Lãnh Kính Hàn xoa mồ hôi chảy
trên trán nói: "Rốt cuộc còn phải chờ bao lâu?"
Hàn Phong ngẩng đầu lên,
thích chí nói: "Gấp cái gì, anh không biết phơi nắng là một loại hưởng thụ
sao?"
Phan Khả Hân và Long Giai đều
nóng đến không chịu nổi, nhưng ai cũng đều không nguyện rời đi, đều muốn nhìn
xem, rốt cuộc Hàn Phong định làm cái quỷ gì. Qua mười phút, Hàn Phong nhàn nhạt
nói: "Có lẽ cũng sắp rồi đấy." Anh lấy ra một que diêm, đặt trên
polymer, vừa nhẹ nhàng chạm vào que diêm lập tức bùng lên.
"A --" Phan
Khả Hân phát ra một tiếng hô nhẹ, Long Giai cũng hỏi: "Chuyện này là thế
nào?"
Lãnh Kính Hàn trầm tư nói:
"Chẳng lẽ là như vậy?"
Hàn Phong đứng dậy, nói:
"Sự thật đánh bại hùng biện, rất rõ ràng, hung thủ chính là làm vậy đó. Đi
thôi, đến phòng thí nghiệm, tôi nói cho các anh bí ẩn về việc ô tô phát nổ
nhé."
Phòng thí nghiệm. Hàn Phong
cầm lấy mảnh sót lại của bánh xe kia, nói: "Đây là hai mặt bánh xe ô tô bị
đốt trụi, hiện tại tôi cho các anh biết, xe Lâm Chính đang ở trên quốc lộ nóng
rực, sản sinh biến đổi gây cháy nổ."
Đám người Lãnh Kính Hàn hút
ngược một ngụm lãnh khí, Lãnh Kính Hàn nói: "Nói cụ thể một chút."
Hàn Phong nói: "Phương
pháp hung thủ dùng, thật sự rất khó phát hiện. Bọn họ trước đó đã thêm vào
trong xe riêng của Lâm Chính dầu nặng đánh lửa kém, cũng thêm vào dầu nặng chất
xúc tác, càng giảm khả năng đánh lửa của chất đốt này. Bản thân khả năng đánh
lửa của loại dầu nặng này cũng chỉ có khoảng 200 độ, sau khi thêm chất xúc tác
càng có thể hạ thấp xuống 100 độ, hoặc thấp hơn nữa. Bởi vì tính an toàn của
bản thân xe Mercedes Benz có thể rất tốt, cho nên dù sử dụng dầu nặng khả năng
đánh lửa thấp như
vậy, cũng sẽ không phát sinh
hiện tượng tự cháy tự nổ. Vì vậy, hung thủ đem loại vật liệu polymer tụ nhiệt
của Đức này rải trên đường quốc lộ, rải khoảng một km, hoặc dài hơn.
Ngày Lâm Chính gặp sự cố,
nhiệt độ trong phòng khoảng 39 độ, mà nhiệt độ bên ngoài vào giữa trưa không
dưới 50 độ, rải loại vật liệu polymer này, nhiệt độ mặt đất không
dưới 200 độ. Khi xe Lâm Chính
chạy trên đường quốc lộ đen nhánh này, tựa như lái vào một lò nướng, tính năng
của ô tô cho dù tốt mấy, cũng không cách nào khống chế dầu
nặng với độ đánh lửa kém cháy
trong phạm vi an toàn, vì vậy cả chiếc xe bị phát nổ. Bởi vì rải cả con đường
lớn, cho nên hung thủ vận dụng hơn trăm người, mà từ đoạn mặt
đường trong quá trình chờ xe
Lâm Chính đi ngang qua, đến khi xe của hắn bị hơ nổ, phải có một quá trình tụ
nhiệt. Trong quá trình này, không thể có xe khác đi qua, may mắn quốc lộ cũ này
không có nhiều xe chạy, chỉ cần hai đầu quốc lộ dùng xe cảnh sát ngăn lại, chỉ
để xe Lâm Chính qua là được. Đây chính là toàn bộ quá trình bọn chúng thực hiện
hành vi phạm tội."
Hàn Phong cầm lấy que diêm
cong đã bị đốt cháy, cười nói: "Muốn đầu diêm bốc cháy, nhiệt độ phải đạt
tới trên 200 độ, mà khả năng đánh lửa của nhiên liệu diesel, cao nhất 220 độ,
thêm chất xúc tác, khẳng định không chịu nhiệt."
Tất cả Lãnh, Long, Phan ba
người đều trợn mắt há hốc mồm, như nghe thiên thư (sách hoặc thư do thần tiên
trên trời viết ra). Một lúc lâu sau, Lãnh Kính Hàn mới nói: "Trời ạ, thậm
chí có phương pháp sát nhân như vậy sao."
Trong mắt Hàn Phong lại nhấp
nhoáng quang mang như loài sói, lạnh lùng thốt: "Hung thủ dường như đang
chơi đùa chúng ta, y cố ý bày mê trận, muốn khảo nghiệm trí tuệ của chúng ta.
Tôi cũng là lần đầu tiên nghĩ đến còn có thể dùng loại phương pháp này tạo ra
nổ mạnh cho ô tô. Đinh Nhất Tiếu, gã thật sự lợi hại như vậy?"
Long Giai nói: "Tôi nghĩ
có điểm đáng ngờ, Đinh Nhất Tiếu bình thường chỉ là một người bận rộn, gã làm
sao có thời gian bày ra hành động tổ chức quy mô lớn vậy chứ?"
Phan Khả Hân tỏ vẻ đồng ý:
"Đúng vậy, chuyện bản thân ông ta thôi đã cực kỳ bận rộn rồi, hơn nữa, ông
ta cũng là nhân sĩ nổi tiếng, tuyệt không thiếu tiền mà?"
Hàn Phong từ chối cho ý kiến,
"Thời gian, có thể sắp xếp. Nếu gã thật sự muốn mưu đồ một việc lớn, hoàn
toàn có thể đem tâm tư đặt trên đó, những thứ khác chỉ là làm bộ, tạo một vỏ
bọc. Phải biết rằng, Đinh Nhất Tiếu phù hợp với tất cả giả thuyết chúng ta đưa
ra. Thứ nhất, gã có xưởng riêng, hoàn toàn có thể triệu tập vài trăm người làm
việc. Thứ hai, bằng cấp và trí tuệ của gã, khiến gã có khả năng nghĩ ra phương
thức phạm tội như vậy. Thứ ba, gã là cố vấn pháp luật cho hai công ty của Lâm
Chính và Lương Hưng Thịnh, gã là người hiểu rõ nội tình. Thứ tư, gã sở hữu
khoáng sản, mà thuốc nổ tập kích chúng ta là thuốc nổ để khai thác mỏ. Thứ năm,
tiêu chuẩn chi phí của gã, khiến gã hẳn phải sở hữu lượng lớn tiền tài. Chỉ
bằng những thứ này, gã có thể liệt vào tình nghi phạm tội số một."
Lúc này, điện thoại di động
của Lãnh Kính Hàn vang lên, chỉ nghe ông nói: "Là tôi, đã đến nhà ga?
Được, lập tức trở về." Ông để điện thoại xuống nói: "Trương Nghệ bọn
họ trở
lại, bọn họ ở thành phố T bên
kia đã bị cản trở."
"Cái gì cản trở?"
"Chờ bọn họ trở về rồi
nói sau, hiện tại tôi phải lập tức làm một bản báo cáo, trước đem nguyên nhân
chết của Lâm Chính vừa điều tra được thông báo cho cấp trên, bằng không điện
thoại đã sắp bức tôi điên mất rồi. Long Giai, tôi còn phải nhờ cô giúp tôi tra
một chút, Lâm Chính. . . . . ."
"Ế--" Hàn
Phong cười cắt ngang Lãnh Kính Hàn, "Long Giai không thể đi, cô ấy chính
là đội viên của tôi."
Lãnh Kính Hàn sửng sốt, hết
cách nói: "Cậu xem, chỗ này của tôi thật sự không đủ người, hiện tại không
phải cậu không có chuyện gì làm nữa sao, coi như cho tôi mượn một chút, được
không?"
Hàn Phong cười xấu xa:
"Sao tôi không có việc gì làm? Đợi một lát tôi muốn cùng Long Giai đi xem
xưởng của Lương Hưng Thịnh. Đội viên của anh lập tức sẽ trở lại, gọi bọn họ đi."
Lãnh Kính Hàn nóng nảy,
"Chẳng phải ngày hôm qua Long Giai đã đi xem qua rồi sao, còn đi
nữa?"
Hàn Phong chậm chậm nói:
"Tôi thích."
Phan Khả Hân kêu gào:
"Tôi cũng đi."
"Đó là đương
nhiên." Hàn Phong ngồi trước bàn làm việc, nhìn Lãnh Kính Hàn gõ báo cáo,
chẳng có tí ý gì là muốn rời đi.
Lãnh Kính Hàn lòng như lửa
đốt gõ báo cáo, Hàn Phong lại ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần. Đánh được hai
hàng chữ, không khỏi giận sôi gan, "Cậu không phải muốn đi xem xưởng của
Lương Hưng Thịnh sao! Còn không mau đi!"
Hàn Phong nhắm mắt lại, nói:
"Không nóng nảy, chờ sau khi Lâm Phàm và Trương Nghệ trở về, nghe một chút
tình hình bọn họ gặp phải ở thành phố T rồi đi. Long Giai, trước tiên tra tư
liệu của Đinh Nhất Tiếu, càng tường tận càng tốt."
Tiếp đó, Hàn Phong nói với
Lãnh Kính Hàn đang tức giận đến thất khiếu (bảy lỗ trên mặt) bốc khói mà lại
không hề có biện pháp: "Đúng rồi, Lâm phu nhân, mụ phù thủy kia, không có
làm gì anh chứ?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Bà
ta trái lại không nói thêm gì. A, kỳ quái nha!"
"Có gì kỳ quái đâu,
trong dự liệu thôi. Mụ phù thủy ấy xem trọng mặt mũi nhất, bà ta tuyệt đối sẽ
không đem chuyện chồng mình ngoại tình tuyên dương khắp nơi, nhiều nhất chỉ nói
là có một cảnh viên thái độ không tốt mà thôi, ha ha."
Nghe Hàn Phong dám gọi phu
nhân của Lâm Chính là mụ phù thủy, Long Giai và Phan Khả Hân đều cảm thấy buồn
cười, các cô cho tới giờ vẫn chưa từng thấy qua người nào cả gan làm loạn như
vậy. Long Giai thầm nghĩ: "Anh chàng Hàn Phong này, nghiêm túc chỗ nào
chứ, thật sự là hạ lưu, nhưng dù anh ấy có hư hỏng bao nhiêu, lại không ngờ
được, cả người trong ngoài đều không đứng đắn, chẳng biết lai lịch thế nào,
nhưng lối suy nghĩ của anh ấy rất nhạy bén, quả thật khiến người ta bội
phục." Long Giai nhịn không được
hỏi: "Trước kia anh làm
nghề gì?"
Phan Khả Hân cũng đưa ánh mắt
tụ lại trên người Hàn Phong ha ha cười, bộc lộ bản tính, âm dương quái khí nói:
"Nghề nghiệp? Cô thấy tôi giống người có nghề nghiệp sao?"
Long Giai không tin, người
giỏi suy luận như Hàn Phong, nhất định từng được huấn luyện chuyên nghiệp, bằng
không, sẽ không có khả năng có được lực quan sát tường tận và năng lực trinh
thám như vậy.
Phan Khả Hân nói: "Vậy
anh trước kia làm gì?"
Hàn Phong lười biếng nói:
"Trước kia hả, ờ, thì ngủ thôi."
Phan Khả Hân truy hỏi:
"Trước khi ngủ thì sao?"
Hàn Phong cào đầu,
"Ởtrên phố chơi đùa thôi."
"Chơi gì?" Bộ dáng
Phan Khả Hân như không đạt được mục đích thì dây dưa không bỏ.
Hàn Phong bấm ngón tay:
"Ăn, nhậu, cờ, bạc, lừa, gạt, bịp, bợm!" Hàn Phong nhìn hai ngón còn
lại, bổ sung: "Ẩu đả! Như vậy là mười phân vẹn mười rồi!"
Long Giai nhịn không được âm
thầm buồn cười, nghĩ: "Ẩu đả? Người ta không đánh anh là may rồi."
Phan Khả Hân truy đến cùng:
"Vậy trước khi anh ra đường chơi, thì làm gì?"
"Ở trường học đó."
Phan Khả Hân biết hỏi không
ra được gì nữa, hỏi tiếp anh ta nhất định sẽ nói trước khi đến lớp học thì đến
vườn trẻ học. Cô chuyển hướng sang Lãnh Kính Hàn, "Bác Lãnh, bác xem anh
ấy, nói hươu nói vượn, bác biết anh ấy trước kia làm gì không?"
Lãnh Kính Hàn suy nghĩ một
chút, đáp: "Bí mật quốc gia, không thể trả lời."
Phan Khả Hân bị bẽ mặt, đang
muốn phát tác, thì nghe thấy Long Giai nói: "Nhìn xem này."
Hàn Phong một bước cũng lười
di chuyển, nói: "Đọc lên đi."
"Đinh Nhất Tiếu, sinh
năm 71, cha Đinh Vỹ Trung, mẹ Mục Tấn Bình, hai người đều là giáo sư, quê quán
Sơn Đông huyện Bình Âm. Năm tuổi vào trường tiểu học của thị trấn, 10 tuổi học
trung học của huyện, khi thi vào đại học Chính trị và Pháp luật chỉ vừa 15
tuổi, vẫn ra sức học đến tiến sĩ, 23 tuổi du học Pháp đào tạo chuyên sâu rồi về
nước, nhậm chức ở một văn phòng luật Bắc Kinh, 28 tuổi thành lập văn phòng luật
riêng, đồng thời chuyển nơi ở đến Thượng Hải, năm năm trước, đi tới thành phố H
của chúng ta. Gã có hai học vị tiến sĩ Luật, Kinh Tế học, ở đại học là đội viện
động bóng đá của trường, soạn một cuốn sách ”Mối liên hệ tất nhiên giữa mức độ nhận thức pháp luật và tâm lý học
phạm tội”, tạp chí Le
Point
của Pháp đăng hai bài luận văn, từng là
nhân vật trang bìa của tạp chí LIFE Hoa Kỳ."
Hàn Phong chậc lưỡi,
"Lợi hại như vậy? Điều tra cha mẹ gã, điều tra tình hình gia đình
gã."
Long Giai lướt trên bàn phím,
chỉ chốc lát sau nói: "Ồ? Hai người đều đã qua đời, chết vì tai nạn xe.
Thời gian là năm 1986."
Hàn Phong tính toán nói:
"Khi đó gã vừa 15 tuổi."
"Tôi nhận thấy, có lập
hồ sơ, lạ thật, là vụ án của thành phố H chúng ta, vậy là sao?" Long Giai
nhìn máy tính, trong miệng thì thào, Phan Khả Hân vội tiến đến.
"Tôi nhớ ra rồi!"
Lãnh Kính Hàn đột nhiên nói, "Là vụ án đầu tiên của phòng điều tra hình
sự, lúc ấy còn chưa gọi là phòng điều tra hình sự, gọi là đại đội điều tra đặc
biệt thành phố H. Lái xe gây chuyện là con trai của thị trưởng thành phố H,
chúng tôi vốn đã có chứng cứ xác thực, nhưng phía cấp trên ém xuống, sau đó mặc
kệ. Người bị hại để lại một đứa cô nhi, gọi là Đinh gì gì đó! Bởi vì lương tâm
cắn rứt, chúng tôi còn quyên góp một khoản tiền cho nó học đại học đấy. Tôi nhớ
rõ, lúc ấy nó cũng bởi vì nguyên nhân này mà đổi giấy đăng ký đại học Chính trị
và Pháp luật đó."
Hàn Phong kinh hô: "Sơn
Đông và thành phố H, cách xa vạn dặm, tại sao bọn họ lại xảy ra tai nạn xe ở
đây? Đến du lịch hả?"
"Hình như vậy. Trên thực
tế, nhà bọn họ dường như có thân thích gì đó ở đây. Mà cha mẹ Đinh Nhất Tiếu là
người rất nhìn xa trông rộng, bọn họ nghe nói nơi này của chúng ta đang làm mở
cửa cải cách, cho rằng sau này rất có tiền đồ phát triển, do đó, chuẩn bị
chuyển công tác đến thành phố chúng ta. Lần đó, chính là đến thăm bà con, xem
chút tình huống phát triển của thành phố H, không ngờ tới, lại xảy ra việc này.
Khi đó, là vụ án do Bạch đội trưởng phụ trách, tôi là chân chạy việc, phụ trách
thu thập chứng cứ."
Hàn Phong thở dài: "
Bóng tối bắt đầu từ nơi này, tà ác liền từ nơi này phát sinh."
Long Giai hỏi: "Tra tiếp
không?"
"Nghĩ biện pháp điều tra
thân thích kia của Đinh Nhất Tiếu ở thành phố H, từ những người bên cạnh hiểu
rõ quá trình trưởng thành của Đinh Nhất Tiếu. Mặt khác, chúng ta phải điều tra
xí nghiệp đứng tên gã và tình hình kinh doanh, do ai phụ trách, tham gia hạng
mục gì."
Phan Khả Hân giơ máy ảnh lên,
chụp Hàn Phong một tấm, khen: "Chuyên gia, quả nhiên bất đồng."
Long Giai nhún vai nói:
"Không có cách nào tra được, chỗ chúng ta thiếu tư liệu xí nghiệp."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi
liên hệ với cục trưởng cục công thương một chút, để bọn họ fax tư liệu của công
ty Đinh Nhất Tiếu sang đây."
Vừa dứt lời, hai người Lâm
Phàm đã trở về. Lâm Phàm quẳng hành lý lên bàn, thở dài một tiếng, đặt mông
ngồi trên ghế. Trương Nghệ nhìn quanh bốn phía, hỏi: "Anh Lưu bọn họ đâu
rồi?"
Lãnh Kính Hàn đứng dậy nói:
"Các cậu đừng nóng vội, trước tiên nói tình huống các cậu gặp phải ở thành
phố T đi."
Trương Nghệ vứt túi xuống,
lắc đầu nói: "Ngày đầu tiên chúng tôi đi, nhân viên của công ty nọ trái
lại rất phối hợp, cũng cho chúng tôi tra xét ghi chép và một số tài liệu của
Lâm Chính, sau đó bọn họ nói tình hình nghiêm trọng, phải đệ trình cho hội đồng
quản trị, bảo chúng tôi đợi tin tức. Ai ngờ, về sau bọn họ triệu tập họp hội
đồng quản trị, rồi nói cho chúng tôi biết, sự tình này nội bộ tập đoàn bọn họ phải
xét xử, chúng tôi chỉ cần xử lý tốt chuyện tình của thành phố chúng ta là
được."
Lãnh Kính Hàn nói: "Các
cậu không bảo cảnh sát địa phương trợ giúp sao?"
Lâm Phàm cười khổ nói:
"Trợ giúp có ích lợi gì, chúng tôi ngay cả cửa của tổng bộ tập đoàn còn
không thể vào được, mà câu trả lời của cảnh sát địa phương dành cho chúng tôi
là, xí nghiệp này là đối tượng trọng điểm nâng đỡ của quốc gia, nếu không có
lãnh đạo cấp trên phê chuẩn, ngay cả thị trưởng thành phố T và cục công an
thành phố đều không có quyền can dự vào, càng miễn bàn đến hai nhân viên ngoại
lai chúng tôi."
Trương Nghệ nói: "Không
cho vào cửa thì thôi đi, bọn họ còn cảnh cáo chúng tôi không được tùy tiện tiết
lộ tin tức ra ngoài, bằng không, khiến cho công ty tổn thất, chúng tôi phải phụ
trách toàn bộ đó."
Lãnh Kính Hàn nói: "Sự
tình nảy quả thật nên chú ý tới, tôi lập tức viết báo cáo cho thượng cấp, xin
cấp trên phê chuẩn cho chúng ta điều tra ngân hàng Hằng Phúc."
Lâm Phàm nói: "Mấy ngày
nay đang đợi bọn họ triệu tập họp hội đồng quản trị, chúng tôi thông qua cách
khác, điều tra vài tư liệu cơ bản của ngân hàng Hằng Phúc."
Trương Nghệ nói: "Ngân
hàng Hằng Phúc là một công ty có tên trên thị trường chính khoán, tổng vốn cổ
phần là 43 triệu cổ phiếu, chủ tịch năm đó là Lưu Thiên Hạc, chủ tịch hiện tại
là Giang Vĩnh Đào, tổng cộng 11 thành viên hội đồng quản trị, Lâm Chính đứng
thứ sáu trong mười cổ đông lớn, năm 1997 tham gia làm chủ cả tập đoàn công ty,
năm 1999 chuyển công tác đến làm chủ tịch ở chi nhánh ngân hàng thành phố H
chúng ta, hiện tại sở hữu 7.5% quyền cổ phần, phụ trách nghiệp vụ phát triển và
mở rộng thành thị vùng duyên hải."
Lãnh Kính Hàn than thở:
"Một lần chuyển nhượng 5%, ông ta lại thật có thể làm được."
Trương Nghệ bổ sung nói:
"Hiện tại chi nhánh ngân hàng của ngân hàng Hằng Phúc, đã mở rộng khắp nơi
trên cả nước, tổng số người gửi tiền ngân hàng vượt quá một nghìn tỷ nhân dân
tệ, hết thảy hoạt động công ty bình thường, giá cả cổ phiếu của công ty cũng
tăng hằng năm, nhưng không biết sự kiện lần này sẽ tạo thành bao nhiêu ảnh
hưởng với công ty."
Lâm Phàm nói: "Người của
tập đoàn Hằng Phúc, mỗi người đều lợi hại, miệng lưỡi của
nữ ủy viên quản trị kia rất
sắc bén, hai người chúng tôi bị cô ta nói cho á khẩu không trả lời được. Trẻ
tuổi như vậy đã có thể trở thành ủy viên quản trị, thật không phải người
thường."
Trương Nghệ nói: "Còn
không phải dựa vào tướng mạo để kiếm cơm sao, hơn phân nữa là bám víu ông chủ
lớn ấy rồi."
"Hửm?" Hàn Phong
thoáng ngồi thẳng dậy, "Các anh nói, công ty bọn họ có nữ ủy viên quản trị
rất trẻ tuổi xinh đẹp?"
Trương Nghệ nói: "Đâu
chỉ trẻ tuổi xinh đẹp, là rất trẻ tuổi, rất xinh đẹp."
Hàn Phong trừng mắt suy nghĩ
một chút, đột nhiên nói: "Ừm, công ty này khả nghi lắm, tôi cảm thấy, có
cơ hội tôi phải tự mình đi điều tra một chút. Anh Kính Hàn, anh nhất định phải
thực hiện tốt quan hệ với cấp trên, nắm lấy quyền điều tra vào tay."
Trương Nghệ và Lâm Phàm đều
không rõ nội tình, Lãnh Kính Hàn thấp giọng mắng: "Chó không thay đổi chỉ
mãi ăn cứt!"
Hàn Phong cười đứng dậy, nói
với Lâm Phàm và Trương Nghệ: "Tin tức các anh cung cấp, rất có giá trị.
Bây giờ tôi muốn đi điều tra vụ án khác, cáo từ trước. Đi thôi, hai quý
cô."
Lâm Phàm và Trương Nghệ nhìn
Hàn Phong ra khỏi cửa, hỏi: "Hiện tại các anh bên này có tiến triển
gì?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Hiện
tại Lý Hưởng đang phụ trách theo dõi và giám sát Đinh Nhất Tiếu, các cậu lập
tức cùng cậu ấy liên lạc. cậu ấy sẽ nói cho các cậu biết. Chỗ này của tôi có
hai phần báo cáo phải viết. Còn có, Lâm Phàm, cậu đi điều tra một chút, quan hệ
xã hội của Lâm Chính trong bộ tập đoàn công ty. Còn có, nghe nói tập đoàn Hằng
Phúc cử chủ tịch ngân hàng mới, liên hệ với anh ta, chúng ta phải tìm nhiều tư
liệu khi Lâm Chính làm chủ tịch ở thành phố H hơn."