Đối với La Kiến Phong (Lãnh Bá Hưng) và Mộc Như Vân (Triệu Linh Nhan) thì việc tìm kiếm Kinh Thiên gây phiền phức lúc này không phải là một lựa chọn hay. Thậm chí cả hai người còn không thông báo cho các sư huynh đệ đồng môn là đã phát hiện ra mỏ linh ngọc để khai thác. Với Triệu Linh Nhan thì dễ dàng lý giải, bởi Kinh Thiên là người mà bà ta không hề muốn gặp chút nào nhất. Nếu giờ gặp Kinh Thiên làm cho Kinh Thiên bực mình có khi mới sống lại chưa lâu lại chết lần nữa mà không biết mình chết thế nào.
Đối với Lãnh Bá Hưng do mới đoạt xá, lão cần thời gian để cho linh hồn của lão và thân thể mới này gắn kết với nhau. Hơn nữa nếu gặp Kinh Thiên lúc này có thể làm lộ ra thân phận thật của lão, được không bù mất. Trong khuôn viên của Linh Nhạc Môn lúc này lão cùng một số người nữa có tu vi cao nhất nhưng cũng chỉ là Nhân vương cảnh thập nhị giai. Bên cạnh Kinh Thiên có một con yêu thú cấp một đỉnh phong, cho dù lão có muốn gây sự cũng không làm gì được Kinh Thiên. Với một lão quái vật thì việc cân nhắc nặng nhẹ và nhẫn nhịn là một trong những đức tính mà lão đã được rèn luyện quá nhiều rồi. Hơn nữa với thông tin mà lão thu được từ trí nhớ của La Kiến Phong thì lão cũng biết Kinh Thiên cũng chẳng phải là đệ tử của môn phái hay gia tộc lớn nào. Còn lão thì lại là đệ tự thiên kiêu của một môn phái lớn ở Nam Vực (hoang vực), tuy rằng mấy môn phái này không vừa mắt lão già, nhưng với trí tuệ của lão thì việc đạt được môn phái coi trọng và chiếm được sự ưu ái của môn phái không phải là việc quá khó khăn. Lúc đó có môn phái hậu thuẫn sau lưng, việc lão chơi với Kinh Thiên thế nào mà chẳng được. Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Chính vì thế việc Kinh Thiên và Tiểu Bạch đào khoáng và luyện tập ở hang sâu dưới lòng đất chẳng bị ai làm phiền cả. Chỉ cần chờ đợi đến gần thời hạn hộ trận của Linh Nhạc Môn đóng lại và ra ngoài. Việc tranh đoạt bảo vật đối với Kinh Thiên lúc này không còn cần thiết nữa, bởi từ lúc vào trong ‘tàn môn’ đến giờ có thể nói Kinh Thiên mới là người đạt được nhiều thứ tốt nhất.
Thời gian cứ trôi đi, trong khuôn viên của Linh Nhạc Môn gần một nghìn tu luyện giả trẻ tuổi, chia thành các nhóm nhỏ, đào bới mọi ngóc ngách của Linh Nhạc Môn để tầm bảo. Trong quá trình này sự xung đột lợi ích của các nhóm tu luyện giả trong việc tranh chấp những bảo vật, ngọc giản… là không tránh khỏi. Thỉnh thoảng đâu đó trong khuôn viên Linh Nhạc Môn những trận chiến giữa những nhóm tu luyện giả vẫn diễn ra thường xuyên. Mức độ của những trận chiến này càng ngày càng diễn ra ác liệt hơn. Lúc mới xâm nhập vào trong Linh Nhạc Môn vẫn còn nhiều cơ hội cho mọi người tìm kiếm tài nguyên, nên có ít xung đột xảy ra. Nhưng càng về cuối, các nơi có thể chiếm đoạt được tài nguyên, bảo vật đều bị khai thác hết, do vậy mà mức độ tranh đoạt càng trở lên ác liệt. Ban đầu chỉ là những tranh chấp nhỏ, các tu luyện giả trẻ tuổi, các nhóm tu luyện giả đều cố gắng tiết chế, tránh những sự việc đáng tiếc xảy ra. Nhưng càng về cuối mức độ tranh chấp càng trở lên ác liệt, lúc này những trận đánh diễn ra giữa các nhóm có thể nói là một mất một còn. Tất nhiên với những trận đánh ác liệt như vậy thì việc có tu luyện giả mất mạng là điều khó tránh khỏi.
“Ngươi… ngươi… ngươi giết đệ tử của Cang gia” Một tên tu luyện giả trẻ tuổi vừa sợ vừa tức giận chỉ vào mặt một tu luyện giả trẻ tuổi khác lên tiếng nói.
“Ta giết đấy, ngươi có ý kiến gì cứ đến Bách gia ta tại Lam Long thành nói chuyện”. Tên đệ tử trẻ tuổi kia không hề sợ hãi lớn tiếng nói.
….
Khắp nơi trong khuôn viên Linh Nhạc Môn những tình huống tương tự như vậy diễn ra không phải là ít. Nhóm mất đi đồng bọn thì sợ hãi trốn tránh, nhóm cậy quyền cậy thế thì ngang nhiên chặt đường cướp giật.
Có điều các đệ tử của các đại gia tộc thành Vân Long thì hoàn toàn không gặp phải tình trạng đó. Bởi bên cạnh họ đều có đệ tử của Hồng Hạc Môn đi cùng. Nói cho cùng thì Hồng Hạc Môn cũng là địa đầu xà của vùng này. Các gia tộc lớn hoặc các môn phái khác đến chia một chén canh cũng nể mặt Hồng Hạc Môn đôi ba phần.
Ở một nhóm có người quen của Kinh Thiên, những tu luyện giả trẻ tuổi đang vui vẻ trò chuyện với nhau.
“Sau sự kiện ở ‘tàng thư các’ không thấy bằng hữu của đệ xuất hiện, không biết hắn lẩn trốn chỗ nào?” Ngô Tích Cương lên tiếng hỏi Ngô Tích Tú.
“Đệ cũng không rõ. Đúng là hơi lạ, kể cả việc tranh đoạt ở trong bảo khố của ‘tàn môn’ cũng không thấy hắn có mặt”. Ngô Tích Tú cười vui vẻ trả lời.
Trong một nhóm khác, Hoàng Thế Thanh đang mừng rỡ nói.
“Tỷ tỷ, sau sự kiện lần này, tỷ tiến vào trong Hồng Hạc Môn có gì phải trả thù tên tán tu khốn khiếp giúp đệ nhé”. Hoàng Thế Thanh nói với chị của hắn.
“Ngươi chỉ được cái ỷ lại, ngươi cũng phải cố gắng lên. Còn chuyện của hắn ta để từ từ sau tính. Không biết hắn có dự định tham gia tuyển chọn gia nhập Hồng Hạc Môn hay không nữa?” Hoàng Thanh Hoa bực tức giáo huấn tên đệ đệ không nên thân này.
*(Trong các chương trước có dùng chị em, anh em, cho thuần việt. Nhưng càng viết càng thấy diễn đạt như vậy văn phong nó không xuôi. Nên từ chương này trở đi sẽ sửa lại dùng là huynh, muội, tỷ, đệ cho nó mượt. Các đạo hữu thông cảm nhé).
Các gia tộc của thành Vân Long khi tiến vào đây đều đạt được những thành quả tương đối tốt. Trong ‘tàng thư các’ tuy không chiếm đoạt được những loại công pháp thiên cấp, họ cũng đạt được một hai công pháp nhân cấp. Thậm chí Ngô gia Ngô Tích Cương còn đạt được một môn võ kỹ địa cấp. Thêm vào đó trong lúc tranh đoạt bảo khố của Linh Nhạc Môn, các đệ tử của các gia tộc này đều đoạt được một vài món bảo vật rất có giá trị. Chỉ cần tiến cống những bảo vật, tâm pháp, vũ kỹ này cho Hồng Hạc Môn thì các gia tộc này sẽ nhận được rất nhiều lợi ích. Việc một vài đệ tử ưu tú của gia tộc được Hồng Hạc Môn đặc cách ưu ái cũng không phải là cái gì đó to tát cả. Chính vì vậy mà Hoàng Thế Thanh mới nhờ vả, nịnh nọt chị của hắn. Bởi hắn biết, với khả năng của hắn thì việc trở thành đệ tử của Hồng Hạc Môn cũng chẳng tiến xa được bao nhiêu. Thêm vào đó, gia tộc đã sắp xếp cho hắn làm người kế nghiệp cha hắn rồi, nên hắn cũng không mặn mà trở thành đệ tử của Hồng Hạc Môn.
Đến ngày thứ mười ba thì một sự kiện chấn động khắp Linh Nhạc Môn được truyền đi.
“Ngươi biết gì không? Dưới chân ngọn núi chính đường của ‘tàn môn’ là một mỏ linh ngọc. Các đệ tử các môn phái, và đệ tử các gia tộc khác đang chạy về đó chiếm đoạt vị trí khai thác linh ngọc đó. Chúng ta cũng chạy về đó, tranh thủ chiếm một chỗ khai thác linh ngọc đi. Chỉ còn hai ngày nữa là phải rời khỏi đây rồi, tranh thủ được ít nào hay ít đấy”. Một tên đệ trẻ tuổi của gia tộc trong Cửu Long Quốc nói với đồng bạn của mình.
“Đi, chúng ta cùng đi. Nhanh không thì canh cũng chẳng có mà húp đâu”. Một tu luyện giả trẻ tuổi dường như là người dẫn đội lên tiếng nói.
Sau khi mọi ngóc ngách của Linh Nhạc Môn đều bị những tu luyện giả trẻ tuổi này lật tung hết lên, thì cũng chẳng còn nơi nào để tìm kiếm tài nguyên nữa cả. Các nhóm đệ tử trẻ tuổi hết chặn đường cướp bóc, lại tìm đến nhau để giải quyết ân oán. Tất cả dường như đang chờ đợi thời gian thám hiểm ‘tàn môn’ kết thúc để trở ra ngoài.
Đúng lúc này tin tức về mỏ linh ngọc dưới chân ngọn núi chính điện lan truyền với tốc độ chóng mặt. Đệ tử của các môn phái, gia tộc lớn nhỏ đều lũ lượt kéo nhau đến mỏ linh ngọc để tranh đoạt quyền khai thác.
Nguyên nhân mỏ linh ngọc bị phát hiện ra là do một đệ tử tán tu trong lúc tranh đấu với một nhóm đệ tử của gia tộc khác, bị đuổi đánh chạy loạn bên trong khuôn viên của Linh Nhạc Môn. Mà không biết hắn gây thù gì với nhóm đệ tử của gia tộc kia thế nào mà các đệ tử trẻ tuổi của gia tộc kia đuổi riết hắn không tha. Trong lúc không biết chỗ nào để chạy, tên tán tu trẻ tuổi này tình cờ phát hiện khe nứt dưới chân núi chính đường liền cắm đầu chạy vào trong đó. Hy vọng trong đó chật hẹp, nhóm đệ tử gia tộc kia sẽ không đánh hội đồng hắn được. Còn một đánh một thì hắn có thể cầm cự được, vì tu vi của hắn với nhóm đệ tử của gia tộc này cũng sàn sàn nhau. Nhưng khi nhóm để tử này kéo nhau tiến vào trong khe nứt thì họ phát hiện ra khe nứt này là một mỏ khoáng, là một mỏ linh ngọc tương đối lớn và phẩm cấp cũng tương đối cao. Do vậy cả hai đều quên béng việc đánh nhau quay ra đào bới khai thác linh ngọc. Một số nhóm đệ tử khác đi ngang qua thấy lạ cũng nghé vào xem thế nào, bởi tâm lý đám đông ai cũng thích chuyện bao đồng. Trong số những tu luyện trẻ có rất nhiều người tinh ý, và phán đoán tốt, nên chẳng mấy chốc thông tin trong ‘tàn môn’ có mỏ linh ngọc được lan truyền đi rất nhanh. Và cũng rất nhanh dường như tất cả tu luyện giả trẻ tuổi có mặt trong khuôn viên ‘tàn môn’ đều kéo về tập trung tại mỏ linh ngọc.
Lúc này trước mỏ linh ngọc đang diễn ra cự cãi, tranh chấp. Toàn bộ đệ tử của Hồng Hạc Môn dưới sự chỉ đạo của Giang Thành đã bao vây xung quanh mỏ linh ngọc, không cho bất kỳ một ai tiến vào khai thác. Những tán tu và đệ tử của gia tộc lớn nhỏ trong Cửu Long Quốc đều nằm dưới sự cai quản của Hồng Hạc Môn, nên không ai dám chống lại đám đệ tử của Hồng Hạc Môn.
Nhưng trong số những đệ tử có mặt trong khuôn viên này không chỉ có đệ tử của Hồng Hạc Môn và để tử của các gia tộc trong Cửu Long Quốc, mà còn có những đệ tử đến từ ba môn phái khác là: Hồng Nhật Môn, Huyền Đạo Môn, Hỏa Minh Võ Đạo Môn. Đứng trước món lợi to lớn tất nhiên các đệ tử của ba môn phái này khó chấp nhận để cho Hồng Hạc Môn chiếm đoạt hết. Tất cả đều biết rằng sau khi hộ trận của ‘tàn môn’ tan rã thì mỏ linh ngọc này sẽ được cao tầng của Hồng Hạc Môn quản lý khai thác. Vì suy cho cùng thì nơi đây cũng thuộc địa phận của Hồng Hạc Môn, việc mỏ linh ngọc trong địa bản của họ thì họ tất nhiên có quyền khai thác và sở hữu. Nhưng dù sao cũng còn hai ngày nữa thì hộ trận mới tan rã, nên trong thời gian này, tranh thủ kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, còn hơn là ra về tay không. Hơn nữa cứ thế mà để cho Hồng Hạc Môn nuốt trọn toàn bộ mỏ linh ngọc thì đệ tử của ba môn phái này không thoải mái chút nào. Dù thế nào thì cũng phải cắn một miếng.
“Những cái khác ta không nói. Nhưng mỏ linh ngọc này xuất hiện trong địa bàn của Hồng Hạc Môn, nghiễm nhiên nó thuộc quyền khai thác của Hồng Hạc Môn ta. Cái này là luật bất thành văn ở Hoang Vực này. Các ngươi đều là đệ tử của các môn phái trong Hoang Vực, tất cả đều biết điều đó. Như vậy không ai có quyền khai thác mỏ linh ngọc này ngoài Hồng Hạc Môn ta cả”. Giang Thành lên tiếng nói.
Khi thôn tin về mỏ linh ngọc xuất hiện, Giang Thành nhanh chóng dẫn người qua đây. Bên cạnh đó hắn cũng chỉ đạo các sư huynh đệ của Hồng Hạc Môn tất cả tập trung lại, kể cả những đệ tử mà môn phái chia ra đi cùng các đệ tử của các gia tộc trong Cửu Long Quốc cũng được hắn gọi về hết, để tập trung toàn bộ lực lượng mạnh nhất. Do vậy ngay khi đến mỏ linh ngọc hắn đã ra lệnh cho các sư huynh đệ đuổi hết những người đang khai thác mỏ linh ngọc ra ngoài, và yêu cầu các sư huynh đệ của hắn không cho phép bất kỳ người nào đến gần mỏ linh ngọc để khai thác.
“Cái này có cái đúng, có cái không đúng. Đúng là mỏ linh ngọc trên địa bàn môn phái các ngươi, thì các ngươi được quyền khai thác. Nhưng trong sự kiện này cao tầng môn phái của ngươi cũng đã thống nhất với ba môn phái bọn ta, bảo vật trong này tùy duyên ai đoạt được cái gì thì là của người đó. Giờ mỏ linh ngọc ở trong này cũng là bảo vật, ai đào được linh ngọc như nào thì là của người đó. Đến khi kết thúc sự kiện thì mỏ linh ngọc này trả lại cho các ngươi khai thác. Giờ Hồng Hạc Môn không có quyền độc chiếm”. Chương Vũ Thuật lên tiếng phản bác.
“Đúng vậy, chưa hết thời gian thám hiểm tàn môn Hồng Hạc Môn các ngươi không thể độc chiếm mỏ linh ngọc được”. Lãnh Bá Hưng lên tiếng nói. Mặc dù hắn cũng chẳng quan tâm lắm đến mỏ linh ngọc này. Nhưng dù sao hắn đã chiếm thân thể của La Kiến Phong, cũng phải làm như là một La Kiến Phong thật, cũng phải hỗ trợ các sư huynh đệ của La Kiến Phong chiếm lấy lợi ích. Cũng không thể biểu hiện như không có gì, như vậy dễ để lại nghi ngờ. Như vậy khi trở về môn phái hắn mới có được tiếng nói tốt, và có nhiều ảnh hưởng.
“La sư huynh và Chương sư huynh nói đúng. Hồng Hạc Môn không thể phong tỏa mỏ linh ngọc khi sự kiện chưa kết thúc được”. Mộc Như Vân (Triệu Linh Nhan) lên tiếng nói. Cũng giống Lãnh Bá Hưng, Triệu Linh Nhan cũng phải lên tiếng để tránh sự nghi ngờ và đảm bảo lợi ích cho sư huynh đệ của Huyền Đạo Môn. Mặc dù bà ta rất không muốn trở lại nơi này giáp mặt với Kinh Thiên. Nhưng dù sao cũng không thể trốn tránh được. Thậm chí bà ta còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để qua ải khi Kinh Thiên xuất hiện. Chỉ có một điều làm bà ta cảm thấy vui mừng là bà ta biết được sư huynh của bà ta đã đoạt xá La Kiến Phong. Nhưng trước thanh thiên bạch nhật và trước nhiều ánh mắt như này Triệu Linh Nhan không thể công khai tiếp cận và trao đổi với sư huynh của mình được. Đợi khi kết thúc sự kiện thì không thiếu cách liên hệ với sư huynh của bà ta, quan trọng là xác định được sư huynh của bà ta giờ lại ai là đủ.
Bên kia Lãnh Bá Hưng cũng biết được sư muội của mình là ai, đã đoạt xá ai. Nhưng biểu hiện của Lãnh Bá Hưng cũng giống như Triệu Linh Nhan, cả hai đều là những con cáo già sống hàng trăm năm, nên biết cách ẩn dấu, nhẫn nhịn và lựa chọn thời điểm thích hợp để làm những việc thích hợp.
“Không được. Những bảo vật khác đều tùy duyên tranh đoạt, nhưng mỏ linh ngọc này thì không nằm trong thỏa thuận”. Giang Thành vẫn khăng khăng không chấp nhận.
Đối với Giang Thành hắn hiểu rõ lợi ích của mỏ linh ngọc này sẽ đem đến cho môn phái và cho bản thân hắn nhiều như thế nào, nếu hắn có thể bảo vệ được mỏ linh ngọc này. Mỏ linh ngọc này khác với những bảo vật khác, nếu không ngăn cản để cho tất cả tu luyện giả ở đây đào bới thì khi sự kiện tàn môn kết thúc thì mỏ linh ngọc sẽ tan hoang, chẳng còn lại bao nhiêu linh ngọc cho môn phái của hắn khai thác cả. Do đó hắn nhất quyết không đồng ý.
“Nếu ngươi không tránh ra chúng ta cùng khai thác, thì đừng trách chúng ta không khác khí”. Chương Vũ Thuật lên tiếng cảnh báo.
“Các ngươi dám. Đây là địa bàn của Hồng Hạc Môn”. Giang Thành cũng tỏ thái độ cương quyết.
“Vậy thì đánh đi”. Chương Vũ Thuật không muốn nói nhiều, dẫn sư huynh đệ của mình xông vào mỏ linh ngọc.
La Kiến Phong và Mộc Như Vân dưới tình huống đó cũng không còn cách nào khác là dẫn theo sư huynh đệ môn phái mình tham gia vào cuộc hỗn chiến này.
Hồng Hạc Môn có chín mươi đệ tử tham gia sự kiện này, các môn phái khác mỗi môn phái chỉ có tám mươi đệ tử. Nếu chỉ hai môn phái xung đột với nhau thì Hồng Hạc Môn sẽ chiếm ưu thế. Nhưng đây lại là hỗn chiến, mà ba môn phái kia không xung đột lợi ích, nếu không muốn nói cùng chung mục tiêu nhắm vào mỏ linh ngọc. Do vậy cuộc hỗn chiến này là ba đánh một. Chẳng mấy chốc Hồng Hạc Môn rơi vào thế hạ phong, đệ tử của Hồng Hạc Môn bị đánh cho tối tăm mặt mày. Các đệ tử của các môn phái khác vẫn giữ được điểm mấu chốt, chỉ đánh bị thương những đệ tử của Hồng Hạc Môn. Nếu đánh chết đệ tử của Hồng Hạc Môn ngay trên địa bàn của Hồng Hạc Môn thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng tìm lối thoát. Nhưng như vậy cũng đủ cho đám đệ tử của Hồng Hạc Môn uống một bầu.
“Tất cả đệ tử của Cửu Long Quốc cùng lên ngăn chặn kẻ địch. Ta sẽ bẩm báo lại với cao tầng Hồng Hạc Môn. Đệ tử gia tộc nào đóng góp nhiều công sức sẽ nhận được Hồng Hạc Môn hồi báo lớn”. Giang Thành nhận thấy tình thế không ổn liền lập tức lên tiếng nói.
Nếu chỉ tính riêng đệ tử của Hồng Hạc Môn thì số lượng rõ ràng thua kém đệ tử của ba môn phái kia cộng lại. Nhưng nếu gom toàn bộ tu luyện giả trẻ tuổi ở đây lại thì số lượng sẽ lại hơn gấp ba lần số đệ tử của liên minh ba phái. Mà các tu luyện giả trẻ tuổi ở đây đều là con em của các gia tộc trên địa bàn của Hồng Hạc Môn, lợi ích bị gắn liền với Hồng Hạc Môn. Do vậy Giang Thành đã rất thông minh khi kéo tất cả tu luyện giả của Cửu Long Quốc vào thuyền của mình.
Các gia tộc lớn có quan hệ mật thiết với Hồng Hạc Môn như hoàng tộc Cửu Long Quốc, các gia tộc lớn khác cũng bắt đầu tham chiến. Cuộc chiến càng lúc càng hỗn loạn. Đệ tử các gia tộc nhỏ hơn thì vẫn còn lưỡng lự chưa tham chiến, còn những tán tu trẻ tuổi thì đa phần đứng nhìn, dù sao họ cũng là tán tu, có thể di chuyển đến bất cứ chỗ nào họ muốn, cũng chẳng cần phải lệ thuộc vào bất cứ môn phái nào.