đó, chỉ cần thấm một chút thời gian, tuyệt đối sẽ sinh
ra hiệu ứng cả đời, hơn nữa không thể khôi phục."
Hàn Phong như có điều suy nghĩ nói:
"Ta nghe người ta nói, xương rồng uống sữa bò sẽ đặc biệt phát triển khỏe
mạnh, cho nên mỗi ngày gọi một chén sữa để ôi cây tiên nhân cầu. Đáng tiếc,
chúng ta nó ăn chay quen rồi, ăn mặn không quen, tất cả đều đã chết, quả thật
là thất bại!"
Trong mắt Lương Tiểu Đồng lóe ra tia sáng,
nói: "Mặc kệ suy luận của học trưởng cao minh cỡ nào, chung quy vẫn đã tới
chậm một bước. Dù sao tôi đã đem hơn hai ngàn triệu chuyển tới tài khoản của
tôi rồi, hơn nữa, tôi cũng không ở Trung Quốc, tôi có thể đến quốc gia nào tôi
muốn đi. Ở đó, mở rộng biên giới lãnh thổ, vừa sản xuất vừa tích trữ, đóng quân
khai hoang phát triển, ngày càng lớn mạnh, thôn tính nước láng giềng, sau đó,
sau đó, sau đó đem hết thảy những thứ này, hoàn toàn nắm trong tay tôi!"
Hàn Phong bất đắc dĩ nói: "Ngươi đang
nằm mơ à? Ngươi có năng lực hưởng thụ hết thảy những thứ đó không?"
Lương Tiểu Đồng cúi đầu nói: "Vậy
không còn cách nào nữa, vốn tưởng rằng, học trưởng biết hết thảy sẽ mừng rỡ
đứng bên cạnh tôi." Y đột ngột ngẩng đầu giơ súng, tốc độ nổ súng có thể
nói là nhanh như tia chớp, "Bằng bằng bằng" ba phát súng, thanh âm cơ
hồ chỉ phát ra cùng một lúc. Sau đó "rầm" một tiếng, tường thủy tinh
phía sau y rơi xuống đổ sụp một mảnh, gió bên ngoài tòa nhà 86 tầng mãnh liệt
thốc vào phòng.
Gió lạnh như dao cắt, Lương Tiểu Đồng giơ
súng trong tay lên, tay phải nắm súng của y chỗ lòng bàn tay đã bắt đầu rướm
máu, y thật không ngờ, cũng sẽ có người có thể ở khoảng cách gần như vậy né
được viên đạn. Súng thứ nhất, Hàn Phong đầu nghiêng về hướng trái, tránh được
viên đạn, phát thứ hai, anh thuận thế lăn tới bên cạnh ghế sắt phía sau cửa,
phát thứ ba, Hàn Phong đã mang ghế sắt ném ra, trầy da tay Lương Tiểu Đồng,
đồng thời đập nát một mảng lớn tường thủy tinh kia.
Lương Tiểu Đồng hoảng sợ nhìn Hàn Phong,
đôi mắt nọ của Hàn Phong lóe sáng, tựa như u linh tới từ địa ngục, có thể xuyên
thủng hết thảy nội tâm, Lương Tiểu Đồng lúc này mới hiểu được, người trước mắt
này, căn bản không phải người mình có khả năng chiến thắng, hai người mặc dù
học cùng một chỗ, nhưng giữa hai người tuyệt đối có sự chênh lệch, trong lòng y
run lên, hồi tưởng lại, nội tâm chấn động nói: "Là thật, truyền thuyết là
thật, nó cứ nhiên là sự thật!" Y phảng phất như nhớ lại những lời từng vấn
vít bên tai, tựa như chú ngữ nhìn Hàn Phong nói: "Hắn, là một luồng gió
lạnh đến từ địa ngục, là người Ma Vương địa ngục e ngại phán lời nguyền rủa, là
người ngay cả Ma Vương của địa ngục hẳn cũng vì sợ hãi mà muốn xua đuổi đến
đây. Hắn chỉ mang đến giết chóc cùng máu tanh, hắn là hóa thân của tà ác và
khủng bố, hắn đi đến đâu, đều khiến nơi đó biến thành địa ngục lạnh giá."
Lương Tiểu Đồng lẩm bẩm nói: "Tại
sao? Tại sao học trưởng phải..."
Hàn Phong nói: "Vốn dĩ, ngươi muốn
trù tính chuyển đi hai ngàn triệu kim ngạch từ ngân hàng Hằng Phúc, đó cũng
chẳng ảnh hưởng gì đến ta, ngươi muốn giết chết đám ủy viên quản trị của ngân
hàng Hằng Phúc, muốn phả hủy trị an của thành phố H, cũng chẳng cùng ta quan
hệ. Thế nhưng!" Hàn Phong đột ngột nâng cao giọng, nói: "Ngươi mời
tới gã sát thủ sứt sẹo, một phát súng kia tại sao không thể bắn chuẩn chút, có
lẽ một súng bắn chết cô ấy, còn có thể tốt hơn chút, nhưng mà, tại sao! Tại sao
phải để cô ấy còn sống trong thống khổ như vậy!"
Lương Tiểu Đồng lúc này mới tỉnh ngộ nói:
"Là... là Long Giai sao? Là nữ cảnh sát kia sao?"
Trong mắt Hàn Phong, đôi đồng tử tựa như
những vì sao yêu dã, anh buồn bã nhắm mắt nói: "Em ấy chính là người phụ
nữ của ta! Ngươi khi đó nhất định cho rằng, ta như trước đang hoài nghi em
Giai, chỉ muốn thừa dịp khi tinh thần em ấy đã bị đả kích, thừa dịp tạo động
tác giả đúng chứ? Cho nên, nếu ta chất vấn em Giai sát thủ giết em ấy là ai, em
ấy nhất định không cách nào trả lời, như vậy, ta cũng chỉ càng hoài nghi em
Giai, đúng chứ? Em Giai vừa chết, nội gián cũng diệt trừ, đầu mối của ta cũng
bị chặt đứt toàn bộ, nhưng cách nghĩ đơn giản như vậy thúc giục ngươi nhất định
phải mời sát thủ, sớm giết chết em ấy đúng không? Ngươi không ngờ tới, cho tới
bây giờ ta chưa từng hoài nghi 5m ấy nhỉ?"
Lương Tiểu Đồng run giọng nói: "Tôi, tôi không ngờ tới! Tôi vốn tưởng rằng, học trưởng, học trưởng hẳn sẽ không biết động tình. Học... học trưởng sao lại, sao lại đối với một người bình thường... Chúng đều là sinh vật bậc thấp, chỉ là thể dung hợp của một vài phương trình hóa học và chất hữu cơ mà thôi. Chúng ta, chúng ta mới là đỉnh cao trong chuỗi tiến hóa của sinh vật, chúng ta là sinh vật mang cơ thể ưu tú nhất, chúng ta từng tiếp nhận huấn luyện sinh tồn tàn khốc nhất, những kẻ bên ngoài trường đó, căn bản chỉ là những thứ bị đào thải. Chúng trong mắt chúng ta, chính là con chuột, chính là con kiến mà."
Hàn Phong đạm mạc nói: "Phải không? Vậy ngươi thì tính là thứ gì, còn chẳng phải là một con quái vật không lớn nổi sao, ngươi đừng quên, trong mắt ta, ngươi cùng con chuột cũng chẳng có gì khác biệt."
Lương Tiểu Đồng cúi đầu khom lưng nói: "Đúng, đúng. Trước mặt học trưởng cường đại, tôi vốn cùng con kiến sẽ không có gì khác nu. Thế nhưng, với tư cách là một học trưởng đại nhân kiêu ngạo, sở hữu năng lực phá hoại ưu tứ nhất trong trường, tại sao có thể sinh lòng yêu thương với một người thường chứ? Học trưởng sở hữu năng lực phá hoại hùng mạnh nhất, thủ đoạn giết người hoàn mỹ nhất, chẳng lẽ, học trưởng không định dùng chúng nó để giết người, trái lại muốn dùng nó để cứu người sao? Học trưởng, tôi sùng kính học trưởng lắm, anh vốn là sài lang hung ác nhất, chẳng lẽ đơn giản rơi vào chuồng cừu, ăn cỏ xanh vài ngày, anh liền cho rằng mình là cừu sao? Anh đừng quên, anh chính là một con sói, anh cần máu thịt của cừu, để thỏa mãn dã tính đói khát của anh."
Hàn Qhong nhìn tay mình, thản nhiên nói: "Phải không? Hóa ra ta là sói sao? Vậy, sói là thế nào chứ? Ở trước mặt ta dạy đời, ta cho ngươi biết, cái gì gọi là dã tính!" Anh tiến về phía trước từng bước một.
"Không!" Lương Tiểu Đồng tim gan đều rét lạnh, thét to: "Đừng tới đây!" Y bỗng dưng quỵ xuống nói: "Tôi biết sai rồi, xin anh buông tha cho tôi! Sát thủ kia, sát thủ kia là của Hắc Võng, tôi có thể ty anh tìm ra hắn. Tôi biết sai rồi, xin học trưởng buông t cho tôi!"
Hàn Phong lại rảo bước mạnh mẽ tiến về phía trước, nói: "Không cần, Hắc Võng, ta sớm muộn cũng sẽ đi tìm chúng. Không chỉ có mỗi gã sát thủ đó, toàn bộ bọn chúng, đều phải vì hành động đó mà trả giá đắt!"
Trong lòng Lương Tiểu Đồng lại một trận run rẩy, dựa vào sức lực một người, đi khiêu chiến hệ thống sát thủ quốc tế, thứ kia ngay cả hình cảnh các quốc gia trên thế giới đều không có biện pháQ với chúng, so với căn cứ tổ chức khủng bố còn đáng sợ hơn, cũng chỉ Hàn Phong, mới có thể nói ra lời nói hùng hồn như vậy. Lương Tiểu Đồng đứng dậy, vội vàng lùi từng bước, sợ hãi nói: "Anh không thể giết tôi, tôi, tôi cũng là người trong trường, tôi là đàn em của anh! Dựa theo quy tắc trường học, anh không thể giết hại bạn học!"
Hàn Phong cười nói: ", quy củ? Đừng quên, ta chính là từ trong trường trốn ra, trong thế giới của ta, không có quy củ!"
Lương Tiểu Đồng đứng lên ghế cao, cuồng loạn quát: "Không! Ta không cam lòng! Ta mới là người đàn ông hùng mạnh nhất trên thế giới này! Ta có thể chi phối hết thảy! Tại sao! Tại sao phải có trường học, tại sao phải huấn luyện nhiều học sinh như vậy, nếu chỉ có mình ta, nếu chỉ mình ta, ta có thể khống chế hết thảy! Khống chế hết thảy!" Y trợn tròn mắt, nhìn Hàn Phong nói: "Tại sao! Tại sao các người ưu tú như vậy, tại sao các người có thể là tượng đồng để tất cả học viên cúng bái! Tại sao ta lại là vận mệnh nhất định bị đào thải!"
Hàn Phong thản nhiên nói: "Cho nên mới nói ngươi chưa rõ ràng tình trạng của bản thân lắm đó. Để ta nói cho biết, tại sao ngươi thích làm hoàng đế vậy nhé. Ngươi trời sinh tàn tật, thân thể vĩnh viễn không lớn nổi, trong quá trình phát triển, khẳng định đã bị rất nhiều loại ánh mắt khác nhục mạ và trào phúng, ngươi không cam lòng, cho nên lúc huấn luyện, cũng ôm lối suy nghĩ nhất định phải trở thành người có thể ra lệnh cho kẻ khác để huấn luyện đúng chứ. Đáng tiếc, điều kiện thân thể hạn chế, ngươi nhất định là chỉ có thể làm một gã hạng kém, nhất định cũng đã phải chịu đựng cuộc sống khuất nhục và thờ ơ ở trường học. Ngươi biết, ngươi ở trường vĩnh viễn không có ngày nổi danh, cho nên, khi ngươi ra ngoài, liền muốn thật nhiều tiền, thật nhiều quyền lực, muốn khống chế càng nhiều người hơn nữa, để bọn họ trở thành nô lệ của ngươi, để bọn họ nghe theo mệnh lệnh của ngươi. Hừ, thật là suy nghĩ ngu xuẩn. Ngươi cho rằng, ngươi trở thành hoàng đế, có thể muốn làm gì thì làm sao? Ngay khi ngươi bày mưu tính kế, ngươi lại quên một điểm quan trọng nhất, thời gian! Cho dù ngươi may mắn trở thành quốc vương của nước nào đó, ngươi cũng hưởng thụ chẳng được bao lâu. Ngươi biết không, bệnh như ngươi, căn bản không có khả năng sống thọ. Tánh mạng của ngươi đã hiện ra dấu hiệu cuối cùng, hơn nữa, không có biện pháp gì ngăn chặn cái chết của ngươi. Huống chi, ngươi căn bản cũng không đảm đương nổi chức hoàng đế, trò chơi, kết thúc!"
Lương Tiểu Đồng vội nói: "Học trưởng, học trưởng Hàn Phong. Tôi có thể, tôi có thể cho anh lên làm vua, vị vua chí cao vô thượng! Tôi đã xây dựng nền móng tốt rồi, chỉ cần học trưởng nguyện ý, chúng ta có thể làm nên một phen nghiệp lớn, để tôi làm trợ thủ của anh cũng được, tôi sẽ trở thành một con cờ cực tốt để sử dụng."
Hàn Phong nói: "Đồ ngu! Ta đã nói với ngươi, tiền tài và quyền lực, đó là những thứ ta không có hứng thú nhất. Còn nữa, ngươi cho rằng ngươi thật sự đã thành công sao?"
Lương Tiểu Đồng không rõ nói: "Cái gì?"
Ngón tay Hàn Phong lướt qua màn hình máy tính trên bàn làm việc, nói: "Ngươi cho rằng, ngươi thật sự có hơn i ngàn triệu sao? Để ta nói cho ngươi biết, khi lần đầu tiên ta đến thành phố T, bởi vì Tần Di từng ám chỉ với ta, nói ta không hiểu cổ phiếu, cho nên khi đó ta liền tra cứu rất nhiều bộ sách, cũng khảo sát dao động cổ phiếu của thị trường cổ phiếu ở ngân hàng Hằng Phúc, mặc dù khi ấy còn chưa có đầu mối rõ ràng, nhưng ta hoài nghi các ngươi chắc chắn sẽ tiến hành điều động vốn quy mô lớn. Đặc biệt đúng lúc chính là, ta đụng phải Tinh Thần. . . . . "
Lương Tiểu Đồng lẩm bẩm nói: "Tinh Thần? Tinh Thần trong 18 tượng? Người được xưng là u linh máy tính kia sao?"
Hàn Phong nhớ lại tình cảnh đêm đó, trong thành phố T, hẻm nhỏ hẹp dài mà tối tăm, Hàn Phong cùng Tinh Thần gắt gao ôm lấy nu. Tinh Thần không có gì ty đổi, như trước một đầu tóc ngắn màu nâu xoăn tít, dái tai đầy rộng, mũi ngắn môi dày ngũ quan đoan chính, da thịt màu đồng thiếc hơi đen, trong hốc mắt hõm sâu, chất chứa một đôi đồng tử màu nâu, trên người anh ta có huyết thống người Ấn Độ, người cũng tràn trề nhiệt tình như tổ tiên. Anh ta so với Hàn Phong lùn hơn một chút, ước chừng khoảng một mét bảy mét tám, nhưng thân thể khỏe mạnh, cực kỳ dũng mãnh, không ai có thể nghĩ đến, đôi bàn tay rồng sừng che kín gân xanh kia, có thể tạo ra kỷ lục tốc độ ấn phím 84 lần mỗi giây. Tinh Thần kích động nói: "Tôi thật sự không ngờ, quả thật có thể tìm được cậu ở đây, nghe nói, bọn họ vẫn đuổi theo cậu đến cảnh nội Trung Quốc, mới mất dấu. Mấy năm nay, cậu có khỏe không?" Anh ta nói tiếng Đức chuẩn. Hàn Phong cười nói: "Cậu thấy sao?" Anh cũng dùng tiếng Đức trả lời.
Đôi mắt của Tinh Thần tỏa ra quang mang, sau khi tinh tế đánh giá nói: "Cậu gầy, cao lên. Nhưng sức sống không tồi, không giống bộ dạng từng chịu khổ, từng bị thương. Tôi còn lo lắng, cậu sẽ không địch lại bọn người trường học phái tới truy sát cậu, xem ra tôi lo lắng dư thừa rồi. Hiện giờ cậu đang làm gì?"
"Tôi?" Hàn Phong bỗng dưng cất tiếng cười to, đáp: "Tôi cho cậu một vạn lần cơ hội, cậu cũng đoán không ra được. Tôi giờ là một thám tử."
"A!" Làn da ngăm đen của Tinh Thần thấm ra một lớp mồ hôi, trong bóng đêm đen như tỏa sáng, anh ta dùng ánh mắt không thể tưởng nổi nhìn chằm chằm Hàn Phong, con ngươi sắp lồi ra đến nơi, thật giống như trên mặt Hàn Phong đang mọc ra một đóa hoa vậy. Một lúc lâu sau, mới lẩm bẩm nói: "Việc này là thật sao?"
Hàn Phong cười chúm chím gật đầu, Tinh Thần mới tròn vo miệng, bụm ngực, giật mình nói: "Úi c, trời ạ! Thật kỳ diệu! Úi c! Tôi không phải đang nằm mơ chứ!" Lập tức nhìn Hàn Phong, i người cùng nu cười hả, cười đến mức thở dốc nói: "Nếu đám lão già trong trường học kia biết, thiên tài tội phạm bọn họ trăm cay nghìn đắng huấn luyện ra, vậy mà trở thành khắc tinh của tội phạm, bọn họ sẽ tức điên! ha ! Sao cậu lại... Cậu, trên người cậu rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy? Tôi chỉ nghe nói, cậu đang tìm thứ gì đó, cậu tìm được chưa?"
Vẻ mặt Hàn Phong trở nên buồn bã, lảng tránh nói: "Không thảo luận vấn đề kia nữa, hiện giờ cậu tìm được tôi rồi, không bằng giúp tôi vài chuyện đi."
Tinh Thần nói: "Chuyện gì?"
Hàn Phong nói: "Ngày mai, người của cục kiểm tra sẽ tới ngân hàng Hằng Phúc điều tra sổ sách, bọn họ nhất định sẽ yêu cầu ngân hàng xác nhận thông tin đầu cuối của máy tính, tôi muốn cậu giúp tôi soạn một ngựa gỗ, công dụng của nó thế này... ."
Hàn Phong nhìn ánh mắt mờ mịt của Lương Tiểu Đồng, nói: "Ngựa gỗ chặn lại chương trình, trực tiếp rót vào máy tính trung tâm của ngân hàng Hằng Phúc, tất cả nghiệp vụ chuyển khoản lớn, đều bị ghi chép trong hồ sơ đồng thời tạo ra dấu hiệu giả, sau khi tháo bỏ ngựa gỗ mới có thể được xác nhận một lần nữa. Những ghi chép buôn bán hoàn tất ngươi thấy, đều là giả, ngươi chia i ngàn triệu đồng thành 13 lần chuyển dời đến tài khoản cá nhân của ngươi, kỳ thật không hề có trong tài khoản của ngươi. Thật đáng tiếc, trước khi ta tới đây, đã xóa bỏ giao dịch này, ngươi chính là một kẻ khố rách áo ôm không xu dính túi!"
Lương Tiểu Đồng cố gắng gào lên: "Không, anh không thể làm vậy! Tôi mất 3 năm! Tôi mất suốt 3 năm mà!"
"iz!" Hàn Phong chớp chớp mắt, nói: "Trước hết ngươi không cần nói cho ta biết mấy thứ đó. Bất quá, mấy thứ kia so với mạng sống, hình như ngươi nên lo lắng đến tình cảnh trước mắt của mình hơn chứ nhỉ? Ta nghĩ rồi, hiện giờ ta chưa định giết ngươi."
Lương Tiểu Đồng nói: "Được rồi, tôi nhận tội, xem ra Đinh Nhất Tiếu nói không sai, tôi vốn không nên chọc vào học trưởng."
Hàn Phong nói: "Chờ một chút, ta còn chưa nói xong đâu, ta định giao ngươi cho cảnh sát!"
Lương Tiểu Đồng nói: "Nếu như giao cho cảnh sát... ."
Hàn Phong nói: "Không có chứng cứ đúng không? Ngươi lại sai rồi, ngươi đã quên, bởi vì ngươi căn bản không nghĩ đến việc mình sẽ bị bại lộ, cho nên hành động ở thành phố H cực kỳ lộ liễu đấy. Ở máy to tác tàu ần tra không người lái Rapel, trong ô tô A Bát ngồi đã bị nổ, đều lưu lại dấu tay của ngươi, là của ngươi đúng chứ? Ở Trung Quốc, i tội này, tùy tiện lấy một cái cũng đủ phán tử hình rồi nhỉ? Hơn nữa, người bệnh như ngươi, đối với y học mà nói …"
Lương Tiểu Đồng lúc này mới ngây dại, y kinh hoàng lùi lại nói: "Không, ta không muốn bị bọn họ coi như chuột, nhốt trong phòng thí nghiệm, không!"
"Đừng nhúc nhích!" Thân hình Hàn Phong bỗng nhiên chợt động, người như gió táp ập tới, hai mắt Lương Tiểu Đồng lộ ra hoảng sợ, lại lui về phía sau một bước, vừa vặn lùi đến bên cửa sổ, dưới chân bước vào khoảng không, cả người rơi xuống phía dưới. Hàn Phong nhảy ra ngoài tường, mu bàn chân móc lấy sàn nhà, ngón tay của anh móc lấy ngón tay Lương Tiểu Đồng, gió mạnh quất vào người, cả i liền dán trên vách tường tầng 86 chọc trời đong đưa.
"Tại sao?" Lương Tiểu Đồng treo bên dưới, gió thổi đến nổi mắt y mở không lên, y cũng cảm thấy, giữa ngón tay và ngón tay, đang từ từ trượt xuống.
Hàn Phong nói: "Mặc dù ngươi đã giết bạn học của ngươi, nhưng ta vẫn chưa có thói quen này. Đến lúc đó sĩ quan huấn luyện của ngươi tìm ta đòi người, chậc, ta sợ nhất cái loại chuyện phiền phức này."
Lương Tiểu Đồng mỉm cười, ngón tay rốt cuộc không cách nào kiên trì nữa, cả người rất nnh trĩu xuống phía dưới, y ngược lại đã không còn sợ hãi, mở ra i tay, dùng ngôn ngữ tay dành cho người câm điếc thành thạo nói: "Anh vốn là người của chúng tôi, tại sao phải giúp bọn họ?"
Hàn Phong treo ngược ngoài tháp đôi, tức giận vung đấm tay, tới cùng vẫn không thể nào bắt được Lương Tiểu Đồng. i tay của anh dán trên tường thủy tinh, chống xuống dưới một cái, chân cong lên, cả người đột ngột lộn ngược đứng trở về tầng 86. Anh dựa người bên tường thủy tinh, nhìn thân thể Lương Tiểu Đồng dần dần nhỏ đi, dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến mất trong mây, thầm nghĩ trong lòng: "Ngôn ngữ của người câm điếc? Đáng chết, cứ nhiên là người của tàn quân, lần này chọc phải tổ ong vò vẽ rồi. Mắc loại bệnh này cũng có thể xem là tàn tật sao?"
Anh xoay người lại, Pn Khả Hân vẫn như cũ trần như nhộng nằm trên mặt đất, văn kiện thư họa trong vòng làm việc này bị gió thổi tung bay loạn khắp nơi, cả tòa cao ốc tháp đôi, giờ phút này vậy mà yên tĩnh như chết, nơi nơi đều là người nằm. Hàn Phong nhìn tay mình, thầm nghĩ: "Giai em, xin lỗi. Đây là một đôi tay giết người, muốn giết người, là dễ dàng như vậy, giết bao nhiêu cũng được; Muốn cứu một người, lại khó khăn đến thế! Mặc kệ là người bản thân muốn cứu y không muốn cứu, một người cũng cứu không được."
"Reng reng reng...Reng reng reng... ." Điện thoại trên bàn làm việc của Lương Tiểu Đồng lúc này vang lên, chuông điện thoại chen lẫn tiếng gió quất, trong phòng làm việc trống trải này thậm chí có chút khiến người ta hốt hoảng. Hàn Phong do dự một chút, sau đó nhận điện thoại, chỉ nghe bên đầu dây điện thoại khác, một người dùng tiếng Trung Quốc thuần thục nói: "Anh cho rằng anh tìm được tôi, tôi tìm không được anh sao? Tôi không muốn gì khác, tôi chỉ muốn phần của tôi... ."
Trong lòng Hàn Phong giật mình, giọng nói này rất quen thuộc, đúng lúc ấy, Pn Khả Hân trên mặt đất dần dần tỉnh dậy, rên rỉ nói: "Hàn Phong, cứu, cứu tôi...Hàn Phong!"
Đầu kia điện thoại lập tức cúp máy! Hàn Phong nghe âm ngắt trong điện thoại, bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống, xoay người đi về hướng cửa. Tới của rồi, Pn Khả Hân vẫn như cũ yếu ớt hô: "Cứu tôi, cứu tôi, Hàn Phong!"
Hàn Phong thở thật dài một tiếng, rốt cuộc vẫn quay đầu lại, đặt điện thoại trước mặt Phan Khả Hân, gác ống nói bên mép Pn Khả Hân, thấp giọng nói: "Đây là hệ thống cấp cứu địa phương, tự cô gọi bọn họ đi." Nói rồi, anh phủ quần áo của Pn Khả Hân lên người Pn Khả Hân, cuối cùng nói: "Đừng để tôi nhìn thấy khuôn mặt xấu xí này của cô một lần nào nữa." Cũng không quay đầu lại bước đi, anh phảng phất như đã nghe được tiếng hụ còi của xe cảnh sát...