Lôi xác con yêu trư và con yêu Tê tê màu xám từ trong túi trữ vật ra Kinh Thiên bắt đầu công việc phân giải và xử lý. Quen việc dễ làm thao tác của Kinh Thiên thoăn thoắt chỉ mất khoảng gần tiếng đồng hồ anh đã hoàn thành việc phân giải xác hai con yêu thú cấp một sơ cấp. Hai viên yêu đan cấp một được anh cất đi vì nó có giá trị riêng, vừa có thể là linh tài cho luyện dược hoặc luyện khí, cũng có thể bán đi kiếm ít linh ngọc. Trên cơ thể yêu trư thì cũng chẳng có mấy nguyên liệu gì cả, lớp da của yêu trư nếu được luyện khí sư rèn luyện thì cũng có thể tạo thành bộ áo giáp cấp một sơ phẩm. Nhưng áo giáp cấp một sơ phẩm thì cũng chẳng đáng mấy tiền, đặc biệt cứ để lớp da đó mà đem nướng lên ăn sẽ ngon hơn là lột ra. Còn lớp vảy của con yêu thú Tê tê mới thực sự hữu dụng, nếu biết cách xử lý và rèn luyện có thể luyện ra áo giáp cấp một trung phẩm, thậm chí có thể rèn luyện ra áo giáp cấp một thượng phẩm nếu trình độ luyện khí của luyện khí sư đủ tài năng. Nên Kinh Thiên cũng lưu lại đống vảy của con yêu thú Tê tê, biết đâu lại có thể kiếm được món hời.
Con hổ trắng đang nằm nghỉ ngơi trong hang động nhưng ngửi thấy mùi máu tươi và thịt yêu thú rừng tươi ngon cũng không kiềm chế được, nó rời khỏi hang động tiến đến chỗ Kinh Thiên đang xử lý đống thịt thú rừng.
“Phải một lúc nữa mới được ăn, ngươi không chờ được sao”. Kinh Thiên vẫn đang cắt xẻ thịt yêu thú Tê tê xám ngước lên nhìn tiểu Bạch nói.
Con hổ trắng không nói gì chỉ đứng nhìn một lúc tiến lại gần đống lửa mà Kinh Thiên đang đốt để lấy than nướng thịt kiếm một chỗ gần đó nằm xuống chờ đợi.
Gần sát hang động của con hổ trắng có một thác nước, nên việc xử lý vệ sinh thịt yêu thú cũng rất thuận lợi cho Kinh Thiên. Vì suy cho cùng du là yêu thú thì nhu cầu sử dụng nước vẫn phải có, Tiểu Bạch là bá chủ khu vực này nên chiếm địa lợi, nó chọn hang động gần thác nước làm nơi ở để dễ dàng đáp ứng nhu cầu của nó.
“Xong phần xử lý tươi rồi, giờ đem lên lò nướng nữa là xong”. Kinh Thiên nói với Tiểu Bạch và vác hai con yêu thú đã được anh xử lý sạch sẽ, tẩm ướp gia vị các loại tiến lại đống than gần chỗ Tiểu Bạch đang nằm.
Thực tế nội tạng của yêu trư có thể làm món lòng lợn, dạ dày hấp… Nhưng Kinh Thiên lười động tay chân, hơn nữa để làm những món đó mất khá nhiều thời gian. Hiện tại có đến hai con yêu thú cần xử lý nên Kinh Thiên cũng lười làm các món đó, chỉ lấy thân của hai con yêu thú tẩm ướp gia vị cẩn thận và đem lên nướng cho nhanh.
Xắp sếp giá nướng thịt, đưa phần thịt của hai con thú đã tẩm ướp vào giá nướng, Kinh Thiên bắt đầu những thao tác nướng thịt cơ bản. Tất nhiên Kinh Thiên xâu cả hai con yêu thú cấp một vào một xiên nướng để dễ dàng nướng hơn. Quay tròn từ từ cho phần thịt yêu thú từ từ chín đều, lớp mỡ thỉnh thoảng nhỏ giọt xuống đống than hồng bốc lên ngọn lửa nhò xèo xèo. Mùi thơm từ thịt yêu thú rừng nướng bắt đầu tỏa ra khiến cho Tiểu Bạch ‘con hổ trắng’ nằm gần đó bắt đầu nhỏ dãi thèm thuồng.
Chưa kịp trêu khi nhìn thấy phản ứng của Tiểu Bạch thì đúng lúc này trong rừng sâu vọng đến tiếng chiến đấu của cao thủ. Âm thanh chiến đấu vọng ra cùng với áp lực của khí tức cao thủ khiến cho cả Kinh Thiên và Tiểu Bạch đều cảm thấy run run. Tiểu Bạch đứng lên tiến sát lại gần Kinh Thiên cả hai đưa ánh mắt về phía trong sâu thẳm rừng rậm với tâm trạng của cả hai hết sức phức tạp.
Trận chiến của cao thủ đỉnh cấp cứ lan dần từ trong rừng sâu ra ngoài càng lúc áp lực khí tức càng lớn lan tỏa đến chỗ Kinh Thiên và Tiểu Bạch. Kinh Thiên đứng nhìn về phía sâu trong rừng mặc dù nổi da gà nhưng mồi hôi lại toát ra khắp người, còn Tiểu Bạch thì lông trên mình nó dựng ngược lên, miệng nhe răng gầm gừ những tiếng nhỏ nếu không lắng nghe có lẽ không nghe được tiếng gầm gừ của nó.
Trong lúc Kinh Thiên chưa biết nên xử lý tình huống này như thế nào ‘chạy’ hay cứ ở lại, thì âm thanh giao chiến và áp lực khí tức của cao thủ chiến đấu trong rừng sâu bắt đầu giảm xuống. Sau một lúc khoảng ba đến năm phút thì trận đánh của cao thủ trong rừng sâu và áp lực khí tức của cao thủ cũng dần tiêu tán.
Định thần lại Kinh Thiên và Tiểu Bạch bốn mắt nhìn nhau, phải mất vài chục giây thì cả hai mới dần bình tĩnh lại được. Cũng may khi áp lức khí tức của cao thủ lan đến đây Kinh Thiên đã nhắc hai con thú đang nướng ra khỏi giá nướng, đây cũng là phản ứng theo bản năng trong vô thức của Kinh Thiên. Nếu không có lẽ giờ món yêu thú nướng của anh đã hỏng rồi.
Bản năng của yêu thú luôn khiếp sợ trước sức mạnh lớn hơn. Trận chiến của hai siêu cấp cao thủ trong rừng sâu không gây ra thú triều (yêu thú chạy loạn), bởi lẽ sức mạnh của họ không tập trung vào nhóm yêu thú nào, cũng không có ý xua đuổi yêu thú khỏi lãnh địa của chúng. Đây chẳng qua là sức mạnh của siêu cấp cao thủ trong chiến đấu vô tình phát tán ra bên ngoài, tạo ra uy áp đối với những yêu thú và tu luyện giả cấp thấp xung quanh. Do vậy gần như tất cả các yêu thú xung quanh đó bị hai luồng sức mạnh áp chế và nằm im tại chỗ, không con yêu thú nào dám manh động chạy ra ngoài, chính vì thế nên không gây ra tình trạng yêu thú chạy loạn.
“Mọi chuyện qua rồi, thôi kệ đi chúng ta tiếp tục nướng thịt”. Kinh Thiên cười nói với Tiểu Bạch để giải tỏa áp lực tâm lý cho nó.
Tiểu Bạch gầm gừ gật đầu đồng ý. Nó cũng đang chờ món thịt thú rừng nướng thơm phức.
Để lại xâu yêu thú nướng lên giá gây lại than củi cho hồng lên, Kinh Thiên tiếp tục công việc nướng thịt thú rừng của mình. Sau một lát khi nhận thấy thịt thú rừng gần chín, Kinh Thiên lôi từ túi trữ vật ra một tích mật yêu ong hòa vào một bát nước và cười thỏa mãn.
Lấy một mảnh vải buộc vào đầu một cành cây Kinh Thiên bắt đầu phết mật ong lên trên bên ngoài của hai con yêu thú đang nướng, rồi tiếp tục quay tròn xiên nướng. Mùi thơm của mật ong ngấm vào trong thịt yêu thú hòa quện với thịt thú rừng và các gia vị mà Kinh Thiên đã tẩm ướp khiến cho hương vị thịt thú rừng nướng tăng lên một cấp độ hoàn toàn khác. Bên cạnh Tiểu Bạch ngửi thấy mùi thơm nước dãi càng lúc càng chảy ra nhiều.
“Chưa ăn được, phải một lúc nữa mới được ăn”. Kinh Thiên cười ha ha trêu chọc Tiểu Bạch khi thấy nó thèm nhỏ dãi thịt yêu thú nướng.
Quay tròn xiên nướng thịt, bôi mật ong lên trên, lại quay tròn xiên nướng, bôi mật ong lên trên. Kinh Thiên liên tục các thao tác của mình cho đến khi bát nước mật ong đã được bôi hết. Lúc này thịt yêu trư rừng nướng và thịt yêu Tê tê xám nướng cũng đã chín. Kinh Thiên tản đi gần hết phần than hoa phía dưới chỉ để lại một ít để cho nhiệt độ bốc lên khiến cho thịt yêu thú trong xiên không nhanh chóng nguội đi.
“Giờ đến lúc ăn rồi”. Kinh Thiên xoa xoa đôi bàn tay nói.
Tiểu Bạch nghe thấy vậy thì liền đứng hẳn dậy, miệng há to cái lưỡi lè ra nước dãi chảy ròng ròng. Lúc này nhìn Tiểu Bạch giống con chó thèm ăn hơn là một yêu thú cấp một đỉnh phong mang trong mình huyết mạch thần thú.
Kinh Thiên cầm trên tay cây thương định cắt một phần thịt yêu trư đã nướng xong chia cho Tiểu Bạch và anh mỗi người một phần để thưởng thức. Nhưng đúng lúc này có một giọng nói vang lên khiến Kinh Thiên và Tiểu Bạch giật bắn cả người, tim đập thình thịch:
“Thịt yêu thú rừng nướng phát ra mùi hương mê người, ta chưa bao giờ thưởng thức loại mĩ thực như vậy. Tiểu huynh đệ có thể vui lòng chia cho ta một phần không”.
Lời nói phát ra nhưng chưa thấy người xuất hiện, phía xa xuất hiện một bóng người đang chậm dãi bước đi, nhưng bước đi của người đó cảm giác như mỗi bước có thế đi xa cả dặm. Kinh Thiên và Tiểu Bạch còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì bất ngờ một người đàn ông trung niên với râu tóc bạc phơ, mặc áo bào trắng đạo mạo như tiên cốt không vướng chút bụi trần xuất hiện trước mặt hai người trên môi nở một nụ cười mỉm.
Kinh Thiên tay vẫn cầm cây thương nhưng phản ứng thì trì độn, nhìn người trước mắt mà lắp ba lắp bắp không nói lên được lời nào. Tiểu Bạch đứng sau lưng Kinh Thiên thì nhe răng gầm gừ từng tiếng nhỏ nhẹ, nhưng lông trên toàn thân của nó thì dựng ngược lên. Cả hai đều phản ứng không kịp với tình huống xảy ra trước mắt.
“Đừng sợ tiểu huynh đệ, ta không có ý định gì cả. Chỉ tình cờ đi qua đây ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức của ngươi, nên có chút nhã hứng ghé qua xin một miếng”. Lão đạo cốt từ tốn mỉm cười nói giải tỏa áp lực cho Kinh Thiên và Tiểu Bạch.
Lão giả đã thu liễm lại gần như toàn bộ tu vi của mình, còn nếu lão buông ra tu vi của lão thì với tu vi hiện tại của Kinh Thiên và Tiểu Bạch có lẽ cả hai đều hộc máu ngã ngửa ra sau và trọng thương rồi.
Dần dần lấy lại bình tĩnh vì Kinh Thiên cũng hiểu với tu vi hiện tại của lão giả trước mắt nếu muốn làm hại anh thì chỉ một ngón tay cũng có thể dí chết anh và Tiểu Bạch rồi, chứ không cần phải dài dòng nói dăm ba câu với anh cả.
“Chỉ là món thịt nướng quê mùa, nếu tiền bối không chê có thể cùng ngồi thưởng thức”. Kinh Thiên cũng vui vẻ nói.
Lão đạo mỉm cười ngồi xuống một bên chờ Kinh Thiên cắt thịt thú rừng, và quan sát Kinh Thiên cùng với con hổ trắng, tay trái của lão thỉnh thoảng lại vuốt chòm râu trắng phía dưới và mỉm cười.
Kinh Thiên tiếp tục dùng thương cắt một phần thịt yêu trư và một phần thịt yêu Tê tê nướng đưa đến trước mặt lão giả và nói:
“Mời tiền bối thưởng thức”.
“Các ngươi cũng tự nhiên đi, đừng vì ta mà câu nệ”. Lão giả vuốt râu nói với Kinh Thiên.
“Vâng”. Kinh Thiên đáp một tiếng và quay sang cắt một tảng lớn thịt yêu trư đưa cho Tiểu Bạch, anh cũng cắt một miếng thịt tương đối lớn để ở trước mặt mình và cũng bắt đầu thưởng thức.
Lão giả tiên phong đạo cốt không biết từ lúc nào trên tay đã cầm sẵn một cái dao găm cắt một miếng thịt yêu trư nướng nhỏ bỏ vào miệng và bắt đầu thưởng thức.
“Không tồi, không tồi, tay nghề của ngươi thật sự có chút môn đạo đó”. Lão giả sau khi ăn một miếng thịt yêu trư rừng nướng lên tiếng nói với Kinh Thiên.
“Thịt yêu trư tươi ngon, nướng vừa chín đến, béo ngậy nhưng không ngán, lớp da bên ngoài thì giòn tan. Ngoài ra hương vị cũng rất đặc biệt, có vị hơi cay của tiêu, vị giềng, xả cân bằng với thịt yêu trư. Vị mặn của muối ướp vừa đủ không nhạt không mặn, đặc biệt ngươi cũng rất xa xỉ đem cả mật yêu ong phết lên bên ngoài lớp da rồi nướng khiến cho hương vị của thịt yêu trư tăng lên một cấp tỏa ra hương thơm rất hấp dẫn”. Lão giả tấm tắc khen và tiếp tục nói.
Thực tế ở thế giới Lạc Hồng này đa số các loại gia vị cũng là một loại linh tài, linh dược, như giềng, gừng, tiêu, hay xả… đều cũng là linh dược được các luyện đan sư hay thầy thuốc dùng cho các loại đan dược khác nhau. Việc sử dụng các loại gia vị như vậy vào trong việc nấu ăn là tương đối xa xỉ đối với những tu luyện giả cấp thấp, đặc biệt là với các tán tu. Còn giới quý tộc và những tu luyện giả cấp cao cũng thường xử dụng các loại gia vị vào những món ăn của mình để tạo lên hương vị đặc biệt để thưởng thức và tiếp đãi khách quý. Thêm vào đó đây là tu luyện giới, các tu luyện giả có thể tích cốc nhịn ăn cả tháng mà không hề hấn gì. Thậm chí với tu luyện giả cấp cao thì việc ăn uống không còn quan trọng nữa, nên nhu cầu thưởng thức ẩm thực của đa phần tu luyện giả ở thế giới này không được chú trọng. Chỉ có một số ít nhưng tu luyện giả cao cấp hoặc giới quý tộc cũng có chút chú trọng trong khâu ẩm thực.
Còn với Kinh Thiên anh từ thế giới khác tiến sang, ẩm thực là một phần của cuộc sống rồi. Lần trước thưởng thức món thịt rắn nướng không gia vị (thịt con Khô Mộc Xà) đã khiến Kinh Thiên phát chán. Nên trong việc ăn uống anh tương đối chú trọng và không tiếc mấy số gia vị chỉ là những linh dược cấp thấp này để tăng hương vị cho các món ăn. (Cái này gọi là đói cho sạch, rách cho sang đây).
Điều làm cho lão giả ngạc nhiên là Kinh Thiên dám đem cả mật yêu ong cho vào trong món ăn. Phải biết mật yêu ong là một loại linh tài rất quý giá cho dù nó chỉ là linh tài cấp một, nó có rất nhiều công dụng trong rất nhiều loại đan dược và các phương thuốc khác nhau. Do vậy hầu như không có tu luyện giả nào đem nó tẩm với thịt thú rừng và đem nướng lên, đặc biệt đối với những tán tu thì đó là cả một khoản tiền lớn. Chỉ có tên Kinh Thiên này sẵn sàng vén tay đốt nhà táng, chẳng quan trọng gì, miễn là có món ngon thưởng thức còn lại tính sau. Hơn nữa trong túi của hắn vẫn còn một đống chai lọ chứa mật yêu ong, sợ gì mà không đem một tích ra thưởng thức.
“Tiền bối, ngài quá khen, chỉ là chút tài mọn, thỉnh thoảng đem ra làm vài món tự mình thưởng thức thôi”. Kinh Thiên khiêm tốn nói.
“Thịt thú rừng nướng ngon mà không có chút rượu e là hơi thiếu thiếu thì phải. Thảo nào từ lúc nãy đến giờ ta cứ cảm thấy thiếu cái gì đó”. Lão giả vui vẻ cười nói, không biết từ lúc nào trong tay lão đã cầm một hồ lô rượu.
Mở nắp hồ lô rượu, hương thơm từ rượu bay ra ngào ngạt khiến Kinh Thiên cũng phải ngửa mũi lên hít hà. Lão giả tớp một ngụm rượu khà một tiếng và lên tiếng bình phẩm.
“Rượu ngon, thịt thú rừng nướng ngon. Đúng là sảng khoái”. Lão giả nói xong lại cắt thêm một miếng thịt Tê tê nướng đưa vào trong miệng thưởng thức.
“Ngươi cũng muốn thử một miếng rượu này?” Lão giả hỏi khi nhìn thấy Kinh Thiên hai mắt sáng ngời nhìn hồ lô rượu trên tay Lão giả.
Kinh Thiên miệng gậm đầy thịt thú rừng, vừa nhai vừa nuốt, gật gật cái đầu và lùng bùng trong miệng nói:
“Vâng. Mùi rượu thơm quá”.
“Được thôi anh bạn trẻ”. Lão giả cười sáng khoái thoắt cái trên tay lão có thêm một chén rượu nhỏ như hạt mít.
Rót một chén nhỏ lão giả lắc nhẹ cái chén trên tay linh lực trong tay lão giả tác động vào trong chén rượu. Tuy nhiên độc tác của lão giả diễn ra rất nhanh Kinh Thiên hoàn toàn không biết.
“Đây ngươi thử xem”. Lão giả nói và đẩy chén rượu về phía Kinh Thiên.
Cầm lên chén rượu chưa đưa lên miệng mà mùi thơm ngào ngạt tỏa ra từ chén rượu đã khiến Kinh Thiên như không cưỡng lại được. Kiếp trước sống hơn nửa đời người tuy nghèo khó đen đủi, anh cũng đã từng thưởng thức qua vài ba loại rượu nổi tiếng này kia. Nhưng chưa bao giờ anh được ngửi một mùi hương rượu thơm ngon như thế này.
Đưa chén rượu lên miệng “ực” một tiếng nuốt xuống, vị rượu rất mạnh, rượu vào tới đâu cảm giác được đến đó. Sau khi rượu đã được nuốt xuống dư vị hương thơm của rượu vẫn còn đọng lại ở trên đầu lưỡi bốc lên trên mũi.
Nhưng vấn đề là sau khi uống xong rượu mới phát sinh. Một luồng nhiệt nóng kèm theo linh lực bốc lên từ dạ dày của Kinh Thiên tỏa đi khắp kinh mạch, khiến cho Kinh Thiên phải vận lên ‘Kinh Thiên Quyết’ bắt đầu hấp thu và điều hòa dược lực trong rượu. Chỉ một chén nhỏ rượu của lão giả thôi đã khiến Kinh Thiên phải vận lên mười thành công lực để hấp thu và điều hòa dược lực có trong rượu.
Lão giả ngồi bên cạnh đưa tay trái của mình lên vuốt chòm râu và ngồi nhìn Kinh Thiên vận công để hấp thu chén rượu lão đưa cho. Toàn bộ biểu hiện của Kinh Thiên và quá trình vận công của Kinh Thiên đều được lão giả thu toàn bộ vào trong mắt. Trên khóe môi của Lão nở một nụ cười mỉm không biết lúc này lão giả đang nghĩ gì nữa.
Sau một hồi vận công điều hòa và hấp thu dược lực có trong chén rượu, Kinh Thiên bật dậy từ trên mặt đất hét lên một tiếng sung sướng. Chỉ cần một chén rượu của lão giả đã khiến tu vi của anh được tiến thêm một tiểu giai nữa từ Nhân vương cảnh nhị giai lên Nhân vương cảnh tam giai.
Chỉ trong vòng một ngày mà tiến được liên tiếp hai tiểu giai nhỏ, điều này thực sự ngoài mong đợi của Kinh Thiên.
Lão giả mà đang ngồi trước mặt Kinh Thiên là siêu cấp cao thủ tu vi thông thiên, đứng trên đỉnh cao của tu luyện giới Lạc Hồng. Do vậy rượu mà lão uống nó không chỉ đơn thuần là rượu được nấu hay ủ bình thường. Ở tu luyện giới này, rượu cũng có thể gọi là một loại linh dược, hoặc linh đan. Rượu thường được ủ ra từ những linh dược, linh cốc nên trong rượu cũng ẩn chứa rất nhiều linh lực, dược lực. Với tu vi của lão giả hiện tại thì tất nhiên rượu mà lão uống cũng được lão ủ ra từ những linh dược cấp cao. Nên một chén nhỏ thôi cũng mang theo dược lực và linh lực bá đạo mà không phải ai cũng có thể uống được. Nếu lúc trước khi đưa cho Kinh Thiên lão giả không làm động tác tản đi đến tám mươi phần trăm dược lực của rượu thì có lẽ giờ Kinh Thiên đã phá thể mà toi rồi, chứ đừng nói đến hấp thu dược lực tiến thêm một giai như hiện tại.
“Khà, khà, khà, làm thêm chén nữa không?” Lão giả vuốt râu cười nói với Kinh Thiên.