Kinh Thuế

Chương 7: Chương 7




Từ sau đó, Trì Dã sống cùng Thường Thanh.

Cậu vẫn chưa quen hẳn, ban đêm thường nằm mơ rồi giật mình tỉnh dậy, lại phát hiện chỉ là do có người đè lên ngực mình mà thôi.

Nửa đêm, cậu rời khỏi giường, ngơ ngác ngồi trước cửa sổ. Cảm giác có chất lỏng đang chảy xuống từ giữa đùi, cậu thò tay nhấp thì thấy chất nhầy màu trắng dính đầy tay, cảm giác buồn nôn lại một lần nữa dâng lên cuồn cuộn.

Cậu lấy khăn lau sạch tay, sau đó vuốt miếng ngọc hình rồng ôn nhuận trên cổ, nỉ non gọi: “Bạch Uy, em nhớ anh…”



Mấy ngày nay chủ tịch Thường thấy rất hài lòng, việc buôn bán trên thương trường rất thuận lợi, mấy cửa hàng có tiếng đã ký hợp đồng bắt đầu sửa sang mặt tiền. Mà toàn bộ khu vực lầu hai, lầu ba hoàng kim đều có người thuê cửa hàng.

Có mấy người bạn thân quen còn cố ý bảo anh ta nhượng cho họ mấy cửa hàng. Thường Thanh biết nhất định là họ muốn để tình nhân của mình làm chút nghề tay trái, mở tiệm quần áo gì đó.

Trước đây làm vợ bé chính là chỉ cần lên giường nằm, giạng chân ra là đủ sống, nhưng phụ nữ bây giờ lớn tiếng đòi độc lập, dù làm tình nhân cũng muốn có sự nghiệp của riêng mình, mình làm bà chủ mới là hợp thời cơ. Có điều Thường Thanh thấy cũng chỉ là tranh thủ lúc mình còn thanh xuân kiếm chút tiền cho bản thân thôi.

Tình nhân của Dương lão nhị sốt sắng nhất, cửa hàng còn chưa lắp đặt xong mà cô ta đã đưa danh sách đồ nam đến phòng Thường Thanh rồi.

Nhìn chỗ trang phục rực rỡ muôn màu, Thường Thanh buồn chán ngáp cái.

Chủ tịch Thường không quá chú trọng việc ăn mặc. Đừng thấy người ta tiền nhiều của lắm mà lầm, bình thường anh ta toàn mặc bộ quần áo bằng vải, đi giày vải màu đen (cái kiểu giày thể thao bằng vải như converse ý). Giày này được gọi là “Lão đầu nhạc”, đi vào chân rất thoải mái, đặc biệt là lúc nhấn ga, rất có cảm giác.

Bởi vì bộ áo liền quần này mà lúc đầu có nhân viên mới vào tưởng anh ta là công nhân vận chuyển, bèn vênh mặt sai anh ta dọn giấy photo. Sau này mọi người đều biết áo liền quần chính là đặc trưng của anh ta. Thậm chí loại giày vải anh ta đi cũng được mấy người bạn bắt chước.

Cho nên, thịnh hành là cái gì hả? Chỉ có loại ngu ngốc không tiền mà cứ muốn ra vẻ mới mặc hàng hiệu, người đạt tới cảnh giới nhất định như chủ tịch Thường thì dù để tay trần khoác bao tải cũng vẫn anh tuấn tiêu sái.

Vừa mới ném bản danh sách lên bàn, anh ta đã cầm trở lại.

Thường Thanh nghĩ nấy ngày nay Trì Dã vẫn mặc áo khoác của mình, nhưng bởi vì chán nản nên không có được khí thế như anh ta. Xem ra phải mua quần áo cho tình nhân bé nhỏ của mình rồi.

Quẳng giày sang một bên, chủ tịch Thường gác chân lên bàn xem danh sách. Chậc, chi tiết thật! Ngay cả nội y linh tinh gì cũng có hết.

Đồng chí Thường nhìn quần lót tình thú hình chữ T, nuốt nuốt nước miếng.

Da Trì Dã rất trắng, đặc biệt là chỗ đùi, chỉ khẽ ấn một cái thôi đã thấy đỏ lên rồi, cả cái kia cũng rất chuẩn, nhỏ nhỏ vừa phải, nhưng tròn trịa đáng yêu, cứ như lạp xưởng thịt luộc vậy, thích ơi là thích. Nếu như được bao bởi cái quần lót gợi cảm này…

Chủ tịch Thường lại nuốt nước miếng, chả còn tâm trí đâu mà làm việc nữa, anh ta lái thẳng xe đến kho của người ta lấy luôn một đống quần áo.

Xe phóng rất nhanh, đến khi trở lại công ty, chủ tịch Thường phát hiện có người đeo túi đang cãi nhau với bảo vệ! Lúc đến gần nhìn thì, chậc, đen như dân châu Phi ý.

Cẩn thận nhìn kỹ, chẳng phải người vừa về từ châu Phi sao!

Đây chính là Bạch Uy xách túi đến châu Phi trải nghiệm cuộc sống kia. Quý công tử nho nhã bây giờ ngoại trừ mắt và răng còn trắng ra thì đen từ đầu tới chân. Chủ tịch Thường lục lọi bụng học vấn của mình xong, mới cảm thấy dùng mấy chữ “thò tay ra chả thấy rõ ngón” là hình dung chuẩn xác nhất.

“A, đây chẳng phải Bạch Uy sao? Khách quý, khách quý! Nào, lên phòng tôi nói chuyện!” Thường Thanh bày ra vẻ mặt tươi cười, kéo Bạch Uy vào thang máy.

Bạch Uy trước nay rất ghét cái kiểu đó của anh ta, liền gạt cái tay ân cần niềm nở của chủ tịch Thường ra rồi đúng mực nói: “Ngài Thường, tôi tới tìm người, tìm được người thì tôi sẽ đi ngay, không làm lỡ việc của ngài.”

Chủ tịch Thường chớp mắt hỏi: “Tìm ai? Cậu biết nhân viên nào chỗ tôi à?”

“Không phải nhân viên, là con trai cục trưởng Trì, Trì Dã!” Nói xong Bạch Uy trừng mắt, dùng vẻ mặt xem thường quan sát cẩn thận chủ tịch Thường.

Đồng chí Thường Thanh đầy kinh nghiệm trong việc lừa đảo có thể mắc sai lầm ngu ngốc vậy sao?

“Trì Dã? Cậu ấy tới lúc nào?” Vừa nói vừa nghi hoặc gãi đầu.

“Có người nói đã thấy cậu ấy và anh cùng ra ngoài ăn cơm rồi cùng về công ty.”

Trong lòng Thường Thanh trầm xuống, hôm trước anh ta thấy Trì tiểu công tử chả ăn vô cái gì, liền dẫn cậu đến nhà hàng Nhật ăn gà quay. Nhất định là bị người quen thấy rồi.

Mẹ nó! Bạch Uy này quay về làm gì chứ? Hải quan có kiểm dịch cho y không đấy, thả y vào Trung Quốc thế này đúng là vô trách nhiệm quá mức!

Đầu nghĩ một đống thứ, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi: “Mấy hôm trước đúng là tôi có thấy Trì Dã, cậu nói thử xem! Nhà cậu ấy gặp chuyện như vậy, mà nhóc này cũng chả có lấy một chỗ dựa, ầy, đáng thương thật! Cho nên tình cờ gặp tôi liền mời cậu ấy bữa cơm.” Vừa nói vừa hạ mắt, “Nhưng… ăn xong thì cậu ấy đi luôn, cậu nói thử xem! Cậu ấy vẫn còn giữ khoảng cách với tôi!”

Bạch Uy hơi do dự, có lẽ y cũng không quá khẳng định. Thường Thanh liền rèn sắt khi còn nóng, vội bổ sung: “Tôi cho cậu số điện thoại của tôi, nếu cậu tìm được cậu ấy thì nhớ gọi cho tôi đấy!”

Người ta đến chết cũng không chịu nhận, Bạch Uy cũng chả nói được gì. Y đành bảo rằng đã làm phiền rồi, sau đó xoay người đi. Ra đến cửa thì bỗng một chậu hoa rơi từ trên lầu xuống, suýt chút nữa rơi trúng Bạch Uy.

Thường Thanh thầm kêu “teo rồi”, tinh tuý vứt chậu hoa của mình đã bị thằng nhãi con này học hết rồi!

Quả nhiên, Bạch công tử nghi hoặc ngẩng đầu lên, rồi chậm rãi mở to mắt, sau đó hô to “Tiểu Dã và xông vào như điên.

Thường Thanh không thể để y lên, bèn đưa tay ngăn cản, nhưng một cú móc của Bạch Uy lại đánh qua. Có lẽ họ Bạch đã so chiêu với dân địa phương không ít lần, đánh người kinh thật, một quyền này khiến tai Thường Thanh ong ong.

Chủ tịch Thường nổi giận, bố mới thoải mái được vài ngày thôi, thằng nhãi mày tới đây chỉ tổ mất hứng! Giờ bố không phải dân chúng bình thường như hồi trước nữa rồi, mà đường đường là chủ tịch tập đoàn Trường Hưng đấy! Cái thằng nhãi con nhà mày ỷ vào cha mình làm quan nên dám ra tay hả? Hôm nay không thay cha mày dạy dỗ mày thì không được!

Đừng thấy chủ tịch Thường sống mấy năm hủ bại của giai cấp bóc lột rồi nhầm, anh ta vẫn giữ gìn vóc dáng người dân lao động, cởi áo ra là bắp tay cuồn cuộn đấy.

Hai người đàn ông cao hơn mét tám quần nhau như vắt bánh quai chèo. Mấy người bảo vệ ở gần đó liền chạy tới tách hai người ra rồi giữ lấy Bạch Uy để chủ tịch nhà bọn họ ra tay.

Bạch Uy tuy là cậu ấm nhưng rõ ràng khác hẳn Trì tiểu công tử, bị đánh te tua nhưng đôi mắt vẫn ánh lên hung quang. Y bất ngờ ném bình chữa cháy ở chân tường về phía bảo vệ.

Bảo vệ thấy họ Bạch liều mạng vậy liền rút sạch, dù sao cũng chỉ làm thuê cho người ta, dù hi sinh anh dũng cũng không vào được nghĩa trang núi Bát Bảo đâu, vẫn nên kiềm chế chút!

Mọi người thấy chủ tịch Thường đánh đến mức rớt một chiếc giày, cuối cùng cũng bắt đầu dần rơi vào thế hạ phong! Có người nhanh trí, vội vàng gọi báo 110. Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã tới.

Một đống người làm chứng Bạch Uy tới đây gây sự, hơn nữa Thường Thanh lại có quan hệ tốt với bên cảnh cục nên Bạch Uy bị cưỡng chế dẫn đi.

Thường Thanh biết, chỉ lát nữa thôi nhất định Bạch Uy sẽ quay lại. Cho nên anh tay phải nắm lấy thời cơ lên lầu chùi sạch “đít”.

Vừa nãy đánh nhau nên quần áo mới mua bị quăng sang một bên, Thường Thanh dùng sức giẫm lên đó mấy cái rồi vội vàng vào thang máy, lên thẳng tầng sáu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.