Lãnh Kính Hàn mặc dù mới
chừng 50 tuổi, tóc đã có chút hoa râm. Giờ phút này, vị trưởng ban điều tra
hình sự được mệnh danh "Bạch ngạch kim tinh hổ" (hổ có trán màu
trắng, mắt màu vàng, tượng trưng cho chúa tể muôn thú) này đang đi về hướng một
con hẻm nhỏ. Thân hình ông rất cao lớn, bước đi cũng nhanh hơn nhiều so với
người thường.
Trong hẻm nhỏ, có chỗ mặt
tiền sạch sẽ, treo bảng hiệu tiệm uốn tóc, hiện tại là buổi chiều, sinh ý không
sao tốt được, mấy cô gái lười biếng ngồi trên sofa. Lãnh Kính Hàn cũng không gõ
cửa liền trực tiếp đi vào. Trưởng ban điều tra hình sự cũng đến loại địa phương
này, nghe thấy có chút không thể tưởng nổi, nhưng ông tiến vào, hơn nữa cô gái
bên trong tựa hồ còn rất quen với ông, nhìn ông tới, lạnh lùng hô: "Lãnh
trưởng phòng, lại tới rồi."
Lãnh Kính Hàn hỏi nữ nhân
trung niên ngồi bên sườn tây đang ngậm điếu thuốc: "Cậu ấy có nhà
không?"
Nữ nhân này là bà chủ, họ
Khuất, tên một chữ Yến, bà bất đắc dĩ nói: "Có, còn chưa rời giường đâu."
Lãnh Kính Hàn "Ừm"
một tiếng, liền chuẩn bị đi về hướng buồng trong. Khuất Yến lại nhắc nhở ông:
"Lãnh trưởng phòng, cậu ấy đã lâu chưa trả tiền thuê nhà rồi."
Lãnh Kính Hàn khó xử cười
cười, lấy ra ba trăm đồng, đưa tới tay bà chủ, "Ứng trước, còn lại sau này
sẽ trả."
Bà chủ nhận tiền, không nói
gì nữa. Lãnh Kính Hàn lúc này mới đi vào. Lãnh Kính Hàn từ cầu thang nhỏ mặt
sau phòng bếp đi lên, tầng thứ hai đều là tấm ván gỗ chống đỡ lên, cửa gỗ song
gỗ kiểu xưa, nhìn qua bộ dáng tựa như tùy thời sẽ đổ sụp. Lãnh Kính Hàn đi tới
gian phòng gỗ thứ ba, cửa không khóa, một khối ván gỗ đinh trên trụ gỗ to cỡ
bằng bàn tay, phía trên dùng chữ cực nhỏ viết: "Phòng trinh thám Hàn
thị". Trên những chữ này bao phủ một tầng tro bụi thật dày, không nhìn kỹ
căn bản không cách nào phân biệt được.
Lãnh Kính Hàn đẩy ra cánh cửa
gỗ cũ nát, cánh cửa gỗ già yếu phát ra thanh âm "kẽo kẹt", cực kỳ khó
nghe, trong phòng một cỗ mùi thối xông vào mũi. Lãnh Kính Hàn gạt gạt mạng nhện
trên đỉnh đầu, chỉ thấy dưới chăn gối bẩn thỉu thoáng hiện ra hình người, trên
giường tràn đầy sách, đều bị lật đến như đống báo cũ trong đám phế phẩm thu
mua.
Lãnh Kính Hàn thật sự không
dám lấy tay vén chăn lên, ông dùng chân đá đá người trong chăn, "Này! Đứng
lên! Có án kiện!"
"Đừng -- Còn
muốn ngủ tí nữa." Chăn xốc lên một góc, lộ ra một đầu như tổ gà.
"Người anh em, hà tất
lười như vậy, cậu chỉ cần tùy tiện làm chút gì đó, sớm đã là phú ông rồi!"
Lãnh Kính Hàn dùng chân móc chăn đi.
Người dưới chăn chỉ mặc một
cái quần lót, thân thể vừa dài vừa gầy, có thể thấy được xương sườn, bẩn thỉu,
không cần hóa trang cũng giống một tên ăn mày tiêu chuẩn. Anh duỗi người, cẩn
thận giũ giũ chăn đệm vào góc tường, mấy con gián lập tức giải tán. Anh nhặt
một đôi dép trên mặt đất xỏ vào, đứng lên. Lãnh Kính Hàn thân cao 1m83, nhưng
người gầy gò này, so với Lãnh Kính Hàn chỉ cao hơn chứ không hề lùn hơn, hai
cánh tay chập lại cũng không bằng một cánh tay thô của Lãnh Kính Hàn, kích
thước lưng áo cũng không bằng đùi thô của Lãnh Kính Hàn. Khuôn mặt anh nhếch
nhác, nhưng dưới hai đạo mày kiếm, lại có một đôi mắt minh mẫn thấu triệt. Anh
vuốt cái bụng mỏng như giấy, nói với Lãnh Kính Hàn: "Đói bụng."
Lãnh Kính Hàn gật đầu nói:
"Đi đi đi, mặc quần áo tử tế, tôi mời cậu ăn cơm."
Người gầy nháy nháy mắt, bộ
dạng còn buồn ngủ, nói với Lãnh Kính Hàn: "Đợi một chút,
ha --" vừa nói lại ngáp một cái, "Lạch cạch" đi xuống
lầu.
Lãnh Kính Hàn đi vài bước,
tấm gỗ phát ra thanh âm "cọt kẹt", tựa như tùy thời đều có thể thủng
thành một cái động lớn nguy hiểm. Lãnh Kính Hàn đẩy cửa sổ gỗ ra, một cỗ sóng
nhiệt kéo tới, từ nơi này có thể tinh tường nhìn thấy tình huống bên trong hẻm
nhỏ. Ánh mặt trời tràn vào, Lãnh Kính Hàn đảo mắt nhìn quanh căn phòng gỗ:
Chiếc giường gỗ già cỗi, tồi tàn, một chân giường dùng mấy quyển sách dày kê
bên dưới, bàn trà gỗ, cũ nát, lỗ lớn trên bàn trà dùng một quyển sách nhét vào;
Ba cái ghế gỗ, không có một cái nào có thể cho người ngồi. Lãnh Kính Hàn đau
lòng nghĩ: "Vốn là thiên tài, cũng bởi quá lười, mới rơi vào tình cảnh như
vậy, tội gì phải thế chứ!"
Người gầy rửa mặt, lộ ra hơi
thở thanh xuân của tuổi trẻ, thấy thế nào cũng không quá 20 tuổi, đôi mắt to
đen nhánh kia càng lóe ra quang mang thần bí khó lường, chẳng qua khuôn mặt sau
khi rửa là trắng, các bộ phận khác của thân thể lại lộ ra màu xám bùn. Anh lau
nước mũi, đi tới, hỏi Khuất Yến: "Chị Yến, quần áo của em đâu?"
Khuất Yến nói: "Hàn
Phong, có án kiện à? Cậu rốt cuộc có án kiện rồi? Nhất định là đại án nhỉ? Chúc
mở hàng thuận lợi!"
"Mỗi lần tìm em, đều là
chút tiểu án lông gà vỏ tỏi." Hàn Phong vừa đi vừa thì thầm.
Khuất Yến đi về hướng buồng
trong, trên hành lang nhỏ có ba gian phòng xoa bóp, bà vào một gian trong đó,
thầm nghĩ: "Người ta tới tìm cậu là tốt rồi." Bản thân Hàn Phong
không có quần áo, mỗi lần khách đến tiệm uốn tóc xoa bóp thay quần áo, anh liền
cầm đi mặc, qua vài lần, cư nhiên tìm được vài món vừa người, Khuất Yến đặc
biệt giữ lại cho anh.
Quán ăn tây, trong miệng Hàn
Phong nhồi vào hamburger, hỏi Lãnh Kính Hàn: "Án kiện gì?"
"Tối hôm qua, có người
lái xe đâm chết một người."
"Đầu anh mọc cỏ hả, đây
là chuyện của cảnh sát giao thông, liên quan gì đến phòng điều tra hình sự của
các anh?"
Lãnh Kính Hàn biết tính tình
của Hàn Phong, nói: "Cậu đừng nóng vội, đừng nóng vội, hãy chậm rãi nghe
tôi nói. Là như vầy, tên kia sau khi lái xe đụng người, tự mình báo cảnh sát,
hiện tại vấn đề đến từ người bị đâm chết kia. Người nọ gọi là Lương Hưng Thịnh,
là ông chủ của một doanh nghiệp tư nhân, xí nghiệp của hắn vừa mới tuyên bố phá
sản."
Hàn Phong cười lạnh nói:
"Ồ, nói như vậy, tên chủ kia vừa mới mua cho mình món bảo hiểm kếch xù hử?"
"Chính xác, trước khi xí
nghiệp của Lương Hưng Thịnh phá sản, hắn mua cho mình hơn một ngàn đồng bảo
hiểm thương tổn ngoài ý muốn."
Hàn Phong cười khẩy nói:
"Hơn một ngàn đồng?"
"Ừ, đừng xem thường hơn
một ngàn đồng, khi phát sinh cái chết ngoài ý muốn, mức tiền bồi thường cao
nhất có thể cao đến năm mươi vạn."
Hàn Phong giũ giũ áo,
"A, nguyên lai là có chuyện như vậy. Công ty bảo hiểm hoài nghi hắn cố ý
tạo ra sự cố ngoài ý muốn lừa gạt bảo hiểm?" Anh đi về hướng cửa, đến quầy
trả tiền.
Lãnh Kính Hàn ở phía sau hỏi:
"Này, cậu có đi nhìn xem không?" Nói xong khoanh tay lại, bộ dáng
ngươi không đáp ứng ta sẽ không thay ngươi trả tiền.
Hàn Phong lắc đầu hầm hừ nói:
"Án nhỏ. Không đi!"
Lãnh Kính Hàn xoay gót đi ra,
cô gái trực quầy vội vàng hô: "Này, tiên sinh, các người còn chưa trả tiền
đó." Lãnh Kính Hàn không lên tiếng.
Cô gái ngăn Hàn Phong,
"Tiên sinh, anh còn chưa trả tiền đó."
"Tiền?" Hàn Phong
đảo trắng mắt.
Chương 1 - Đệ nhất trinh thám Hàn Phong cực kỳ lười
biếng (2)
Lãnh Kính Hàn ở một bên trầm
tĩnh liếc nhìn, thầm nghĩ: "Tất cả mọi người đều thấy đồ là Hàn Phong cậu
gọi, cũng là Hàn Phong cậu ăn, để xem thằng nhóc cậu làm thế nào giải
quyết."
Hàn Phong trước khi ra ngoài,
từ chỗ của bà chủ cầm một kiện áo gió lớn, quấn quanh người, bên trong không hề
mặc gì, lộ ra hai cẳng chân nhỏ dài đầy lông, mười phần như bệnh nhân từ bệnh
viện tâm thần trốn ra. Giờ phút này anh bị ngăn ở cửa quán thức ăn nhanh, trong
túi trống trơn, anh suy nghĩ một chút, đột nhiên làm ra một động tác kinh
người, dọa đến cô gái kia hét rầm lên, đồng thời lấy tay bưng kín mắt. Lãnh
Kính Hàn cũng tuôn ra một thân mồ hội lạnh. Nguyên lai, Hàn Phong đột nhiên mở
áo gió ra, cô gái kia sau khi thét chói tai, anh lại đem áo gió khép lại, nhìn
thấy cô gái phục vụ đầy mặt lúng túng, anh đắc ý ngửa mặt lên trời cười ha ha,
"Tôi ăn hamburger của cô, cô cũng nhìn thấy cơ thể của tôi. Hiện tại chúng
ta huề nhau, ai cũng không mắc nợ ai."
Lãnh Kính Hàn vội đưa cho cô
tờ tiền năm mươi đồng, vội vàng nói câu: "Không cần thối." Lôi kéo
Hàn Phong bỏ chạy.
Hàn Phong chạy vài bước, dừng
lại, nói: "Không còn chuyện khác, tôi về trước đi ngủ.
Ha ——" rồi ngáp một cái.
"Aiz, xem ra phải phụ
lòng Phan tiểu thư nhờ vã rồi." Lãnh Kính Hàn đành phải xuất ra con át chủ
bài cuối cùng.
Hàn Phong dừng lại, hỏi:
"Phan tiểu thư?"
Lãnh Kính Hàn lúc này mới
chậm rì rì nói: "Không sai, Phan tiểu thư chính là giám đốc phụ trách công
ty bảo hiểm này, cũng là bạn của con gái tôi, tôi vẫn luôn xem con bé như cháu
ruột. Lần này con bé hoài nghi Lương Hưng Thịnh lừa bảo hiểm, liền cố ý tới tìm
tôi, nhưng cậu biết đó, tôi không tiện trực tiếp ra mặt, cho nên liền muốn nhờ
vả cậu. Vốn công ty bảo hiểm bọn họ có điều tra viên riêng, Phan tiểu thư chẳng
qua muốn chính là, do chúng ta ra mặt, sẽ điều tra cẩn thận hơn."
Hàn Phong ngập ngừng nói:
"Phan tiểu thư —— Bao nhiêu tuổi rồi?"
Lãnh Kính Hàn nhịn cười, nói:
"Người ta vừa mới tốt nghiệp đại học, năm nay 21, một vị cô nương xinh đẹp
như vậy, cư nhiên còn chưa có bạn trai, thật đúng là có chút kỳ quái."
Đôi mắt Hàn Phong phóng ra
hào quang chói mắt, hỏi đi hỏi lại: "Xinh đẹp sao? Rất đẹp sao?"
"Tuyệt đối là mỹ
nữ."
"Vậy để suy nghĩ một
chút."
"Nguyên tắc của cậu thì
sao?"
"Aiz, đây không phải lỗi
của tôi. Hormone giống đực luôn khiến tôi không cách nào khắc chế. Đây là vấn
đề sinh lý, đây là quy luật tự nhiên, bất luận kẻ nào cũng không thể kháng cự.
Đây không phải trái với nguyên tắc, đây là thuận theo tự nhiên."
***
Bọn họ đến hiện trường trước.
Hàn Phong nến nhận án kiện, đều chạy đến hiện trường trước. Đối với án kiện
này, mặc dù không phải trước tiên, nhưng có thể sớm một phút đến hiện trường,
thì sớm một phút có chỗ tốt. Đây là danh ngôn chí lý của Hàn Phong.
Bởi vì là đường giao thông
quan trọng trong thành phố, xe cộ sớm đã khôi phục lưu thông, chẳng qua trên
mặt đất vẫn còn lưu lại vết máu mờ mờ. Hàn Phong đánh giá bốn phía, nhìn địa
hình xung quanh, lấy chút tro bụi có lẫn vết máu, lại bò lên trên cột điện ở
góc tường nhìn quanh, cuối cùng đi tới con phố đối diện, một tiệm quần áo đang
đổi kính thủy tinh của tủ trưng bày.
Hàn Phong hỏi: "Thế nào?
Bị đập bể?"
Ông chủ béo nọ trả lời:
"Đúng vậy, tên trộm này thật đáng giận, đập nát tủ kính của tôi. Thủy tinh
này rất đắt."
"Quần áo còn hay
mất?" Hàn Phong hỏi.
Ông chủ gãi đầu nói:
"Quần áo thật ra không thiếu, có lẽ kinh động đến những người khác, dọa
tên trộm chạy." Hàn Phong cẩn thận đem một mảnh nhỏ thủy tinh có dính vết
máu gói kỹ, thu vào.
Hàn Phong lại hỏi vài câu, nói
với Lãnh Kính Hàn: "Tốt lắm, chúng ta đi gặp tài xế xe tải kia xem."
Ngô Chí Quang còn đang bị tạm
giam 24 giờ, cả người như bóng cao su trút khí. Thật sự là xui tận mạng, nửa
đêm lái xe cư nhiên đụng vào hai người, càng không xong chính là, kiểm tra nồng
độ cồn của gã vượt mức, sự cố này e rằng sẽ ghi vào hồ sơ của gã cả nửa đời sau.
Lãnh Kính Hàn chào hỏi người
của bộ giao thông, mang theo Hàn Phong tiến vào.
Hàn Phong vừa nhìn bản ghi
chép, ném sang một bên, nói: "Tôi muốn thẩm vấn một lần nữa." Thư ký
viên Trần Tư không thể làm gì khác hơn là đi thu xếp.
Hàn Phong hỏi: "Anh nói
sự cố phát sinh tối qua khoảng từ một đến hai giờ sáng, rốt cuộc là một hay hai
giờ?"
Ngô Chí Quang chán nản,
"Tôi làm sao biết được, tôi rời khỏi quán rượu là 11h, lúc xảy ra tai nạn
đã qua một lúc lâu trên xe rồi."
Trần Tư bổ sung nói:
"120 đến hiện trường tai nạn xe lúc 1h49'."
Hàn Phong liếc mắt, "Tôi
cũng không có hỏi anh!" Sắc mặt Trần Tư tái mét. Trái lại Ngô Chí Quang có
hảo cảm với Hàn Phong, tối qua đến giờ, mình bị thư ký viên này hành hạ, đã sớm
muốn tìm cơ hội mắng chửi thằng nhóc này rồi.
Hàn Phong lại hỏi: "Anh
nói nhìn thấy một người đột nhiên nhảy ra, anh không kịp phanh xe, mới quẹo vào
hẻm nhỏ?"
Ngô Chí Quang gật đầu. Hàn
Phong hỏi tiếp: "Vậy sau khi anh quẹo vào hẻm nhỏ đụng người, người đột
nhiên nhảy ra kia nhất định là nhân chứng đầu tiên tận mắt nhìn thấy, hắn đâu
rồi?"
Chương 1 - Đệ nhất trinh thám Hàn Phong cực kỳ lười
biếng (3)
"Đúng vậy, lúc ấy tôi
không chú ý, hiện tại ngẫm lại, người nọ đột nhiên xuất hiện, sau đó đã không
thấy tăm hơi." Ngô Chí Quang tràn đầy nghi hoặc.
Hàn Phong cầm lấy báo cáo ghi
chép, nhìn một chút, hỏi: "Vật liệu thép trên xe của anh, là từ nơi nào
vận chuyển tới?"
"Từ xưởng thép Thành An
của thành phố T vận chuyển tới. Tôi đưa gấp đến công ty trách nhiệm hữu hạn
khai thác mỏ Hằng An."
Hàn Phong bấm ngón tay tính
toán nói: "Thành phố T tới? Vậy anh không phải đã mất gần 1 giờ lái xe
sao? Chỉ một mình anh? Công ty khai thác mỏ Hằng An? Là một quặng mỏ sao? Đưa
đến đó làm gì?"
Lãnh Kính Hàn giải thích nói:
"Công ty khai thác mỏ Hằng An có một xưởng chế biến thép đặc biệt, sản
xuất vật liệu thép chất lượng cao."
Ngô Chí Quang nói: "Bởi
vì phải đưa nhanh, cho nên trước khi trời tối tôi gặp phải người bạn nọ, mới có
thời gian đi uống một chén."
Hàn Phong chuyển động con
ngươi, "Người bạn cùng anh uống rượu, các anh đã bao lâu chưa gặp
mặt?"
"Đã lâu rồi, tôi chừng
từng nghĩ đến, cư nhiên sẽ đột nhiên gặp được hắn."
"Hắn cũng là tài
xế?"
"Đúng vậy, chúng tôi đã
quen từ rất lâu."
"Các anh uống bao nhiêu
rượu?"
"Không biết, chí ít cũng
phải một tá bia, hơn nữa mỗi người còn uống nửa cân rượu xái."
Hàn Phong "ừm" một
tiếng, tiếp tục nghe gã nói. Nói chuyện ước chừng một giờ, Lãnh, Hàn hai người
mới lên đường tìm Phan tiểu thư.
Ba người gặp mặt ở quán cà
phê, Lãnh Kính Hàn giới thiệu nói: "Phan Khả Hân, Phan tiểu thư. Vị này
chính là trinh thám Hàn Phong nổi tiếng."
Phan tiểu thư hai hàng lông
mày như liễu, một đôi mắt to, khuôn mặt chỉ có thể dùng từ "thiên sứ"
để hình dung, khuôn mặt thuần khiết như vậy, quả thực chính là kiệt tác hoàn mỹ
của Thượng Đế. Phan tiểu thư vóc người cũng rất tốt, chính là hơi có chút lùn,
phỏng chừng chưa tới 1m60, Hàn Phong so với cô có vẻ quá cao. Tóc của cô rất
ngắn, Hàn Phong không thích con gái tóc ngắn lắm. Hàn Phong nhìn thẳng bộ ngực
cô cừ thật, ít nhất cũng phải cỡ D. Phan Khả Hân thẹn thùng cúi thấp đầu. Đã là
lần thứ năm Phan Khả Hân cúi đầu rồi, người có chút đức hạnh đều sẽ tự giác thu
hồi ánh mắt. Nhưng Hàn Phong thì không, ánh mắt của anh như sói, nhìn thẳng con
mồi liền tuyệt không buông tha; Càng như tiễn đao, quần áo Phan tiểu thư trong
mắt anh sớm đã bị răng rắc vài cái cắt rơi. "Khụ khụ" Lãnh Kính Hàn
thật sự nhìn không được nữa, ho khan hai tiếng để Hàn Phong chú ý.
Lãnh Kính Hàn làm trưởng bối
của Phan Khả Hân, thật sự không biết nên xử lý thế nào, ông hàn huyên vài câu,
liền chuẩn bị rút quân. "Ừm, hai người đều làm quen rồi, tôi còn chút
chuyện khác. Khả Hân à, con yên tâm, nếu như Lương Hưng Thịnh lừa bảo hiểm, vị
Hàn đại trinh thám này nhất định sẽ phát hiện thủ đoạn bịp bợm của hắn. Bác đi
trước một bước. Các con chậm rãi tán gẫu." Ông nhanh chóng rời khỏi quán
cafe, cảm giác như mình đã đem Phan Khả Hân giao vào trong miệng sói, thoáng có
chút áy náy.
Phan Khả Hân hỏi: "Không
biết Hàn đại trinh thám đã phát hiện ra sơ hở gì chưa?"
"Em có thể gọi tôi Hàn
Phong, hoặc gọi tôi A Phong, tôi cũng có thể gọi em Hân Nhi. Mọi
người nói chuyện không cần
câu nệ như vậy. Nói thật đi, tôi đối với sự cố phát sinh này vẫn chưa hiểu rõ
nhiều lắm, tôi cần tin tức càng nhiều càng tường tận hơn. Có lẽ em có
thể giúp được tôi."
"A, vậy anh cần tôi cung
cấp trợ giúp gì?"
"Tôi muốn đi gặp người
nhà của người bị hại!"
Phan Khả Hân đột ngột đứng
dậy, thanh sắc biến đổi: "Chẳng lẽ hiện trường không có sơ hở gì sao?
Chẳng lẽ tài xế kia nói chưa đủ tường tận sao? Kỳ thật, tự điều tra viên của chúng
tôi cũng có thể tra được đầu mối, chẳng qua suy xét đến việc các anh thu được
tự liệu tiện hơn. Nếu Lương Hưng Thịnh muốn gạt bảo hiểm, đây hoàn toàn là
chuyện của cá nhân hắn, cùng người nhà hắn có quan hệ gì?"
Hàn Phong nhìn đường cong
thân thể của Phan Khả Hân, lại nghĩ chuyện khác, trong lòng anh nghi hoặc:
"Kỳ quái, tại sao nhắc tới người nhà của người bị hại cô ta liền kích động
như thế? Giống như mình vừa nhìn thấy người nhà người bị hại thì nhất định sẽ
không giúp cô ta vậy."
Khu vực khai phá Hạ Loan, vốn
là khu vực khai phá lớn nhất trong mảng quy hoạch của thành phố, được thương
nghiệp khai phá to lớn nào đó nhận thầu quy hoạch tu kiến. Ai ngờ, xây được một
nửa, liền có người đưa báo cáo, thương nghiệp khai phá sử dụng lượng lớn vật
liệu thép và xi măng chất lượng kém. Sự tình này sau khi được bị truyền thông
vạch trần, người phụ trách tập đoàn khai phá mang theo món tiền lớn bỏ trốn,
trong khu khai phá lưu lại tảng lớn đoạn tòa nhà dở dang. Trong thành phố cũng
muốn khai phá một lần nữa, nhưng vẫn không ái dám nhận, cùng lúc muốn đầu tư
lượng lớn, còn phải đem toàn bộ nhà lầu đang xây dỡ phá sập, tính hết phí tổn,
liền không còn bao nhiêu lợi nhuận nữa. Lúc ấy đúng dịp chính phủ đổi nhiệm kỳ
mới, vì vậy chuyện khu khai phá liền kéo dài, một lần kéo đó là sáu năm.
Trong sáu năm này, tòa nhà đó
liền thành nơi nương thân cho những người lưu lạc, nhặt ve chai, nhóm ăn mày.
Người càng tụ càng đông, rất nhanh nhà lầu liền không còn chỗ nữa, xung quanh
tòa nhà liền dùng ván gỗ xây thành phòng nhỏ. Vừa vào khu khai phá, liền nghe
thấy mùi tanh tưởi, mục nát khiến kẻ khác buồn nôn.
Xe chạy đến phụ cận khu khai
phá Hạ Loan, đường nọ xe cơ hồ không thể qua lại. Lúc bọn họ xuống xe, không ít
người quần áo lam lũ hiếu kỳ đánh giá bọn họ, Hàn Phong còn tưởng rằng bản thân
tới địa bàn của cái bang ấy chứ. Quả nhiên, lần đầu tiên Hàn Phong nhìn thấy
người nhà Lương Hưng Thịnh đã mềm lòng. Anh sợ hãi than trong thành phố này, cư
nhiên còn có chỗ ở đẹp ngang trụ sở của anh. Nhà gỗ rách nát chưa tới 10 mét
vuông, ngoại trừ một cái giường ra thì cái gì cũng không có. Vợ của Lương Hưng
Thịnh là Lô Phương và con trai cô Lương Tiểu Đồng chen chúc trong căn phòng nhỏ
cũ nát này.
Hàn Phong thất kinh, cho dù
tốt xấu gì, dù sao Lương Hưng Thịnh cũng là một ông chủ của công ty, nhà của
hắn làm sao lụi bại đến tình trạng này. Sau khi hỏi mới biết được, nguyên lai,
Lương Hưng Thịnh trước đó đắc chí, nuôi dưỡng tình nhân, về nhà thường xuyên
đánh chửi vợ con. Vợ Lương dưới cơn nóng giận, mang theo con trai rời khỏi Lương
gia. Không bao lâu sau, công ty của Lương tình trạng kinh doanh chuyển biến bất
ngờ, mà tình nhân của hắn sau khi vơ vét của hắn, lặng lẽ ra đi, Lương Hưng
Thịnh thật sự trở nên trắng tay.