‘Tàng Thư Các’ của ‘tàn môn’ là nơi cất chứa những tâm pháp, vũ kỹ của cả một môn phái. Không những vậy, những tài liệu khác như: đan phương luyện đan, tài liệu luyện khí, thư tịch trận pháp, những cảm ngộ của những tiền nhân đi trước… cũng được lưu giữ tại ‘Tàng Thư Các. Có thể nói trong ‘Tàng Thư Các’ cất chứa những bảo vật vô cùng quý giá của một môn phái. Chỉ cần đoạt được một vài môn công pháp, vũ kỹ, hoặc đan phương… cũng có thể thay đổi số phận của tu luyện giả, thậm chí làm thay đổi số mệnh của cả một gia tộc, môn phái. Tất nhiên đây sẽ là nơi tranh đoạt ác liệt nhất của các đệ tử các môn phái, cũng như đệ tử của các gia tộc lớn. Đó cũng chính là lý do tại sao La Kiến Phong không muốn chia sẽ nó cho quá nhiều người, hắn muốn đạt được lợi ích tối đa cho dù có phải đối đầu với cả giới tu luyện giả của Cửu Long Quốc.
Chính vì ‘Tàng Thư Các’ là nơi cất chứa những thứ quý giá nên nó cũng được thiết kế để bảo vệ một cách nghiêm ngặt, riêng bản thân nó liền có một hộ trận riêng biệt. Tất nhiên hộ trận của ‘Tàng Thư Các’ không cao cấp như hộ trận của cả môn phái. Bởi hộ trận của ‘Tàng Thư Các’ chủ yếu làm công tác bảo vệ tài liệu bên trong, ngăn ngừa trộm cắp, và để kiểm soát người ra vào. Bình thường hàng ngày thì bên trong ‘Tàng Thư Các’ luôn có bô lão tọa trấn kiểm soát, và đệ tử của bản môn quản lý. Nhưng vì ‘tàn môn’ đã xảy ra sự kiện bị tàn phá, nên giờ ‘Tàng Thư Các’ đã bị bỏ trống hàng vạn năm mà không có bất kỳ ai trông coi. Trận pháp bảo vệ ‘Tàng Thư Các’ sau nhiều năm cũng đã bị sói mòn và mất đi uy lực của nó. Nhưng vị những tu luyện giả trẻ tuổi tiến vào trong ‘tàn môn’ này chỉ có tu vi cao nhất là Nhân Vương cảnh đỉnh phong, nên không ai có thể một mình phá vỡ trận pháp bảo hộ này. Thậm chí kết hợp sức mạnh của hơn mười Nhân vương cảnh đỉnh phong cũng chưa thể phá mở trận pháp bảo vệ này. Do đó mới dẫn đến tình huống như hiện tại.
Sau khi đã thống nhất phương án hợp tác hành động và chia chác, lúc này những đệ tử dẫn đầu gồm: Giang Thành, Chương Vũ Thuật, Mộc Như Vân và La Kiến Phong tụ lại cùng nhau để bàn bạc thống nhất phương án hành động. Những người khác thì đều chờ đợi dưỡng sức để lát nữa sẽ là một cuộc tranh đoạt bảo vật bên trong.
Giang Thành sau khi thống nhất phương án với những đệ tử dẫn đầu của các môn phái khác trở lại chỗ các sư đệ của hắn liền lên tiếng giải thích:
“Chúng ta đã thống nhất với nhau cùng nhau hành động. Mọi người sẽ chia ra làm bốn phương vị, đông, tây, nam, bắc và cùng nhau sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình cùng lúc tấn công hộ trận, để phá vỡ hộ trận của Tàng Thư Các. Do số lượng tu luyện giả của Cửu Long Quốc rất đông nếu tập trung hết lại chỗ trúng ta sẽ làm mất cân bằng lực lượng. Vì vậy tất cả chúng ta sẽ cùng phân ra vào cả ba nhóm còn lại làm sao cho số lượng tu luyện giả cân bằng nhau để cùng nhau ra sức”.
“Các đệ nói lại với các gia tộc khác trong Cửu Long Quốc và số lượng tán tu, bảo họ phân ra vào các vị trí của Huyền Đạo Môn, Hồng Nhật Môn và Hỏa Minh Võ Đạo Môn cho phù hợp”. Giang Thành tiếp tục nói với các sư đệ bên dưới.
Phải nói rằng hành động và tin tức của Hồng Hạc Môn được triển khai rất nhanh. Một số gia tộc khác và tán tu liền lập tức được phân phối đến các vị trí của ba môn phái khác. Kinh Thiên cũng gia nhập nhóm của Huyền Đạo Môn để phối hợp hành động.
Khi mọi việc đã tương đối thuận lợi số tu luyện giả đã phân phối tương đối đồng đều đến các nhóm khác nhau. Lúc này Giang Thành vận linh lực lên và hét lớn:
“Đến lúc chúng ta hợp lực phá mở hộ trận của ‘Tàng Thư Các’, tất cả mọi người cùng ra sức phá mở hộ trận, bảo vật bên trong tùy vào duyên phận từng người”.
Sau hiệu lệnh của Giang Thành tất cả các tu luyện giả có mặt tại đây liên vận lên linh lực của mình cùng lúc tấn công vào hộ trận của ‘Tàng Thư Các’.
Sức mạnh kết hợp của một số lượng lớn tu luyện giả, tuy rằng chỉ là tu luyện giả ở cấp độ Nhân Vương cảnh nhưng không thể kinh thường được.
“Boong, Boong, Boong, Boong”. Bốn âm thanh cùng lúc vang lên, bốn luồng sức mạnh từ bốn phương hường cùng đồng thời đánh vào hộ trận ở bốn vị trí khác nhau.
Hộ trận của ‘Tàng Thư Các’ bị tác động mạnh trở lên dung dinh, nhưng vẫn chưa vỡ nát.
“Chưa được, lại một lần nữa”. Giang Thành thấy vậy liền lập tức hô to.
“Boong, Boong, Boong, Boong”. Lại bốn âm thanh chát chúa cùng lúc vang lên.
Hộ trận của ‘Tàng Thư Các’ bị luồng sức mạnh tổng hợp của hàng trăm tu luyện giả tấn công cùng một lúc đã bị rung rinh, chấn động, tuy nhiên nó vẫn đứng vững.
“Hộ trận đã có dấu hiệu suy chuyển, mọi người đừng bảo lưu sức mạnh nữa. Tất cả cùng tung hết sức ra đi”. Giang Thành nhận thấy phản ứng của hộ trận ‘Tàng Thư Các’ lập tức lên tiếng kích lệ mọi người.
Để hưởng ứng lại lời kêu gọi của Giang Thành hầu hết các tu luyện giả cũng bắt đầu dốc toàn lực tấn công hộ trận ‘Tàng Thư Các’.
“Boong, Boong, Boong, Boong”.
“Boong, Boong, Boong, Boong”.
“Boong, Boong, Boong, Boong”.
“Rắc, rắc, rắc….” Sau lần hợp sức tấn công thứ năm thì hộ trận ‘Tàng Thư Các’ bắt đầu rạn nứt và có dấu hiệu sụp đổ. Lúc này toàn bộ tu luyện giả đã ngừng tấn công, và chăm chú nhìn vào hộ trận ‘Tàng Thư Các’. Các vết nứt của hộ trận từ bốn điểm bị tấn công đã bắt đầu rạn nứt ra xung quanh như một mạng nhện, vết nứt cứ tiếp tục lan rộng ra khắp toàn bộ hộ trận của ‘Tàng Thư Các’.
“Rầm…” Cuối cùng hộ trận của ‘Tàng Thư Các’ cũng không thể duy trì được nữa, và sụp đổ hoàn toàn.
Chỉ chờ có thế không cần ai ra hiệu tất cả các tu luyện giả trẻ tuổi có mặt tại đây liền lập tức vận dụng lên kinh công bản môn của mình lao vào trong ‘Tàng Thư Các’.
Kinh Thiên cũng ra một phần sức để đánh sập hộ trận của ‘Tàng Thư Các’, ngay khi hộ trận sụp đổ, anh liền lập tức vận dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ lướt theo đám người tiến vào trong ‘Tàng Thư Các’. ‘Kinh Thiên Bộ’ là một kinh công có phẩm cấp rất cao thậm chí có thể nói nó cao hơn toàn bộ các loại bộ pháp mà tu luyện giả trẻ tuổi ở đây sử dụng. Do vậy Kinh Thiên là một trong số những người đầu tiên tiến vào trong ‘Tàng Thư Các’ cùng với Giang Thành, Chương Vũ Thuật, Mộc Như Vân, La Kiến Phong và một số người khác nữa.
‘Tàng Thư Các’ của ‘Tàn môn’ được thiết kế theo hình tháp tổng cộng có năm tầng. Tầng thư nhất là nơi chứa đứng các loại thư tịch, tài liệu tham khảo và là nơi lưu trữ hồ sơ giấy tờ các loại. Từ tầng thứ hai trở đi mới là nơi cất chứa các loại vũ kỹ, công pháp… Tầng thứ hai cất chưa các loại công pháp, vũ kỹ Phàm cấp. Tầng thứ ba cất chứa các loại vũ kỹ, tâm pháp Nhân cấp. Tầng thứ tu là nơi cất chứa vũ kỹ, tâm pháp Địa cấp. Tầng thứ năm là nơi cất chứa những công pháp, vũ kỹ cao cấp nhất của ‘tàn môn, có thể nói là những công pháp vũ kỹ trấn môn của một môn phái, công pháp và vũ kỹ Thiên cấp.
Các loại đan phương, tài liệu luyện đan, tài liệu luyện khí đều được cất chứa tại Đan Đường và Luyện khí đường. Do vậy các loại tài liệu như vậy đều không có trong ‘Tàng Thư Các’.
Nhóm người đầu tiên vừa bước vào tầng một của ‘Tàng Thư Các’ lập tức tiến vào cầu thang và hành lang tiến lên tầng hai, dường như mục tiêu của họ là tiến lên tầng cao nhất của ‘Tàng Thư Các’. Lúc hộ trận của ‘Tàng Thư Các’ sụp đổ mọi người đều đã quan sát và thấy rằng ‘Tàng Thư Các’ có tất cả năm tầng, và hầu hết mọi người đều hiểu rằng những thứ quý giá nhất đều được cất giữ ở tầng cao nhất. Tất nhiên Kinh Thiên cũng hiểu được điều đó, và anh cũng lướt theo đám đệ tử có tu vi cao nhất lên tầng trên.
Các đệ tử của các môn phái và các gia tộc dường như đã phân công nhiệm vụ cho tất cả mọi người trước khi tiến vào ‘Tàng Thư Các’. Những đệ tử có tu vi thấp sẽ tranh đoạt với những tu luyện giả khác ở tầng thấp hơn, những để tử có tu vi cao nhất sẽ tiến lên tranh đoạt ở tầng cao nhất. Như vậy mới đảm bảo được lợi ích tối đa cho môn phái và gia tộc.
Kinh Thiên chỉ có một mình lên tất nhiên mục tiêu của anh là những thứ ở tầng cao nhất không quan trọng là số lượng đoạt được bao nhiêu, quan trọng là chất lượng những thứ có thể lấy được. Do đó Kinh Thiên cũng lướt theo đám đệ tử dẫn đầu của các môn phái tiến lên tầng trên cùng của ‘Tàng Thư Các’.
Do cấu trúc thiết kế của ‘Tàng Thư Các’ các tầng lầu đều không có cửa sổ, nên các tu luyện giả không thể trực tiếp tiến vào tầng cao nhất. Đặc biệt nếu dùng vũ lực đánh mở tầng cao nhất có thể làm sập toàn bộ ‘Tàng Thư Các’ khiến cho mọi thứ bên trong có thể sẽ bị phá hủy. Vì thế tất cả mọi người tuy có tranh nhau nhưng đều tiến vào từ tầng dưới cùng.
Ngay khi tiến vào trong tầng cao nhất của ‘Tàng Thư Các’ tất cả các tu luyện giả đều bắt đầu tranh đoạt những ngọc giản vũ kỹ, tâm pháp nằm trong tầng cao nhất này. Kinh Thiên cũng vậy, không cần biết trên ngọc giản là công pháp hay vũ kỹ gì, cứ đoạt đã sau tính. Do vậy lúc này Kinh Thiên vận dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ đến tận cùng nhanh chóng lướt qua các giá chứa ngọc giản và đoạt được ba ngọc giản trong sự ngỡ ngàng của những tu luyện giả trẻ tuổi có mặt ở trong tầng thứ năm này.
Công pháp và vũ kỹ đạt được cấp độ Thiên cấp đều là những thứ quý hiếm, có thể nói nó là những bảo vật vô giá. Chỉ cần đoạt được một môn vũ kỹ hay một môn công pháp cũng có thể làm thay đổi số phận của tu luyện giả, gia tộc, thậm chí có thể làm thay đổi số phận của cả một môn phái. Tuy rằng ‘tàn môn’ lúc ở thời kỳ thịnh nhất cũng không có quá nhiều tâm pháp, vũ kỹ thiên cấp. Tổng số ngọc giản ở tầng thứ năm này cũng chỉ có khoảng mười một mười hai ngọc giản tất cả. Như vậy với số lượng ít ỏi đó thì có thể nói nó không thể làm hài lòng tất cả những người ở đây được. Nhưng riêng Kinh Thiên lại nhanh tay đoạt được đến ba ngọc giản, điều này làm cho những đệ tử môn phái khác đỏ hết cả mắt.
Chẳng cần biết ngọc giản mình đoạt được là công pháp hay vũ kỹ gì, Kinh Thiên liền lập tức thu vào trong nhẫn trữ vật cất đi. Bảo vật phải vào trong túi của mình mới an toàn.
Bốn môn phái dẫn theo những đệ tử tốt nhất của mình tiến lên tầng cao nhất cũng chỉ đoạt được một hai ngọc giản trong tầng thứ năm này. Bởi không chỉ có đệ tử của các môn phái tiến lên tầng thứ năm, những đệ tử có tu vi đạt được Nhân vương cảnh đỉnh phong của các gia tộc cũng tự tin tiến lên tầng thứ năm này để tranh đoạt.
“Ngươi đoạt được mấy ngọc giản?” Một để tử hỏi người bên cạnh mình.
“Ta đoạt được một cái, chưa biết là gì?” Đệ tử này trả lời.
Lập tức những đệ tử đồng môn của đệ tử này bao vây người này lại chính giữa, đảm bảo không cho người khác có thể tiếp cận đoạt đi bảo vật trong tay người này.
Tình trạng như vậy cũng diễn ra với những nhóm đệ tử của các môn phái và các gia tộc khác. Những đệ tử đoạt được ngọc giản trong tầng thứ năm đều được những đồng môn, hoặc đồng tộc của mình bao vây lại chính giữa bảo vệ.
Sau một lát các nhóm để tử trao đổi với nhau có thể thống kê được rằng:
Hồng Hạc Môn đoạt được hai ngọc giản.
Hồng Nhật Môn của Chương Vũ Thuật đoạt được một ngọc giản.
Huyền Đạo Môn của Mộc Như Vân đoạt được hai ngọc giản.
Hỏa Minh Võ Đạo của La Kiến Phong cũng đoạt được một ngọc giản.
Hoàng tộc Cửu Long quốc Kim gia đoạt được một ngọc giản.
Một gia tộc khác của Cửu Long quốc là Đinh gia tộc cũng đoạt được một ngọc giản.
Thống kê có thể sơ bộ như vậy, có thể gia tộc nào đó đoạt nhiều hơn một ngọc giản nhưng âm thầm không để lộ ra. Bởi lúc tiến vào tất cả mọi người đều nhanh chóng tranh đoạt, chẳng ai để tâm đi đếm xem trong tầng thứ năm này có bao nhiêu ngọc giản cả. Nhưng việc Kinh Thiên nhanh chân đoạt được ba ngọc giản thì rất nhiều đệ tử có mặt ở tầng thứ năm này đều nhìn thấy và có thể khẳng định rõ ràng.
“Có một tên đoạt được ba ngọc giản liền, hắn biến đi đâu rồi”. Một người bất ngờ lên tiếng cảnh tỉnh những người ở đây đang trong bầu không khí khá căng thẳng. Mọi người đều đang sợ rằng những người khác sẽ tranh đoạt ngọc giản trên tay của gia tộc mình và có thể xảy ra cuộc chiến tranh đoạt.
Kinh Thiên khi đoạt được ba ngọc giản cũng liền lập tức rời đi, anh cũng chẳng quan tâm những người khác đoạt được bao nhiêu ngọc giản. Với anh đoạt xong bảo vật rồi thì lên chuồn cho nhanh, còn các chuyện khác tính sau. Chính vì lẽ đó trong khi những người khác đang tụ họp với đoàn đội của mình thì anh đã lẵng lẽ chuồn ra ngoài.
Mọi việc trong tầng thứ năm diễn ra rất nhanh, Kinh Thiên chưa kịp rời khỏi ‘Tàng Thư Các’, anh cũng chỉ mới rời khỏi tầng thứ năm thì đã bị phát hiện. Lúc này các đệ tử của các môn phái và gia tộc cũng lập tức rời khỏi tầng thứ năm. Mục tiêu của họ là nhắm vào Kinh Thiên, bởi họ đều nhận ra rằng Kinh Thiên hoạt động một mình mà không ở trong đoàn đội nào cả. Có thể Kinh Thiên chỉ là một tán tu của thành Vân Long, nên sẽ dễ dàng đoạt bảo vật mà không sợ đắc tội ai cả.
Dẫn đầu nhóm đoạt bảo nhằm vào Kinh Thiên là La Kiến Phong, hắn đỏ mắt với những thứ Kinh Thiên đoạt được cũng vì môn phái của hắn tiến vào bốn năm người mà cũng chỉ đoạt được một ngọc giản. Điều này làm cho hắn rất khó chịu, đặc biệt lúc trước khi phá vỡ hộ trận hắn cũng đã rất khó chịu rồi. Bởi nếu những người ở đây đồng ý với phương án mà hắn đưa ra thì có lẽ hắn cũng phải đoạt được ba bốn ngọc giản cấp độ thiên cấp, chứ không phải chỉ một ngọc giản. Những ngọc giản khác trong tay Giang Thành, Chương Vũ Thuật, Mộc Như Vân hay trong gia tộc khác không tiện cho hắn cướp đoạt. Bởi lực chiến đấu của các nhóm này cũng không thua kém nhóm của hắn, chưa chắc hắn đã đánh thắng được. Còn các gia tộc trong Cửu Long Quốc được Hồng Hạc Môn bảo kê, nếu hắn tấn công các gia tộc này thì chắc chắn Giang Thành và Hồng Hạc Môn sẽ không để cho hắn tự tung tự tác. Nhưng Kinh Thiên chỉ là một tán tu, có lẽ sẽ không có ai đứng ra bảo vệ, anh lại có trong tay đến ba ngọc giản thiên cấp. Như vậy Kinh Thiên sẽ là mục tiêu cho hắn nhắm đến.
Vừa ra khỏi ‘Tàng Thư Các’ một đoạn Kinh Thiên liền nghe một tiếng quát lớn nhằm thẳng vào anh.
“Tên kia đứng lại, giao ngọc giản ngươi lấy được ở tầng thứ năm ra đây ta tha cho ngươi một mạng”.
Cùng với đó là một chảo pháp nhằm thẳng vào sau lưng Kinh Thiên đánh tới.
Kinh Thiên nhanh chóng lách người sang một bên tránh thoát cú đòn từ phía sau, đồng thời tăng tốc sử dụng ‘Kinh Thiên Bộ’ lướt ngang sang một bên quay người lại nhìn xem ai là người vừa tấn công mình từ phía sau.
Vừa quay đầu lại nhìn thì Kinh Thiên cũng thấy các nhóm đệ tử của các môn phái lớn cũng xuất hiện đối diện với anh, các nhóm đệ tử của các môn phái chia làm bốn nhóm đứng cách nhau một khoảng cách và đều đứng đối diện với Kinh Thiên một khoảng cách.
Kinh Thiên chưa kịp hiểu thế nào thì bất ngờ lại có người lên tiếng nói:
“Ngươi là tán tu phải không”. Mộc Như Vân kiệm lời như vàng, lúc này bất ngờ lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy, thì sao?” Kinh Thiên trả lời và lên tiếng hỏi lại.
“Ngươi có muốn gia nhập Huyền Đạo Môn không. Ta đảm bảo với ngươi, sẽ nói với cao tầng của Huyền Đạo Môn, đảm bảo ngươi sẽ được đặc cách trở thành đệ tử nội môn”. Mộc Như Vân đưa ra cành ô liu với Kinh Thiên.
Kinh Thiên chưa kịp trả lời thì lại có tiếng nói khác vang lên.
“Mộc Như Vân sư muội, đào ngóc tường nhà người khác như vậy không tốt a. Hắn là người của Cửu Long Quốc, muốn gia nhập môn phái thì cũng sẽ gia nhập Hồng Hạc Môn chúng ta”. Giang Thành lên tiếng nói.
“Ngươi có đồng ý gia nhập Hồng Hạc Môn không, ta đảm bảo với ngươi, cao tầng của Hồng Hạc Môn không những đồng ý cho ngươi trở thành để tự nội môn, ngoài ra còn trọng thưởng cho ngươi linh ngọc, linh dược các loại khác nữa”. Giang Thành quay sang nói với Kinh Thiên.
“Giang Thành ngươi nói như vậy không hoàn toàn đúng, tuy rằng hắn là tán tu của Cứu Long Quốc điều đó không có nghĩa hắn phải gia nhập Hồng Hạc Môn. Hắn có thể gia nhập bất cứ một môn phái nào mà hắn muốn”. Chương Vũ Thuật cũng lên tiếng phản bác quan điểm của Giang Thành.
“Nếu ngươi đồng ý gia nhập Hồng Nhật Môn, không chỉ đảm bảo ngươi sẽ trở thành đệ tử nội môn, được trọng thưởng các loại linh ngọc, linh dược cao cấp. Mà ta cũng sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi trong suốt thời gian ngươi ở trong khuôn viên ‘Tàn môn’ này. Không ai có thể làm tổn thương ngươi được. Ngươi nghĩ sao?” Chương Vũ Thuật cũng đưa ra lời mời, lời cam kết với Kinh Thiên.
“Các ngươi chỉ nhắm vào ba cái ngọc giản trong tay hắn mà thôi. Trong môn phái các ngươi chỉ là những ngoại môn đệ tử tiềm năng, lấy cái quái gì ra mà đảm bảo được từ cao tầng của môn phái”. La Kiến Phong tức tối lên tiếng nói.
“Ngươi mau giao ba cái ngọc giản cho ta, ngay bây giờ ta đảm bảo tha mạng cho ngươi”. La Kiến Phong quay sang nhìn chằm chằm Kinh Thiên lên tiếng nói.
“La Kiến Phong, ngươi đừng suy bụng ta ra bụng người. Ở môn phái của ngươi thì ngươi là đệ tử xuất xắc nhất trong số những đệ tử ngoại môn, nên mới được dẫn đội. Còn ta có thể đảm bảo được điều ta nói, vì cha ta dù sao cũng là Đường chủ của Võ đường Huyền Đạo Môn”. Mộc Như Vân liền đem thân phận của mình ra phản bác La Kiến Phong và khẳng định lời hứa của mình với Kinh Thiên.
“Ta cũng đảm bảo được những cam kết của mình, chú của ta cũng là phó đường chủ của Luyện khí đường Hồng Nhật Môn. Ngươi hoàn toàn có thể yên tâm, điều này không chỉ có đệ tử của Hồng Nhật Môn có thể khẳng định, mà các đệ tử của Hồng Hạc Môn cũng có thể biết điều này”. Chương Vũ Thuật cũng không kém đưa ra thân phận của mình để khẳng định và lôi kéo Kinh Thiên.
Từ lúc đám đệ tử này xuất hiện Kinh Thiên chưa kịp nói câu nào thì đã nhận một đống thông tin tùm lum, tè le, do vậy anh cũng không lên tiếng, chờ xem đám đệ tử này tiếp tục cãi nhau và ra bài thế nào. Còn lúc này trong đầu Kinh Thiên đang nhanh chóng suy nghĩ phương án đối sách với đám đệ tử này ra sao. Thực tế thì anh còn có nhiều lá bài chưa lật, đám đệ tử này tu rằng tu vi cao hơn anh một bậc nhưng cũng không phải là điều mà Kinh Thiên e ngại. Chỉ cần một quả lựu đạn yêu đan của yêu thú cấp hai sơ cấp cũng khiến đám này uống một bình, thậm chí có thể mất mạng. Nhưng vấn đề là nếu bị trọng thương thì không sao, nếu đám để tử này mất mạng có thể gây ra xích mích với những địa đầu xà ở khu vực này, lúc đó có lẽ sẽ gặp những phiền phức còn lớn hơn. Giải pháp giải quyết vấn đề này thế nào cho hợp lý, đó mới là những điều Kinh Thiên đang suy tính.
Nghe có chuyện lùm xùm, lúc này có rất nhiều đệ tử khác cũng tập trung lại đây xem náo nhiệt. Tu luyện giả các môn phái khác, tán tu đều vây xung quay xem tình hình diễn ra như thế nào.
“Tên chết tiệt đó, không biết gây ra chuyện gì mà khiến những đệ tử ưu tú của các môn phái đều nhắm vào. Để xem lần này ngươi chạy đằng nào”. Hoàng Thế Thanh đứng cạnh chị gái của hắn và những đệ tử của gia tộc ở gần đó vui sướng khi nhìn thấy Kinh Thiên gặp họa.
Hoàng Thanh Hoa thì không biết trong đầu hiện đang nghĩ như nào? Cô ngổn ngang cảm xúc không biết nên khâm phục hay cảm thấy thương hại. Dù sao thì cô cũng chẳng thù oán gì với Kinh Thiên, chỉ một chút va chạm xảy ra. Cũng chẳng phải là thù oán gì đến mức không thể hóa giải, nếu gặp thì có thể đánh thêm một trận phân thắng bại, hoặc không gặp thì mọi chuyện cũng có thể bỏ qua. Ai ngờ tên này to gan, dám đoạt thức ăn trước miệng cọp, hớt tay trên những ngọc giản thiên cấp trước mặt những đệ tử ưu tú của các môn phái.
“Bằng hữu của đệ cũng chịu khó gây rắc rối nhỉ. Mới vào trong ‘tàn môn’ thì đánh nhau với Hoàng gia. Giờ thì hắn chọc cả các đệ tử ưu tú của các môn phái. Tên này gan cũng đủ lớn đấy”. Ngô Tích Cương nói với Ngô Tích Tú.
“Ài, ai biết được, tên này lại dám tranh đoạt cả ngọc giản Thiên cấp với những đệ tử của các môn phái lớn. Chỉ cần một ngọc giản địa cấp cũng đã làm hắn thay đổi số phận rồi. Đằng này… Đúng là hắn dám chơi lớn”. Ngô Tích Tú cảm thán.
Đúng vậy, trong quá trình tranh đoạt những đệ tử của gia tộc nhỏ và tán tu biết được thực lực của bán thân mình, hầu hết mọi người đều không dám tiến lên tầng trên cùng để tranh đoạt các loại vũ kỹ, tâm pháp thiên cấp. Bởi cho dù có đoạt được thì chưa chắc đã giữ được, giống như Kinh Thiên bây giờ đang bị một đám đệ tử ưu tú của các môn phái nhắm vào.