Cầm phiếu trúng thầu, theo hướng dẫn của thị nữ Ngọc Mai, Kinh Thiên thanh toán số tiền bỏ thầu và nhận về thẻ bài danh ngạch tham gia sự kiện ‘tàn môn’.
“Sau bốn ngày nữa sẽ diễn ra sự kiện, có lẽ về trang viên tu luyện và chuẩn bị mọi thứ cho ổn vậy”. Kinh Thiên cầm trong tay thẻ bài suy nghĩ.
Chào xã giao phó các chủ Kim Văn Vác, Kinh Thiên rời khỏi Vạn Thương Bảo Các trở về trang viên của anh. Trên đường về anh cũng ghé qua một cửa tiệm buôn bán nhỏ tiêu gần hết số tiền còn lại trong túi. Kinh Thiên mua thêm một vài thứ lặt vặt cho việc luyện khí, bởi anh dự định chế tạo một vài thứ, đặc biệt là luyện cho mình một cây đao. Vũ khí này vẫn là thứ anh còn thiếu, vật liệu luyện chế cơ bản cũng đủ, chỉ còn thiếu một vài phụ liệu đơn giả nữa. Số linh ngọc mà Kinh Thiên giữ lại chỉ còn có mười viên, vì sắp tới anh dự định luyện chế vài món nên cũng cần chút ít linh ngọc làm nhiên liệu cho đèn khò của anh.
“Giờ thực sự trắng tay. Mèo lại hoàn mèo. Cầm tiền chưa ấm túi đã lại trống trơn”. Kinh Thiên lẩm bẩm sau khi đã tiêu gần như hết sạch số tiền còn lại.
Trở lại trang viên của mình, thả Tiểu Bạch ra cho nó tự tu luyện và tự chạy nhảy. Kinh Thiên dự định trong vài ngày tới có lẽ anh sẽ không rời trang viên của mình. Thời gian sắp tới có lẽ sẽ luyện chế cho bản thân một thanh đao để có gì còn sử dụng, thời gian còn lại sẽ tập trung vào tu luyện để đảm bảo tinh thần và thể trạng của mình ở mức độ tốt nhất khi tham gia sự kiện ‘tàn môn’ này.
Mang thẻ bài tham dự sự kiện ‘tàn môn’ ra ngắm nghía một lát rồi lại cất vào trong túi trữ vật. Lôi ra một đống tài liệu luyện khí các loại, lần này Kinh Thiên muốn chế tạo cho mình một cây đao vừa tay. Trong tay anh lúc này chỉ có mỗi thanh kiếm, còn cây thương cấp hai sơ phẩm thì lại chưa dùng được, bởi anh chẳng có vũ kỹ dùng thương nào cả. Trong khi đó thì đao pháp lâu lâu không dùng cũng cảm thấy có chút nhớ nhớ.
Các loại kim loại cấp một được anh phân loại ra thành từng nhóm, chủ tài và phụ tài để dung hợp lại với nhau theo công thức mà anh đã tham khảo được từ ‘Bách kim toàn thư’. Các loại dụng cụ luyện kim cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bình ổn lại tâm tình cũng như tập trung tư tưởng hình dung thanh đao mà Kinh Thiên muốn luyện chế, hình dáng, kích thước…
Sau một lúc Kinh Thiên mở mắt và bắt đầu quá trình luyện chế thanh đao. Tay phải cầm đèn khò bắt đầu lên lửa nung chảy kim loại, kim loại có nhiệt độ nóng chảy được đưa vào trước, kim loại có độ nóng chảy thấp hơn được đưa vào sau. Tất nhiên tỷ lệ các loại kim loại là khác nhau. Kim loại chủ đạo sẽ có số lượng nhiều nhất, các loại kim loại phụ theo tỷ lệ số lượng khác nhau.
Khi toàn bộ số kim loại đã được nóng chảy toàn bộ, Kinh Thiên trộn đều các loại kim loại dung hợp với nhau, để tạo ra một hợp kim mới có chất lượng tốt nhất. Bước thứ nhất dung hợp các loại kim loại đã hoàn thành.
Bước thứ hai là tạo khuôn đúc để định hình thanh đao theo ý muốn của Kinh Thiên. Lúc này linh thức của anh hoạt động hết công suất để tạo ra một khuôn đúc vô hình. Kim loại nóng chảy trong lu được đổ ra tạo thành hình thức ban đầu của thanh đao. Quá trình này tương đối mất thời gian và tổn hao nhiều sức lực.
“Xong, cuối cùng cũng định hình được thanh đao”. Kinh Thiên lẩm bẩm khi cầm phôi đao vẫn còn nóng đỏ trên tay. (Tất nhiên là dùng kẹp để cầm, chứ không phải cầm bằng tay không).
Rèn sắt khi còn nóng, Kinh Thiên đưa phôi đao lên trên chiếc đe và bắt đầu quá trình tiếp theo là đập rèn bằng búa. Quá trình này không tốn nhiều linh thức nhưng lại tốn nhiều sức lực.
“keng, keng, keng….” Âm thanh rèn đao liên tiếp phát ra theo từng nhát búa của Kinh Thiên gõ xuống. Đến khi phôi đao nguội đi, lại dùng đèn khò nung đỏ lại phôi đao, sau đó lại đưa lên đe tiếp tục đập rèn. Quá trình này được lập đi lập lại cho đến khi thanh đao đã hoàn toàn thành hình theo ý muốn của Kinh Thiên.
Tiếp đến là quá trình tôi rèn thanh đao cho hợp kim kim loại định hình và đạt được độ rắn chắc cao nhất. Đã có kinh nghiệm từ những lần luyện khí trước, nên những việc như này cũng không phải là những việc quá khó đối với Kinh Thiên.
Sau hàng tiếng đồng hồ đúc rèn, tôi luyện, cuối cùng thanh đao cũng đã đi đến bước hoàn thiện cuối cùng là khai phong (mài đao cho sáng và sắc bén).
Miệt mài chế tạo thanh đao cuối cùng Kinh Thiên cũng hoàn thành thanh đao theo như ý của mình lúc này thì trời cũng đã bước vào buổi tối.
Cầm thanh đao mới trên tay Kinh Thiên cũng cảm thấy tương đối hài lòng với thành tựu của mình. Lưỡi đao dài chín mươi phân, chuôi đao dài mười chín phân tổng chiều dài thanh đao dài một mét lẻ chín phân. Lưỡi đao có màu sáng bóng như màu inox, tấm chắn phân giữa lưỡi đao và chuôi đao được anh chế tạo thành hình tròn vừa khớp với tay anh khi nắm chuôi đao. . Truyện Phương Tây
“Gọi ngươi là ‘Bạch nhất’ đi”. Kinh Thiên cầm thanh đao mới luyện xong vung lên vung xuống hài lòng đặt cho nó một cái tên. Cái tên khá đơn giả chỉ mang ý nghĩa bình dị là thanh đao trắng đầu tiên anh luyện chế.
Trong thời gian nghỉ ngơi buổi tối, Kinh Thiên chợt nhớ tới quả trứng màu bạch kim vẫn còn trong nhẫn trữ vật của anh liên đem ra xem thế nào. Cũng một thời gian rồi tưởng chừng như anh quên mất nó.
Khi Kinh Thiên đang cầm nó trên tay thì Tiểu Bạch đang nằm lim dim trong sân vùng dậy chạy gần đến chỗ anh, mũi liên tục hít hà ngửi quả trứng màu bạch kim trên tay anh.
“Ngươi muốn ăn nó à?” Kinh Thiên hỏi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lắc đầu thể hiện ý nó không muốn ăn cái quả trứng này.
“Vậy ngươi biết quả trứng này là gì à?” Kinh Thiên lại hỏi.
Phản ứng của Tiểu Bạch khá kỳ lạ, nó không biết diễn giải thế nào cho Kinh Thiên hiểu. Bởi nó cảm ứng được huyết mạch thần thú trong quả trứng này, cộng hưởng với huyết mạch của nó, khiến cho nó cảm thấy quả trứng này rất đặc biệt. Nên nó chỉ gầm gừ truyền đạt tới Kinh Thiên những thông tin tối nghĩa và khó hiểu.
“Đập ra ăn thì không đập được, ấp cho nở thì không biết cách. Cái quả trứng này thuộc thể loại tào lao gì vậy?” Kinh Thiên vừa lẩm bẩm vừa ngắm quả trứng trên tay.
Lúc này vô thức Kinh Thiên liền truyền linh khí của anh qua lòng bàn tay vào trong quả trứng, phản ứng bất ngờ khiến anh kinh hãi.
Như được kích hoạt, quả trứng màu bạc lập tức hấp thu linh khí từ lòng bàn tay Kinh Thiên phát ra. Không chỉ thế tốc độ hấp thu của nó càng lúc càng nhanh, linh khí trong người Kinh Thiên nhanh chóng bị nó hấp thu với tốc độ kinh hoàng. Kinh Thiên giật nảy mình, chỉ trong vài tíc tắc lượng linh khí trong cơ thể anh bị rút ra hơn phân nửa. Phản ứng vô điều kiện Kinh Thiên sử dùng toàn bộ sức lực của mình vừa kìm hãm sự hấp thu linh khí của quả trứng màu bạc, vừa dùng sức ném quả trứng rời tay.
Khi quả trứng rời tay rơi xuống đất thì Kinh Thiên cũng ngồi bệt xuống đất, miệng thở dốc hít lấy hít để, mồ hôi trên trán, sau lưng túa ra như tắm. Hơn hai phần ba linh khí trong người anh đã bị quả trứng màu bạc hấp thu mất.
“Móa nó chứ, là con gì vậy lại còn hấp thu cả linh khí nữa. Tí nữa thì ẹo”. Kinh Thiên lẩm bẩm chửi thề, nhưng cũng nhanh chóng ngồi đả tọa, vận công hồi sức.
Sử dụng một viên Phục linh đan và mất gần nửa tiếng đồng hồ vận công hồi khí, lúc này Kinh Thiên đã ở trạng thái gần thập túc. Lúc này Kinh Thiên như chim sợ cành cong, anh không dám cầm lại quả trứng màu bạc lên. Anh đứng dậy nhìn quả trứng màu bạc nằm lăn lóc dưới đất, trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ, không biết có nên cầm lại quả trứng màu bạc này hay không.
Kinh Thiên rón rén lại gần quả trứng, lấy ngón tay trỏ ngõ ngõ vào quả trứng để xem nó có hút linh khí từ anh hay không? Không thấy phản ứng gì thì lại rụt tay lại suy nghĩ.
Tiểu Bạch nhìn thấy phản ứng của Kinh Thiên nhe răng hổ ra cười. Không biết Kinh Thiên sẽ làm gì tiếp theo với quả trứng màu bạc đó.
Sau vài lần thử đều không thấy quả trứng màu bạc tiếp tục hấp thu linh khí của mình, lúc này Kinh Thiên mới mạnh dạn cầm lại quả trứng màu bạc lên tay. Cảm nhận rõ nhất mà Kinh Thiên có thể thấy là sức sống của con vật bên trong quả trứng màu bạc đã tăng lên rõ rệt. Lúc này quả trứng màu bạc cũng không chủ động hấp thu linh khí từ anh.
Một tay cầm quả trứng màu bạc, một tay xòa cằm suy nghĩ, Kinh Thiên quyết định đưa một thử nghiệm táo bạo.
Kinh Thiên quyết định vận công đưa linh khí lên lòng bàn tay đang cầm quả trứng màu bạc.
Quả trứng màu bạc ngay lập tức hấp thu linh khí từ lòng bàn của Kinh Thiên phóng ra, đồng thời nó tự động tăng tốc hấp thu. Linh khí trong cơ thể Kinh Thiên lại cuồn cuộn bị nó hấp thu. Kinh Thiên đã có chuẩn bị từ trước liền vận công ngăn chặn quả trứng màu bạc hấp thu linh kí của anh, đồng thời dùng tay còn lại vung hết sức đánh bay quả trứng màu bạc xuống đất.
Chính vì chủ động từ đầu nên lần này số lượng linh khí Kinh Thiên bị quả trứng màu bạc hấp thu không được nhiều lắm.
Sau lần thử nghiệm này thì Kinh Thiên hiểu được vấn đề, chỉ cần anh không chủ động phóng linh khí ra thì quả trứng màu bạc sẽ không hấp thu linh khí của anh. Còn trường hợp anh đưa linh khí cho nó thì nó sẽ hấp thu như một kẻ đói ăn, và tốc độ hấp thu linh khí của nó có thể nói là khủng bố. Hoặc cũng có thể với tu vi thấp của Kinh Thiên hiện tại thì số lượng linh khí quả trứng màu bạc hấp thu sẽ quá sức đối với anh.
Cầm lên quả trứng màu bạc, xem xét một lát Kinh Thiên cũng không tìm được đáp án nào thỏa đáng. Cuối cùng anh lại đưa ra quyết định, là ném quả trứng này vào một góc trong nhẫn trữ vật.
Những ngày tiếp theo Kinh Thiên dành phần lớn thời gian dùng cho tu luyện. Tâm pháp ‘Kinh Thiên Quyết’, bộ pháp ‘Kinh Thiên Bộ’, cước pháp ‘Kinh Thiên Cước’, kiếm pháp ‘Khoái tốc kiếm pháp’, đao pháp ‘Thái Cực Đơn Đao’, ‘linh thức quyết’, tất nhiên cả việc tu luyện ‘Ngũ Hành Thần Thể’ cũng được anh chú trọng tu luyện. Cái môn luyện thể là một môn tu luyện hành xác và mất nhiều công sức nhất trong tất cả.
Thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi Kinh Thiên cũng không quên nghiên cứu trận pháp, tập luyện bố trận và phá trận. Hai bộ trận bàn trong tay anh bao gồm trận pháp là khốn trận và ảo trận được anh vận dụng, điều khiển thuần thục.
Đặc biệt trong thời gian này Kinh Thiên cũng đem vảy của con yêu thú Tê Tê ra luyện chế được một chiếc khiến cấp hai sơ phẩm. Do đặc thù vảy của con Tê Tê bản thân nó đã là một nguyên liệu gần đạt đến cấp hai, trải qua tôi luyện, ngâm trong các loại dung dịch sơ chế thì những chiếc vảy của nó nghiễm nhiên đạt được đến cấp hai sơ phẩm. Việc còn lại của Kinh Thiên rất đơn giả là đem nó dán lên một chiếc khiên sắt mỏng để tạo thành một chiếc khiên cấp hai sơ cấp hoàn chỉnh.
Số linh dược các loại thu thập được, cướp được, và mua thêm từ cửa hàng cũng đủ để Kinh Thiên luyện chế thêm vài lo đan dược Phục Linh Đan, Phục Huyết Đan. Đây là loại đan dược cần thiết để hồi khí trong chiến đấu, nên Kinh Thiên cũng không quên dữ trữ, số lượng càng nhiều càng tốt. Việc luyện đan cũng giúp anh nâng cao độ thuần thục cũng như kinh nghiệm trong quá trình luyện đan. Cái nghề luyện đan là một con đường dài phía trước, cần có thời gian nghiên cứu, luyện tập, rút kinh nghiệm. Nên Kinh Thiên cũng không quên dành thời gian để khổ luyện.
Luyện tập tâm pháp, luyện tập vũ kỹ, luyện khí, luyện đan tất cả những việc đó đều là những việc nhàm chán, đòi hỏi sự kiên trì và bền bỉ. Cứ kéo dài mãi như vậy có lẽ cũng khiến Kinh Thiên cảm thấy bức bách. Nhưng tất cả nó cũng chỉ kéo dài vài ngày. Cuối cùng thì cái ngày mà anh và rất nhiều tu luyện giả của trong thành Vân Long chờ đợi cũng tới.
Buổi tối ngày hôm trước Kinh Thiên kiểm kê lại một lượt những thứ anh cần chuẩn bị cho cuộc thám hiểm vào ngày mai.
“Ba viên lựu đạn yêu đan cấp hai sơ cấp, một tấm khiên cấp hai sơ phẩm, đao, kiếm, và năm bình Phục linh đan, mỗi bình năm viên, Phục Huyết đan hai lọ. Như vậy cũng đủ dùng a”. Kinh Thiên lẩm bẩm.
Ngoài ra Kinh Thiên cũng không quên chuẩn bị cho mình một vài thứ dụng cụ khác mà anh chế tạo ra theo kiến thức của thế giới khác mang tới như: Dù, khinh khí cầu, dây thừng loại cứng cáp, con lăn trượt trên dây thừng… Tất cả đều là chuẩn bị cho những tình huống bất kỳ xảy ra. Bởi anh không muốn lại bị rơi xuống một cái đáy cốc, hay cái địa đạo nào đó mà không biết tìm cách nào để có thể thoát ra được.
Buổi tối hôm đó những lương thực dự trữ cũng được Kinh Thiên đem ra nấu hết lên. Anh và Tiểu Bạch làm một bữa no nê trước cuộc hành trình ngày mai, mà bản thân anh không biết nó sẽ như thế nào. Bởi vì đây là lần đầu tiên anh tham gia một sự kiện như vậy. Không có bối cảnh, không có người chỉ dẫn, chia sẽ kiến thức và kinh nghiệm, tất cả mọi thứ với anh đều là mù mờ, đi một bước tính một bước.
Cuối cùng thì thời gian thịnh hội cũng đã đến, theo thông báo của Hồng Hạc Môn vào lúc mười giờ sáng tất cả những người có thẻ tham gia thám hiểm ‘tàn môn’ có mặt trước cổng ra vào của ‘tàn môn’. Kinh Thiên thức dậy rất sớm vặn mình vài cái cho giãn gân giãn cốt.
“Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi”. Kinh Thiên cất tiếng gọi Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch chạy lại gần chỗ Kinh Thiên và được anh thu vào trong túi linh thú, cất vào trong ngực áo.
Kinh Thiên rời khỏi trang viên tiến ra ngoài thành tham gia vào dòng người tiến về phía cửa ‘tàn môn’ trong Vân Lĩnh sơn mạch. Bản thân anh cũng không nghĩ rằng sau lần rời đi này thì anh cũng chẳng còn quay lại thành Vân Long và trang viên này nữa.
Chỉ mới sáng sớm nhưng dòng người rời thành tiến vào trong Vân Lĩnh sơn mạch như một dòng suối vậy. Chen giữa dòng người nườm nượp, Kinh Thiên cũng không ngờ rằng số lượng tu luyện giả của một thành nhỏ hẻo lánh lại nhiều đến vậy. Mặc dù có cả những tu luyện giả từ các thành trì khác cũng đến tham gia náo nhiệt. Nhưng số lượng tu luyện giả cũng làm Kinh Thiên giật mình.
“Không ngờ chỉ một vùng hẻo lánh như vậy lại có số lượng tu luyện giả nhiều như vậy. Nghe nói nơi này chỉ là một nơi hẻo lánh, thành Vân Long cũng chỉ một thành nhỏ, thậm chí Cửu Long quốc cũng chỉ là một quốc gia nhỏ bé. Hồng Hạc Môn cũng chỉ là môn phái trung lưu thôi, vùng đất quản lý cũng chỉ là vùng ven nghèo nàn nhân khẩu ít ỏi. Vậy mà số lượng tu luyện giả tụ hội lần này có đến hàng vạn người. Chưa kể các tu luyện giả ở các thành khác trong vùng không đến nơi này”. Kinh Thiên vừa đi trong dòng người vừa lẩm bẩm.
Thực tế số lượng danh ngạch tham gia thám hiểm ‘tàn môn’ lần này chỉ có một nghìn danh ngạch. Nhưng số lượng tu luyện giả đi theo thì nhiều hơn số lượng tu luyện giả tham gia thám hiểm ‘tàn môn’ lần này rất nhiều lần. Một số là những người nhà, người thân của tu luyện giả có danh ngạch đi theo để bảo vệ con em, đệ tử của mình. Vì chỉ có tu luyện giả từ Nhân vương cảnh trở xuống mới có thể vào được cửa ‘tàn môn’ nên cần có những người có tu vi cao hơn đi tháp tùng để tránh những sự việc không cần thiết. Binh sĩ của thành Vân Long, binh sĩ của Cửu Long quốc cử đến, và để tử của Hồng Hạc môn chịu trách nhiệm giữ gìn trật tự, cũng chiếm một số lượng lớn. Ngoài ra những tu luyện giả khác đến xem náo nhiệt, nhặt tiện nghi, cũng có một số nhóm, băng đảng tu luyện giả tham gia để chờ đợi cơ hội đục nước béo cò… Có thể nói trong tổng số tu luyện giả này long, xà lẫn lộn.
Con đường đi đến trước cửa ‘tàn môn’ có thể nói rất dễ dàng, bởi số lượng tu luyện giả quá đông khiến cho yêu thú trong khu vực này hoàn toàn bị áp chế. Có những con điên cuồng lao ra đều bị các tu luyện giả cấp cao tiêu diệt, những con khác có linh trí cao hơn thì lập tức tránh xa đám người tu luyện giả này.
Rất nhanh chóng và không có trở ngại gì Kinh Thiên cũng đã đến được nơi tập trung trước cửa vào ‘tàn môn’. Nơi đây là bình nguyên tương đối trống trải, các tu luyện giả tập trung thành từng nhóm, từng nhóm đứng với nhau. Mỗi gia tộc có tu luyện giả tham gia sự kiện thì tập trung thành một nhóm đứng chờ đợi, nghỉ ngơi. Có nhóm tu luyện giả không có người tham gia thì đứng tu tập với nhau bàn tán đủ thứ chuyện.
Tất nhiên khi tất cả tu luyện giả đều tập trung lại một chỗ thì không thể không phát sinh những xung đột. Có người vì cự cãi nhau mà lôi vũ khí ra nói chuyện, có người vì thù cũ, hận mới cũng lôi vũ khí, vũ kỹ ra choảng nhau. Nhưng tất cả những hành động gây rối đều bị binh sĩ của thành Vân Long và các nhóm đệ tử của Hồng Hạc Môn làm nhiệm vụ giữ gìn trật tự trấn áp tại chỗ.
Có kẻ chưa kiếm được chút lợi ích gì đã trọng thương bỏ về, có kẻ thì chỉ vì cứng đầu mà bị bắt nhốt đem trở lại thành Vân Long, tất nhiên cũng có kẻ xấu số mất mạng ngay khi sự kiện chưa diễn ra.
Tìm một góc yên tĩnh ở gần cửa ra vào ‘tàn môn’ lặng lẽ dựa vào một gốc cây, khoanh tay đứng quan sát mọi thứ xung quanh, và chờ đợi thời điểm diễn ra sự kiện.