Kinh Thuế

Chương 45: Chương 45




“Này, cậu không sao chứ?”

Đầu óc Bạch Uy hỗn loạn, miệng mấp máy hồi lâu cũng không nói nên lời. Lão Thường sợ y mất đi ý thức, liền ra sức nói chuyện với y.

“Cậu còn nhớ lần trước tôi cõng cậu chứ? Thằng nhóc cậu bị một vụ tai nạn ô tô doạ hỏng cả bàng quang, dám ở trên lưng ông đây chời trò ‘nước chảy ba nghìn mét’ . Nói cho cậu biết, lần này cậu phải cố nhịn nghe chưa, quần áo trên người tôi là đi mượn đó, không thể làm bẩn!”

Vừa dứt lời, cổ liền ươn ướt. Thường Thanh tưởng là y chảy nước miếng, nhưng nhìn lại thì Bạch thiếu gia đang chảy nước mắt. Thường Thanh hoảng luôn.

“Mịa nó, cậu khóc gì hả? Không phải bị đập ngu rồi chứ? Cậu gắng chịu, tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện!” Lúc anh ta nói lời này, Bạch Uy liền khóc rống lên.

Cuối cùng cũng tới đường cái, Thường Thanh bắt đầu đón xe, may mà có một tài xế hảo tâm dừng lại, đưa hai người tới bệnh viện.

Bạch Uy vào phòng cấp cứu xong, Thường Thanh mới vô lực ngồi trên băng ghế ở hành lang. Thuận tay sờ lên cổ, chất lỏng quanh quánh dính đầy tay.

Xát xát ngón tay, đệt! Là nước mũi!

Nhưng giờ tìm ai tính sổ đây? Cái tên đầu ăn mày Ấn Độ kia? Nhìn có vẻ không nhẹ đâu, ngộ nhỡ đánh choáng con nhà người ta thì làm sao? Mình kìm nén nửa ngày thì tìm ai báo thù hả!

Họ Bạch, nếu không phải nghĩ sẽ khiến mi bị ngốc, ông sao có thể bỏ qua cho ngươi.

Trong miệng nghiến răng kèn kẹt, trong lòng lại đứng ngồi không yên. Thường Thanh đi qua đi lại trong hành lang khiến bác quét dọn ở bệnh viện mất hứng.

“Này, biết tôn trọng thành quả lao động của người khác không hả? Giày cậu dính đầy bùn mà cứ giẫm qua giẫm lại! Tôi đi sau cậu lau hai lần rồi đấy!”

Thường Thanh nhe răng với bà rồi ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Chẳng mấy hồi anh ta đã không kiềm chế được, cư nhiên muốn hút thuốc. Nhưng mình đã cai từ lâu rồi, không mang thuốc lá?

Cơn nghiện tới, Thường Thanh theo thói quen cắn cắn ngón tay. Cái này được, mằn mặn, lão Thường thành thành thực thực thưởng thức, chả lãng phí chút ‘ngọc lộ quỳnh tương’ nào của Bạch thiếu gia. Sau khi nhận ra, Thường Thanh buồn nôn tới mức ói mấy bãi ra mặt đất.

Bác quét dọn quả thực trừng to mắt ra!

Bấy giờ, bác sĩ xuất hiện giải vây, bảo Thường Thanh nộp tiền làm thủ tục. Thường Thanh sờ sờ túi, chỉ có 5 mao tiền. Anh ta xấu hổ nói với bác sĩ: “Anh thử sờ túi cái người trong phòng xem, có thể có tiền đấy.”

Bác sĩ nghe chả hiểu, liền “hả” một tiếng.

Đúng lúc này, có người ở phía sau cười ra tiếng. Thường Thanh nhìn lại, một đôi mắt cáo cong cong xuất hiện trước mặt.

“Tổng giám đốc Thường, tôi có thể giúp gì anh không?”

Tuy Thường Thanh vừa thấy Lâm Vãn thì đầu đã đau, nhưng lần này là may mắn đụng ông chủ lớn, Lâm công tử liền trả ba vạn tiền thuốc.

Thường Thanh không cảm kích, chút tiền lẻ ấy so với những gì họ Lâm kiếm được từ ông, chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi!

Lâm Vãn hỏi thăm bác sĩ về tình hình Bạch Uy, là vết thương cũ bị nứt ra, não hơi chấn động, phải nằm viện quan sát, nhưng chắc không có gì đáng ngại.

Thường Thanh vểnh tai nghe, lòng thấy đỡ lo hẳn, người cũng nhẹ nhõm không ít.

Lâm Vãn xoay người lại, cười nói với Thường Thanh: “Hai chúng ta thật có duyên! Tôi đưa bạn đến bệnh viện khám lại có thể tình cờ gặp anh. Nào, xuống khu nghỉ ngơi dưới tầng một tâm sự chứ?”

Thường Thanh kiên trì ngồi cùng bàn với tên khẩu Phật tâm xà này, lại còn uống cà phê trong mùi thuốc khử trùng nữa chứ, thật mất hết cả khẩu vị.

“Tổng giám đốc Thường không thích nói chuyện? Hay là không thích thấy tôi?”

“Nói chi vậy? Thường Thanh tôi không phải người hẹp hòi như vậy. Chuyện làm ăn và giao tình giữa chúng ta không thể nhập làm một mà nói được!” Không đắc tội thằng con ông cháu cha này được, tuỳ thời mà nịnh nọt thôi.

Lâm công tử nghe xong liền cười run người: “Chúng ta hình như cũng không có giao tình gì nhỉ?”

Thường Thanh bị mất hết thể diện, mặt thoạt đen thoạt trắng.

“Có điều trong kinh Phật đã từng giảng về nhân quả luân hồi, anh cũng không cần quá để ý, chỉ cần nhớ kỹ, kết quả ngày hôm nay của anh đều do tự tay mình dựng nên là được rồi.”

Thường Thanh dựng lông mày, Thích Ca Mâu Ni sẽ dạy người phá sản hả! Họ Lâm dám khinh nhờn Phật tổ, không sợ sinh con trai không có lỗ đ*t sao!

“Có lẽ anh không rõ đã đắc tội tôi chỗ nào, tôi cũng chẳng cần nói nhảm với anh làm gì, nhưng anh có muốn biết vì sao Bạch Uy lại hợp tác với tôi không?”

Thường Thanh ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc. Việc này còn có lý do? Đúng là anh ta thật không rõ mình đắc tội họ Bạch chỗ nào.

“Lần đầu tiên tôi tìm Bạch Uy bàn chuyện hợp tác, y kiên quyết từ chối. Nói thật, điều này nằm ngoài dự tính của tôi. Đừng tưởng tiết mục vụng về của hai người có thể lừa được tôi, tôi biết rành mạch ân oán giữa các người đó. Y hận anh như vậy, thế mà không hợp tác với tôi, lại tình nguyện đăng ký vào một công ty vùng cao, lăn lộn trên đó, đúng là thanh niên lập nghiệp!”

“Vậy sau đó y…”

“Sau đó? Tôi không từ bỏ ý định, lại đi tìm y. Vốn cũng không thành, nhưng sau khi y vào toilet thì lại đổi ý. Về sau tôi mới biết, nhờ có anh đấy! Vào toilet thổi tiêu với cô em xinh đẹp. Ha ha ha, sợ rằng Bạch công tử còn chẳng biết yêu và hận gần nhau cỡ nào ấy nhỉ?”

Thường Thanh cố kìm nén trái tim đang phập phồng, hạ mắt hỏi: “Vậy thì sao? Hôm nay ngài nói những lời này, không phải là muốn giúp tôi và y làm hoà chứ?”

Lâm Vãn nhấp một ngụm cà phê: “Sau này tôi đã nghĩ thông vì sao y muốn giúp tôi. Điều kiện hợp tác duy nhất y đưa ra chính là muốn tiếp nhận tất cả mọi thứ thuộc về công ty anh. Chẳng lẽ y không nghĩ, tôi có thể dễ dàng bỏ qua cho người tôi đã hạ quyết tâm muốn xử lý như vậy sao? Y là vô thức giúp anh bảo vệ giang sơn đi?”

Thường Thanh cười gượng: “Có ai không thích tiền chứ? Dựa vào cái gì mà ngài tô điểm cho y như tiên nhân vậy?”

“Anh biết không? Nếu lấy hết tài sản của anh đi đấu giá, Bạch Uy hẳn có thể kiếm một mớ, nhưng sau khi y tiếp nhận tất cả tài sản của anh, ngoại trừ cái tên công ty, căn bản chả có tí vốn nào, hơn nữa còn phải trả nợ ngân hàng nữa. Giám đốc Bạch giờ vẫn đang nợ ngập đầu nhỉ? Thật kỳ quái, y đang chống đỡ thay ai đây?”

Thường Thanh không ngồi yên được nữa, anh ta đứng phắt dậy, muốn đi hỏi Bạch Uy, rốt cuộc có chuyện như vậy không?

Nhưng Lâm Vãn lại thò tay ngăn: “Cảm động rồi? Đừng gấp, nghe tôi nói tiếp đã, anh không cần vội đi bày tỏ như vậy. Tôi cho anh biết nhiều như vậy, là muốn nói với anh, dù giờ anh lại bắt đầu yêu Bạch Uy cũng vô dụng, vì Trì Dã lập tức sẽ trở về. Tình mới và tình cũ, anh nghĩ y sẽ chọn ai? Không sai, hẳn còn cả anh nữa, tình mới và tình cũ, anh muốn ai đây? Ha ha ha…”

Thường Thanh không nói gì, trong đầu anh ta giờ rối như tơ vò.

Lâm Vãn ném bom xong, liền cười dài đi mất.

Cái gọi là trả thù, không nhất thiết phải thương tổn gân cốt, dằn vặt nội tâm vĩnh viễn là lựa chọn tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.