Hàn Phong ngồi trong xe, nhìn
đèn neon lập lòe ngoài cửa sổ, chung quy cảm thấy sự tình tiến triển quá thuận
lợi, một gã điên từ bệnh viện tâm thần chạy ra vậy mà cùng công ty của Đinh
Nhất Tiếu có quan hệ, ấy vậy mà hắn còn nói ra tung tích của Lương Tiểu Đồng
bọn họ vẫn khổ sở tìm kiếm, nếu không phải Trương Nghệ nhận được cú điện thoại
kia, bọn họ khả năng cùng tên người điên này một chút quan hệ cũng không có,
đây là trùng hợp sao? Nhưng nếu không phải, vấn đề nằm ở đâu? Hàn Phong nghĩ
không ra, chỉ có thể tới nơi rồi xem tiếp tình hình.
Lý Hưởng thấy Hàn Phong ngẩn
người, hỏi: "Thế nào? Có chút khẩn trương? Tôi cũng vậy, cho tới giờ còn
chưa từng thấy qua trận chiến nào lớn như vậy đâu, toàn bộ cảnh lực của thành
phố đều điều động đến. Mặc dù đều đã được tiến hành huấn luyện chống khủng bố,
nhưng cơ hội chân chính được phái ra sử dụng cũng không nhiều."
Lãnh Kính Hàn ở dãy trước
xoay người nói: "Cậu không biết cậu ta rồi, trận thế như vậy còn chưa đủ
để cậu ta khẩn trương đâu. Phải không, Hàn Phong? Cậu đang suy nghĩ gì đó? Còn
có chỗ nào chưa suy nghĩ cẩn thận?"
"Đúng vậy, có một số
việc còn chưa nghĩ thông suốt, bởi vì thời gian quá ngắn, điểm đáng ngờ lại
nhiều lắm, nhất thời lý giải không rõ đầu mối."
"Chuyện gì?"
Hàn Phong hoàn toàn trái
ngược với thái độ cợt nhả bình thường, Cạnh lùng nói: "Nếu không phải
chuyện tốt, chính là chuyện cực xấu."
Sau khi tới hiện trường, cảnh
sát nhanh chóng bố trí khống chế, xe đặc công đã phong tỏa hiện trường, lính
bắn tỉa trước tiên chiếm cứ gần khu vực cao điểm. Hàn Phong sau khi xuống xe,
lập tức trông thấy được kiến trúc hình vuông làm thành từ bốn tòa cao ốc theo
lời Hồng A Căn nói kia.
Các đạo nhân mã đã tề tụ,
Hướng Thiên Tề rất cao hứng hướng Lý Hưởng chào hỏi,
Quách Tiểu Xuyên cũng đã tới.
Lãnh Kính Hàn phân phối nói: "Lý Hưởng, Lâm Phàm, các cậu phối hợp với đội
đặc công của Hướng Thiên Tề tiến hành phong tỏa, tôi muốn một con ruồi trong
tòa nhà này cũng bay không lọt."
"Bảo đảm hoàn thành
nhiệm vụ."
Lãnh Kính Hàn lại nói:
"Lão Quách, bộ hạ của anh nhiều, anh ở ngay bên ngoài phụ trách tổng điều
động hiện trường, tôi dẫn người vào."
"Yên tâm, còn hai trực
thăng trinh sát đang bay về hướng này, cam đoan một con muỗi cũng không buông
tha. Anh cẩn thận một chút, tên tiểu lưu nh kia cũng cẩn thận một chút. Tiểu
Cường, đội ngũ của cậu theo sau, nghe Lãnh trưởng phòng chỉ huy."
Hàn Phong lại khôi phục bản
tính, kêu lên quái gở: "Không phải chứ, tôi có điểm nào giống tiểu lưu
manh hả?"
Quách Tiểu Xuyên chỉ vào Hàn
Phong nói: "Chúc cậu thành công, tiểu tử thối."
Bọn họ tiến vào cổng chính,
hiện tại đã tan tầm, tòa nhà bên trong trống rỗng, tựa như không có một bóng
người. Bọn họ xuyên qua hành lang, đi tới trung tâm tòa nhà, bốn dãy nhà lớn
làm thành một sân trong, cao 12 tầng, người như đang đứng ở đáy giếng. Hạ Mạt
lẩm bẩm nói: "Sao lại xây thành cái dạng này, thật giống như tứ hợp viện ở
Bắc Kinh vậy."
Hàn Phong cùng Lãnh Kính Hàn
đồng thời liếc mắt nhìn Hạ Mạt, Hạ Mạt có chút không biết làm sao, "Thế
nào? Tôi nói sai cái gì sao?"
Hàn Phong nói: "Không
có, cậu nói rất tốt."
Lãnh Kính Hàn nhìn quanh bốn
phía, mỗi tòa nhà đều có cầu thang lên lầu, mà mặt sau cầu thang đều có cửa
sau, chính giữa tòa nhà là hòn non bộ, sườn tây cổng chính đậu một chiếc Santana
2000, tiếp giáp với Santana, chính là một chiếc Isuzu không có biển số, trên
mặt xe che kín tro bụi. Động tĩnh gì cũng không có, tựa như bên trong không có
người. Hàn Phong chỉ vào một tòa nhà phía đông nam, nói: "Các anh nhìn
xem, có ánh sáng nhạt."
Mọi người theo hướng ngón tay
Hàn Phong nhìn lại, trong khe hở của một cánh cửa tầng thứ năm tòa nhà có chút
ánh sáng hé ra. Trong lòng Long Giai nghi hoặc: "Giữa tình cảnh thế này,
ánh sáng ảm đạm đó, anh ta Càm thế nào phát hiện được?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Tôi
dẫn người trực tiếp đến tầng 5, những người còn lại chia làm bốn đội, dọc theo
đường lục soát đi tới, một phòng cũng không được để sót."
Ông lấy ra bộ đàm nói:
"Chúng tôi đã tiến vào, tất cả phân đội nhỏ chú ý, phần tử khủng bố tùy
thời sẽ nổ súng."
Cửa phòng không khóa, mở cửa,
liền nhìn thấy một bàn làm việc đá, một máy tính, một ghế máy tính cao lớn quay
lưng về phía bọn họ. Mặt sau là cửa sổ, bên cạnh có cánh cửa phòng, tay trái là
tủ tài liệu sắt, tay phải là máy uống nước, tổ hợp gia cụ và tủ lạnh.
Bọn họ đẩy cửa ra, từ sau ghế
máy tính truyền đến một tiếng thét "A" kinh hãi, Lãnh Kính Hàn
bọn họ thất kinh, tất cả đều giơ súng quát: "Đừng nhúc nhích! Giơ tay lên!
Xoay người lại!"
Hàn Phong năm bước thành ba
đi vào, Lãnh Kính Hàn và Long Giai đồng thời nói: "Cẩn thận!"
Hàn Phong xoay ghế máy tính
lại, tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh!
Một đứa bé, đôi mắt bị che,
thân thể bị dây trói vững vàng cố định trên ghế máy tính, ngực gắn thiết bị
điện tử, ai cũng đều thấy được, đó là một quả bom hẹn giờ, mà miệng bị băng dính
dán chặt, hai sợi dây điện từ trong miệng dẫn đến bom hẹn giờ trên ngực. Đứa
nhỏ này khoảng 10 tuổi, tất cả mọi người nhìn Hàn Phong, mà Hàn Phong cũng nói
ra cái tên khiến mọi người chờ mong kia: "Lương Tiểu Đồng!"
Hàn Phong vạch vải bố che
trên mắt Lương Tiểu Đồng ra, lại chuẩn bị mở băng dính trên
miệng nó, Hạ Mạt kinh hô:
"Đừng nhúc nhích." Hàn Phong dừng lại, Hạ Mạt thu hồi vũ khí, cẩn
thận đi tới phía trước, từ trên băng dính cẩn thận nhặt lên một sợi dây đồng
mỏng như sợi tóc, "Nhìn thấy không, dây này mà đứt, bom sẽ nổ ngay."
Cậu vừa nói vừa từ trong túi mình lấy ra trang bị, đem dây đồng từ trong miệng
ra cùng dây dẫn tiếp nối với nhau, rồi cắt đứt dây mảnh bên ngoài băng dán,
vạch băng dính ra, từ trong miệng Lương Tiểu Đồng lấy ra một dụng cụ hình tròn,
"Đó là một máy thu âm, thanh âm vượt quá 60 đề xi ben, sẽ kích nổ bom, đứa
nhỏ này căn bản cũng không thể lớn tiếng quát to."
Lương Tiểu Đồng khi được kéo
vải bịt mắt và băng dính ra, vẻ mặt kinh hoảng, cũng nói không ra lời. Hàn
Phong nhỏ giọng nói: "Đừng sợ, chúng ta đã gặp nhau, còn nhớ không? Nói
cho chú biết, những người đó đã đi đâu rồi?"
Lương Tiểu Đồng không nói gì,
nhưng hướng cửa sau nhìn thoáng qua. Hàn Phong sờ sờ gạt tàn trên bàn, nói:
"Bọn họ vừa mời đi, chúng ta đuổi theo thôi."
Hạ Mạt nói: "Tôi ở lại
phá bom, các anh u đuổi theo."
Lãnh Kính Hàn chỉ vào hai
cảnh sát, nói: "Hai người bọn họ lưu lại giúp cậu, chúng tôi đuổi
theo."
Ra cửa sau, Hàn Phong trực
tiếp hướng trên lầu chạy đi, Long Giai rất kỳ quái hỏi Hàn Phong: "Sao lại
ở phía trên?"
"Bọn họ làm sao không
biết dưới lầu không có đường, bọn chúng lên sân thượng rồi, khả năng trên đó có
trực thăng."
Lãnh Kính Hàn nói:
"Không sợ, chúng ta có hai trực thăng tuần tra vũ trang đang đến, bọn
chúng chạy không thoát."
Mái nhà cũng là mái phẳng sân
thượng liên kết bốn tòa nhà. Hàn Phong đứng ở mái nhà, nhìn quanh bốn phía,
nhưng ngay cả một bóng người cũng không thấy. Anh thở dốc nói: "Thế này là
sao?"
Lãnh Kính Hàn nói:
"Người đâu?" Không trung truyền đến tiến gầm rú chói tai, trực thăng
của cảnh cục đã đến.
Hàn Phong đột nhiên nhìn
thấy, trên lan can quanh mái nhà dán mảnh giấy màu trắng, khoảng 1m, anh bước
nhanh đến phía trước, dưới ngọn đèn đêm, trên tờ giấy viết bốn chữ: "Thỉnh
quân nhập úng!"
(Nguyên vào thời Đường Chu
Hưng đối với phạm nhân không nhận tội dùng hình, thả người trong lu, đốt lửa
chung quanh. Sau Chu Hưng bị tố cáo, đến lượt Tuấn Thần cũng dùng biện pháp này
đối phó hắn. Người đời sau dựa vào điển tích này để chỉ dùng biện pháp của
người nào đó chỉnh người khác để đối phó với chính hắn, tương tự câu Gậy ông đập
lưng ông. Úng: Một loại bình lớn miệng nhỏ bụng lớn.)
Hàn Phong cầm tờ giấy trong
tay, lúc này mới chú ý tới hoàn cảnh chung quanh, giữa thành thị nhà cao tầng
mọc lên như nấm này, tòa kiến trúc cao 12 tầng đây, tựa như một cái đĩa, mỗi
một tòa cao ốc bốn phía, đều có khả năng ẩn núp sát khí.
Hàn Phong nói: "Là bẫy,
chúng ta rút lui, truyền xuống, lập tức rút lui. Thông tri Hạ Mạt, bảo cậu ta
cẩn thận!"
Thanh âm "tít tít
tít" một lần nữa hấp dẫn ánh mắt mọi người về phía sân thượng, chỉ thấy
trong góc sân thượng đột nhiên bò ra một động vật máy, đầu tròn, chìa ra hơn
chục chân kim loại, trên đầu một loạt đèn đỏ nho nhỏ chớp tắt không ngừng. Vừa
phóng mắt nhìn, trong góc bên trái có, bên phải cũng có, mắt thường có thể thấy
được có bốn cái.
Trong nháy mắt Lãnh Kính Hàn
tiến vào hành lang trước hỏi: "Đây là cái gì?"
Hàn Phong vừa bước vào hành
lang, đột ngột cả kinh, đoạt lấy bộ đàm của Lãnh Kính Hàn, quát: "Phi công
trực thăng, nhảy máy bay, chấp hành mệnh lệnh, nhảy máy bay! Nhảy máy
bay!"
Lời còn chưa dứt, liền nghe
thấy một thanh âm rất nhỏ vang lên, ngay sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động
địa, hai trực thăng trước sau như pháo hoa nở bung. y mắn chính là, sau khi
trực thăng nổ mạnh, Hàn Phong và Lãnh Kính Hàn nhìn thấy, bốn cánh dù lớn,
hướng xa xa lướt đi.
Bên này tiếng nổ mạnh còn
chưa dứt, chợt nghe được một tiếng người kinh hô, hình như là Hạ Mạt, tiếp đó,
trong tòa cao ốc tứ hợp viện loạn thành một đoàn, có tiếng súng, có tiếng quát
tháo, mà bên ngoài cao ốc cũng liên tiếp Cóe ánh lửa, trong khoảng thời gian
ngắn, dường như nơi nơi đều đang nổ súng.
Hàn Phong nói: "u trở
về, nhìn xem Lương Tiểu Đồng!"
Trong phòng đã không còn thấy
bóng dáng Lương Tiểu Đồng, Hạ Mạt ngã sấp mặt trên đất, sau đầu có máu, Hàn
Phong tìm động mạch cổ của cậu ta, "Còn sống." Nhưng hai cảnh viên
khác đã hi sinh.
Lãnh Kính Hàn nói: "u,
đưa đến bệnh viện."
Bom trên người Lương Tiểu
Đồng còn đặt bên cạnh ghế máy tính, hiển nhiên Hạ Mạt
mới vừa phá xong bom Ciền bị
tập kích. Hàn Phong nói: "Từ sau cửa tập kích, đồng thời tập kích cả ba
người, hai người từ cửa tiến đến, còn một người lại là ——" Hàn
Phong vỗ
đùi mình, nhìn tủ tài liệu bị
mở tung, hung hăng nói: "Lại là trốn trong tủ tài liệu!"
Lại nhìn tủ tài liệu, bên
trong có một rương tài liệu, dài một mét, rộng tám tấc, cao hai tấc, khóa mà
dạng khóa mật mã, đen nhánh không bắt mắt lắm, Hàn Phong nhìn rương da nọ, tựa
hồ có chút quen mắt.
Lãnh Kính Hàn nói: "ng
rương da này về, lục soát phòng."
Ngay khi cảnh viên sắp đụng
tới rương da, Hàn Phong kinh hô một tiếng: "Đừng đụng!" Cảnh viên vội
vàng rút tay về.
Lãnh Kính Hàn nói: "Lại
làm sao vậy? Đây là cái gì?"
Hàn Phong dán lỗ tai trên mặt
rương, cẩn thận lắng nghe, sau đó lấy ngón tay khẽ chạm
vào mặt ngoài rương, quả
nhiên, dưới mép rương có chữ viết, Hàn Phong quỳ xuống, từ dưới nhìn lên, dưới
mép rương có dấu ấn ký hình mặt trăng màu Cam, mặt sau là một loạt
chữ nhỏ dùng dao khắc,
"3h chiều ngày 19 tháng 8, năm 1995."
Hàn Phong đứng dậy, cười lạnh
một tiếng, nói: "Lui lại đi, cũng không cần tìm gì nữa. Gọi Quách Tiểu
Xuyên cũng rút lui, tất cả mọi người rút lui!"
Lãnh Kính Hàn hỏi Hàn Phong:
"Là cái gì?"
"Bom."
"Tôi đây lập tức gọi tổ
phá bom đến."
"Đó là một quả bom không
thể phá, đừng xem thường uy lực của nó, nói không chừng nó có thể đem cả tòa
cao ốc này san bằng."
Một cảnh viên không biết suy
xét, hỏi: "Tại sao không thể phá?"
Hàn Phong cao giọng nói:
"Tôi nói không thể phá chính là không thể phá, lui lại đi! Thiết bị bên
trong đã khởi động, ai cũng không biết lúc nào sẽ phát nổ."
Lãnh Kính Hàn nói: "Lão
Quách, lập tức lui lại, trong cao ốc có bom uy lực chưa rõ, tiểu tử thúi kia
nói, có lẽ cả tòa cao ốc đều sẽ bị nổ tung. Phong tỏa phạm vi từ 500m mở rộng
đến phạm vi 1km, cần phải làm ngay."
Lúc này, tiếng súng trong tòa
nhà đã ngừng, trong bộ đàm truyền đến thanh âm của Quách Tiểu Xuyên: "Lão
Cãnh, có một đám cướp ng súng, tựa hồ thông qua phía bắc cổng chính đào tẩu,
tôi vừa điều hai tiểu đội truy bắt, trực thăng đã nổ, các anh ở đó xảy ra
chuyện gì?"
"Chúng tôi tạm thời tổn
thất rất nhỏ, truy kích cướp quan trọng hơn."
"Biết."
Mọi người đi theo sau nhân
viên nâng Hạ Mạt, từ hành lang đi xuống dưới, còn lại mấy tiểu đội phân biệt
báo cáo tin tức trong bộ đàm: "Không phát hiện nhân viên khả nghi."
"Báo cáo! Tiểu phân đội thứ bảy toàn bộ bị thương, thỉnh cầu trợ
giúp!"
Hành lang tất cả cao ốc đều
thông với nhau, Hạ Mạt được đưa đi rồi, chặng đường Lãnh Kính Hàn bọn họ từ cao
ốc phía đông bắc xuống hai tầng, lại vòng đến cao ốc hướng tây nam, phát hiện
năm thành viên tiểu đội bảy toàn bộ nằm la liệt, bị bắn, Lãnh Kính Hàn nhanh
chóng ra lệnh đưa toàn bộ đến bệnh viện chữa trị.
Hàn Phong nói: "Tiếng
súng là đột ngột vang lên, bọn họ ngay cả báo cáo cũng không kịp đã bị đột ngột
tập kích."
Lãnh Kính Hàn nhìn vết thương
một chút, "Bọn họ đều từng được huấn luyện đặc biệt, không đến mức hỏng
bét như vậy chứ?"
Hàn Phong trong hành lang
nói: "Đây là một cái bẫy, rút trước rồi hãy nói, sau này sẽ phân tích
lại."
Lúc đi tới tầng trệt, Hàn
Phong nhìn hai cảnh viên nâng thương binh từ bên cạnh mình lướt qua, anh nhìn
vết thương một chút, đột nhiên đứng ở cửa tầng trệt, không hề đi nữa, tựa hồ
đang suy nghĩ gì đó, các cảnh viên còn lại đều đi lướt qua bên cạnh anh, Long
Giai mạnh mẽ vỗ anh, "Còn ngây ra đó làm gì, rút lui đi, cũng sắp nổ
rồi." Nói rồi từ bên cạnh anh lướt nhanh qua.
Hàn Phong đột nhiên chặn
ngang eo ôm lấy Long Giai, Cong Giai không ngờ tới anh vậy mà ở dưới mắt đông
người làm ra loại hành vi này, Cập tức trầm vai xuống, làm ra một cú đánh khuỷu
tay, thật mạnh rơi vào đầu vai Hàn Phong, còn suýt nữa đánh trúng mặt Hàn
Phong. Hàn Phong "Ôi chao" một tiếng, đem Cong Giai thảy một cái về
phía sau, thống khổ nói: "Có nguy hiểm, không thể ra đó." Vừa dứt
lời, "Coong" một tiếng, tựa như thanh âm của hạt thủy tinh rơi vào
trong bồn thép, Hàn Phong không nhịn được co rụt đầu lại, chiếc Santana bên
cạnh bốc lên một cụm khói, tiếp theo lại là tiếng "Ai da" liên tục
không ngừng, các cảnh viên mới vừa đi tới khoảnh đất trống giữa cao ốc hình
vuông đều ngã xuống đất.
Lãnh Kính Hàn biến sắc, hỏi:
"Xảy ra chuyện gì? Nổ súng ở đâu?"
Hàn Phong ngẩng đầu, cao ốc
bốn phía làm thành một cái bình lớn, bốn tòa cao ốc nhỏ nối tiếp này lại làm
thành một cái bình nhỏ bên trong cái bình lớn, mà giờ khắc này, bọn họ đang
đứng dưới đáy của bình nhỏ. Hàn Phong lạnh lùng nói: "Cự ly dài, nhìn ban
đêm, lính bắn tỉa!"
Cảnh viên giữa bãi đất trống
này, có vài người bắt đầu tìm vật che chắn, còn có vài người ngây ngốc đứng bất
động, càng ngày càng nhiều người bị thương, ngã xuống đất, kêu gào.
Sắc mặt Lãnh Kính Hàn càng
khó coi, hỏi: "Bọn chúng ở đâu? Bọn chúng ở đâu!"
Hàn Phong nhìn thấy lại có ba
nhân viên cảnh vụ ngã xuống, bọn họ lại bất lực, đôi mắt anh càng híp càng nhỏ,
cơ hồ nhỏ thành một đường, lại đột nhiên mở bừng mắt, nói: "Cừ thật, chỉ
có một gã lính bắn tỉa." Anh lấy bộ đàm của Lãnh Kính Hàn qua, nói:
"Tất cả lính bắn tỉa chú ý, hướng tây nam, góc ngắm 34 độ, tìm kiếm nhà
cao tầng, tập trung lính bắn tỉa. Lặp lại lần nữa, hướng tây nam, góc ngắm 34
độ, tìm kiếm tất cả nhà cao tầng, tập trung lính bắn tỉa!"
Chưa đầy 15 giây, đã có báo
cáo truyền lại, "Điểm bắn tỉa số 6, nơi này là điểm bắn tỉa số 6, đã phát
hiện lính bắn tỉa, nhưng ngoài cự ly bắn của chúng tôi."
Hàn Phong nói: "Báo cáo
vị trí cụ thể của cậu."
"Tôi ở mặt đông của các
anh, tầng cao nhất của khách sạn lớn Cao Đằng, cách mục tiêu hơn 1380m, vị trí
chếch tây nam 23 độ 27 phút, góc ngắm 33.14 độ."
"Cậu dùng súng bắn tỉa
loại nào?"
"Súng trường bắn tỉa
kiểu KUB88 5.8mm."
Hàn Phong trầm mặc hồi lâu,
ai cũng không dám nói gì, tim đều muốn nhảy lên tận ống
họng! Phía trước có lính bắn
tỉa, mặt sau có bom tùy thời sẽ phát nổ, nếu không thể tiêu diệt lính bắn tỉa,
mọi người cũng chỉ đành liều chết xông lên. Trầm mặc một lúc lâu, Hàn
Phong đột nhiên nói:
"Góc ngắm nâng cao 3 độ, nổ súng bắn!"
Chỉ chốc lát sau, lại có tin
tức truyền đến: "Đây là điểm bắn tỉa số 13, đã phát hiện mục tiêu, không
nhìn thấy lính bắn tỉa, chỉ để lại vũ khí."
Chỉ nghe Hàn Phong quát một
tiếng "Đi u!" Mọi người bắt đầu lập tức phóng đi, còn phải đến đỡ
đội viên bị thương. Nhưng khi mọi người đi tới chính giữa, lại nghe thấy thanh
âm "Vù vù", lại có người bị thương, Hàn Phong mắng: "Mẹ nó, còn
có điểm bắn tỉa dự phòng, mọi người cập theo góc tường tây bắc đi! Lính bắn
tỉa, hướng phía đông nam, góc ngắm 27 độ! Mọi người đừng dừng lại, không có
thời gian nữa rồi!"
Mọi người ối cùng đều rút
ra khỏi công ty xây dựng Khai Nguyên, nhưng nhân số thương binh rất nhiều, mọi
người sau khi rút lui đến địa điểm cách công ty xây dựng Khai Nguyên 300m, mới
cảm thấy chút an toàn, vị trí của tên lính bắn tỉa thứ hai cũng đã bị tìm ra,
nhưng chỉ phát hiện vũ khí, lính bắn tỉa đã không thấy bóng dáng.
Lãnh Kính Hàn kinh hồn chưa
định, hỏi: "Bom nọ sẽ nổ sao?"
"Anh nói xem?" Anh
nghi hoặc nhìn cao ốc, thì thào tự nói, "Tại sao lâu như thế rồi, còn chưa
nổ?"
Thình lình trái phải hai bên
cánh tòa cao ốc, mỗi bên có một tia lửa lóe ra, Lãnh Kính Hàn nói: "Đó là
cái gì?"
"Bọn chúng đã cho nổ
súng bắn tỉa hạng nặng, không lưu lại cho chúng ta chứng cứ gì."
"Chúng ta lập tức phái
người đuổi theo?" Lãnh Kính Hàn nhìn Hàn Phong hỏi.
Hàn Phong đành chịu lắc đầu,
"Quá xa, không còn kịp rồi, con mẹ nó, cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ."
Anh đột nhiên nhảy dựng lên, chất vấn Lãnh Kính Hàn: "Bọn họ không nên có
nhiều vũ khí tiên tiến như vậy! Thành phố này sao nguy hiểm thế!"
Lúc này Lý Hưởng trở lại, sắc
mặt trắng bệch, Long Giai hỏi: "Làm sao vậy? Anh không sao chứ? Có cần gọi
xe cấp cứu không?"
Lý Hưởng cắn răng nói:
"Không sao, không phải bị bắn."
Hướng Thiên Tề cùng Lâm Phàm
ở phía sau, Hướng Thiên Tề hô: "Lý đội trưởng là bị đánh bị thương."
Nghe xong trái với Hàn Phong
không cảm thấy có vấn đề gì, Lãnh Kính Hàn lại kinh ngạc, hỏi Lý Hưởng:
"Hắn không dùng vũ khí? Đối thủ bộ dạng thế nào?"
"Đối thủ là một tên lùn,
tôi cho tới giờ chưa từng thấy qua quyền thuật nhanh như vậy!"
"A Bát!" Hàn Phong
cùng Lâm Phàm đồng thời nói, Lý Hưởng cũng nói: "Không sai, thân hình rất
giống, tôi thật không ngờ, gã vậy mà lợi hại đến thế!"
Hướng Thiên Tề bổ sung nói:
"Lý đội trưởng đi rồi, chúng tôi một đường này bị tập kích kịch liệt, tôi
nhìn thấy, hình như có vài tên cướp bắt một đứa trẻ từ phòng tuyến của
chúng tôi phá vòng vây mà đi.
Chúng tôi muốn truy kích, lại lọt vào tập kích của lính bắn tỉa, không dám tùy
tiện hành động."
Hàn Phong căm giận nói:
"Một cái bẫy, lẽ nào thật sự là như vậy!"
Long Giai thay Lý Hưởng lau
mồ hôi trên trán, Lý Hưởng chỉ cắn răng, hiển nhiên thống khổ anh ta thừa nhận
so với biểu hiện bên ngoài còn lớn hơn. Hàn Phong lại nhìn Long Giai nghiêm túc
cẩn thận thay Lý Hưởng lau mồ hôi, đi tới một bên, hai cảnh viên đang nâng một
người bị thương đến xe cấp cứu. Hàn Phong chào hỏi nói: "Xin chào, anh có
vội không?"
Cảnh viên kia nhìn qua Hàn
Phong, biết anh cũng có thể đối với trưởng phòng trinh sát hình sự ra lệnh cũng
đủ biết anh có bao nhiêu địa vị, trong lòng nghĩ được anh quan tâm, thật sự là
cảm động đến rơi nước mắt mà, vội nói: "Tôi còn tốt lắm, cám ơn đã quan
tâm."
Hàn Phong lại nói: "À,
tốt cả à, vậy được, cho tôi mượn máu cậu dùng một chút."
Cảnh viên kia không hiểu
nguyên do thế nào, Hàn Phong đã lấy tay sờ soạng lên vết thương của hắn, mặc dù
có chút đau, nhưng cảnh viên này nhịn được, còn cảm thấy vô cùng quang vinh,
mặc dù không biết cảnh quan trẻ tuổi này muốn máu mình để làm gì.
Hàn Phong đem máu trây lên
mặt mình, nhịp chân lảo đảo hẳn lên, tới gần Long Giai, trong miệng kêu:
"Ai da, tôi trúng đạn rồi, tôi trúng đạn rồi. Ai da, ai da, không được
rồi, không được rồi." Nói xong, tựa đầu tà tà kề lên vai Long Giai.
Long Giai không ngờ Hàn Phong
cũng bị thương, trong lòng không khỏi đại loạn, một mặt lau máu trên mặt Hàn
Phong, một mặt nói: "Anh không có việc gì đâu mà. Thương thế của anh tới
mức nào rồi? Bị thương ở đâu? Xe cấp cứu, u cử người tới!" Trong lòng cô
nghĩ: "Nếu không phải mình làm bị thương Hàn Phong, nói không chừng anh ta
sẽ không bị thương, anh ta đã cứu mình, lại bị mình." Nghĩ, nghĩ,
càng nghĩ càng ruột gan rối bời, cũng gấp đến sắp khóc đến nơi.
Lý Hưởng và đám người Lâm
Phàm, cũng đều rất ân cần, đều hỏi thương thế của Hàn Phong. Hàn Phong tựa trên
vai, cảm thấy tâm tình thư sướng dễ chịu, nào còn quản xem bọn họ nói cái gì,
hỏi cái gì nữa. Nhưng hết thảy việc này, đều bị Lãnh Kính Hàn nhìn vào mắt, ông
tức giận đến hung hăng quát: "Hàn Phong! Cậu đang làm cái gì?!"
Lãnh Kính Hàn vừa quát một
tiếng nổ vang trời, đất núi rung chuyển, trong lúc nhất thời mọi người sợ hãi,
không biết làm sao, nhiều người ôm đầu lủi khắp nơi, Hàn Phong phản ứng nhanh,
ôm Long Giai qua, hai người đồng thời ngã xuống đất, đem cô đặt ở dưới thân.
Khi ngẩng người dậy, bốn tòa cao ốc mười tầng đã ầm ầm sụp xuống, chỉ còn lại
gạch nát tường đổ. Hàn Phong đột nhiên khôi phục lại tinh thần, nào còn bộ dáng
bị thương, anh hướng Lãnh Kính Hàn hô: "Đã bảo anh đừng phát cáu ghê thế
mà, anh xem, đem cả tòa nhà của người ta chấn đến sụp luôn, anh lấy cái gì mà
đền đây."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nơi
này nguy cơ tứ phía, chúng ta có rất nhiều thương binh, cậu còn không bớt phóng
túng một chút đi, chúng ta còn rất nhiều vấn đều cần phân tích chỉnh lý."
Long Giai lúc này mới biết,
Hàn Phong giả vờ bị thương, bất quá là muốn chiếm chút tiện nghi, tâm tình
không khỏi cực xấu, vung quyền hướng Hàn Phong đánh tới, Hàn Phong kêu lên:
"Ai da. Tôi nói nha, cô xuống tay đừng có nặng vậy mà, cứ như đang đánh kẻ
thù ấy, không bị thương cũng bị cô đánh thành bị thương rồi."
Quách Tiểu Xuyên vừa chỉ huy
rút lui vừa nói: "Lão Lãnh, làm thế nào lại biến thành thế này? Báo cáo
lần này nên viết thế nào đây?"
"Chờ chúng tôi chỉnh lý
rõ ràng, báo cáo chúng ta cùng nhau viết. Vấn đề hiện tại là, làm sao dẹp yên
đám phóng viên, đây là công việc của anh, tôi trở về tổng kết hành động lần
này."
Quách Tiểu Xuyên nói:
"Hy vọng báo cáo của anh có thể đưa ra sớm một chút."
Hàn Phong nhìn phế tích sau
vụ nổ, lẩm bẩm nói: "Thật làm cho người ta lo lắng đây, tình hình so với
tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn."
Lãnh Kính Hàn cả kinh nói:
"Cái gì?"
"Có khẩu súng thứ nhất,
thì sẽ càng có nhiều súng, có một người điên, thì sẽ càng có nhiều người
điên!"
Phòng trinh sát hình sự, đội
viên vốn khí vũ hiên ngang ra đi, tất cả đều phờ phạc mà trở lại, Hạ Mạt đến
bệnh viện, cùng một chỗ với Trương Nghệ. Lý Hưởng nói: "Tôi nói chút tình
huống của mình trước đi. Sau khi các anh tiến vào được 10 phút, tôi nhìn thấy
một bóng người từ lầu ba nhảy lên bảng quảng cáo bên phố, sau đó từ một ban
công của cao ốc khác chạy trốn, bởi vì chúng tôi không ngờ tới hắn sẽ từ cửa sổ
lầu ba nhảy ra, cho nên đều mất đi cơ hội tốt nhất để bắn. Tôi lập tức lưu lại
nửa nhân viên tiếp tục thủ vệ, tôi dẫn theo một nửa đi truy kích. Bóng người nọ
thoát quá nhanh, chỉ qua ba quảng trường, mọi người tôi ng theo đều đã bị bỏ
lại phía sau, chỉ còn mình tôi có thể đuổi kịp gã."
Hàn Phong nói: "Anh bị
lừa rồi."
Lý Hưởng nói: "Cậu nói
gì?"
"Điệu hổ ly sơn."
"Tôi lúc ấy không nghĩ
nhiều như vậy, tôi ở góc ngoặt chặn đứng được gã, tôi phát hiện là một tên lùn,
tôi dùng súng ngắm phía sau lưng gã, ra lệnh gã giơ tay lên, gã cũng làm theo,
tôi đang chuẩn bị dùng bộ đàm thông báo với người phía sau, gã đột ngột xoay
người một cước, đá bay súng trong tay tôi. Khi tôi chuẩn bị rút khẩu súng khác,
gã một quyền vung tới."
"Chờ một chút, gã làm
thế nào đá được anh, anh còn nhớ không?"
"Đương nhiên. Cà như
vầy. . ."
Lý Hưởng diễn lại cảnh chiến
đấu của anh ta và tên lùn kia, từng chiêu từng thức, ghi nhớ vô cùng rõ ràng,
ối cùng nói: "Nói thật ra, ngay từ đầu có chút khinh địch, mới dẫn đến
việc tôi rơi xuống thế hạ phong."
Lãnh Kính Hàn nói: "Hai
người đánh nhau lâu như vậy, cậu chưa từng thấy rõ ràng diện mạo của người nọ
sao?"
"Trong hẻm nhỏ rất tối,
gã lại ra tay quá nhanh, sức lực cũng rất đáng sợ, tôi chỉ lo đỡ đấm tay của
gã, không lưu ý đến tướng mạo của gã. Bất quá, tôi cũng làm bị thương được gã,
ngay khi gã dùng tư thế này, tôi dùng Cầm Nã Thủ túm bị thương mu bàn tay gã,
hơn nữa ở trên cánh tay phải đá một cước, tôi nghĩ gã cũng chịu đủ."
(Tiêu: Các chiêu thức Cầm Nã
giúp kiểm soát đối phương bằng các thế khóa nhắm vào các
quan tiết cơ, dây chằng cho
đến khi y hoàn toàn như bất động và bị triệt tiêu khả năng tiếp tục chiến đấu.
Các kỹ thuật ấn, điểm trong Cầm Nã tác động lên đối phương bằng cách làm tê
liệt các chi, gây bất tỉnh hoặc đôi khi là tử vong. Cầm Nã Thủ là áp dụng chiêu
Cầm Nã đối với tay của đối phương.)
Hàn Phong nói: "Là Bát
Cực Quyền. Lý Hưởng dùng là kỹ thuật đánh tán thủ, không có chiêu thức và thủ
pháp cố định, để ý chính là làm thế nào đánh bại đối thủ hiệu quả, trong thời
gian ngắn nhất chế ngự tên cướp; Có thể người nọ dùng là bộ quyền pháp, Bát Cực
Quyền."
"Ôi, về sau, gã đánh
trúng trước ngực tôi, còn có ở đây, ở đây, ngay khi tôi sắp kiên trì hết nổi,
tên kia đột ngột đưa một chân về sau, chìm vào trong bóng tối. Sau mới biết,
nguyên
lai đội viên phía sau chạy
đến. Nói thật ra, tôi lúc ấy, lúc ấy từng muốn đuổi theo, nhưng một là bị
thương vô lực, hai là. . .Sợ!"
Hàn Phong nói: "Lính bắn
tỉa đâu?"
"Lính bắn tỉa bố trí ở
hướng tây nam bị công kích đầu tiên, không biết bị phát hiện lúc nào."
"Nếu dụ Lý Hưởng đi
chính là A Bát, vậy Đinh Nhất Tiếu bên kia thế nào rồi?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Lâm
Phàm đã đi thay Lưu Định Cường rồi, cậu ấy sẽ lập tức trở về, để cậu ấy nói một
chút xem thế nào."
Sau vài giây trầm mặc, Lãnh
Kính Hàn nói: "Hiện tại đến cậu nói rồi."
Hàn Phong nhìn trái, nhìn
phải, "Tôi sao? Tôi nói cái gì? Tôi có cái gì hay để nói chứ?"
"Chẳng lẽ cậu không có
gì muốn nói sao?"
Hàn Phong rơi vào trạng thái
suy nghĩ sâu xa, nghĩ cả nửa ngày, lại lắc đầu. Lãnh Kính Hàn vỗ bàn, đứng dậy,
"Tốt Cắm, tôi hỏi cậu! Cậu nói trước một chút xem, chuyện gì xảy ra với
quả bom kia?"
"Tôi trước đây từng gặp
loại bom này, biết nó không thể phá, cho nên liền không thể phá."
Lý Hưởng nói: "Tại sao
không thể phá?"
Hàn Phong hỏi ngược lại:
"Anh cho rằng, bom nếu là do con người thiết kế cài đặt, vậy nhất định có
thể tháo được sao?"
Long Giai nhìn Hàn Phong,
hỏi: "Không phải sao?"