Thượng Hải, nhà Khải Kim Vận. Đây là biệt
thự hai tầng kiểu Âu điển hình, phía trước là bể bơi, mặt sau có một vườn hoa
nhỏ. Trong nhà cũng dùng gia cụ kiểu Châu Âu trung cổ, trưng bày những bức
tranh phỏng chế nổi tiếng. Khải Kim Vận cười khổ nói: "Có phải cảm thấy
người đàn bà kia đối với tôi cũng không tồi, còn để lại cho tôi một tòa nhà lớn
như vậy không?"
Hàn Phong lại tỏ vẻ bình tĩnh, cắn chặt
răng, nhăn mày, rồi nâng cổ tay nói với Khải Kim Vận: "Anh xem!"
"Cái gì?"
"Lông tay, tóc gáy tôi đều dựng đứng
lên rồi, nhà này hung khí rất nặng đó." Anh ngửa đầu nhìn trần nhà, phía
trên vẽ bích họa như trong cung điện phương Tây, đèn chùm thủy tinh cực lớn
treo chính giữa, ánh mắt Hàn Phong dần trở nên âm lãnh, ngữ khí cũng cứng nhắc:
"Là loại cảm giác điềm xấu, rốt cuộc là không đúng chỗ nào đây?"
"Cậu đừng làm anh sợ. Cậu biết đó,
anh là người khá nhát gan."
Hàn Phong vừa nhìn ra ngoài cửa sổ nói:
"Trong nhà này quá an tĩnh, từ khi tiến vào biệt thự này, thì không còn âm
thanh gì nữa. Chung quanh ngay cả một con chim cũng không có, mà trong nhà các
anh càng không hề có tí côn trùng nào, đây không phải là quét dọn sạch sẽ, mà
là trong phòng có thứ gì đó."
Anh đi tới vườn hoa, chỉ thấy trên bệ cửa
sổ đặt vài bồn hoa, không biết bởi vì thời gian dài chưa được tưới nước hay vì
nguyên nhân gì khác mà đã héo rũ, còn vài gốc cây sung và cây hạnh trong vườn,
lá đều đã khô vàng. Hàn Phong ở trong vườn hoa, xem xét phạm ví héo rũ của thực
vật, chính là mép tường phía nam của phòng khách, phân bố hình cánh quạt.
Hàn Phong trở lại phòng khách, trước hết
anh gõ sàn nhà, hỏi về chất liệu sàn, sơn, chất gỗ của vật liệu trang trí trong
nhà cùng quá trình mua sắm, cuối cùng ánh mắt tập trung trên bàn đá cẩm thạch.
Hàn Phong hỏi: "Bàn này mua khi nào?"
"À, sau khi anh và Thiện Yến Phi
chuyển nhà, Vu Thành Long tặng đấy."
"Vu Thành Long tặng?" Hàn Phong
nhịn không được thoáng giật mình.
"Khi đó, hắn vừa vặn muốn thăng chức,
liền khắp nơi lôi kéo quan hệ với các ủy viên quản trị. hhi anh và Yến Phi
chuyển nhà, anh một mực nhìn trúng bàn gỗ lim lớn trong nhà nọ, do đó lúc
chuyển nhà cha mẹ đã đưa cho bọn anh, bọn họ liền thiếu mất một cái bàn ăn dạng
này, cứ nói sẽ mua, nhưng mãi không có thời gian. Vu Thành Long không biết từ
đâu nghe được tin này, liền mang bàn đá đến, cái bàn này nghe nói là dùng đá
gia công từ Pháp nhập về mà tạo thành, giá trị hơn vạn đồng đấy."
Hàn Phong lẩm bẩm: "Lại là Vu Thành
Long, tại sao chứ?"
"Cái gì?"
Hàn Phong duỗi thắt lưng một cái, nói:
"Vậy đi, đại khái đã không sai đâu. Anh đi mời vài đội ngũ chuyên nghiệp,
kiểm tra căn phòng này, bọn họ sẽ nói cho anh biết đáp án."
Khải Kim Vận ngẩn người: "Cái gì? Mời
đội ngũ gì? Bọn họ cho đáp án gì?"
"Là đội thăm dò địa chất và cục khí
tượng, bọn họ sẽ nói cho anh biết, nguyên nhân cái chết của cha mẹ anh."
Khải Kim Vận ngạc nhiên nói: "Thật
vậy chăng? Làm kiểm tra gì?"
Hàn Phong nói như chém đinh chặt sắt:
"Dò xét nguyên tố phóng xạ và đánh giá chất lượng không khí."
"Hàn Phong, anh là anh em với cậu,
cậu nếu đã biết, thì cứ nói cho anh, cha mẹ anh rốt cuộc chết như thế nào
hả?"
Hàn Phong gằn từng chữ: "Lời nguyền
của Pharaoh Ai Cập! Nói anh biết vậy thôi, em đi trước đây. Nhớ kỹ, có kết quả
thì cho em biết. Còn nữa, trước khi kiểm tra ra kết quả, tốt nhất anh nên rL
ngoài ở vài ngày, nhà này, ở thêm một ngày, càng nguy hiểm thêm một phần."
Khi Khải Kim Vận đi mời đội khảo sát địa
chất, Hàn Phong đã ngồi trên máy bay đến Bắc Kinh. Hàn Phong lẩm nhẩm tài liệu
trong tay mình, Tra Hiếu Lễ, nam, 47 tuổi, nguyên là tổng giám đốc ngân hàng
Hằng Phúc khu vực Bắc Kinh. Lúc anh lật xem đến một phần tư liệu, Tôn Hướng
Hiền, nam, 34 tuổi, giám đốc phòng nhân sự ngân hàng Hằng Phúc, quê quán, huyện
Nguyên Dương - Vân Nam.
Nhà của Tôn Hướng Hiền ở trong núi, mở cửa
chính là một cô gái nhã nhặn lịch sự, mặc phục sức của tộc Miêu, trên lưng điệu
một em bé nằm trong bọc, đang nặng nề ngủ say, xem ra cô ta chính là vợ của Tôn
Hướng Hiền rồi. Lần đầu tiên Hàn Phong nhìn thấy cô gái này, trong lòng chợt
động, khuôn mặt xinh đẹp nọ, rất quen thuộc nha, chung quy cảm giác đã từng gặp
ở đâu đó rồi.
Vợ Tôn tên là Cổ Lan, sau khi cô nghe hiểu
được mục đích đến của Hàn Phong thì mời anh vào nhà, yếu ớt nói: "Có ích
gì đâu chứ? Người cũng đã đi rồi."
Hàn Phong nhìn Cổ Lan điềm đạm đáng yêu,
khắc chế nội tâm mãnh liệt xúc động, tỉnh táo nói: "Tôi muốn biết, khi cô
nhận được tin chồng mình qua đời thì nghĩ thế nào? Tại sao vội vã mang thi thể
của chồng mình đi như vậy? Chẳng lẽ cô chưa từng hoài nghi tai nạn xe là xuất
phát từ nguyên nhân gì sao? Có lẽ có người muốn giết chồng cô thì sao?"
"A!" Cổ yan lẩm bẩm nói,
"Không đâu. Anh ấy tốt như vậy, cũng chưa từng phát sinh mâu thuẫn với ai,
làm sao có người muốn hại anh ấy được? Ngày đó nghe tin anh ấy xảy ra tai nạn
xe, tôi...Tôi liền biết tình hình không tốt rồi, nhưng còn chưa kịp đến thì..."
Cổ Lan nức nở, "Trước đây anh ấy còn thật vui vẻ nói cho tôi biết, nói anh
ấy đã thi đậu lấy bằng lái xe, muốn lái xe chở tôi đi... Tôi còn nói với anh
ấy, phải lái xe cẩn thận, không ngờ tới anh ấy... Đồng chí cảnh sát, anh nói
cho tôi biết xem, có Li đó muốn hại anh ấy sao? Bọn họ tại sLo lại muốn hại anh
ấy chứ?"
Hàn Phong áy náy nói: "Chúng tôi vẫn
chỉ đang hoài nghi, anh ta có thể đã bị hại, nhưng không loại trừ khả năng tai
nạn ngoài ý muốn. Cô Lan, cô nhớ lại một chút xem, trước khi chồng cô xảy ra
tai nạn xe, anh ta có từng gọi điện thoại nói cho cô biết gì đó hoặc nói chuyện
không giống với bình thường không? Còn nữa, anh ta có để lại thứ gì khá bí ẩn,
bảo cô giao cho ai không?"
Cổ Lan trừng đôi mắt to, lắc đầu nói:
"Không có, anh ấy vẫn như ngày thường, anh ấy không có việc gì, không có
việc gì cả!"
"Vậy trước khi xảy ra chuyện anh ta
có gọi điện thoại cho cô không?"
Cổ LLn buồn bã nói: "Không biết, khi
đó tôi không mở điện thoại di động, về sau mới nhận được thông báo. A ..."
Cổ Lan tựa hồ nhớ ra gì đó, vội hỏi: "Ngày đó, tôi nhận được một cuộc điện
thoại, nói là ngành điện tín khảo sát phạm vi phủ sóng, để phòng ngừa tín hiệu
chập chờn, bảo tôi tắt máy một giờ, việc này... Việc này có thể có liên quan gì
không?"
Ánh mắt Hàn Phong sáng lên, chợt thu hồi.
Anh an ủi Cổ Lan một phen, đứng dậy rời đi. Bởi vì công tác ngành điện tín yêu
cầu, mời khách hàng phối hợp, tắt máy một giờ, đây là âm mưu quen thuộc cỡ nào,
nếu dùng để giết người, bọn chúng dùng cách nào để làm được đây?
Hàn Phong đi trên con đường hẹp quanh co,
trời chiều ráng đỏ như một vòng lửa chậm rãi chìm về phía tây, nhuộm đỏ một góc
trời, ráng mây quanh thân kia dường như cũng đang bốc cháy. Quay đầu nhìn lại,
ngôi nhà của tộc Miêu trên sườn núi dần nhỏ dần xa, một luồng khói bếp đang từ
từ mọc lên, cùng mây trắng quấn thành một thể, không biết cuộc sống của hai cô
nhi quả phụ nọ sau này sẽ ra sao đây? Nhớ tới khuôn mặt u oán mà đáng thương
kia của Cổ Lan, trong lòng Hàn Phong dâng lên một tia bất an, đột nhiên hồi
tưởng lại lời bà cụ quầy thuốc lá nói: "Khi ấy trên xe vận tải kia có một
bức họa thật lớn, hình như là hình đầu của một minh tinh!" Khuôn mặt của
Cổ Lan, hình như đã từng thấy trên TV thì phải?
Hàn Phong lau mồ hôi mịn bên thái dương,
nhìn mặt trời vẫn hung hãn như trước, hàm răng cắn đến kèn kẹt rung động,
"Kế sách thật độc ác, nguyên lai là như vậy."
Cục cảnh sát thành phố H, nơi này như trận
địa tuyến đầu của thời chiến, điện thoại vang không ngừng, mày Lãnh Kính Hàn
đều nhíu chặt vào nhau. "Alo, là cục cảnh sát. Tiểu khu An Bình có cướp
giật? Đã biết."
"Alo, vườn hoa Đinh Hương, Thành
Nghĩa Mạnh bị trộm? Là Công ty Thành Nghĩa Mạnh mới xây ở thành phố H đó sao?
Cái gì! Bị trộm hơn 50 vạn, biết rồi biết rồi, chúng tôi sẽ lập tức tới
đó."
"Công viên Tân Giang phát sinh án
mạng? Ba người bị giết? Lập tức tới ngay!"
"Nhà hàng Long Tinh xuất hiện sự kiện
trúng độc tập thể! Có hơn 30 thực khách! Đã gọi xe cấp cứu chưa? Tốt,
tốt."
...
Quách Tiểu Xuyên mặt ủ mày chau nói:
"Lão Lãnh, còn tiếp tục như vậy thì phải làm sao. Gánh nặng của chúng ta
đã đến cực hạn, mấy lực lượng cảnh sát ở những thành thị xung quanh cũng đều đã
điều động tới, tôi đang nghĩ có nên thỉnh cầu quân đội đến trợ giúp hLy không
đây?"
"Đã hoàn toàn mất dấu của Đinh Nhất
Tiếu." Lý Hưởng thông qua điện thoại hướng Lãnh Kính Hàn báo cáo.
Lãnh Kính Hàn nói: "Đây rốt cuộc là
xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ trong hai ngày, xảy ra hơn mười vụ cướp có vũ trang,
hơn 20 vụ trộm số lượng lớn, còn có tai nạn xe, trúng độc tập thể, bắt cóc, ẩu
đả không thể đếm hết, chúng ta chỉ mỗi việc xử lý khắc phục hậu quả thôi nhân
thủ cũng không đủ rồi, những vụ án này là âm mưu có hệ thống sao? Ngay cả một
người sống cũng không bắt được, Đinh Nhất Tiếu lại thả ra sao?"
Quách Tiểu Xuyên nói: "Tôi nghe xong
kiến nghị của anh, tạm giam hắn trước, nhưng quả thật không có đầu mối, 24h sau
không thả người đâu có được? Tôi còn chuẩn bị chờ người ta khởi tố đây."
Lãnh hính Hàn nói: "Đừng động vào
Đinh Nhất Tiếu nữa, anh cùng Hạ Mạt đến công ty tổng hợp Thành Thương đi, chỗ
đó vừa mới nhận được cuộc gọi nặc danh, nói bên trong có cài bom, cẩn thận một
chút."
Quách Tiểu Xuyên nói: "Anh nhìn cổng
xem, đám phóng viên này như châu chấu, đem chúng ta bLo quanh rồi."
Lãnh Kính Hàn đập bàn nói: "Đáng
chết, hoàn toàn đoán không ra ý đồ của chúng."
Quách Tiểu Xuyên nói: "Tên nhóc lưu
manh kia đâu? Cậu ta không về cùng anh sao?"
"Hàn Phong? Cậu ta đến Thượng Hải
rồi, cậu ta nói muốn điều tra vấn đề nội bộ của ngân hàng Hằng Phúc, anh nói
xem cậu ta lúc này đang điều tra cái gì củL ngân hàng Hằng Phúc? Có cậu ta ở
đây, có lẽ còn có thể nghĩ ra một vài biện pháp."
Điện thoại như trước vang không ngừng,
nhân viên nghe máy hướng Quách Tiểu Xuyên báo cáo: "Đồng chí của sở cảnh
sát số 4 khi đang thị sát hiện trường vụ án Đông Bình bị đạn lạc đả thương
rồi."
"Phân đội đặc công số 3 đã chặn đứng
đám phần tử bắn giết nhau, song phương đã nổ súng, bắn chết ba tên cướp, chúng
ta hy sinh một đặc công, một trọng thương."
"Đồng chí sở cảnh sát Thành tây khi
đang kiểm tra hiện trường vụ nổ, xe cảnh sát của bọn họ lại phát nổ, nổ bị
thương ba người."
...
"Oành" một tiếng, A Bát đứng
trên cửa sổ, đem thiết bị nghe lén dạng mảnh kia đập xuống. Đinh Nhất Tiếu nói:
"Tốt lắm, hiện tại bọn họ đã không còn khả năng nghe lén chúng ta nữa, kế
hoạch C thật đúng là một kế hoạch thiên tài, tên kia quả thực không phải
người."
A Bát nhìn Đinh Nhất Tiếu, lộ ra nụ cười.
Đinh Nhất Tiếu tràn ngập tự tin, gã lạnh lùng thốt: "Nếu bọn họ mò không
được hướng của chúng ta, vậy, hẳn đã đến lúc phản kích rồi."
Lúc này, điện thoại di động vang lên, Đinh
Nhất Tiếu nhìn số gọi đến, lẩm bẩm nói: "Đã đến thời điểm này rồi, y còn
gọi đến làm gì?"
Trong điện thoại, thanh âm him loại nói:
"Theo tin tức đáng tin cậy, tên Hàn Phong kia không cùng Lãnh Kính Hàn
quay về thành phố H, cậu ta đã đến Thượng Hải!"
"Cái gì!" Đinh Nhất Tiếu kinh
hãi, lập tức tỉnh táo lại, "Như vậy cũng tốt, không phải vừa vặn rơi vào
cái bẫy kia của anh sao?"
"Nhưng mà, lần này cảm giác có chút
không ổn." Thanh âm kim loại nói.
Đinh Nhất Tiếu từ chối cho ý kiến:
"Phải không? Nhưng hế hoạch của chúng ta không phải đã tiếp cận giai đoạn
cuối rồi sao? Cho dù cậu ta biết toàn bộ chân tướng, cũng không làm gì được
chúng ta nữa đâu."
"Vậy anh có kế hoạch gì?"
"Tôi chuẩn bị khuấy nơi này một trận
long trời lở đất, để cho đám cảnh sát ngu xuẩn kia biết, tòa thành bọn họ thủ
hộ này, nhìn qua không an toàn vậy đâu. Sau đó tôi sẽ rời đi, đến Thái Lan hoặc
Việt Nam trước. Kế tiếp, sẽ chờ kế hoạch của anh bên kia hoàn thành đã."
Thanh âm kim loại lạnh lùng nói: "Nhớ
kỹ lời của tôi, vĩnh viễn đừng coi thường đối thủ của anh!"
Đinh Nhất Tiếu cúp điện thoại, nói:
"Tên kia! A Bát, chúng ta chuẩn bị rời khỏi đây, đêm nay sẽ đi."
Buổi chiều Hàn Phong trở về phòng trinh
sát hình sự, chỉ thấy biển người nghìn nghịt trước cửa, chen cũng chen không
lọt, cũng may thân thể anh gầy yếu, thật vất vả chen tới cửa, cảnh vệ ngăn anh
lại nói: "Xin lỗi, bất luận ai cũng không thể vào."
Hàn Phong nói: "Anh nhìn tôi xem,
nhìn mặt của tôi xem, hình như ngoại trừ tôi đấy, tôi nếu không vào, ngày mai
các anh liền thủ không được cửa này nữa đâu."
Một cảnh vệ nói: "À, là cậu, Lãnh
trưởng phòng bảo cậu lập tức đến cục cảnh sát tìm ông ấy, tôi gọi điện thoại,
cậu chờ một chút."
Mười phút sau, Hàn Phong từ sau cánh cửa
tiến vào cục cảnh sát, Lãnh Kính Hàn nói: "Cậu xem xem, đều đã loạn thành
bộ dạng gì rồi này. Ở trên đường có nhìn thấy chưa?" Bên trong cục cảnh
sát ngoại trừ ba điện thoại viên không rời đi, mọi người còn lại đều bận rộn
vội vã, không ngừng có xe cảnh sát đi công vụ, cũng có xe cảnh sát liên tục
quay về cục, hành lang, lối đi nhỏ, đều vang tiếng huyên náo ầm ĩ. Ngay cả Lôi
Đình Đình là pháp y thực tập, cũng phải kiêm luôn điện thoại viên trực đường
dây. Cô chỉ liếc mắt nhìn Hàn Phong một cái, phát hiện Hàn Phong đang nhìn
mình, lại ngượng ngùng quay đầu đi, chuyên tâm nhận điện thoại.
Hàn Phong cười nói: "Thấy rồi, không
phải nói trị an nơi này không tồi sao, tôi thấy bây giờ so với Iraq còn nguy
hiểm hơn!"
"Đến tột cùng, có liên quan đến vụ án
của chúng ta hay không đây?"
"Căn nguyên nhất định là nó, bất quá
có người từ trong đó đục nước béo cò hay không còn chưa biết. Còn nhớ không,
tôi nói rồi, có một khẩu súng, thì có càng nhiều súng; Có người điên đầu tiên,
sẽ càng có nhiều người điên."
Lãnh Kính Hàn nói: "Chúng tôi đã
nghiên cứu tất cả các vụ án phòng chống buôn lậu súng của thành phố H vài năm
gần đây, nhưng chưa từng có vụ nào có số lượng quy mô lớn như vậy. Từ những sự
kiện bọn chúng tạo ra đến xem, có ít nhất 5 khẩu súng máy bán tự động, 9 khẩu
súng tiểu liên, 17 khẩu súng ngắn đang hành hung trong nội thành, còn bom thì
không thể đếm hết, hình như tất cả thế lực xã hội đen trong thành phố H đều rục
rịch ngóc đầu dậy rồi!"
"Sao chỉ có anh chỉ huy trấn thủ ở
đây? Những người khác đâu?"
"Đều đã đi làm rồi, nơi nơi đều có sự
cố chờ xử lý."
"Vô ích." Hàn Phong thấy Lãnh
Kính Hàn không rõ, liền lặp lại lần nữa, "Vô ích, hiện tại các anh chỉ
chạy theo sau bọn chúng, vĩnh viễn cũng không chạy vượt qua được đối phương.
Bọn chúng không ngừng tạo ra tai nạn, các anh sẽ không ngừng xử lý khắc phục
hậu quả đúng không? Phải vượt lên trước bọn chúng, trước khi chúng hành động
thì ngăn chặn, còn nữa, phải tìm được sào huyệt của chúng, đấu với ong vò vẽ
không thể chờ bị ong đốt rồi mới đánh con ong đã chích mình, phải trực tiếp đem
cả tổ ong bứt xuống."
"Chúng tôi cũng từng suy xét đến việc
này, nhưng vấn đề hiện tại chúng ta một người sống cũng không bắt được, bây giờ
trong thành đã giới nghiêm, hai ngày trước đã bắt đầu giới nghiêm cả ban đêm,
nhưng vẫn như cũ không tìm được chúng."
"Hung thủ không để lại đầu mối nào
sao?"
"Đầu mối?" Lãnh Kính Hàn trầm
tư. Hàn Phong nói: "Nhớ không? Vụ án này ngay từ đầu, chúng ta đã truy
đuổi theo sau lưng hung thủ, dựL theo con đường được bố trí thỏa đáng của hung
thủ mà đi, y luôn vào thời điểm mấu chốt lưu lại đầy đủ đầu mối cho chúng ta,
để chúng ta có thể tiếp tục điều tra tiếp. Khi Lương Hưng Thịnh chết, y để lại
chứng cứ tự sát giả trên nóc nhà, còn để lại quần áo của Lương Hưng Thịnh cho
chúng ta có thể truy tìm chứng cứ; Khi Lâm Chính chết, y lưu lại một dúm khoáng
vật; Trong xưởng của Lương Hưng Thịnh, y để lại nửa phần linh kiện, mà khi đấu giá
xưởng của Lương Hưng Thịnh, y cố ý sử dụng tên của Hồ Ngân Tín; Ô tô lưu lại mã
số động cơ, không có những đầu mối này, chúng ta có tra tiếp cũng rất khó khăn
đấy."
"A!" Lãnh hính Hàn kinh ngạc đến
chẳng biết nói gì cho phải, "Cậu là nói, y cố ý lưu lại đầu mối! Dẫn dắt
chúng ta đi điều tra!"
Hàn Phong gật đầu, trên mặt hiện ra ý
cười, "Tôi đã sớm nói trước, y một mực cùng chúng ta chơi đùa, trong trò
chơi này, vai mà cảnh sát chúng ta đóng, là con chuột."
Lãnh Kính Hàn ấn huyệt thái dương, nói:
"Đầu mối? Đầu mối? Nhưng mấy ngày nLy mỗi ngày án phát sinh không ngừng,
cho dù y để lại đầu mối, chúng ta làm sao nhanh hơn hành động mới của chúng
được?"
Điện thoại lại vang lên, Lôi Đình Đình
nói: "Cái gì! Khu Cẩm Giang lại xảy ra nổ mạnh? Tại sao có thể như vậy?
Không phải có không ít cảnh lực rồi sao? Phỏng chừng là lính bắn tỉa đã bắn
trúng bình xăng của ô tô?"
Lãnh Kính Hàn lẩm bẩm nói: "Đã là lần
thứ năm xảy ra nổ mạnh ở chỗ này rồi, sao bọn chúng cứ tập kích mãi một chỗ
vậy? Có ý nghĩL gì sao?"
Hàn Phong chớp chớp mắt, lập tức nói:
"Lấy bản đồ ra!"
Một bức bản đồ thành phố H cực lớn treo
trong văn phòng cục cảnh sát, Hàn Phong nói: "Đem khu vực của những vụ án
từng phát sinh đều đánh dấu vào."
Lôi Đình Đình chiếu theo ghi chép, đem
những nơi của từng vụ án đã phát sinh đều đánh dấu trên mặt bản đồ.
Theo một tiếng "A" hoài nghi của
Hàn Phong, Lãnh Kính Hàn cũng nhìn ra vấn đề, trên bản đồ, phần lớn nơi phát
sinh vụ án đều nằm trên những đường thẳng tắp, như nhà hàng Long Tinh, hoa viên
Tử Đinh Hương, cao ốc thương mại Quảng Châu, tất cả đều xếp theo đường nằm
ngang, mà nhà hát Thiên Hương, tiệm vàng Y Nghĩa, tiệm đồ cổ Thái Hòa, quán trà
Minh Phẩm vân vân, thì lại xếp theo một đường vòng theo hàng dọc, trong đó
khoảng cách mỗi hai vụ trên mặt bản đồ cơ hồ cũng giống nhau.
Hàn Phong cầm bút laser chỉ điểm trên bản
đồ, hỏi những địa điểm nghi can không hợp quy luật này, đến tột cùng đã phát
sinh vụ án gì. Lôi Đình Đình đọc ghi chép, toàn bộ chỗ này đều là vài vụ cướp
hàng quán nhỏ, Hàn Phong nói: "Đem những chỗ này xóa đi."
Sau khi xóa đi những khu vực không phát
sinh án, hiện trường phát sinh án còn lại phảng phất như hình thành một hình
vuông, tất cả hiện trường trong hình vuông chi chít như sao trên trời, Lãnh
Kính Hàn ngơ ngác nói: "Đây... .Đây là? Đây chẳng lẽ là bày trận tác chiến
sao?"
Hàn Phong ngắm tới ngắm lui, cho ra kết
luận: "Không giống lắm đâu, anh xem, ngay chính giữa hình vuông này, rất
quy tắc, nếu đem những khoảng cách này nhét đầy vào, ngược lại giống như một
thứ, bàn cờ?"
Ngang chín ô, dọc mười ô, có bàn cờ nào
giống vậy không?"
"Giống, cờ tướng!" Lôi Đình Đình
nói: "Bàn cờ tướng chính là ngang chín ô, dọc mười ô."
"Cờ tướng?" Hàn Phong sửng sốt,
hỏi Lãnh Kính Hàn: "Chơi thế nào?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Sau này đi, sau
này sẽ nói cho cậu biết, là một loại cờ có từ rất sớm của Trung Quốc, hiện tại
tương đối phổ biến."
Lôi Đình Đình càng nhìn càng kinh ngạc,
nói: "Đúng vậy đó, các anh nhìn xem, bọn họ lấy sông Hộ Thành ở trung tâm
làm Sở Hà Hán Giới (Con sông định ra ranh giới giữa nước Sở và nước Hán,
trong bộ cờ tướng khoảng trống ngăn giữa 2 quân thường ghi 4 chữ này), đem khu
phía nam thành phố và khu phía bắc thành phố phân chia thành hai phe, đây mới
thật sự là một bàn cờ tướng. Nhưng mà, tại sao phải ấn theo trình tự bày cờ để
chế tạo tình tiết vụ án chứ?"
Hàn Phong "Hửm?" một tiếng, nói:
"Điều tra một chút, trong những hiện trường phát sinh án này, vụ án vụ án
đầu tiên xảy ra ở đâu?"
Lôi Đình Đình nhìn ghi chép một chút, nói:
"Là nơi này, tiểu khu Vọng Giang Hoa ở phía nam thành phố, a ..." Cô
đột ngột há hốc miệng, khép không được nữa, cô nhìn trường hợp báo vụ án thứ
hai nhận được, lẩm bẩm nói: "Tại sao có thể như vậy? Cứ nhiên là vậy sao!
Quá, quá lạ lùng!"
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Làm sao vậy? Làm
sao vậy?"
Lôi Đình Đình nói: "Vụ án thứ hai, là
công viên trung tâm ở phía bắc thành phố, vụ thứ ba, cao ốc Thiên Hòa phía nam
thành phố, vụ thứ tư, trung tâm thương mại Quảng Châu phía bắc thành phố..."
Theo Lôi Đình Đình không ngừng đọc ra, đôi
mắt Lãnh Kính Hàn càng trừng càng lớn, trán cũng thấm ra mồ hôi mịn. Hàn Phong
nói: "Hai người sao vậy? Tại sao khẩn trương như vậy?"
Lãnh Kính Hàn bắt lấy cánh tay Hàn Phong,
kích động nói: "Bọn, bọn chúng, bọn chúng cứ nhiên đang đánh cờ! Cậu xem
nơi này, pháo 2 ngang 5, pháo 8 ngang 5; xe 1 tiến một, mã 8 tiến 7; nơi này,
nơi này là mã 2 tiến 3, xe 9 ngang 8, đây là thuận pháo khai cuộc."
(Tiêu: Trên bàn cờ tướng, bàn cờ đặt trước
mặt, tính từ phải qua trái hàng dọc đánh số từ 1 đến 9. Ví dụ: Pháo hai tức
pháo nằm ở cột 2 đi ngang sang cột năm, xe 1 tiến một tức xe ở vị trí 1 nhích
lên một ô)
Hàn Phong khó hiểu nói: "Anh đang nói
cái gì vậy? Cái gì thuận pháo mở cuộc, phản pháo mở cuộc?"
Lãnh Kính Hàn vội la lên: "Ai nha, có
nói cậu cũng không hiểu, là một loại mở đầu trong cờ tướng, bọn họ bây giờ đã
đi tới bước kia? Mau, mau, lấy bàn cờ ra đây!"
Lôi Đình Đình nói: "Chờ một chút, tôi
nhớ lại đã, nước đi này tôi đã gặp ở đâu rồi ấy? Để tôi nghĩ chút đi. Ừm, tôi
nhớ rồi, từng thấy trong trận thi đấu cúp siêu sao đầu tuần trước, trong trận
đấu Trữ Hạ gặp Thiên Tân."
Lãnh Kính Hàn lập tức nói: "Tra sách
dạy đánh cờ!"
Rất nhanh, Lôi Đình Đình đã tìm ra sách
dạy đánh cờ trên máy tính, "Mọi người nhìn xem, đi giống họ như đúc, tiếp
sau là xe 1 ngang 6, xe 8 tiến 4; Mã 8 tiến 7, mã 2 tiến 3; Đây yà bàn cờ
hòa!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhìn xem, hiện
tại bọn chúng đã đi đến một bước kia."
Lôi Đình Đình nói: "Mã 6 tiến 4, bước
tiếp theo là xe 4 ngang 6."
Lãnh Kính Hàn nói: "Xe 4, ở chỗ này,
ngang 6, là chỗ này rồi, quảng trường Phổ Thiên, có ai bên đó?"
Lôi Đình Đình nói: "Quách cục
trưởng."
Lãnh Kính Hàn lập tức nối máy: "Lão
Quách sao? Quảng trường Phổ Thiên, lập tức sẽ có phát sinh sự kiện bạo lực, anh
chú ý cảnh giới!" Nói xong, chợt nghe một tiếng "đoàng" từ bên
kia đầu dây điện thoại truyền đến, Lãnh Kính Hàn không tự chủ được rụt đầu.
Quách Tiểu Xuyên nói: "Anh nói sớm
một chút đi chứ, chúng tôi đã bị dính rồi, bọn chúng lợi dụng nhà cao tầng yểm
hộ, chúng tôi còn chưa tìm được vị trí của chúng. Này, anh làm sao biết sẽ có
vụ án phát sinh?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Bây giờ không nói
rõ được, tôi sẽ phái cảnh lực đến chỗ anh, cứ vậy trước đi, đợi lát nữL rồi
nói."
Lãnh Kính Hàn ngắt máy nói: "Bước
tiếp theo."
Lôi Đình Đình nói: "Mã 4 lui 5, pháo
7 lui 3."
Lãnh Kính Hàn nói: "Tiểu khu Thiên
Mộng Viên, còn có trung tâm thương mại đường Phụ Giang, bố trí cảnh lực, phòng
thủ nghiêm ngặt."
Hàn Phong xoa đầu Lôi Đình Đình nói:
"Đình Đình không hổ là cảnh sát thực tập ưu tú nha, vậy mà đã tìm được đầu
mối cơ đấy."
Lôi Đình Đình đỏ mặt nói: "May mắn
thôi, hôm qua vừa mới xem truyền hình trực tiếp một ván đấu. Anh, anh còn nhớ
tên em hả?"
Hàn Phong nói: "Ha, Đình Đình là nữ
sinh không tệ, anh vẫn khá chú ý đấy."
Ánh mắt Lãnh Kính Hàn phát lạnh, thầm
nghĩ: "Chỉ cần là tên của mỹ nữ, cậu ta đều nhớ một lần mãi không quên
đấy."
Lôi Đình Đình đẩy tay Hàn Phong ra nói:
"Người ta không phải là con nít. Đừng dùng thái độ như vậy nói chuyện với
em, được không?"
"Vậy hả?" Tay Hàn Phong lại
khoát lên vai Lôi Đình Đình, nói: "Nói vậy thì thế này là được chứ. Vậy,
em có thể nói cho anh biết, bước tiếp theo em sẽ làm thế nào không?"
Lôi Đình Đình đỏ mặt, ngập ngừng nói:
"Việc này, việc này, em không biết."
Hàn Phong nhìn về phía Lãnh Kính Hàn, Lãnh
Kính Hàn nói: "Nếu chúng ta biết bước tiếp theo đối phương muốn xuống tay
chỗ nào rồi, vậy có thể sớm bố trí trước, bắt sống bọn chúng, sau đó để cho bọn
chúng thú nhận hang ổ của chúng ở đâu, có thể một lưới bắt hết rồi."
Hàn Phong "Xì xì" cười một cái,
nói: "Anh cho rằng đối thủ nghĩ đơn giản vậy à. Y cứ nhiên dám dùng trận
đấu của tuần trước để tạo vấn đề, đương nhiên không sợ rồi, các anh chưa chắc
có thể bắt được người của bọn chúng đâu. Hơn nữa, cờ là chết, người là sống,
nếu y đã phát hiện thì vấn đề sẽ đi theo cách anh nghĩ nữa sao?" Nói tới
đây, ý cười của Hàn Phong biến mất, vỗ vai Lôi Đình Đình nói: "Đi nghe
điện thoại đi, hhông thể có chút lơi lỏng nào đâu."
"Dạ" Lôi Đình Đình gật đầu. Lãnh
Kính Hàn thầm nghĩ: "Thằng nhóc này, đã bắt đầu hình thành thói quen vụ án
đứng đầu, phụ nữ đứng thứ hai rồi sao?"
Hàn Phong tỉnh táo nói: "Muốn từ trên
căn bản giải quyết vấn đề, còn cần trở về vấn đề của bản thân. Một loạt những
vụ án này, đều là do đối thủ của chúng ta muốn trì hoãn thời gian, để chúng ta
không cách nào ứng phó với tình cảnh hỗn loạn kia, tạm thời không nói chuyện
đục nước béo cò này, cũng không quản bọn chúng đến tột cùng có bao nhiêu người,
có bao nhiêu vũ khí, nguyên nhân này căn bản vẫn là không mong chúng ta có đủ
thời gian đi thăm dò nội bộ của bọn chúng. Do đó, vụ án bình thường này cứ để
cho người trong cục cảnh sát bọn họ xử lý là tốt rồi, chúng ta, vẫn nên trở lại
phòng trinh sát hình sự thôi, đem vụ án chúng ta đang điều tra chỉnh sửa lại rõ
ràng, từ ngọn nguồn của vụ án đến giới hạn phát sinh vụ án."
Lãnh Kính Hàn noi: "Những mà, bọn họ
đều đã được phái đi duy trì trị an và khám nghiệm hiện trường rồi."
Hàn Phong nhảy dựng lên, nói: "Cái
gì! Vậy Đinh Nhất Tiếu đâu? Anh đừng nói với tôi, người giám thị Đinh Nhất Tiếu
cũng triệt bỏ rồi nha?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Ngày hôm qua đã
nói cho cậu biết rồi, Đinh Nhất Tiếu không cách nào tiếp tục giám thị nữa, hôm
trước bọn họ đã ngừng giám thị."
Hàn Phong hai tay ôm đầu, rú lên quái dị:
"A! Thiệt ngu mà!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Bất quá, tôi đã
bảo lão Quách câu lưu Đinh Nhất Tiếu 24h rồi, cũng chính là hôm nay mới ra
ngoài, chúng ta lại không có chứng cứ gì có thể khởi tố hắn."
Khóe miệng Hàn Phong nhếch lên cả giận:
"Nếu đã như vậy cũng coi như được đi, triệu tập người của chúng ta về, một
lần nữa phân phối nhiệm vụ, nên điều tra thì phải điều tra, nên thí nghiệm thì
phải thí nghiệm, không thể trì hoãn nữa!"
Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy được không
đó?"
Hàn Phong nói: "Có gì mà không được,
nếu không làm vậy, anh vĩnh viễn cùng đừng nghĩ đến việc chấm dứt các vụ án
khác phát sinh."
Lãnh Kính Hàn nói: "Vậy được, sẽ gọi
bọn họ trở về."
Hàn Phong nói: "Hiện tại,
mới là lúc chúng ta phải bắt đầu công tác."