Khi bọn họ đi ngang qua hiện
trường tai nạn xe, Hàn Phong bảo dừng xe, đậu ở ngã rẽ, chỉ thấy hơn phân nửa
chiếc Nissan Sunny 2.0 của Tôn Hướng Hiền cắm vào bệ phía trước
của xe tải lớn, mà phần đuôi
xe do phía trước cắm vào quá sâu mà vểnh lên, phần ghế
ngồi trước xe bị ép đến biến
dạng nghiêm trọng, thủy tinh văng đầy đất, vết máu cũng rõ ràng có thể thấy
được. Một chiếc cần cẩu lớn đang nhấc phần trước xe tải lớn lên, còn một chiếc
xe kéo thì kéo phần sau của chiếc Nissan biến dạng. Hàn Phong phất tay ý bảo
tài xế tiếp tục lái xe, khi chạy ngang qua, anh phát hiện, sau chiếc xe Nissan
kia đèn xi nhan cũng bị đụng vỡ, có một phần sơn cũng bị tróc ra.
Trong bệnh viện, giám đốc Tôn
còn đang được cấp cứu, hắn gãy xương đùi, xương đầu gối vỡ nát, gãy xương hai
cánh tay, trật khớp xương khuỷu tay, xương sườn thứ mười đến thứ năm gãy toàn
bộ, vỡ lá lách gây xuất huyết trong, hiện tại bác sĩ đang toàn lực cứu chữa.
Vu Thành Long đã tới trước,
đang cùng mấy viên chức công ty vội vàng đóng phí, tiến hành thủ tục, cùng thủ
tục liên lạc với chuyên viên hội chẩn. Nhìn thấy Hàn Phong bọn họ, ngay cả chào
hỏi cũng lười làm, chỉ gật đầu với Trang Hiểu Quân, điện thoại di động vẫn chưa
hề rời khỏi tai.
Hàn Phong nhắm mắt suy nghĩ
một chút, nói: "Bác sĩ, các anh kiểm tra một chút, xương hông trái của anh
ta có gãy xương tính tuyến hay không."
(Tiêu: Gãy xương tuyến tính
là gãy xương theo đường thẳng ngay ngắn, để phân biệt với gãy xương theo hình
rạn vỡ.)
Bác sĩ kia sững sờ một chút,
lập tức trở về phòng cấp cứu, trong chốc lát đầu đầy mồ hôi đi ra hỏi:
"Cậu là bác sĩ sao?"
Hàn Phong nhếch miệng, lắc
đầu. Bác sĩ kia gật đầu nói: "Bất kể thế nào, cậu nói rất chính xác, chúng
tôi đang tìm nguyên nhân huyết áp không tăng được, cậu đã giúp chúng tôi rất
nhiều."
Trang Hiểu Quân ngạc nhiên
nói: "Hàn cảnh quan, sao anh biết được?"
"À, mấy tháng trước tôi
cũng từng bị tai nạn xe, chỉ là bị thương tương đối nhẹ, vừa vặn chính là gãy
xương hông tính tuyến, tôi nghĩ lần này giám đốc Tôn của các cậu bị thương nặng
như vậy, có lẽ cũng có gãy xương hông. Nhớ rõ lần trước bác sĩ nói cho tôi
biết, bản thân gãy xương hông không nghiêm trọng lắm, nhưng mang đến hậu quả
tương đối nghiêm trọng. Phải không, bác sĩ?"
"Đúng vậy, sau khi gãy
xương hông, sẽ đè lên thần kinh tọa, dẫn đến máu chi dưới chảy ngược về bị ngăn
trở. Mà máu chi dưới lại chiếm khoảng một phần ba máu toàn thân, máu đó không
chảy trở về, huyết áp liền không tài nào tăng nổi, nghiêm trọng sẽ ảnh hưởng
đến tính mạng."
Trang Hiểu Quân như có điều
suy nghĩ nói: "Vậy giám đốc Tôn bây giờ còn rất nguy hiểm sao?"
Bác sĩ nói: "Các anh yên
tâm, phụ trách cứu chữa chính là bác sĩ Trương giỏi nhất của
bệnh viện chúng tôi, hơn nữa,
bệnh viện chúng tôi tuy nhỏ, nhưng trang bị đầy đủ hết, chúng tôi sẽ dốc toàn
lực bảo đảm cho an toàn sinh mệnh của người bệnh."
Chỉ chốc lát sau, vài bác sĩ
mặc áo khoác trắng vội vàng đi vào phòng phẫu thuật, chuyên gia hội chẩn đã
tới.
Hàn Phong bọn họ chờ bên
ngoài, Hàn Phong cùng Trang Hiểu Quân tán gẫu chuyện nhà, đèn đỏ của phòng cấp
cứu vẫn phát sáng, Lãnh Kính Hàn có chút sốt ruột, nếu từ nơi xa xôi chạy đến,
mà một chút đầu mối cũng không có quay về, đây chẳng phải cũng giống Lâm Phàm
bọn họ sao?
Mấy giờ trôi qua, đèn đỏ rốt
cuộc đã biến thành đèn xanh, các bác sĩ nối đuôi nhau bước ra, Trang Hiểu Quân
hỏi: "Bác sĩ, thương thế giám đốc Tôn của chúng tôi thế nào rồi?"
Một bác sĩ lớn tuổi nói:
"Chúng tôi đã tiến hành cắt toàn bộ lá lách của anh ta, hiện tại các dấu
hiệu sống đều đã bình ổn, còn phải xem anh ta có thể vượt qua ba ngày nguy hiểm
nữa không."
Trang Hiểu Quân đề xuất muốn
thăm người bị thương một chút, bác sĩ cho cậu ta biết, bệnh nhân còn cần nghỉ
ngơi, tạm thời không thể bị quấy rầy. Trang Hiểu Quân nói chỉ muốn nhìn người
bị thương một chút, sẽ không quấy rầy hắn. Bác sĩ đưa bọn họ tới bên ngoài một
căn phòng, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, nhìn thấy một người đàn ông trung
niên, trên người cắm đầy ống dẫn, dưới sự trợ giúp của máy móc duy trì sinh
mệnh. Trang Hiểu Quân khổ sở nói: "Mấy hôm trước anh ấy còn nói thi đậu
bằng lái xe rồi sẽ mang tôi đi hóng gió."
Hàn Phong trừng mắt, nói:
"Anh ta mới vừa học lái xe?"
Trang Hiểu Quân gật đầu.
Lúc này, Tần Di chạy đến, cô
ta vội vàng liếc mắt xem xét bệnh nhân một chút, sau đó tỏ vẻ áy náy với Lãnh
Kính Hàn bọn họ, mời bọn họ cùng đi ăn bữa cơm. Dựa theo kỷ luật, Lãnh Kính Hàn
tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng ông còn chưa mở miệng, Hàn Phong đã sớm liên
tục đáp ứng, rất có vẻ cầu còn không được. Lãnh Kính Hàn không còn cách nào,
nếu Hàn Phong một mình đi dự tiệc mà mình không đi theo, một là gây tổn hại cho
hình tượng của phòng điều tra hình sự thành phố H, hai là không biết thằng nhóc
kia sẽ quậy ra tai vạ gì.
Tới hiệu ăn rồi, Hàn Phong
gọi món không chút khách khí, không gọi thứ tốt, chỉ gọi thứ đắt tiền, bất quá
Tần Di vẫn niềm nở chiêu đãi, liên tục khuyến khích. Vốn muốn uống rượu trắng,
Lãnh Kính Hàn kiên quyết phản đối, sau lại thay thành rượu vang đỏ. Vài chén
rượu lót bụng, bầu không khí tựa hồ đã hòa hợp hơn nhiều, Hàn Phong càng nói
nhiều, cùng Tần Di, Trang Hiểu Quân bọn họ không hề cố kỵ mà nói xằng xiên.
Hàn Phong khen Trang Hiểu
Quân tuổi trẻ tài cao, dám xông xáo dám làm, Trang Hiểu Quân nói: "Tôi thì
tính là gì chứ, chị Tần người ta mới là tuổi trẻ tài cao đó. Chị Tần 18 tuổi,
đã đảm nhiệm giám đốc bộ phận công ty điện tử Hằng Thụy rồi đó, đúng không, chị
Tần?"
Tần Di sau khi uống rượu mặt
màu đỏ ửng, cười nói: "Đừng nghe bọn họ nói mò, chỉ là phó giám đốc."
Hàn Phong khen: "Oa,
thật lợi hại, mới 18 tuổi đã làm đến phó giám đốc rồi, tôi 18 tuổi còn đang bú
sữa mẹ đấy!"
Trong cổ họng Lãnh Kính Hàn
vang một tiếng, thiết chút nữa thì sặc rượu đỏ, trong lòng thầm mắng:
"Siêu cấp vô sỉ!"
Trang Hiểu Quân cười ha ha,
Tần Di càng cười đến run rẩy cả người, nói: "Hàn cảnh quan thật là biết
nói đùa, cũng quá khoa trương rồi đúng không?"
Hàn Phong nghiêm mặt nói:
"Có gì không đúng sao? Tôi hiện tại vẫn còn uống, mỗi đêm một ly, Nestlé
sữa bò, cường thân kiện thể."
Trò chuyện một hồi, Hàn Phong
cười hỏi: "Hiện tại giám đốc Tôn xảy ra tai nạn xe, trong công ty điều
động nhân viên thế nào đây? Chung quy không ai có thể mở ra hồ sơ máy tính mà?"
Tần Di nói: "Chỉ có chủ
tịch. . ." Cô đột nhiên ý thức được gì đó, bất an vuốt tóc, "Hồ sơ
của nhân viên bình thường cùng hồ sơ của ủy viên quản trị tách ra, bọn họ không
cần. . ." Thấy Hàn Phong vẫn nhìn cô, chờ đợi cô nói ra đoạn sau, lại nói:
"Đây vốn là bí mật trong tập đoàn, ngoại trừ giám đốc phần nhân sự, còn có
chủ tịch mới biết làm thế nào mở ra mật mã, bằng không giám đốc nhân sự xảy ra
sự cố, mà lại có nhân viên cấp cao điều động không phải sẽ hết cách sao? Bởi vì
chuyện liên quan đến an nguy của chủ tịch, do đó bí mật này sẽ không truyền ra
cho ủy viên quản trị biết, ngay cả Hiểu Quân cũng không biết."
Hàn Phong nói: "Cô yên
tâm, giữ bí mật là nguyên tắc cơ bản của nhân viên cảnh vụ chúng tôi phải nắm
giữ, không nên nói chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói, không nên hỏi chúng tôi
cũng sẽ không hỏi. Vậy chủ tịch của các cô. . ."
Tần Di nói: "Chủ tịch
chúng tôi đã đến Malaysia khảo sát, hôm qua mới vừa đi rồi."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tập
đoàn xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta cũng không trở về sao?"
"Đúng vậy, chuyện tối
qua ảnh hưởng quá lớn tới tập đoàn, nhưng bên phía Malaysia
chuyện cũng vô cùng quan
trọng, chủ tịch lại vừa qua đến đó thôi, hôm nay ông ấy đã gọi không dưới mười
cuộc điện thoại về, muốn chúng tôi phối hợp làm tốt các phương diện
công tác. Buổi sáng hôm nay,
chúng tôi liền một mực vì chuyện này mà bận rộn thế đấy."
Hàn Phong nói: "Vậy ông
ấy khi nào sẽ trở về?"
"Có lẽ, hai ba ngày, có
lẽ, hai ba tuần."
Hàn Phong lẩm bẩm nói:
"Lâu như vậy. Được rồi, lần trước chúng tôi có hai vị đồng sự đến, sau khi
trở về nói cho chúng tôi biết, trong ngân hàng Hằng Phúc có một vị ủy viên quản
trị, không chỉ trẻ tuổi xinh đẹp, hơn nữa làm việc hiệu suất cao, năng lực xử
lý vấn đề mạnh, thật sự là nữ trung hào kiệt, tôi lần đầu tiên tận mắt nhìn
thấy chị Tần đây, liền biết bọn họ nói khẳng định chính là cô."
Tần Di cười nói: "Về
chuyện lần trước, tôi thật xin lỗi, đúng là tôi tiếp đãi hai vị đồng chí nọ.
Nhưng lúc ấy tập đoàn có quy định, tôi cũng không thể tùy ý hướng bọn họ tiết
lộ tình hình của tập đoàn."
Hàn Phong nói: "Vậy lần
này thì sao?"
"Lần này chủ tịch đích
thân thông báo cho chúng tôi, phải toàn lực phối hợp điều tra với các anh. Hơn
nữa nghe nói, lãnh đạo bên trên đến với vụ án các anh điều tra cũng rất quan
tâm. Tôi có thể biết các anh đến tột cùng đang điều tra cái gì chứ?"
Lãnh Kính Hàn lập tức nói:
"Việc này tạm thời còn chưa được, chúng tôi có kỷ luật."
Tần Di "à" một
tiếng, có vẻ tương đối thất vọng. Hàn Phong liếc mắt trừng Lãnh Kính Hàn một
cái, cũng có vẻ bất mãn hết sức.
Sau bữa cơm, Tần Di để Trang
Hiểu Quân đưa Lãnh Kính Hàn bọn họ về khách sạn, nói mình còn có việc phải đi
trước một bước, cũng ước định ngày mai sẽ cùng nhau ăn bữa cơm nữa, Hàn Phong
lại đầy miệng đáp ứng.
Trên đường, Trang Hiểu Quân
nhìn Hàn Phong vài lần, mỗi lần đều muốn nói lại thôi, trên mặt Hàn Phong lộ vẻ
tươi cười, có vẻ vui rạo rực. Nửa đường, Hàn Phong không biết lại phát bệnh gì,
bảo ô tô dừng trước chợ hoa, sau lại vào chợ hoa, anh nhất quyết muốn mua xương
rồng, Lãnh Kính Hàn không biết trong hồ lô anh có thuốc gì. Hàn Phong mua ba
chậu xương rồng dẹt, một chậu xương rồng tròn, ôm lên xe, Lãnh Kính Hàn trả
tiền.
Trang Hiểu Quân đưa bọn họ
đến một khách sạn lớn hoa lệ, rồi nói: "Khách sạn này, là ngân hàng chúng
tôi tham gia đầu tư xây dựng, phàm là khách quý đều an bài ở đây." Hàn
Phong ngẩng đầu nhìn bày trí xa hoa bên trong khách sạn, Trang Hiểu Quân lại
nói: "Là khách sạn bốn sao, chúng tôi cùng thương nghiệp khác đầu tư chuẩn
bị làm lại một chút, sang năm tham gia bình chọn khách sạn năm sao."
Hàn Phong bọn họ được an bài
trong căn phòng lộng lẫy ở tầng 10, một nửa là vì công ty yêu cầu phối hợp với
cảnh sát, một nửa khác còn lại là Trang Hiểu Quân đối với Hàn Phong rất có hảo
cảm. Trong phòng bày trí giống như nhà cao cấp, thiết bị điện gia dụng, gia cụ
kiểu Âu, cái gì cần có đều có, thậm chí còn có máy tính có thể lên mạng.
Hàn Phong nằm trên giường,
thoải mái rên rỉ một tiếng, lập tức chỉ huy Lãnh Kính Hàn cùng vị tài xế kia:
"Xương rồng dẹt để ở đó, trên bệ cửa sổ, đúng đúng, xương rồng tròn
để bên trái, tốt."
Trang Hiểu Quân chơi khá thân
với Hàn Phong, nhàn rỗi không có gì làm, cậu ta liền ở lại tiếp hai người. Hàn
Phong liền lấy ra một bộ bài, bắt đầu cùng Trang Hiểu Quân chơi. Lãnh Kính Hàn
không tham gia chơi cùng bọn họ, một mình cầm điện thoại di động, cùng bạn cũ
nói chuyện.
Hàn Phong và Trang Hiểu Quân
vừa đánh bài vừa tán gẫu, Hàn Phong hỏi: "Hiểu Quân à, cậu có bạn gái
chưa?"
Mặt Trang Hiểu Quân đỏ lên,
"Còn. . .Còn chưa có."
"Nên tìm một người đi,
bộ dạng đẹp trai như vậy, tại sao có thể chưa có bạn gái chứ? Phải thử cùng
người khác phái tiếp xúc nhiều, sau này cậu đi Anh học tập rồi. . .Anh nghĩ cậu
nên ở đây tìm một người, sau khi xuất ngoại lại tìm một người, như vậy mới có thể
đfm văn hóa Trung Quốc và Phương Tây hòa hợp thấu hiểu."
Trang Hiểu Quân cười nói:
"Anh Phong, anh thật biết nói đùa, hiện tại em còn chưa lo đến chuyện đó
đâu."
Lãnh Kính Hàn nói chuyện điện
thoại xong, nghe Hàn Phong nói thế, sợ Hàn Phong làm hư người ta, vội vàng nói:
"Hiểu Quân người ta còn nhỏ, mới tốt nghiệp trung học mà."
Hàn Phong nói: "Trung
học cũng đã tốt nghiệp rồi mà còn nhỏ! Nếu ở cổ đại… "
Lãnh Kính Hàn ngắt lời nói:
"Bây giờ là hiện đại."
Hiểu Quân úp úp mở mở nói:
"Anh Phong, anh. . .Có phải có thiện cảm với chị Tần không?" Lãnh
Kính Hàn thầm nghĩ: "Nói nhảm, cậu ta không phải đối với chị Tần của các
cậu có thiện cảm, mà cậu ta đối với phụ nữ có chút tư sắc đều có thiện
cảm!"
Hàn Phong cười hì hì nói:
"Thiện cảm? Đương nhiên là có thiện cảm! Vậy mà cậu cũng nhìn ra được, quả
nhiên lợi hại!" Lãnh Kính Hàn ngầm nói: "Nếu ai nhìn đoán không ra,
đó mới là có vấn đề."
Trang Hiểu Quân nói: "Có
câu này, không biết tôi có nên nói không."
"Nói nghe một
chút."
"Vốn dĩ tôi không nên
lắm miệng, chị Tần đối đãi với tôi luôn không tồi, có khi cảm thấy, chị ấy tựa
như chị ruột của tôi vậy. Nhưng tôi cảm thấy anh cũng là người tốt, những lời
này, tôi vẫn muốn tìm người nói, nhưng vẫn chưa có cơ hội."
"Nam tử hán, nói chuyện
phải dứt khoát nhanh gọn."
"Trong công ty thịnh truyền,
chị Tần là dựa vào. . .Dựa vào quan hệ nào đó tiến vào cấp cao của công ty. Vốn
dĩ tôi không tin lắm, nhưng tôi cũng đã nhiều lần nhìn thấy chị Tần cùng giám
đốc Trần của bộ phận phát triển thị trường rất thân mật."
"À, loại chuyện này rất
bình thường mà, chị Tần của cậu lại chưa lập gia đình…"
Trang Hiểu Quân vội la lên:
"Nhưng giám đốc Trần nọ là người đã kết hôn." Cậu cúi đầu, ngập ngừng
nói: "Ông ta cũng là một trong mười cổ đông lớn. Tôi nghe nói, vốn chị Tần
không có khả năng trở thành ủy viên quản trị, nhưng giám đốc Trần đã chuyển
nhượng 1% cổ phiếu cho chị ấy, hơn nữa chị ấy trước kia đã mua một phần cổ
phiếu trên thị trường chứng khoán, mới được làm mười cổ đông lớn."
"Ồ, đây chẳng qua là
nghe nói thôi mà."
Trang Hiểu Quân tranh cãi
nói: "Nhưng mà. . ."
Hàn Phong nói: "Mỗi
người đều có phương thức sống của mình, đây là tự do của người ta, cậu không
thể bởi vì tác phong sống của một người mà nói người đó tốt hay xấu, đúng không?
Tình yêu chân chính cũng không nhất định phải dùng hôn nhân để trói buộc, mà
hôn nhân cũng không nhất định là đại biểu cho tình yêu. Cậu sợ giám đốc Trần nọ
trở thành chướng ngại trên đường đi của tôi? Hay sợ tôi có cái nhìn đối với
cách sống của chị Tần?
Vậy kỳ thật không thành vấn
đề, truy tìm kết quả của nó cũng không quan trọng, mấu chốt ở chỗ cậu dám theo
đuổi thứ mình thích, thất bại cũng không hối hận, con người không thể treo cổ
chết ở một thân cây. Hiện tại cùng cậu nói việc này, có lẽ còn quá sớm, nhưng
cậu nên học được, một là lý giải, hai là giao lưu. Cậu đừng xem thường việc
theo đuổi con gái, đây là một cánh cửa học vấn lớn, nhóc con, thứ cậu phải học
còn nhiều lắm."
Lãnh Kính Hàn nghe xong cũng
không nhịn được líu lưỡi, thầm nói: "Thằng nhóc này!"
Trang Hiểu Quân cái hiểu cái
không gật đầu, phảng phất như đã tháo mở một khúc mắc, Hàn Phong dùng bài tây
gõ gõ trán cậu, hỏi: "Giám đốc Trần cậu vừa mới nói, là ai?"
"Nói thế nào nhỉ, ông ta
là nhóm thứ hai trở thành cổ đông lớn của công ty. . ."
Theo trí nhớ của Trang Hiểu
Quân, Hàn Phong bọn họ dần dần biết lai lịch của ngân hàng Hằng Phúc, lúc ban
đầu là bốn xí nghiệp, vì để cho xí nghiệp của mình phát triển lớn mạnh, để tiện
việc chi tiêu tài chính và không trả lợi tức kếch xù của ngân hàng, do đó liên
hợp lại, thành lập một xí nghiệp cùng loại như cơ quan tín dụng, vốn khởi động
cũng vào khoảng 100 triệu. Lúc ấy quy định, bốn xí nghiệp này khi vốn chi tiêu
xuất hiện khó khăn, có thể vận dụng khoảng vốn này, hơn nữa không cần lãi, mà
bình thường số tiền kia dùng làm các khoản vay nhỏ, lấy lợi tức thấp hấp dẫn
các xí nghiệp nhỏ đến vay. Bởi vì khoản vay tỉ suất cao mà nợ cực nhỏ, hơn nữa
bốn xí nghiệp cũng càng làm càng lớn, bốn ông chủ liền không ngừng tăng thêm
đầu tư, liên tục gia tăng đến khoảng tám trăm triệu, đây là hình thức ban đầu
của ngân hàng Hằng Phúc, bốn ông chủ nọ là chủ tịch đầu tiên Lưu Thiên Hạc, chủ
tịch đương nhiệm Giang Vĩnh Đào, cha của Trang Hiểu Quân Trang Khánh Long và
bác Trác mà Trang Hiểu Quân thân thuộc Trác Thành Đạo.
Về sau các quỹ liên doanh
nước ngoài cũng nhìn trúng tiềm lực phát triển của ngân hàng Hằng Phúc, chuẩn
bị đầu tư vào ngân hàng Hằng Phúc, lúc ấy bốn xí nghiệp liền cho rằng, cùng với
quỹ liên doanh nước ngoài mở cửa, còn không bằng hướng doanh nghiệp tư nhân
trong nước trưng mộ tài chính. Vì vậy đem cơ quan tín dụng sửa thành doanh
nghiệp cổ phần, hướng xí nghiệp trong nước phát lời mời, vì vậy có lần thứ hai
phát triển, lần này gia nhập xí nghiệp liền có Trần Thiên Thọ, đám người Lâm
Chính, tổng cộng 10 vị cổ đông lớn, cộng thêm một vị cố vấn, tổng cộng 11 ủy
viên quản trị, mà tài chính của ngân hàng cũng vì vậy mà đầy lên đến hơn 1700
triệu nguyên, ở phương diện vốn lưu động
càng dồi dào thực lực. Sau
này đưa ra thị trường, tổng số vốn cổ phần 177 triệu, phát hành lưu thông cổ
phiếu 46 triệu, giá phát hành là hơn 16 đồng, trưng mộ tài chính công cộng gần
hơn 800 triệu, giá cổ phiếu cao nhất tăng tới hơn 40 đồng, hiện tại giá cổ
phiếu hạ tới khoảng 10 nguyên.
Hàn Phong hỏi: "Công
trạng công ty không tốt sao? Tại sao hạ nhiều như vậy?"
"Không phải công trạng
không tốt, mà là cả thị trường chứng khoán sụt giá, sàn lớn từ hơn hai ngàn
điểm liên tục rớt phá dưới mức ngàn điểm."
Hàn Phong hỏi: "Vậy chị
Tần của cậu, chị ấy không phải một trong mười cổ đông lớn của nhóm thứ hai
à."
"Không phải, sau này có
vài cổ đông đã chuyển nhượng cổ phiếu, tiến hành đầu tư cái khác, cũng có vài
người qua đời, dù sao mười cổ đông lớn đã thay đổi mấy vị rồi."
Đang nói, điện thoại của
Trang Hiểu Quân vang lên. Nghe điện thoại xong, cậu ta ngượng ngừng nói:
"Mẹ tìm tôi, tôi phải đi."
Sau khi Trang Hiểu Quân rời
đi, Hàn Phong cười nói: "Mặc dù đã tốt nghiệp, nhưng vẫn là một học sinh
trung học."
Lãnh Kính Hàn lập tức nói:
"Cậu đang làm gì vậy? Chúng ta là đi điều tra, hiện tại ăn của người ta, ở
chỗ người ta, còn điều tra thế nào nữa? Ởkhách sạn thế này, tiền của chúng ta
boa cho người ta còn không đủ."
Hàn Phong nghiêng người bò
lên, tựa như con mèo đêm ngủ đủ, tay chân trở nên nhanh nhẹn mà cấp tốc, anh
bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, trả lời: "Ai nói chúng ta trả tiền boa? Muốn
học phải nhờ vả mà, nếu phục vụ viên đến, tôi sẽ không trả, chẳng lẽ hắn sẽ
trông coi chúng ta ngủ sao? Ăn của người ta, ở của người ta có gì không đúng?
Người ta muốn trợ giúp chúng ta, tại sao chúng ta không thể tiếp nhận. Hôm nay
ăn của hắn, ngày mai hắn phạm tội, cũng cứ bắt hắn, chuyện nào ra chuyện nấy
mà. Ai như anh, sống chết ra vẻ sĩ diện, rõ ràng người ta nói sắp xếp chỗ ở cho
chúng ta, còn cố nói có chỗ ở rồi, đi theo anh ấy à, cùng ngủ lề đường cũng
không kém nhiều lắm."
Lãnh Kính Hàn cười khổ nói:
"Nếu người nào cũng giống như cậu, vậy biết làm sao?" Ông thở dài một
tiếng, "Nếu giám đốc Tôn không tỉnh, chúng ta chẳng phải sẽ cứ chờ suốt
sao?"
"Ai nói, chờ chủ tịch
bọn họ trở về không phải được rồi sao?"
"Nếu ông ta không trở
lại thì sao? Tôi nghĩ, nếu giám đốc Tôn vài ngày nữa còn chưa tỉnh, chúng ta
vẫn phải về trước, đợi ở đây cũng chẳng được gì. Giống lúc Lâm Phàm bọn họ đến,
một chút thu hoạch cũng không có."
Hàn Phong vừa mở tủ quần áo
vừa nói: "Ai nói, chúng ta có thu hoạch rất lớn, không phải người ta ngày
mai sẽ mời chúng ta ăn cơm nữa sao?"
"Đó là thu hoạch của
cậu, không phải thu hoạch của vụ án."
Hàn Phong kiểm tra xong tủ
quần áo cùng thiết bị điện gia dụng, nói: "Vụ án cũng không có thu hoạch
sao, vậy giám đốc Tôn không phải đã xảy ra chuyện sao?"
Lãnh Kính Hàn như có điều suy
nghĩ nói: "Đúng vậy, làm sao cậu biết sẽ xảy ra chuyện?"
Hàn Phong xốc thảm lên,
"Tôi chỉ dựa theo suy nghĩ của đối thủ để tưởng tượng ra giả thiết."
"Bọn chúng một mực chế
tạo đủ loại tai nạn, ngăn cản tiến trình tra án của chúng ta, nói
cách khác, bọn chúng biết
chúng ta muốn điều tra hồ sơ của Lâm Chính, do đó liền cố ý tạo ra tai nạn xe,
để chúng ta không thể lập tức lấy được hồ sơ của Lâm Chính. Nói như
vậy, hồ sơ của Lâm Chính thật
sự có bí mật gì đó mà chúng ta còn chưa biết?"
Hàn Phong lấy qua một cái ghế
nhỏ, đứng trên mặt bàn, nhìn đèn treo trên trần, cúi đầu nói: "Có lẽ
thế."
Lãnh Kính Hàn nhìn lên Hàn
Phong, "Cậu đang làm cái gì!"
Hàn Phong từ trên bàn nhảy
xuống, phủi phủi tay. "Nhìn xfm có thiết bị giám thị hay không, hiện tại
xem ra còn chưa có."
"Cậu hoài nghi bọn họ
giám thị chúng ta?"
"Biết người biết ta,
trăm trận trăm thắng, đây là phòng bọn họ sắp xếp, chúng ta có khả năng bị giám
thị nghe trộm chứ."
"Đây là phòng Trang Hiểu
Quân đặt cho chúng ta, cậu hoài nghi cậu ta?"
"Không phải, Trang Hiểu
Quân thoạt nhìn không có chỗ khả nghi, cậu ta đối với chuyện Lâm Chính không
chút hiểu rõ. Anh đã quên rồi sao? Hiểu Quân nói, khách sạn này là ngân hàng
bọn họ đầu tư xây nên, nếu cấp cao của công ty bọn họ có chuyện, rất có khả
năng sẽ giám thị cả tòa khách sạn này. Hiện tại thoạt nhìn không có vấn
đề."
"Được rồi, cho dù bọn họ
vì trì hoãn thời gian của chúng ta mà tạo ra tai nạn xe của giám đốc Tôn, vậy
cậu làm sao biết thương thế của giám đốc Tôn vậy?"
"Muốn biết nguyên nhân
sao? Trước phải biết rằng tai nạn xe là phát sinh thế nào. Xe của giám đốc Tôn
bị xe khác từ phía sau đụng phải, ông ta bắt đầu khủng hoảng, tăng tốc, ngay
ngã rẽ, một chiếc xe tải lớn đột ngột chuyển sang làn xe trung gian, giám đốc
Tôn nhìn thấy xe tải, mặc dù tránh cũng không thể tránh, nhưng ông ta vẫn làm
ra phản ứng đầu tiên. Chân phải của ông ta liều mạng giẫm phanh xe, đương
nhiên, dưới tình huống khẩn trương, có khả năng giẫm nhầm chân ga cho rằng là
phanh xe, nhưng động tác này sẽ không sai." Hàn Phong để chân trên mặt
đất, nói: "Cơ thể co rút lại, xương cẳng chân và xương đùi làm thành góc
135 độ, khi hai xe va chạm vào nhau, xương đùi gãy, xương đầu
gối gãy, đó là vì đập vào
trên đồng hồ đo của ô tô, ông ta hoặc sẽ không cài dây an toàn, hoặc sẽ cài
thật chặt, dưới lực độ va chạm thế này, xương sườn hứng mũi chịu sào, gãy
vài cái cũng bình
thường."
Hàn Phong dịch chuyển tư thế,
lại nói: "Hiện tại, ông ta là cái dạng này, xương đùi và xương sườn đều
gãy, hiện tại phía sau có một xung lực nữa, thân thể ông ta cùng ghế dựa
phía sau phát sinh va chạm,
chỗ này của ô tô để cái gì? Bình chữa cháy, móc cài dây an toàn, do đó, xương
hông của ông ta sẽ gãy."
"Cậu là nói, xe của ông
ta sau khi tông vào xe tải, bị xe đuổi theo phía sau tông thêm một lần
nữa!"
"Đúng vậy. Có khả năng
là cố ý, cũng có thể là tông xe liên hoàn." Nói xong, Hàn Phong đè xuống
nút phục vụ, kêu lên: "Phục vụ viên, tôi muốn một ly sữa bò!"
"Cậu lúc nào thì bắt đầu
uống sữa bò rồi?"
"Tôi thích uống thì
uống, anh quản được không?" Phục vụ viên sau khi đi lên, Hàn Phong
quả nhiên không trả tiền,
trực tiếp phất tay bảo người ta rời đi. Phục vụ viên đi rồi, anh lại không
uống, cầm sữa bò tưới vào trong cây xương rồng tròn, lẩm bẩm nói: "Tôi
nghe
nói, hình như cây xương rồng
tròn dùng sữa bò nuôi, lớn rất tốt."
Lãnh Kính Hàn ngẩn người,
hỏi: "Đúng rồi, cậu mua cây xương rồng tròn này để làm gì?"
Hàn Phong giảo hoạt cười,
"Tự có tác dụng của tôi."
Lãnh Kính Hàn hỏi không ra
kết quả, chuyển sang hỏi: "Còn có một chuyện, cậu ở trên xe nói không có
khả năng, đến tột cùng là chỉ cái gì?"
Hàn Phòng cười cười.
"Tôi nghĩ, Tần Di nọ trẻ tuổi như vậy, lại như đẹp đến thế, người để ý cô
ta khẳng định không ít, mà cô ta muốn ngồi lên vị trí cao như thế, khẳng định
cũng phải hy sinh không ít, do đó Trang Hiểu Quân mới đầu nói cô ta không có
quen bạn trai, tôi cho rằng tuyệt đối không có khả năng. Về sau Hiểu Quân cũng
đã tự mình nói ra, chứng thật suy nghĩ của tôi."
Lãnh Kính Hàn ngưng thần nói:
"Vậy Trang Hiểu Quân đang nói dối?"
Hàn Phong lạnh nhạt nói:
"Đó điều rất tự nhiên, Trang Hiểu Quân đối với Tần Di, nảy sinh một loại
tình cảm của em trai đối với chị gái, cậu ta hiển nhiên không hy vọng Tần Di
nghe loại phụ nữ hư hỏng mà cậu ta nghe nói được. Cho dù tận mắt nhìn thấy, cậu
ta cũng phải vì chị Tần Di mà che chở, từ trong thâm tâm cậu ta không tin đây
là sự thật. Do đó, không cần thiết phải hoài nghi Trang Hiểu Quân. Con cái nhà
giàu, giáo dục chính thống, tính cách hướng nội, gia sư nghiêm khắc, ít trải
qua việc đời, từ trong cách nói chuyện của cậu ta có thể nghe ra, cậu ta tung
một lời nói dối cũng khó khăn. Nếu tôi là người lập kế hoạch, tôi muốn chọn, sẽ
là một người quyền lực lớn trong tập đoàn, vị trí cao, dễ phạm sai lầm, tham
lam, làm đồng lõa của mình. Mà nếu tôi là nhân viên tập đoàn Hằng Phúc, lại là
người lập kế hoạch phía sau màn, tôi cần che giấu thân phận của mình, lại phải
trù tính trước tất cả vụ án, tôi cũng phải là một trong ủy viên quản trị."
"Cậu sẽ không chọn Giang
Vĩnh Đào chứ?"
"Không đâu, chủ tịch bình
thường không dễ dàng lôi kéo, nhưng người tôi muốn chọn, nhất định sẽ nằm trong
mười ủy viên quản trị còn lại."
Hàn Phong nói: "Người
tuổi tác lớn việc đời hờ hững, khó có thể xúi giục, người trẻ tuổi làm việc bất
ổn, sẽ không mưu tính sâu xa, do đó Trang Hiểu Quân chúng ta có thể loại
trừ, bác Trác của cậu ta có
thể loại trừ, ủy viên quản trị còn lại ngoại trừ Lâm Chính đã chết, chúng ta
đều phải âm thầm điều tra. Nhưng mà, đường tắt nhanh nhất, lại để kẻ địch phá
hỏng rồi." Hàn Phong lại nằm trên giường, than vãn: "Ôi! Thật hy vọng
sáng ngày mai, giám đốc Tôn có thể tỉnh dậy, nói ra mật mã, để chúng ta đem
từng tư liệu ủy viên quản trị một ra điều tra tường tận một lần."