‘Bang’. Sau một tiếng va chạm mạnh bụi mù bay lên tung tóe, cả Hà Văn Nhiên và Kinh Thiên cùng tách ra.
Trên cơ thể của cả hai lúc này quần áo cũng không còn lành lặn, mỗi người ít nhất đều bị chiêu thức của đối phương xuyên phá.
Trên người Hà Văn Nhiên quần áo bị dư kình chiêu thức của Kinh Thiên cắt phá vài chỗ. Tuy nhiên dư kình của những chiêu thức của Kinh Thiên không làm Hà Văn Nhiên bị thương, bởi lẽ Hà Văn Nhiên là tu luyện giả Nhân vương cảnh thập giai. Hắn có thể tạo ra một lớp khí kình hộ thể. Chỉ là dư kình của các chiêu thức thì chưa thể làm hắn bị thương được. Nhưng cuộc chiến với Kinh Thiên cũng làm cho Hà Văn Nhiên phải dốc hết sức lực của mình, trán hắn đổ mồ hôi lấm tấm.
Bên này Kinh Thiên thì có chút thảm hại hơn một ít. Tu vi linh lực của Kinh Thiên chỉ mới là Nhân vương cảnh tam giai, nên khí kình hộ thể của anh mỏng hơn và không chắc chắn bằng của Hà Văn Nhiên. Dư kình kiếm khí của Hà Văn Nhiên cũng mạnh hơn dư kình của Kinh Thiên nên không chỉ cắt phá trang phục của Kinh Thiên mà nó còn cắt phá cả da thịt của anh. Nhưng ngược lại Kinh Thiên lại là một tu luyện giả tu luyện cả luyện thể (thể tu) nên bản thân lớp da bên ngoài của Kinh Thiên cũng là một lớp áo giáp phòng thủ. Những dư kình của chiêu thức mà Hà Văn Nhiên tạo ra đa phần chỉ để lại một vết hắn trên làn da của Kinh Thiên. Có một vài chỗ bị dư kình mạnh cắt phá tạo ra vết thương như một vết xước cứa qua da, rỉ ra một ít máu. Nhưng khả năng phục hồi mạnh của luyện thể giúp cho những vết thương như vậy nhanh chóng kép miệng và ngừng chảy máu. Nhìn qua có thể thấy nó chỉ như những vết xước, không có chút nguy hại gì.
“Tên oắt con này tuy tu vi chỉ là Nhân vương cảnh tam giai, vậy mà có thể đánh với ta ngang tay. Bộ kiếm pháp địa cấp này quả thật ảo diệu”. Hà Văn Nhiên thầm nghĩ.
Hắn không khẳng định được thực sự tu vi của Kinh Thiên, mà chỉ cho rằng Kinh Thiên có thể đánh ngang tay với hắn công lao là nhờ vào bộ vũ kỹ địa cấp mà anh lấy được từ Ninh Bạch Trắc. Đáng nhẽ ra bộ vũ kỹ đó phải là của hắn, điều đó càng làm cho Hà Văn Nhiên khát khao có được bộ vũ kỹ địa cấp này.
Còn Kinh Thiên thì lại có suy nghĩ khác. Trước đây anh không hiểu lắm về tu luyện và phân cấp trong tu luyện giới Lạc Hồng, nên cứ cho rằng tu vi của mình còn thấp kém. Nhưng kể từ khi gặp Lão giả áo bào trắng, được Lão chỉ điểm, anh đã hiểu hơn về tu vi của mình. Lần này chiến tay đôi với Hà Văn Nhiên của anh cùng lúc có nhiều mục đích. Thứ nhất là để anh hiểu rõ hơn về tu vi thực sự của mình, thứ hai thông qua thực chiến để bản thân anh có thể rèn luyện và tích lũy kinh nghiệm cho bản thân. Và cuối cùng thông qua trận chiến này Kinh Thiên muốn tìm được sự tự tin cho bản thân và quá trình tu luyện của mình không bị đi lệch hướng.
“Nhân vương cảnh thập giai không phải dễ ăn a”. Kinh Thiên chỉ nghĩ đơn giản, không phức tạp như tên Hà Văn Nhiên. Lúc này anh đang tìm kiếm cơ hội chiến thắng cho trận chiến này.
Mặc dù trải qua hơn trăm chiêu đối chiến với Hà Văn Nhiên và tất nhiên là anh đều sử dụng các chiêu thức của ‘Khoái tốc kiếm pháp’. Các chiêu thức tuy rằng đều được sử dụng đi sử dụng lại, nhưng nó hoàn toàn không phải lúc nào cũng giống nhau. Tùy vào từng tình huống mà các chiêu thức được Kinh Thiên sử dụng khác nhau. Ví dụ cùng là chiêu ‘Linh quang điểm phá’, tùy từng tình huống mà số lượng tinh quang được xuất ra khác nhau. Hay như chiêu ‘Hoành kiếm lưu vân’ lúc chiêu kiếm được quét từ trái sang, lúc thì lại được quét từ phải sang… Mỗi chiêu kiếm đều có những biến chiêu khác nhau tùy vào tình huống hoàn cảnh cụ thể của trận chiến. Nhưng còn một chiêu thức mà từ đầu đến giờ anh chưa xuất ra đó là chiêu cuối cùng của bộ kiếm pháp này.
‘Nhất điểm thương sinh’. Đây là chiêu kiếm uy lực nhất của bộ ‘Khoái tốc kiếm pháp’. Chiêu kiếm này khi xuất ra cũng sẽ khiến người xuất kiếm hao tổn rất nhiều linh lực đó là nguyên nhân mà Kinh Thiên vẫn chưa sử dụng chiêu này. Tất nhiên uy lực của nó thì không cần phải bàn nhiều.
“Đánh với ngươi cũng nhiều rồi. Chúng ta một chiêu phân thắng bại đi”. Kinh Thiên lên tiếng nói với Hà Văn Nhiên. Đồng thời anh cũng tập trung toàn bộ sức lực bản thân cả sức mạnh luyện thể và sức mạnh linh lực để tung ra chiêu cuối cùng quyết định thắng bại.
“Được”. Hà Văn Nhiên lên tiếng trả lời, hắn cũng muốn một chiêu phân thắng bại, bởi trong tình huống này đội của hắn đang ở thế yếu. Hắn tuy rằng chiếm thượng phong nhưng vẫn chưa đánh bại được Kinh Thiên, nếu Tiểu Bạch tham chiến thì hắn chết chắc. Do đó hắn cũng muốn giết Kinh Thiên hoặc ít nhất loại Kinh Thiên ra khỏi cuộc chiến, sau đó hắn có thể kết hợp cùng với ba tên tiểu đệ của hắn đánh hội đồng với Tiểu Bạch. Đó mới là cơ hội sống của hắn và cũng là cơ hội để hắn đoạt được bộ kiếm pháp của Kinh Thiên.
Không nhiều lời, cả hai cùng tập chung toàn bộ khí lực của mình để xuất một chiêu thức mạnh nhất phân thắng bại.
‘Nhất điểm thương sinh’
‘Vạn xà triều bái’.
Hai chiêu thức mạnh nhất của cả hai tu luyện giả đồng thời được xuất ra nhằm thẳng vào đối phương. Hai thanh kiếm trên tay hai tu luyện giả được linh lực bao quanh xé gió đấm tới.
‘Vạn xà triều bái’. Là chiêu thức cuối cùng và là chiêu thức mạnh nhất của Hà Văn Nhiên. Hắn cũng rất ít khi sử dụng đến chiêu thức này, bởi nó cũng khiến cho hắn phải dốc toàn bộ linh lực trong cơ thể ra để thi triển. Chiêu thức khi xuất ra ẩn hiện hình bóng của xà vương, nhe răng, lè lưỡi, mang theo linh lực cô đọng uy lực của chiêu thức cũng rất mạnh.
Chiêu thức cuối cùng của ‘Khoái tốc kiếm pháp’ lại phản phác quy chân, lấy sự đơn giản làm chủ đạo. Nâng kiếm lên ngang vai, nghiêng mình đẩy khuỷu tay về phía sau, linh lực trong cơ thể Kinh Thiên được ‘Kinh Thiên Quyết’ vận hành đến cực điểm, dồn toàn bộ linh lực lên cánh tay phải cầm kiếm. ‘Kinh Thiên Bộ’ cũng được Kinh Thiên vận dụng tiến lên phía trước, đến khoảng cách phù hợp chân trái dẫm mạnh xuống đất phía trước làm điểm tựa, vặn eo dùng lực toàn thân đâm ngang thanh ‘khoái tốc’ từ phía sau ra trước đồng thời cổ tay phải xoay nửa vòng tạo ra lực xoáy cho thanh kiếm. Cùng lúc đó toàn bộ linh lực trên cánh tay phải của Kinh Thiên được đẩy lên thanh ‘khoái tốc’ bắn ra ngoài.
Linh lực bao quanh thanh kiếm lao ra ngoài tạo thành khí kình hình thanh kiếm khiến cho mũi thanh kiếm của Kinh Thiên như được dài ra thêm một đoạn, kết hợp với động tác xoay cổ tay khiến linh lực xuất ra phía bên ngoài tạo thành lực xoắn xung kích cực mạnh. Kết hợp nhiều yếu tố, bộ pháp, yếu quyết của ‘khoái tốc kiếm pháp’ chiêu thức của Kinh Thiên được xuất ra với tốc độ cực nhanh, mạnh chuẩn. Đây la chiêu thức bao hàm toàn bộ tinh túy của ‘khoái tốc kiếm pháp’.
Chính vì tốc độ xuất kiếm nhanh mà Kinh Thiên chiếm được tiên cơ. Gần như cùng lúc cả Kinh Thiên và Hà Văn Nhiên đồng thời xuất chiêu nhưng chiêu thức của Kinh Thiên có tốc độ nhanh hơn nên tạo ra sự khác biệt trong trận đối chiến này.
“Choang”. Một tiếng va chạm lớn vang lên. Hai chiêu thức va chạm vào nhau tạo ra xung kích, khí kình bắn ra tung tóe khắp nơi. Mũi kiếm của Hà Văn Nhiên bị đẩy lệch ra bên phải của hắn mở toang khoảng trống trước ngực hắn không chút phòng thủ. Mũi kiếm của Kinh Thiên bị chếch đi vài phân, nhằm thẳng ngực trống của Hà Văn Nhiên đâm mạnh tới.
“Phập, Rầm”. Hai âm thanh vang lên cách nhau chưa được một giây thời gian. Âm thanh đầu tiên là tiếng va chạm của kim loại đâm vào cơ thể. Âm thanh thứ hai là tiếng va chạm của cơ thể với vách đá.
Hà Văn Nhiên trúng chiêu của Kinh Thiên bay ngược ra phía sau, lưng va vào vách đá mới dừng lại. Trên trái của hắn lúc này mới xuất hiện vệt máu trào ra, đồng thời máu từ miệng hắn cũng bắt đầu ộc ra, hai mắt hắn mở trừng trừng nhìn thẳng Kinh Thiên. Chính bản thân hắn cũng không ngờ rằng hắn lại thua ở chiêu quyết đấu này, không chỉ thua đơn giản, mà hắn cũng thua luôn cả cái mạng của hắn.
Do tốc độ xuất chiêu chậm hơn nên chiêu thức của Hà Văn Nhiên linh lực tụ vào chiêu chưa được xuất ra toàn bộ, khiến cho uy lực của ‘Vạn xà triều bái’ không thập toàn. Chiêu thức của Kinh Thiên có sức mạnh lớn hơn bởi nó không chỉ được tập trung toàn bộ linh lực của anh, mà còn mang theo cả sức mạnh luyện thể. Do đó khi hai chiêu va chạm với nhau chiêu thức của Hà Văn Nhiên đã bị đánh bật ra, còn chiêu thức của Kinh Thiên đi lệch sang bên trái của Hà Văn Nhiên một chút. Đây chính là nhát đâm chí mạng, bởi bị lệch sang bên trái nên chiêu kiếm của Kinh Thiên đã đâm thẳng vào tim của Hà Văn Nhiên.
Hà Văn Nhiên lưng dựa vào vách núi chỉ nấc lên được một tiếng, đầu hắn nghiêng sang một bên, thanh kiếm cầm trên tay rơi xuống, còn thân hình của hắn từ từ trượt xuống đến khi mông hắn chạm đất. Cả người hắn nằm một đống dưới chân vách núi, bất động và tất nhiên là không còn thở nửa.
Kinh Thiên sử dụng linh thức quét qua người Hà Văn Nhiên, bản thân anh cũng không ngờ chiêu thức phân thắng bại của anh đã lấy đi cái mạng của hắn. Ban đầu ý anh là chỉ quyết thắng bại với Hà Văn Nhiên mà thôi, mặc dù lần trước khi đoạt được bảo vật của Ninh Bạch Trắc anh cũng có nói nếu gặp được Hà Văn Nhiên thì sẽ trả thù cho hắn. Suy cho cùng thì anh cũng chẳng có thù oán gì với Hà Văn Nhiên cả, cuộc sống ở thế giới này mọi người đều khó khăn, nếu nhóm của Hà Văn Nhiên không tìm anh gây sự thì Kinh Thiên cũng chẳng muốn tìm bọn chúng phiền phức.
Mặc dù biết rằng cuộc sống ở thế giới tu luyện này việc giết người cướp tài sản trong tu luyện giả diễn ra thường xuyên, nhưng dù sao thì anh vẫn đến từ một thế giới khác. Quan điểm của anh về nhân sinh vẫn có chút khác biệt với những tu luyện giả ở thế giới Lạc Hồng này. Lần đầu tiên giết một người khiến cho Kinh Thiên cảm giác khá bối rối, mặc dù biết rằng tên Hà Văn Nhiên này cũng chẳng ra gì, số tu luyện giả khác mất mạng dưới tay hắn cũng không ít.
Mặc dù trí nhớ và tính cách của kiếp trước chiếm phần chủ đạo trong con người anh, nhưng dù sao anh vẫn có một khoảng thời gian sống ở thế giới này với trí nhớ mới. Kinh Thiên cũng hiểu được bản chất tàn bạo của thế giới tu luyện. Việc tranh đấu và giết người là không thể tránh khỏi trên con đường tu luyện, tâm lý giết người cũng đã chuẩn bị từ trước. Chỉ một thoáng bối rối và cảm thán anh cũng lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình.
“Haizzz” Kinh Thiên lên tiếng thở dài nhìn Hà Văn Nhiên nằm một đống bất động ở dưới chân vách núi.
“Sau này nếu không cần thiết thì cũng nên hạn chế giết người a”. Kinh Thiên tự nhủ.
“Tiểu Bạch canh chừng cho Lão đại một lát”. Kinh Thiên lên tiếng nói với con hổ trắng.
Sau khi nói xong Kinh Thiên lập tức ngồi xuống đả tọa, lấy ra Phục Linh Đan nuốt vào. Kinh Thiên Quyết được Kinh Thiên vận dụng hấp thu dược lực của đan dược và linh khí bên ngoài để hồi phục linh lực đã bị tiêu hao gần như toàn bộ trong người anh sau cuộc chiến với Hà Văn Nhiên.
Tiểu Bạch hiểu ý Kinh Thiên gầm lên một tiếng đồng ý. Nhún mình nhảy một cái Tiểu Bạch đứng bên cạnh chỗ Kinh Thiên đang đả tọa. Mặc dù canh chừng cho Kinh Thiên hồi phục linh lực, nó vẫn không quên việc giám sát ba tên tiểu đệ của Hà Văn Nhiên. Chỉ cần ba tên này có chút manh động, Tiểu Bạch sẽ sẵn sàng cho bọn chúng mỗi đứa một cú táp, còn bọn chúng sống hay chết có lẽ nó cũng không nghĩ đến.
Ba tên tiểu đệ của Hà Văn Nhiên lúc này vẫn đứng nguyên tại chỗ không dám vọng động, nhưng cả ba tên đều tim đập chân run. Nỗi sợ hãi bên trong bọn chúng đã chiếm trọn tâm trí bọn chúng, bởi chúng không nghĩ rằng đại ca của chúng lại bỏ mạng trong một trận chiến công bằng với một tu luyện giả chỉ là Nhân vương cảnh tam giai. Ngay khi đại ca của chúng còn sung sức thì việc thoát khỏi hoàn cảnh tồi tệ này cũng là điều hết sức khó khăn. Giờ chỉ còn lại ba người bọn hắn, với trước mặt là một con yêu thú cấp một đỉnh phong, và một người có sức mạnh tương đương với đại ca bọn chúng thì cơ hội của cả bên tên chỉ là con số không tròn chĩnh.
Cho đến khi Kinh Thiên hoàn thành việc hấp thu dược lực của Phục Linh Đan hồi phục khoảng sáu mươi phần trăm linh lực trong cơ thể anh và đứng dậy, cả ba tên tiểu đệ của Hà Văn Nhiên lúc này trong đầu vẫn trống rỗng. Cả ba tên vẫn đứng im tại chỗ, mắt nhìn chăm chăm vào vị đại ca nằm bất động của bọn chúng.
Hồi phục lại kha khá linh lực trong cơ thể lúc này Kinh Thiên đứng dậy, trên tay vẫn cầm theo thanh kiếm ‘khoái tốc’.
“Tiểu Bạch để ý ba tên kia đừng cho chúng bỏ chạy”. Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch, đồng thời tiến lại chỗ xác Hà Văn Nhiên.
“Haizz, chỉ là tai nạn thôi, dù sao ta cũng không muốn giết ngươi. Nhưng dù sao thì ngươi cũng đã chết rồi, ra đi thanh thản nhé”. Kinh Thiên nói với cái xác không hồn của Hà Văn Nhiên.
Việc tiếp theo là Kinh Thiên lần trên người Hà Văn Nhiên lấy đi túi trữ vật của hắn, anh cũng không quên lấy cả thanh kiếm rơi trên mặt đất của Hà Văn Nhiên. Làm xong việc đó Kinh Thiên liền phòng một hỏa cầu vào xác Hà Văn Nhiên hỏa thiêu thân xác hắn. Nếu cứ để hắn nằm ở đây thì sẽ trở thành thức ăn cho hoang thú hoặc yêu thú nào đó. Dù sao cũng là mạng người lại làm thức ăn cho yêu thú thì cũng không đáng lắm.
Làm xong những việc đó Kinh Thiên quay lại từ từ bước đến trước mặt ba tên tiểu đệ của Hà Văn Nhiên vẫn vừa đứng vừa run. Tiểu Bạch thấy Kinh Thiên tiến lại gần chỗ ba người cũng lập tức bước theo sau Kinh Thiên. Dáng hổ to lớn của Tiểu Bạch theo sau Kinh Thiên khiến cho ba tên tiểu đệ của Hà Văn Nhiên nhìn thấy đều sợ vỡ mật miệng lắp ba lắp bắp.
“Chúng… ta…” Hữu Huân lấy hết dũng khí lắp bắp lên tiếng.
“Được rồi, ta hỏi các ngươi muốn chết hay muốn sống. Nếu các ngươi muốn chết ta không ngại giết thêm vài người nữa đâu”. Kinh Thiên lên tiếng cắt ngang lời tên Hữu Huân.
“Tất nhiên là chúng ta muốn sống rồi, ngươi muốn thế nào?” Hữu Huân cảm giác được Kinh Thiên không hoàn toàn muốn giết bọn chúng mạnh dạn lên tiếng nói. Hai tên còn lại thấy Hữu Huân nói cho cả bọn chúng nên chỉ gật đầu đồng ý. Bọn chúng dường như đồng tình để cho tên Hữu Huân này đứng ra thương lượng với Kinh Thiên thay cho cả ba người.
“Trước tiên các ngươi đem toàn bộ tài sản trong túi trữ vật giao ra. Cho các ngươi giữ lại túi trữ vật trống và vũ khí mà các ngươi sử dụng. Sau đó ta có vài câu hỏi muốn hỏi các ngươi. Nếu các ngươi không trả lời thành thật hoặc giấu giếm, lúc đó đừng trách ta vô tình”. Kinh Thiên lên tiếng nói.
“Được chúng ta đã là cá nằm trên thớt, ngươi nói sao thì làm sao. Chỉ cần ngươi cho chúng ta một cơ hội sống là được”. Hữu Huân nhanh chóng chấp thuận lên tiếng nói. Bởi hiện tại cả ba bọn chúng đều hiểu, nếu Kinh Thiên giết bọn chúng thì tài sản cũng sẽ bị Kinh Thiên thu hết thôi. Nên thống khoái giao ra toàn bộ tài sản của bọn chúng.
Kinh Thiên chỉ lướt qua số tài sản của bọn chúng, cũng không kiểm kê kỹ toàn bộ được anh thu vào trong túi trữ vật của Hà Văn Nhiên. Sau này có thời gian sẽ kiểm kê chiến lợi phẩm sau, giờ cần giải quyết vài việc trước.
“Giờ ta hỏi các ngươi, thành thật trả lời cho ta. Nếu có gian dối đừng nói sao ta không giữ lời nhé”. Kinh Thiên nói.
“Ngươi cứ hỏi, nếu biết gì chúng ta sẽ nói không một chút giấu giếm”. Hữu Huân lần nữa khẳng định.
“Trong thời gian này ta có chút việc nên ít ra ngoài, hiện nay trong thành Vân Long liên tục xuất hiện các tu luyện giả từ nơi khác tới, không khí trong thành cũng có rất nhiều khác biệt. Có chuyện gì xảy ra. Các ngươi biết những gì, lập tức nói rõ ràng cho ta biết”. Kinh Thiên lên tiếng hỏi về những sự việc xảy ra trong thành Vân Long gần đây. Ngoài lý do không muốn lạm sát nhiều người thì đây cũng là lý do Kinh Thiên muốn giữ ba tên này lại.
“Ngươi thự sự không biết chuyện gì xảy ra sao?” Hữu Huân hơi ngạc nhiên hỏi lại một câu, bởi chuyện ‘Tàn Môn’ hiện ra truyền khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành Vân Long. Mọi người từ già trẻ lớn bé, trai giá ai ai cũng đều biết cả. Tên này lại đi hỏi chuyện này, thật không tưởng tượng được.
“Ta hỏi ngươi, biết gì thì mau nói. Không phải ta hỏi ngươi để ngươi đi hỏi lại ta”. Kinh Thiên thiếu kiên nhẫn quát lên. Tiểu Bạch thấy Kinh Thiên có vẻ bực tức lập tức cũng gầm lên, nhe rằng nhìn chằm chằm cả ba tên, chỉ cần Kinh Thiên động thủ thì lập tức nó sẽ nhảy ra xơi tái ba tên này.
“Ta nói.. Ta nói… ta nói…” Hữu Huân liên tục cất lên ba tiếng trả lời.