Lại nói về Kinh Thiên cõng theo con hổ trắng rời khỏi hiện trường, chạy được một lát con hổ trắng trên vai Kinh Thiên tỉnh dậy dùng chi trước bị thương của nó cố gắng ra hiệu chỉ phương hướng cho Kinh Thiên.
“Ý của ngươi là chạy theo hướng này phải không?” Kinh Thiên nhìn theo hướng chỉ của con hổ trắng hỏi.
Con hổ trắng gật gật cái đầu gầm gừ nhẹ ra hiệu đúng vậy. Kinh Thiên liền hiểu ý của và sử dụng bộ pháp ‘Kinh Thiên Bộ’ tăng hết tốc độ theo phương hướng mà con hổ trắng chỉ phóng tới.
Con hổ trắng cũng chỉ là yêu thú cấp một đỉnh phong, tính theo tuổi thì nó cũng chỉ là một con hổ con tuổi của nó thậm chí còn ít hơn cả tuổi của Kinh Thiên. Vì mang huyết mạch của thần thú nên khi mới sinh ra nó đã là một con yêu thú cấp một trung giai rồi. So với những yêu thú khác thì xuất phát điểm của nó cao hơn nhiều và có nhiều thuận lợi hơn. Cũng vì là yêu thú cấp một đỉnh phong nên linh trí của nó cũng đã mở ra tương đối, đặc biệt có huyết mạch thần thú nên linh trí của con hổ trắng dường như cao hơn các loài yêu thú khác một chút. Qua đó nó cũng hiểu được rằng tu luyện giả đã băng bó cho nó và đang cõng nó rời khỏi hiện trường chiến đấu của hai yêu thú này không làm hại nó. Nên nó chỉ đường cho Kinh Thiên trở về hang ổ của nó để trú ẩn. Tất nhiên để linh trí của nó hoàn toàn mở ra và có thể nói được tiếng người thì nó phải đạt đến cấp tám hoặc cấp chín. Yêu thú có thể hóa thành hình người tu luyện cũng phải đạt đến cấp mười hoặc cấp mười một trở ra. Lúc này yêu thú có thể hoàn toàn tu luyện các loại thần thông giống như tu luyện giả...
Còn đối với Kinh Thiên thì việc vác theo một con yêu thú cũng không phải là việc làm quá sức so với tu vi hiện giờ của anh. Kinh Thiên tra thuốc cầm máu, băng bó vế thương của con hổ trắng lại để tránh trường hợp các tu luyện giả khác lần theo vết máu đuổi theo. Sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ ngoài tăng tốc độ, Kinh Thiên chủ yếu di chuyển trên càng cành cây lướt đi, để xóa bỏ dấu vết. Tất nhiên có rất nhiều tu luyện giả có khả năng truy tung lần theo dấu vết. Nhưng những tu luyện giả này không có thù oán gì với Kinh Thiên hay con hổ trắng nên họ cũng chẳng buồn truy đuổi theo, biết đâu lại gặp phải ngay con yêu thú cấp hai cao giai lành lặn thì được chẳng bõ mà lại ăn hành cả đám. Thêm vào đó không phải trong đoàn đội nào cũng có tu luyện giả có khả năng truy tung lần theo dấu vết cao tay.
Kinh Thiên cũng không thu con hổ trắng vào trong túi linh thú của anh. Bởi Kinh Thiên không phải là chủ nhân của con hổ trắng, nên nếu con hổ trắng phản kháng thì anh cũng không thu con yêu hổ này vào được. Thêm vào đó với thương thế của con hổ trắng hiện tại Kinh Thiên không biết được là thu vào trong túi linh thú thì sẽ tốt hơn hay lại tồi tệ hơn. Điểm cuối cùng nữa là Kinh Thiên cũng không muốn con hổ trắng có tâm lý đề phòng sợ anh bắt con hổ trắng trở thành linh thú hộ thân của mình. Vì thực tế Kinh Thiên cũng không muốn nhân người lúc nguy ép buộc con hổ trắng lựa chọn trở thành linh thú của anh.
Lướt theo phương hướng mà con hổ trắng chỉ khoảng hơn một tiếng đồng hồ thì Kinh Thiên nhìn thấy một hang động ở gần một thác nước, anh dừng lại và hỏi:
“Kia là hang động của ngươi phải không?”
Con hổ trắng gật đầu ý nói đúng vậy, đó chính là hang động của nó.
Đưa con hổ trắng vào trong hang động của nó, đặt con hổ trắng nằm ở một góc trong hang động nghỉ ngơi, còn anh thì ngồi một bên nghỉ ngơi. Lúc này cũng thoải mái, lại đang rảnh rỗi nên Kinh Thiên quyết định đem đống đồ cướp được của nhóm Trạch Ân ra kiểm kê.
Kinh Thiên có thể tự tin ở lại trong hang của con hổ trắng bởi anh biết tập tính của yêu thú. Tuy rằng bản tính của chúng hung bạo, nhưng khi đã nhận ơn và đồng thuận thì chúng sẽ không bao giờ làm hại người đã giúp đỡ chúng. Mặc dù với tu vi của con hổ trắng hiện tại nếu khỏe mạnh lại thì chỉ cần một cú táp thôi nó có thể đập Kinh Thiên đầu thai lần nữa. Nhưng Kinh Thiên hoàn toàn tin tưởng con hổ trắng dù có hoàn toàn khỏe mạnh lại cũng sẽ không làm hại mình. Nên anh tự tin ngồi kiểm kê đống chiến lợi phẩm của mình trong hang của một con yêu thú cấp một đỉnh phong.
Sau khi kiểm kê, phân loại xong những thứ Kinh Thiên cướp được thực sự nó cũng đem lại đôi chút hài lòng cho Kinh Thiên. Vì lần này một lần ăn cướp anh đã cướp được những bốn túi trữ vật.
“Có lẽ làm ăn cướp sẽ nhanh giàu có hơn là tự thân tìm kiếm tài nguyên”. Kinh Thiên lẩm bẩm. Tuy buột miệng nói như vậy, nhưng thực tế thì Kinh Thiên cũng không có ý định đi làm ăn cướp. Nhưng những người nào chọc đến anh thì cũng không ngại ăn cướp một phen.
Một nghìn sáu trăm linh ngọc là số tiền của bốn tu luyện giả cộng lại, thêm vào số tiền hơn một trăm linh ngọc mà Kinh Thiên hiện có tổng cộng anh có đến hơn một nghìn bảy trăm linh ngọc. Điều này làm cho Kinh Thiên cười sung sướng, chưa bao giờ anh có được một số tiền lớn như vậy. Nhưng tên ngáo ngơ Kinh Thiên này chưa hiểu rằng với số tiền đó ở thế giới Lạc Hồng này cũng chỉ là tài sản tương đương với tên ăn mày.
Điều làm Kinh Thiên cảm thấy vui nữa là nhóm của Trạch Ân có khá nhiều linh dược. Sau khi kiểm kê số lượng linh dược Kinh Thiên cảm thấy rất vui, vì một số linh dược phụ để luyện chế Tẩy tủy đan mà anh còn thiếu thì đều có cả. Như vậy bây giờ Kinh Thiên đã có đủ linh dược để luyện chế Tẩy Tủy đan với Câu Kỷ Tử làm chủ tài. Ngoài ra số linh dược mà Kinh Thiên cướp được cũng đủ cho Kinh Thiên luyện chế mấy lò đan dược phổ thông là Hồi Linh đan, Hồi Huyết đan cấp một sơ cấp.
Tác dụng của Hồi Linh đan là giúp tu luyện giả phục hồi lại linh lực bị tiêu hao, khi tu luyện giả sử dụng linh lực của mình để thực hiện một hoạt động nào đó như: Chiến đấu, luyện đan, luyện khí… Hồi Huyết đan là đan dược chữa thương giúp cho tu luyện giả phục hồi lại huyết khí khi tu luyện giả bị thương trong quá trình chiến đấu hoặc trong một hoàn cảnh nào đó. Hồi Huyết đan có hai cách sử dụng vừa trực tiếp uống vào và bóp nát ra đắp trên miệng vết thương để sát trùng, cầm máu. Hai loại đan dược này là hai loại đan dược phổ thông mà hầu hết tu luyện giả nào cũng mang theo trong người để sử dụng. Hồi Huyết đan cũng là đan dược mà Kinh Thiên đem ra sử dụng để chữa thương cho con hổ trắng. Số lượng Hồi Huyết đan mà Kinh Thiên cướp được của nhóm Trạch Ân đều được Kinh Thiên dùng hết cho con hổ trắng.
Đan phương của nó cũng không phải là bí mật gì, thậm chí nó còn được phổ cập cho tu luyện giả, bày bán công khai. Tất nhiên biết đan phương không có nghĩa là tu luyện giả nào cũng có thể luyện được đan. Chỉ có điều nó là những đan dược rất phổ thông nên giá trị cua nó cũng không cao, và hầu hết các luyện đan sư đều không mấy quan tâm đến loại đan phương này. Tuy nhiên điều đáng nói ở đây là Kinh Thiên lại không biết gì về hai loại đan phương này. Đan dược tương tự mà Kinh Thiên dự định luyện chế có cùng công dụng nhưng hơi khác tên gọi một chút là Phục Linh đan, và Phục Huyết đan. Đây là hai đan phương cổ mà Kinh Thiên có được từ lần khám phá động phủ của lão già luyện đan dưới đáy cốc. Có lẽ vào cái thời của lão già đó người ta thường dùng hai loại đan dược này. Còn thời gian sau này tu luyện giới phát triển ra Hồi Linh đan và Hồi Huyết Đan với công dụng tương tự.
Hồi Linh Đan và Hồi Huyết Đan đều là đan dược cấp một phổ thông. Phân chia về phẩm cấp cũng tương đối đơn giản cả hai loại đan dược này bao gồm bốn cấp bậc khác nhau như Hồi Linh Đan cấp một sơ cấp, Hồi Linh Đan cấp một trung cấp, Hồi Linh Đan cấp một cao cấp, Hồi Linh Đan cấp một đỉnh cấp. Tương tự như vậy đối với Hồi Huyết Đan. Ngoài ra trong mỗi cấp bậc thì lại chia thành các phẩm vị khác nhau như Hồi Linh đan cấp một sơ cấp hạ phẩm, Hồi Linh Đan cấp một sơ cấp trung phẩm… Việc phân chia như vậy để phù hợp với cấp độ tu vi của tu luyện giả. Ví dụ tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh tam giai trở xuống sẽ phù hợp sử dụng Hồi Linh Đan cấp một sơ cấp, tu luyện giả có tu vi từ tam giai đến lục giai sẽ phù hợp sử dụng Hồi Linh Đan cấp một trung cấp…
Mức hồi phục linh lực thì phụ thuộc vào phẩm cấp của đan dược, và cao nhất là khoảng sáu mươi phần trăm. Ví dụ tu luyện giả Nhân vương cảnh tam giai sử dụng Hồi Linh Đan cấp một sơ cấp thượng phẩm sẽ hồi phục khoảng sáu mươi phần trăm linh lực, nếu sử dụng phẩm cấp đan dược thấp hơn thì mức hồi phục sẽ thấp hơn. Như đan dược hạ phẩm thì chỉ hồi phục được khoảng hai mươi phần trăm linh lực của tu luyện giả. Điều đặc biệt tu luyện giả cấp độ thấp nếu sử dụng đan dược cấp độ cao hơn thì mức hồi phục tối đa cũng chỉ lên đến bảy mươi phần trăm linh lực. Như tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh tam giai sử dụng Hồi Linh Đan cấp một trung cấp hoặc thượng cấp thậm chí là đỉnh cấp cũng chỉ hồi phục được tối đa lên đến bảy mươi phần trăm linh lực mà thôi.
Tương tự như vậy Hồi Huyết đan giúp tu luyện giả trị thương, tác dụng cũng tương tự như Hồi Linh Đan. Tu luyện giả có tu vi càng cao thì mức độ tác dụng của Hồi Huyết đan càng ít. Phẩm cấp đan dược càng thấp thì mức độ hiệu quả cùng càng thấp.
Hai loại đan dược Phục Linh đan và Phục Huyết đan mà Kinh Thiên dự định luyện chế là hai loại đan dược cổ, nó lại có tác dụng cao hơn một bậc so với Hồi Linh đan và Hồi Huyết đan. Hai loại đan dược này có thể giúp tu luyện giả hồi phục cao nhất lên đến tám mươi phần trăm linh lực của tu luyện giả. Đặc biệt nếu có Phục Linh Đan ‘cực phẩm’ thì mức độ hồi phục có thể lên đến chín mươi phần trăm. Đan phương của Phục Linh đan và Phục Huyết đan cũng có chút khác biệt với Hồi Huyết đan và Hồi Linh đan. Linh dược để luyện Phục Huyết đan và Phục Linh đan nhiều hơn so với hai loại đan dược hiện hành mặc dù chủ tài thì đều giống nhau. Có lẽ đan dược Hồi Huyết đan và Hồi Linh đan được chỉnh sửa lại từ Phục Linh đan và Phục Huyết đan. Vì số linh dược sử dụng ít hơn, phương pháp luyện đan đơn giản hơn nên giá thành sẽ đan dược rẻ hơn và tất nhiên hiệu quả và tác dụng cũng sẽ ít hơn. Trải qua thời gian tuế nguyệt phương pháp, đan phương Phục Linh đan và Phục Huyết đan dần mất đi nên rất ít người biết đến. Còn Kinh Thiên cũng chưa tìm hiểu kỹ về đan dược của thế giới này là như thế nào, anh chỉ biết trong tay mình có sẵn đan phương thì mang ra mà luyện chế thôi. Vì hiện giờ Kinh Thiên cũng cần phải có chút đan dược phòng thân. Điều này Kinh Thiên đã biết từ trước, nhưng do luôn trong cảnh giật gấu vá vai nên anh chưa nghĩ đến và mua linh dược dự phòng mà thôi.
Ngoài số linh dược làm Kinh Thiên hài lòng ra trong số chiến lợi phẩm mà Kinh Thiên đoạt được cũng có một ít nguyên liệu luyện khí, Kinh Thiên cũng phân loại ra và giữ lại. Dù sao lần trước dưới đáy cốc luyện khí cũng làm Kinh Thiên có chút hứng thú, lúc nào rảnh có thể mang ra chế tạo vài thứ hiện đại áp dụng ở thế giới này xem thế nào? Đặc biệt Kinh Thiên còn dự định sẽ nghiên cứu cả trận pháp nên cũng cần có nguyên liệu luyện khí để luyện chế trận bàn cho trận pháp. Không phải là luyện khí sư thì sẽ trở thành trận pháp sư, nhưng nếu đã là Trận pháp sư thì hầu hết đều có biết chút ít luyện khí.
Những thứ linh tinh hoặc không có tác dụng gì với Kinh Thiên hiện tại anh đều xếp riêng qua một bên, dự định khi trở lại Vân Long thành đem thanh lý đi kiếm thêm một khoản linh ngọc.
Đặc biệt trong số tài sản bất minh ăn cướp được có hai thứ làm Kinh Thiên khá chú ý. Thứ nhất đó là cây thương, đây là món binh khí đạt đến cấp hai sơ phẩm, cây thương này Kinh Thiên đạt được của Bùi Hiển. Bùi Hiển là tu luyện giả sử dụng thương, trong một lần khám phá động phủ hắn ta đã đạt được cây thương này, dự định khi nào đạt đến Nhân hoàng cảnh sẽ đem ra sử dụng. Nhưng không may bị Kinh Thiên đoạt mất mà chưa kịp sử dụng lần nào. Khi cướp đoạt tài sản của cả nhóm Trạch Ân, Kinh Thiên không muốn đoạt mất cả cơ hội sinh tồn của nhóm tán này nên trả lại cho cả nhóm túi trữ vật rỗng bên trong chỉ có vũ khí của họ đang sử dụng. Nhưng khi trả lại vũ khí Kinh Thiên thấy cây thương này khá khác biệt nên giữ lại. Giờ mang ra xem xét làm anh ngạc nhiên và thích thú. Tuy nhiên Kinh Thiên lại không phải là tu luyện giả dùng thương, nên có chút tiếc nuối.
“Giá mà là kiếm hoặc đao cấp hai có phải tốt không”. Kinh Thiên cầm cây thương lầm bầm nói.
“Thôi kệ đi, giờ còn lâu mình mới đạt đến Nhân hoàng cảnh, nếu lúc đạt đến Nhân hoàng cảnh mà không có vũ khí vừa tay đem cây thương này đúc lại thành kiếm hoặc đao cũng được”. Kinh Thiên nhìn ngắm một hồi rồi lại lầm bầm tự nhủ.
Cái thứ hai làm Kinh Thiên chú ý và xem xét sau cùng là mấy cuốn bí kíp của tu luyện giả, có lẽ đây là pháp quyết tu luyện và vũ kỹ của nhóm tán tu này.
Lật từng cuốn bí kíp ra xem điều làm cho Kinh Thiên khá thất vọng là đa số tâm pháp tu luyện, Kinh Thiên hiện giờ đã tu luyện ‘Kinh Thiên Quyết’ anh không thể đổi tâm pháp tu luyện được. Thêm vào đó mấy tâm pháp này đều là tâm pháp phổ thông chỉ ở mức Phàm cấp, nó cũng không gây hứng thú cho Kinh Thiên lắm. Các loại vũ kỹ cũng tương tự, chỉ là những vũ kỹ cấp thấp và chẳng có gì đặc biệt. Kiếm kỹ thì anh đã đạt được Linh vũ kiếm pháp cao cấp hơn nhiều những loại kiếm pháp mèo quào này, đao kỹ thì sau khi xem xét và so sánh nó còn không bằng Thái cực đơn đao mà anh dang luyện. Thương pháp thì lại không có, có lẽ tên Bùi Hiển đã ghi nhớ pháp quyết và không lưu lại, nên trong đống nguyên liệu Kinh Thiên đạt được lại không có thương pháp. Kinh Thiên cứ ngỡ rằng có thể tìm được một món vũ kỹ nào đó để tu luyện nhưng đều làm anh thất vọng.
“Thôi đành gom hết lại bỏ vào trong đống nguyên liệu linh tinh về thành Vân Long thanh lý kiếm vài linh ngọc vậy”. Kinh Thiên lẩm bẩm và đem đống pháp quyết này ném vào đống nguyên liệu linh tinh.
Bất ngờ có một pháp quyết khiến anh chú ý và cầm lên. Linh thức quyết đó là tên bộ pháp quyết được ghi trên một cuộn trục. Nói là pháp quyết thì hơi quá thực tế nó là một vũ kỹ thì đúng hơn. Linh thức quyết là một bộ vũ kỹ tu luyện linh thức nó cũng có phẩm cấp khác nhau, bộ vũ kỹ này chỉ là Phàm cấp. Dường như nó chỉ là bộ vũ kỹ tu luyện Linh thức cơ bản. Đối với Kinh Thiên thì đây là điều mà anh đang thiếu, bởi nó là vũ kỹ nên cũng không quan trọng lắm về phẩm cấp, sau này nếu có cơ hội tìm được bộ vũ kỹ tu luyện linh thức cao cấp hơn thì có thể thay đổi được, giống như các loại vũ kỹ khác.
Linh Thức quyết này gần chỉ là vũ kỹ Phàm cấp cũng không phải là vũ kỹ gì cao cấp, nó gần như là một pháp môn tu luyện linh thức cơ sở. Do vậy có lẽ chẳng ai đặt cho nó cái tên mỹ miều, hay dường như nó không có tên trải qua thời gian các tu luyện giả tự đặt cho nó cái tên Linh thức quyết, để phân biệt với các loại vũ kỹ khác mà thôi.
Quyển pháp quyết này là một vũ kỹ của tu luyện giả Hóa cảnh đỉnh phong trong nhóm người Trạch Ân. Do một cơ duyên anh ta đã lấy được nó và dự định khi nào tiến cấp vào Nhân vương cảnh sẽ mang ra tu luyện. Nhưng chưa kịp tiến vào Nhân vương cảnh thì đã bị Kinh Thiên đoạt mất.