Rời khỏi Trấn Quy Phong Kinh Thiên tiến vào trong rừng rậm, mục đích lần này là tìm kiếm một ít tài nguyên làm vốn để tiến vào thành Thục Lâm.
Tu vi của Kinh Thiên tăng lên do vậy phạm vi tìm kiếm tài nguyên của anh cũng rộng hơn rất nhiều. Chỉ cần một buổi sáng Kinh Thiên cũng đã kiếm được một số tài nguyên kha khá.
“Không biết ngần này tài nguyên có đủ chi phí để vào thành và sinh hoạt trong thành Vân Long không?” Kinh Thiên lầm bẩm tự hỏi khi kiểm kê số lượng linh dược linh thảo thu hoạch được trong buổi sáng. Với cái tật ham ăn háu đói của Kinh Thiên, anh cũng không quên săn cho mình vài con yêu thú cấp một sơ cua làm thực phẩm. Do đó trong túi trữ vật của Kinh Thiên cũng có thêm ba viên yêu đan cấp một nữa.
Do Kinh Thiên chưa đến thành Vân Long bao giờ nên anh không biết được chi phí sinh hoạt trong thành như nào. Số linh dược, và một viên yêu đan của yêu thú cấp một mà Kinh Thiên săn giết được trong buổi sáng, nếu quy ra tiền chắc cũng được vài chục linh ngọc hạ phẩm. Số linh ngọc này nếu ở trấn Quy Phong thì thực sự thoải mái, nhưng nếu đem lên tiêu ở thành Vân Long chắc chỉ đủ Kinh Thiên tiêu một ngày. Nhưng do không biết nên Kinh Thiên vẫn còn đắn đo, vì giờ cũng là giữa trưa rồi, anh muốn tiến về thành Vân Long tranh thủ buổi chiều tìm hiểu xem trong thành Vân Long có những gì, và cơ hội phát triển ở thành Vân Long ra sao.
Đúng lúc này Kinh Thiên bất ngờ thấy tiếng đánh nhau từ khoảng cách khá xa vọng lại.
“Có tiếng đánh nhau, hình như có hai nhóm người nào đó đang giao chiến. Có nên lại gần xem không nhỉ?” Kinh Thiên thầm nghĩ.
Đắn đo một lúc Kinh Thiên quyết định lại gần xem cuộc chiến đó. Dù sao thì tính tò mò của tuổi trẻ, thế giới này có nhiều thứ khác biệt và lạ lẫm khiến Kinh Thiên muốn biết nhiều hơn.
Lợi dụng rừng rậm với nhiều cây cổ thụ che chắn, Kinh Thiên từ từ tiến lại gần nơi phát ra tiếng đánh nhau. Từ trên một cây cao che lấp bởi tán cây rậm rạp Kinh Thiên thấy phía dưới là hai người có tu vi Nhân vương cảnh ngũ giai đang tấn công một người có tu vi Nhân vương cảnh thập. Tu luyện giả có tu vi Nhân vương cảnh thập giai đang bị thương khá nặng máu chảy đầm đìa nên chỉ đánh ngang tay với hai tu luyện giả ngũ giai, thậm chí còn ở thế hạ phong liên tục bị hai tu luyện giả ngũ giai dồn ép, đến nỗi tu luyện giả thập giai chỉ chủ yếu phòng thủ và tìm cách chạy trốn.
“Bọn chúng chắc lại tranh đoạt, hoặc cướp của gì đây. Có nên ra tay giúp người bị thương không?” Kinh Thiên lẩm bẩm trong khi quan sát cuộc chiến.
Với tu vi linh lực ở Nhân vương cảnh nhất giai nhưng tu vi luyện thể của Kinh Thiên đã đạt đến cấp một đỉnh phong, một mình Kinh Thiên nếu đánh với hai tu luyện giả ở Nhân vương cảnh ngũ giai chưa chắc đã thua. Nếu Kinh Thiên tham chiến giúp đỡ tu luyện giả Nhân vương cảnh thập giai đang bị thương thì phần thắng chắc chắn sẽ nghiêng về Kinh Thiên và tu luyện giả bị thương kia.
“Kệ đi, chưa rõ đầu đuôi thế nào có khi người tốt không giúp lại giúp kẻ xấu thì thành dở hơi. Tu luyện giả thập giai kia đang bị thương không phải do hai người này gây ra, mà có lẽ do người khác có tu vi tương đương hoặc ngang bằng gây lên. Cứ quan sát tiếp xem thế nào. Nhân cơ hội này quan sát học hỏi thêm thực chiến của các tu luyện giả”. Kinh Thiên cẩn thận suy xét và thầm nghĩ.
Cuộc chiến phía dưới càng lúc càng gay cấn. Nhưng hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai vẫn không thể giải quyết được tu luyện giả thập giai đang bị trọng thương. Sau một hồi giao tranh cả ba tạm thời dừng tay tách ra giữ khoảng cách.
“Ninh Bạch Trắc ngươi mau giao nó ra, chúng ta nể tình ngươi đồng hành cùng chúng ta thời gian dài tha cho ngươi một mạng”. Một tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai nói với tu luyện giả đang trọng thương có tên Ninh Bạch Trắc.
“Ta nhổ vào, vũ kỹ này là do ta đạt được đã thống nhất ngay từ ban đầu, người nào đạt được cái gì thì nó là của người ấy. Các ngươi tráo trở lật mặt xé bỏ thỏa thuận lại còn đánh lén lão tử. Chứ với hai tên cắc ké các ngươi có mười cái lá gan cũng không dám to mồm với ông. Về nói lại với tên Hà Văn Nhiên có bản lĩnh tự dẫn xác đến lấy. Dựa vào hai người các ngươi chưa đủ bản lĩnh”. Ninh Bạch Trắc trong khi thở dốc tranh thủ chút thời gian điều tức, đáp lại lời của tên tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai vừa nói.
Là tu sĩ luyện thể nên linh giác của Kinh Thiên mạnh hơn so với tu luyện giả cùng cấp, hơn nữa linh thức của Kinh Thiên cũng tương đối dị biệt. Các tu luyện giả trong quá trình tranh luận với nhau cũng chẳng để ý che đậy nên toàn bộ cuộc đối thoại của hai người đều được Kinh Thiên nghe rõ ràng.
“Hóa ra là một cuộc tranh đoạt vũ kỹ gì đó”. Kinh Thiên thầm nghĩ.
Kinh Thiên cũng không ra tay giúp đỡ tu luyện giả Nhân vương cảnh thập giai hiện đang bị thương bởi có hai lý do chính. Thứ nhất anh chưa biết bên nào là người tốt người xấu, chỉ nghe được thông tin như vậy thì cũng chưa thể khẳng định được. Thứ hai là hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai thì không thể đánh bị thương tu luyện giả Nhân vương cảnh thập giai được. Chắc chắn có uẩn khúc gì đó, hoặc là có tu luyện giả khác có tu vi cao hơn cả tu luyện giả thập giai có tên Ninh Bạch Trắc nữa đang ở gần đây. Nếu vô cớ tham gia vào có khi lại ăn thiệt thòi. Nên giải pháp ổn thỏa nhất hiện tại là cứ quan sát thêm xem thế nào. Đây là kết quả và suy nghĩ của người trưởng thành có suy xét và cân nhắc tương đối kỹ lưỡng chứ không phải suy nghĩ của một đứa trẻ mới mười sáu tuổi. Dù sao thì bản chất Kinh Thiên chỉ là người mang thân hình của một đứa trẻ nhưng tâm trí lại là của người trưởng thành.
Chỉ vài câu nói qua lại ba người lại tiếp tục quần chiến. Ninh Bạch Trắc rất muốn thoát khỏi hai người này để chạy chốn và dưỡng thương. Nhưng vì bị thương tương đối nặng và mất máu nhiều nên sức chiến đấu của hắn bị giảm xuống đáng kể. Với tu vi Nhân vương cảnh thập giai hiện giờ thậm chí còn bị hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai vây công mà chỉ chủ yếu là phòng thủ. Nhưng lúc bình thường có lẽ trong vòng mười chiêu tu luyện giả Nhân vương cảnh thập giai sẽ đánh bại, thậm chí giết chết cả hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai. Do ảnh hưởng từ vết thương mà tốc độ di chuyển của tu luyện giả Nhân vương cảnh thập giai cũng đã giảm xuống đáng kể, đến mức người này còn không chạy thoát được sự truy đuổi của hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai.
Cuộc chiến của hai phe chủ yếu mang tính chất cù nhây. Hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai sau một thời gian dốc sức không thể giết chết được Ninh Bạch Trắc đang trọng thương, giờ đây chuyển sang chiến thuật dây dưa kéo dài thời gian. Mục đích làm tiêu hao sức chiến đấu của Ninh Bạch Trắc đang trọng thương, quan trọng hơn họ cố tình kéo dài thời gian không cho Ninh Bạch Trắc chạy trốn để chờ đồng bọn của họ tới. Có lẽ họ đang chờ tu luyện giả có tên Hà Văn Nhiên đến để giải quyết trận đấu. Phía bên kia Ninh Bạch Trắc cũng biết được ý đồ của hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai này. Nhưng vấn đề là Ninh Bạch Trắc bị trọng thương tương đối nặng nên không thể thoát khỏi sự dây dưa của hai tên này. Do vậy trong quá trình dây dưa cũng đang tìm cách tung đòn quyết định để giải quyết ít nhất một trong hai tên, qua đó Ninh Bạch Trắc mới có cơ hội để chạy thoát khỏi tình huống này. Còn nếu cứ tiếp tục dây dưa đợi cho đến khi tên Hà Văn Nhiên kia xuất hiện thì có lẽ cơ hội chạy thoát của Ninh Bạch Trắc sẽ trở nên rất xa vời.
Người tính không bằng trời tính, điều mà tu luyện giả có tên Ninh Bạch Trắc không mong muốn cuối cùng cũng đến. Lúc này từ phía xa có hai bóng người đang dùng kinh công hướng thẳng tới nơi ba người đang chiến đấu. Chưa nhìn rõ người nhưng đã nghe được tiếng của tu luyện giả có tên Hà Văn Nhiên.
“Ngươi chạy không thoát Ninh Bạch Trắc. Biết điều thì bó tay chịu chết ta cho ngươi toàn thây”. Tiếng tu luyện giả Hà Văn Nhiên vang lên.
Khi tiếng nói vừa dứt thì hai bóng người cũng đã xuất hiện. Cuộc chiến tạm thời ngừng lại. Bốn tu luyện giả đứng xung quanh bao vây Ninh Bạch trắc vào giữa. Lúc này Kinh Thiên cũng nhìn rõ mặt hai tu luyện giả vừa mới đến.
Cả hai đều là nam giới. Một người có tu vi Nhân vương cảnh lục giai cao hơn một giai so với hai tu luyện giả vây công Ninh Bạch Trắc. Người còn lại là Hà Văn Nhiên với khuôn mặt trung niên với cặp môi mỏng đôi mắt ti hí, chỉ cần nhìn qua cũng biết kẻ này chẳng tốt lành gì. Tu vi của hắn cũng đạt đến Nhân vương cảnh thập giai tương đương tu vi của Ninh Bạch Trắc. Tuy nhiên hắn cũng bị thương trên người, vết thương của hắn lại nhẹ hơn nhiều so với Ninh Bạch Trắc. Có lẽ vì băng bó vết thương và nghỉ ngơi lấy sức nên hắn mới tham gia cuộc truy đuổi này chậm hơn so với hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai.
“Hà Văn Nhiên tên phản phúc, lừa thầy phản bạn. Ta dẫn ngươi đi vào động phủ tìm bảo vật, đã thống nhất ngay từ đầu ai tìm được vật gì thì vật đó là của người ấy. Vậy mà ngươi hèn hạ đánh lén ta, muốn giết ta để một mình độc chiếm bảo vật”. Ninh Bạch Trắc tức giận chửi bới.
“Bảo vật thuộc về người có duyên, ngươi không có duyên không nên giữ bảo vật”. Tên Hà Văn Sơn vô liêm sỉ nói.
Thì ra cả nhóm này đều là tán tu. Ninh Bạch Trắc cũng là tán tu có chút thành tựu. Bình thường quan hệ của Ninh Bạch Trắc và Hà Văn Nhiên cũng tương đối tốt, Ninh Bạch Trắc cũng đã vài lần hợp tác cùng nhóm của Hà Văn Nhiên vào rừng săn giết yêu thú tìm kiếm tài nguyên. Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ, cả hai hợp tác đều rất vui vẻ. Một lần trong lúc vô tình Ninh Bạch Trắc có được thông tin về động phủ của một tu luyện giả thế hệ trước đã qua đời. Tu luyện giả này cũng là người có thành tựu đáng kể, cũng có chút tiếng tăm ở thế hệ của mình. Ninh Bạch Trắc liền đem thông tin chia sẻ với Hà Văn Nhiên và rủ nhóm của Hà Văn Nhiên cùng khám phá động phủ tìm kiếm cơ hội. Biết đâu trong động phủ của tu luyện giả này lại có bảo vật gì thì sao. Trước khi khám phá động phủ bỏ hoang cả nhóm thống nhất, nếu ai tìm được cái gì thì nó thuộc về người đó, cơ duyên của ai người đó hưởng. Hà Văn Nhiên và nhóm của hắn vui vẻ đồng ý, vì nghĩ rằng chỉ là một động phủ của tu luyện giả chẳng mấy tiếng tăm gì nên chắc cũng chẳng có bảo vật gì ghê gớm cả.
Nhưng mọi chuyện hoàn toàn không giống với những gì họ dự tính ban đầu. Đúng là trong động phủ của tu luyện giả thế hệ trước này chẳng có gì quý giá cả. Chỉ có một ít nguyên liệu này kia, và thứ quý giá nhất mà tu luyện giả thế hệ trước này để lại là bộ vũ kỹ kiếm pháp ‘Khoái tốc kiếm pháp’. Đây là bộ vũ kỹ đạt đến địa cấp vũ kỹ. Với những tu luyện giả làm tán tu như Hà Văn Nhiên và Ninh Bạch Trắc thì bộ vũ kỹ này đúng là bảo vật. Bởi đối với những tán tu ngoài tài nguyên tu luyện chẳng mấy dư dả gì thì cái mà họ thiếu nhất chính là tâm pháp và vũ kỹ. Đặc biệt là những tâm pháp hay vũ kỹ đạt đến địa cấp. Tâm pháp tu luyện của họ đa phần là Phàm cấp bị hạn chế rất nhiều. Người nào may mắn lắm mới có được tâm pháp Nhân cấp. Còn vũ kỹ tu luyện cũng vậy toàn Phàm cấp, vũ kỹ đạt đến Nhân cấp cũng chỉ là phượng mao lân giác. Đa phần những tâm pháp và vũ kỹ có phẩm cấp cao đều nằm trong tay những môn phái hoặc những gia tộc tu tiên lớn. Tán tu nào may mắn có được tâm pháp tu luyện địa cấp sau này ắt hẳn có một chỗ đứng và đạt được những thành tựu nhất định. Cũng giống vậy nếu trong tay những tán tu như Hà Văn Nhiên hay Ninh Bạch Trắc có được một vũ kỹ địa cấp thì sẽ có nhiều cơ hội phát triển. Sức chiến đấu của họ sẽ hơn hẳn các tán tu cùng giai khác, cơ hội thu thập tài nguyên phát triển cũng lớn hơn rất nhiều. Ngoài ra còn có rất nhiều những lợi ích khác khi có trong tay vũ kỹ tu luyện đạt đến địa cấp.
Vũ kỹ ‘Khoái tốc kiếm pháp’ lại được Ninh Bạch Trắc phát hiện theo thỏa thuận ban đầu thì vũ kỹ này thuộc về Ninh Bạch Trắc. Ngoài bộ vũ kỹ này ra thì trong động phủ cũng chẳng có thứ gì đáng giá cả. Nói chung chuyến khám phá tìm kiếm cơ hội này, ngoài Ninh Bạch Trắc ra thì chẳng có ai đạt được thứ gì cả.
Hà Văn Nhiên là một tên lưu manh và gian xảo, ba tán tu còn lại có tu vi Nhân vương cảnh ngũ giai và lục giai đều là người của hắn theo hắn kiếm ăn. Nên khi nhìn thấy Ninh Bạch Trắc đạt được vũ kỹ địa cấp hắn đã nổi lòng tham, thêm vào đó nhóm của hắn lại chẳng kiếm được cái gì tốt lành cả, càng làm cho hắn quyết tâm cướp đoạt ‘Khoái tốc kiếm pháp’ từ trong tay Ninh Bạch Trắc.
Xét về tu vi thì cả Hà Văn Nhiên và Ninh Bạch Trắc đều là Nhân vương cảnh thập giai. Nếu cả hai chân chính đối đầu với nhau thì không ai làm gì được ai, do vậy ngoài mặt vẫn vui vẻ chúc mừng Ninh Bạch Trắc nhưng sau lưng hắn ngầm ra ám hiệu cho đồng bọn phối hợp ám hại Ninh Bạch Trắc. Còn Ninh Bạch Trắc sau vài lần hợp tác suôn sẻ với Hà Văn Nhiên thì lại hoàn toàn không nghi ngờ gì. Khi cơ hội đến Hà Văn Nhiên không ngần ngại tung chiêu ám toán Ninh Bạch Trắc khiến Ninh Bạch Trắc bị trọng thương. Ninh Bạch Trắc cũng là tu luyện giả đạt đến Nhân vương cảnh thập giai, cũng sống trên đường đao, mũi kiếm, trải qua sinh tử nhiều lần, nên phản ứng cũng không chậm. Ngay khi bị ám toán Ninh Bạch Trắc cũng tung đòn hiểm phản công lại Hà Văn Nhiên và cũng khiến hắn bị thương. Tuy nhiên Hà Văn Nhiên là người chủ động còn Ninh Bạch Trắc lại ở thế bị động nên thương hế của Ninh Bạch Trắc nặng hơn Hà Văn Nhiên rất nhiều.
Sau khi phản đòn làm bị thương Hà Văn Nhiên, Ninh Bạch Trắc liền mặc kệ thương thế bỏ chạy. Vết thương tuy nặng nhưng chưa phải là vết thương chí mạng, Ninh Bạch Trắc hy vọng có thể chạy thoát, sau khi hồi phục và tu luyện được vũ kỹ địa cấp quay lại trả thù cũng không muộn. Tất nhiên Hà Văn Sơn không để Ninh Bạch Trắc dễ dàng chạy thoát, hắn ra hiệu cho hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai đuổi theo mục đích là không được để cho Ninh Bạch Trắc chạy thoát. Còn hắn thì ở lại sơ cứu vết thương, hồi phục một chút sức lực sau đó sẽ đuổi theo. Bởi vì hắn biết tuy Ninh Bạch Trắc bị trọng thương nhưng hai tu luyện giả Nhân vương cảnh ngũ giai chưa chắc có thể giết được Ninh Bạch Trắc. Một tu luyện giả Nhân vương cảnh lục giai còn lại thì ở lại cảnh giới cho hắn trong quá trình hắn trị thương.
“Vừa ăn cướp vừa la làng, ngươi lại vô sỉ nói những lời đạo lý”. Ninh Bạch Trắc nói, cố tình kéo dài thời gian.
Ninh Bạch Trắc cũng là một người cương nghị, mặc dù đang trọng thương lại bị bốn tu luyện giả khác bao vây nhưng ý chí và quyết tâm cầu sinh vẫn rất lớn. Lợi dụng trong lúc đối thoại, tranh thủ nghỉ ngơi hồi khí đồng thời cũng suy nghĩ phương pháp thoát thân. Nhưng lúc này tình cảnh của Ninh Bạch Trắc có thể nói là vô cùng khó khăn.
“Ngươi nghĩ mình cũng tử tế lắm a, đừng tưởng những việc ngươi cướp của giết người không ai biết”. Hà Văn Nhiên phản bác.
Ninh Bạch Trắc cũng là một tán tu, tài nguyên tu luyện của y cũng chẳng có nhiều. Để đạt được cảnh giới như hiện tại, tay hắn cũng nhuốm máu rất nhiều. Điều đó cho thấy thế giới tu luyện Lạc Hồng giới rất tàn khốc, cá lớn nuốt cá bé. Người sống trong hoàn cảnh này thật khó có sự lựa chọn, mình không giết người sẽ bị người khác giết mình. Để sinh tồn và phát triển tu luyện giả ngoài tài năng có chỗ dựa, sự cạnh tranh với nhau là cực kỳ lớn, dẫm đạp lên nhau để tiến về phía trước.
“Cả hai nhóm cũng chẳng có ai tốt đẹp cả. Haizzz cái thế giới tu luyện giả này”. Kinh Thiên thở dài thầm nghĩ, khi nghe được cả hai đối thoại với nhau.