Tiếng đánh nhau trên lầu đã kinh động đến thị trưởng Bạch. Lão tiên sinh vừa vặn trông thấy tư thế cưỡi ngựa của con trai mình qua khe cửa.
Điều làm ông ta kinh hãi, chính là con mình trước giờ vẫn rất mẫu mực, chưa từng khiến người lớn lo lắng, giờ lại ở trong trường hợp quan trọng trình diễn võ thuật. Nó đã chịu kích thích gì đây?
Thị trưởng Bạch xông lên kéo thằng con xuống và lớn tiếng chất vấn: “Uy Uy! Con đang làm gì vậy!”
Bạch thiếu gia nhìn đoàn người có nam có nữ tiến vào phòng, lại trừng mắt nhìn Thường Thanh đang rên hừ hừ trên mặt đất thì thấy hận đến ngứa răng.
Thường Thanh gắng gượng đứng dậy, mở đôi mắt bị đánh sưng vù và giải thích: “Thị trưởng Bạch đừng trách tiểu Uy, lần trước cậu ấy đến công ty tôi gặp chút hiểu lầm, cũng phải trách nhân viên chỗ tôi không hiểu chuyện, còn kinh động đến cục cảnh sát. Con nhà ai chả có lúc tuổi trẻ khí thịnh, hết giận là tốt rồi, không sao đâu, không sao đâu!”
Chỉ hai ba câu anh ta đã giải thích tuốt tuồn tuột, Bạch thiếu gia đầy bụng uất ức nhưng chẳng thể để người biết, chỉ đành run run chỉ tay vào Thường Thanh: “Ngươi… ngươi…”
Chủ tịch Thường nghĩ thầm: “Tao là ông nội mày đấy! Ngươi cái rắm!” Sau đó càng rên lợi hại hơn. Có cấp dưới hiểu chuyển lập tức đưa chủ tịch nhà bọn họ đến bệnh viện.
Lúc đi ngang qua Trì Dã, Thường Thanh còn cố tình dùng vai đụng vào cậu.
Cái đồ buông thả, thật đúng là mịa nó gây tai hoạ mà, ông đây đều vì ngươi mà bị thương thê thảm! Đôi mắt to của Trì Dã oán hận nhìn chằm chằm mặt đất chứ không thèm liếc chủ tịch Thường.
Trong mắt người khác, cú chạm này chỉ là vô ý, nhưng đối với Bạch thiếu gia, đó chả khác gì khiêu khích.
“Họ Thường! Ta không để yên cho ngươi đâu!” Đúng lúc Bạch thiếu gia lên cơn thì thị trưởng Bạch lớn tiếng quát.
Thường Thanh hếch cằm rời đi, để lại cục diện rối rắm cho đồng chí tiểu Bạch.
—
Nếu bị thương thê thảm, đương nhiên phải nằm viện. Từ khi vào phòng bệnh cao cấp nằm, chủ tịch Thường chưa có lúc nào yên, mấy ngày nay cứ tiếp khách tới thăm hết đợt này đến đợt khác, hoa tươi xếp thành một ngọn núi nhỏ. Đặc biệt thị trưởng còn tới thăm vài lần, sự rộng rãi độ lượng của Thường Thanh đã để lại ấn tượng sâu sắc cho thị trưởng.
Mỗi ngày đều phải tới tối thì dòng người mới rút dần, nhưng tới giờ cơm chiều hôm nay thì có một vị khách đặc biệt đến.
Trương Hiểu Vận là con gái cưng của chị Lưu kế toán. Cô bé xinh xắn này năm nay tốt nghiệp học viện kịch của tỉnh, cả người toát ra phong thái ngôi sao, nhưng cô không gặp thời nên chẳng thể lên cao được, ngay cả cái gọi là lễ biểu dương gì gì đó, cô cũng không đến lượt!
Cô nàng tốt nghiệp xong không nhận được lời mời nào liền chạy về nhà. Sau khi thấm thía lời răn dạy của mẹ, cô đã hiểu việc cấp bách nhất của con gái là tìm một tấm chồng tốt.
Thường Thanh là thanh niên tài tuấn như vậy, tự nhiên không thể để rơi vào ruộng người ngoài rồi. Lúc đầu Trương Hiểu Vận không bằng lòng lắm, nhưng sau khi ăn cùng Thường Thanh một bữa, cô phát hiện người ngoài ngoại trừ hơi thô lỗ ra thì chẳng có khuyết điểm gì to tát.
Tuy là một thương nhân, nhưng bề ngoài lại giống võ biền hơn, mày rậm mắt to, rất đàn ông. Đáng quý nhất chính là anh ta không có bụng bia!
Tìm một người không có bụng bia trong đám kẻ có tiền khó cỡ nào chứ! Cô Trương cân nhắc tới lui cuối cùng cũng chịu người ta. Vì thế cô nàng bỏ thái độ tự cao tự đại, rảnh rỗi liền đến bồi dưỡng tình cảm với Thường Thanh.
Thường Thanh cảm thấy việc một sinh viên rất có khí chất nghệ thuật như cô đi bên mình chắc chắn có thể đề cao con mắt của mình.
Quan trọng nhất là mẹ cô ấy, có thể nói là đồng minh thân thiết cũng là quan trọng đối với sự nghiệp của mình. Từ khi công ty được thành lập, chị Lưu đã tốn biết bao công sức, sau này nhân viên công ty đổi hết người này tới người khác, chỉ mình chị vẫn ngồi nguyên. Hễ là công ty lớn, được mấy cái có sổ sách sạch sẽ chứ? Bản lĩnh làm đẹp sổ sách của chị Lưu thì không ai bì kịp, vừa đến cuối năm, nhất định chị Lưu sẽ cùng các kế toán cấp dưới ở lại công ty liền một tuần để đối chiếu sổ sách.
Dù kiểm toán vẫn đến công ty để hạch toán sổ sách định kỳ, nhưng Thường Thanh vẫn không sợ, kế toán viên cao cấp của công ty kiểm toán chính là chị Lưu!
Ngẫm lại cũng vui, chị ta dẫn người của công ty kiểm toán tới kiểm tra sổ sách mình làm thì có thể có nhầm lẫn gì được?
Cho nên, Thường Thanh đắc tội thị trưởng cũng không thể đắc tội chị Lưu, đó chính là quý nhân của mình mà! Lấy Trương Hiểu Vận, nhìn thế nào cũng là vụ mua bán có lời.
“Thường Thanh, bao giờ thì anh ra viện? Anh đã đồng ý dẫn em đến Hongkong mua sắm mà, sắp sang mùa mới rồi!” Trương tiểu thư nửa nằm trong lòng anh ta làm nũng.
“Muốn đi thì đi đi. Nếu anh không rảnh sẽ phái hai người trong công ty đi cùng em, chuyên xách đồ cho em luôn!” Nói xong liền hôn một cái lên mặt Trương Hiểu Vận. Lớp phấn dày trên mặt Trương tiểu thư khiến anh ta thầm nhíu mày.
“Mặc kệ! Em không ở trường được thêm ngày nào nữa đâu! Sắp tức chết rồi!”
Trương Hiểu Vận không trở thành ngôi sao đang làm giáo viên nhạc ở trường trung học, đứng trên bục giảng cũng phần nào thoả mãn được ham muốn thể hiện của cô. Có điều gần đây trong công việc có chút chuyện không được như ý, hôm nay liền nói với chủ tịch Thường.
“Ai chọc giận cục cưng của anh vậy?”
“Anh nói coi có phải đầu hiệu trưởng bị úng nước rồi không, hôm kia ông ta lại thuê thêm một giáo viên nhạc nữa. Anh xem xem, trường trung học nào có tới hai giáo viên nhạc chứ? Nghe đâu hắn ta chính là đi nhờ giám đốc sở giáo dục. Hậu thuẫn lớn lắm!”
Thường Thanh nghe được sự chua xót trong lời nói của cô, chắc chắn là ở trường bị người ta xem thường, không qua mặt được nên muốn mình ra mặt đây.
“Ai vậy, có bản lĩnh đi nhờ giám đốc vậy? Anh có biết không?”
“Kỳ thực cũng không giỏi gì lắm, là một tên ăn chơi trác táng thôi. Nghe nói cha hắn trước đây là cục trưởng cục nhà đất, vì làm trái pháp luật nên bị xử bắn…”
Thường Thanh ngồi bật dậy làm cô nàng bị doạ sợ.
“Hắn tên là gì?”
“Trì Dã.”
Thường Thanh nghĩ: sáng mai liền ra viện! Đến trường học thị sát tình hình dạy học!
—
Giữa trưa hôm sau, chủ tịch Thường tí tởn chạy đến trường, mượn danh nghĩa đến thăm hôn thê để đi khắp các lớp học.
Bởi vì đang giờ nghỉ trưa nên lớp học rất yên tĩnh, phòng giáo viên cũng không có ai. Đi dọc theo hành lang là tới phòng nhạc nằm ở chỗ vắng vẻ nhất.
Cánh cửa sắt cách âm cũng không được đóng chặt. Thường Thanh nhìn qua khe cửa, hình ảnh hoạt sắc sinh hương lập tức đập vào mắt. Qua khe cửa hẹp chỉ có thể loáng thoáng trông thấy hai bắp đùi tuyết trắng đang run run, giữa hai chân còn có một cái đầu đang nhấp nhô lên xuống.