Kinh Thuế

Chương 1: Chương 1




Giữa trung tâm thành phố sầm uất mọc lên một trung tâm thương mại hiện đại. Một lượng vốn lớn cùng với thiết kế của kiến trúc sư nổi tiếng đã khiến cho bề ngoài của trung tâm này phô trương vô cùng.

Thế nhưng đối lập với vẻ ngoài hiện đại này, chính là ở chỗ cao nhất trong trung tâm lại được xây thêm một miếu thờ cổ kính.

Trung tâm còn chưa chính thức cắt băng khai trương thì trong miếu đã khói hương lượn lờ, những cái đầu bóng loáng tụ lại một chỗ.

Thường Thanh thoả mãn nhìn các tăng mở tấm vải phủ trên bức tượng Phật dát vàng.

Có người từng nói rằng thiết kế như thế này thì tổng thể không hài hoà. Cũng có rất nhiều người vụng trộm nói anh ta đang nghèo rớt chợt giàu lên cho nên chẳng biết cách khoe khoang.

Bọn họ thì biết cái gì chứ! Mời Phật tới mới có thể giữ được tài khí!

Đây là cảnh giới anh ta một mực theo đuổi — sự giàu sang.

Lúc còn nhỏ, anh ta thích nghe chuyện Vương Khải và Thạch Sùng so giàu nhất(1). Nhìn cuộc sống của người ta kìa, xe xịn, rượu ngon, gái đẹp. Cho dù cuối cùng chết đầu đường xó chợ cũng đáng, là đàn ông thì nên sống như vậy một lần!

Còn nhớ mỗi lần nghe đến đoạn dùng đường mạch nha rửa nồi, bao giờ nước miếng của anh ta cũng chảy tong tỏng. Nhưng khi từ câu chuyện quay trở lại đời thực, lại chỉ có thể ăn dưa muối, húp cháo loãng mà thôi.

Khi ấy bọn họ ở trong một căn nhà nhỏ ngoài ngoại ô thành phố, người ở trong phòng, chuột thì chạy trên mái. Đôi lúc giấy dán nóc không được chắc, chuột còn rơi bịch xuống.

Mình và mẹ đuổi chuột khắp nhà lúc đó, dù đánh chết cũng không nghĩ tới có ngày mình lại có thể đứng ở đỉnh cao nhất của thành phố này.

“Chủ tịch Thường, ngài xem, nghi lễ đã chuẩn bị xong rồi, ngài lên thắp hương chứ?” Thư ký Lý nhỏ giọng nói với anh ta. Gọi ‘đổng sự trưởng’ quá tục nên nên anh ta toàn bảo cấp dưới gọi mình là ‘chủ tịch’ (cả 2 từ đều có nghĩa là chủ tịch), ẩn trong đó là mình lại lên một cấp.

Thường Thanh tiếp nhận ba nén hương to, cao nửa mét, thành kính cầu nguyện trong lòng: cầu Phật tổ phù họ cho Thường Thanh con giống như cây vừng nở hoa, càng lúc càng cao!

Bái lạy xong, anh ta lại bổ sung thêm một câu: khiến cả nhà họ Trì suốt đời không thể vùng mình!

Về phần Phật tổ có nhận việc hãm hại người này hay không thì chẳng phải phạm vi chủ tịch Thường lo lắng nữa rồi. Chủ tịch Thường rất bận, là thương nhân phát triển nhà đất lớn nhất cũng là trẻ nhất thành phố A, cho nên anh ta thật sự là trăm công nghìn việc, chạy đôn chạy đáo.

Chờ hương cháy hết còn phải xuống dưới lầu thị sát dãy nhà hàng mới khai trương nữa.

Làm sao để hút được nhiều tiền cho trung tâm thương mại cũng là một môn học. Quan trọng chính là khiến danh tiếng vang xa, việc này phải dùng chút mánh khoé.



Trung tâm thương mại có ngôi chùa trên đỉnh đã gây xôn xao trong thành phố A.

Hôm nay người đến tham quan bái Phật nhiều vô cùng, thưởng thức xong còn có thể xuống tầng sáu dùng cơm ở dãy nhà hàng vừa khai trương. Đầu bếp ở đó đều do Thường Thanh thuê với giá cao, cho nên món ăn đều rất ngon.

Tầng năm chưa có nhà buôn vào mở gian hàng nên vẫn vắng vẻ. Nhưng anh ta đã sai người bật hết đèn lớn đèn nhỏ, dòng chữ trên bảng điện tử của trung tâm không ngừng chuyển động. Khung cảnh mua sắm lộng lẫy này nhất định sẽ khiến mọi người ấn tượng sâu sắc.

Nhìn dòng người đến đây xem náo nhiệt, Thường Thanh gần như có thể dự đoán được tương lai tiền vào như nước của mình.

Bởi vì đang có hoạt động chào mừng cho nên giá cả ở dãy nhà hàng đặc biệt rẻ. Vậy nên khu dùng cơm đã chật ních, có rất nhiều người đang đi tới đi lui tìm chỗ.

Trong số đó, một thanh niên đang cúi đầu lại hấp dẫn ánh mắt Thường Thanh. Anh ta đứng bên tấm thuỷ tinh ngăn cách khu làm việc với bên ngoài, chăm chú quan sát thanh niên kia.

Vì đã qua giờ cơm nên người đến đây dùng cơm dần rút khỏi, trên bàn có rất nhiều chén bát mà nhân viên phục vụ chưa kịp thu dọn. Thanh niên kia chậm rãi ngồi xuống một bàn, thong thả ăn cơm thừa canh cặn của người khác.

Trên người cậu thanh niên này mặc toàn hàng hiệu, giày đi trên chân cũng có một nét phẩy rất lớn.

Thành phố A là một thành phố nhỏ, không phải người biết hàng thì sẽ không biết được đây chính là giày Nike chính hãng số lượng có hạn, dù có tiền cũng không mua được!

Tiếc là bộ quần áo hàng hiệu của cậu thanh niên cứ như bị lăn một vòng trong bùn rồi vậy, đen đen bẩn bẩn. Có người đi qua còn dùng tay bịt mũi lại, xem chừng nó còn bốc mùi nữa đây.

Cậu thanh niên ăn xong thì lại bắt đầu tìm cái bàn kế tiếp. Vừa nhìn đã thấy cậu là một người rất để ý, bàn nào mà đồ ăn còn thừa bị bới tung chẳng ra làm sao thì người ta chả liếc lấy một cái, chỉ bàn mà đồ ăn còn hình dáng nguyên vẹn, người ta mới có thể hạ mình ngồi xuống, há miệng không lộ răng, thưởng thức một chút.

Bởi vì cậu toàn chọn những chỗ vắng lặng, cho nên nhân viên phục vụ trong đại sảnh chưa từng chú ý tới cậu.

Thường Thanh duỗi duỗi người, kéo ghế qua, bắt chéo chân ngồi nghĩ: lần đầu tiên gặp nhóc này là vào lúc nào nhỉ? Bốn năm trước đi?

Khi ấy, anh ta chỉ là một thương nhân phát triển nhà đất hạng ba, còn phải khom lưng cúi đầu chờ cục trưởng Trì ký giấy phép. Mỗi ngày đều bò đến cửa chờ gặp người ta để biếu quà, nhưng hết lần này tới lần khác đều không vào được cửa.

Lúc đó mình rất chịu khó, còn muốn làm bữa rượu đầy tháng chẳng hạn, cho mấy đứa con mà con chó nhà cục trưởng Trì sắp sinh ra nữa cơ.

Sau này con chó nhà cục trưởng Trì lại sinh non, có điều đứa con trai 18 tuổi của người ta lại trở về từ Mỹ, nghe nói là đi học piano ở Mỹ.

Sau khi trở về, người ta mở một bữa tiệc âm nhạc cỡ nhỏ trong nhà hàng. Thường Thanh đã tốn 5 vạn dùng vàng ròng nguyên chất đúc thành hình một cây đàn piano nhỏ để trang trí, rồi chạy theo mông người ta đem tặng.

Lúc đến nhà hàng, Trì tiểu công tử đang đánh đàn trên sân khấu. Bộ âu phục phẳng phiu làm lộ ra sống lưng thẳng tắp, mái tóc mềm mại che lên cái trán sáng sủa, gương mặt trắng mịn.

Thường Thanh là một kẻ không có văn hoá chỉ mới tốt nghiệp tiểu học, anh ta liền cảm thấy cậu thanh niên trên khán đài như đang toả sáng, giống hệt tiểu vương tử trong tạp chí.

Anh ta cảm thấy tim mình đập bình bịch bình bịch, cả linh hồn đều bay lên khán đài.

Khi tiểu vương tử đàn xong nốt nhạc cuối cùng, Thường Thanh vội vàng vỗ tay, cũng hét lớn: “Hay! Tiếp một đoạn nữa đi!”

Mọi người trong đại sảnh đều quét mắt về phía anh ta, ánh mắt kia, giống như phát hiện một tên ngốc.

Lại có người nhỏ tiếng lầm bầm: “Đang nghe hát kịch đấy hả! Còn tiếp một đoạn nữa đi?” Trì tiểu công tử cũng nhìn về phía anh ta, mặc dù liếc không quá lâu nhưng Thường Thanh vẫn nhớ rõ ánh mắt ấy khinh miệt cỡ nào.

Nhìn cái người còn đang chọn tới chọn lui trong đại sảnh, Thường Thanh gọi bảo vệ đến.

Bảo vệ cầm cảnh côn chỉ chốc lát đã xông lên. Đúng là trò cười, chủ tịch tập đoàn tự mình ra chỉ thị! Dạo này đám binh sĩ đang học đi nghiêm, xem như có việc cho họ làm rồi.

Một người trong số họ túm mạnh tên ăn mày đang húp ừng ực một món cay Tứ Xuyên trên ghế xuống.

“Ngươi đang làm gì đấy hả? Ai cho ngươi lên đây? Ngươi mua đồ sao? Hừ! Ăn à, người trong vòng hai dặm đều có thể nghe được tiếng ngươi húp đấy!”

Miệng lưỡi tên cầm đầu rất cay độc, Thường Thanh cân nhắc lát nữa nên cho hắn tiền công thêm giờ.

Nhóc ăn mày này không quá chuyên nghiệp, xuyên qua lớp bùn trên mặt có thể thấy được phía dưới đã đỏ bừng. Cậu cúi đầu, muốn đi ra khỏi vòng vây bảo vệ.

Nhưng mấy tên bảo vệ kia có thể để cậu đi sao? Ông chủ còn đang nhìn đấy! Có người bắt đầu hùng hổ động chân động tay. Nhóc ăn mày rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to trong veo sợ hãi quan sát xung quanh, hy vọng ai đó có thể tới đây ngăn họ lại.

Tiếc là bây giờ trong đại sảnh căn bản chỉ có nhân viên đang công tác. Ai nấy cũng đều đang chờ xem náo nhiệt.

Lảo đảo một cái, cậu bị đẩy ngã xuống đất, có một tên bảo vệ tiến lên giẫm vào bàn tay cậu chống trên mặt đất. Tên ăn mày vẫn luôn giống như người câm giờ kêu lớn lên, âm thanh kia giống như bị khoét tim vậy, vô cùng thảm thiết.

Các nhân viên an ninh cũng bị cậu doạ, lui hết về phía sau một bước.

“Các cậu làm gì vậy? Ai lại không có mắt giẫm lên ngón tay người ta thế? Biết ngón tay người ta quý giá lắm không?”

Từ trong văn phòng, Thường Thanh đi tới, làm bộ làm tịch trách mắng bảo vệ.

Sau đó, anh ta cúi mình xuống, không hề ngại thối nâng tên ăn mày dậy.

“Trì tiểu công tử, cậu không sao chứ?”

(1) Thạch Sùng và Vương Khải so giàu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.