Jane
Chung Gia Thụ run lẩy bẩy mở cửa ra, rồi ngây ngẩn cả người.
Giang Chi Nhu thấy Chung Gia Thụ sững người bèn đẩy nó sang một bển nhìn vào, sau đó chị cũng ngây ngẩn.
Ban đầu Lilith vốn nằm trên giường tiến vào sách, nhưng bây giờ trên chiếc giường rộng lớn ấy lại không có bóng đáng của cô, chỉ có ga trải giường, vết cháy trên chăn tạo thành một vòng tro tàn hình người.
Giang Chi Nhu loạng choạng rồi gục ngã xuống sàn nhà, khóc không thành tiếng.
La Tá nhìn thấy tình cảnh kinh khủng xảy ra trong phòng cũng tự nhận ra được một điều.
Lilith đã chết trong sách rồi.
Nhìn cảnh tượng trong căn phòng này, Lilith có lẽ đã tự phát lửa trên giường, cả người đều biến thành tro tàn thế nhưng tấm chăn lại không hề bốc cháy.
Thông thường nếu người tham dự bị thương trong sách, không bao lâu sau khi quay trở lại hiện thực sẽ bất ngờ gặp tai nạn, thương tổn trong hiện thực sẽ trùng lặp hoàn hảo với vết thương trong sách. Nếu như người tham dự chết trong sách, thì không bao lâu sau cũng sẽ đột tử ở trong hiện thực.
Nhưng Lilith lại khác hẳn, cô không hề gặp tai nạn nào mà ngay khi câu chuyện kết thúc đã tự cháy chết rồi.
La Tá lặng lẽ đỡ Giang Chi nhu đang quỳ xuống đất gào khóc, Chung Gia Thụ đứng bên cạnh còn đang bần thần, nó lẩm bẩm nói: “Không thể nào, tại sao lại như vậy? Chị Lith, chị Lith….”
Trả lời nó chỉ có tiếng khóc nức nở của Giang Chi Nhu.
Chung Gia Thụ sửng sốt một hồi, nỗi đau đớn còn chưa kịp dâng lên thì nó đã nhảy dựng lên nói: “Anh Lục và anh Sở đâu?”
Theo lý mà nói, họ gây náo động lớn như vậy thì Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng sau khi rời câu chuyện cũng phải đến xem tình hình chứ!
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ?
Chung Gia Thụ xoay người chạy một mạch đến trước cửa phòng của Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng, nó đập cửa rầm rầm, vừa đập vừa gọi: “Anh Lục? Anh Sở? Hai người tỉnh chưa? Trả lời đi!”
Nhưng cho dù Chung Gia Thụ đập cửa đến mức nào, bên trong cũng không có tiếng đáp lại.
Chung Gia Thu run rẩy lấy chùm chìa khoá dự phòng ra tìm chìa khoá của căn phòng này, sau khi mở cửa ra nó chỉ nhìn thấy một chiếc giường lớn trống không.
Hai người vốn phải nằm ở trên giường đều biến mất, nếu như sau khi Lilith tự bốc cháy còn để lại tro cốt, thì Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng lại hoàn toàn biến mất, không hề để lại một vết tích nào. Hai người ấy tựa như chưa từng tồn tại, tựa như đã bốc hơi mất rồi.
Giang Chi Nhu được La Tá đỡ đi đến cửa nhìn thấy bên trong phòng trống không, nỗi đau đã bao trùm lấy chị, chị đã chẳng còn hơi sức tiếp tục đau khổ vì Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm mất tích nữa rồi.
La Tá đỡ Giang Chi Nhu ngồi xuống ghế salon, còn Chung Gia Thụ vẫn không chịu chấp nhận sự thật lấy ba ly nước nóng đến.
Cả ba ngồi trên ghế salon, bỗng nhiên cảm thấy ngôi biệt thự này trống rỗng đến lạ, yên tĩnh như một ngôi mộ lớn vậy.
“Đã xảy ra chuyện gì?” La Tá đợi Giang Chi Nhu ổn định tâm trạng rồi mới thử hỏi chuyện xảy ra trong sách.
Giang Chi Nhu không phải đã ổn định tâm trạng, mà trong lòng chị đã hoàn toàn chết lặng rồi, chị nói: “Câu chuyện mà chúng tôi tham dự có NPC dùng danh nghĩa xét xử nữ phù thuỷ để hãm hại nữ giới, Lilith bị thiêu chết, Sở Dương Băng và Lục Phi Trầm tôi không chú ý đến, cảnh tượng cuối cùng quá hỗn loạn, thậm chí tôi còn không biết câu chuyện kết thúc như thế nào nữa.”
“Câu chuyện lần này có tổng cộng bảy người tham dự, không có người mới, chỉ còn lại mình tôi sống sót.”
Lương Hữu bị Lilith giết chết, Tiền Tử Sam sau khi bị cải tạo thành quái vật đã bị kỵ sĩ giáp sắt giết chết, Phương Tình Mỹ và Lilith đều bị lôi lên giàn hoả thiêu chết, Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng mất tích bí ẩn….Nhìn lại chỉ còn mình Giang Chi Nhu là người sống sót.
Giang Chi Nhu gục đầu, mặt mày u ám tối tăm, chị lẩm bẩm tự nói: “Tại sao….Tại sao tôi là người sống sót…..Tại sao tôi phải sống sót…..”
La Ta nghiêm mặt, trạng thái tinh thần của Giang Chi Nhu quá không ổn định, dường như còn có biểu hiện của bệnh PTSD [1]. Câu chuyện lần này khiến chị tận mắt chứng kiến cảnh Lilith bị thiêu chết, cuối cùng chỉ còn lại một mình bản thân sống sót, cảm giác bất lực và áy náy tột cùng khiến chị bắt đầu tự nghi ngờ ý nghĩa sống sót của bản thân.
La Tá liếc mắt nhìn Chung Gia Thụ còn đang khiếp sợ, hoàn toàn không trông cậy được, y nói với Giang Chi Nhu: “Cô bình tĩnh lại, tôi sẽ gọi điện thoại cho bệnh viện để cô đi điều trị tâm lý, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”
Chung Gia Thụ vẫn không thể tin được, nó cứ lẩm bẩm mãi: “Tại sao lại như vậy….Kể cả anh Lục cũng….”
La Tá nói chuyện điện thoại xong quay lại, nhìn thấy bộ dáng của Chung Gia Thụ bèn nói: “Lát nữa cậu cũng đi bệnh viện đi.”
Bỗng nhiên mất đi ba đồng đội khiến tâm lý Giang Chi Nhu và Chung Gia Thụ bị vây kín trong bóng tối vô hạn, La Ta không yên lòng hai người bèn đi cùng họ đến bệnh viện.
Bác sĩ tâm lý chẩn đoán bệnh cho hai người, Chung Gia Thụ vẫn còn ổn, sự ra đi của Lilith, Lục Phi Trầm và Sở Dương Băng có phần đột ngột và kỳ lạ, Chung Gia Thụ chỉ là khó tiếp thu được điều ấy thôi.
Nhưng bởi vì Giang Chi Nhu tận mắt chứng kiến cảnh Lilith bị thiêu chết nên tình huống khá nghiêm trọng, bóng ma tâm lý cứ ở mãi trong lòng chị. Chỉ cần chị vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Lilith bị thiêu chết lại xuất hiện ở trước mắt, chị dường như còn ngửi thấy mùi dầu hoả gay mũi, còn có thể nghe thấy tiếng gào thảm thiết lúc gần chết của Lilith.
Bác sĩ tâm lý thử gọi nhớ một ít ký ức tốt đẹp như hoa tươi, ánh mặt trời, trẻ con nô đùa nghịch nước….và chồng con chị!
Nhớ đến chồng và con trai mình, Giang Chi Nhu mới như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Bác sĩ tâm lý dẫn dắt chị nhớ lại về những khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời, để chị nhận thức được giá trị của cuộc sống và xoa dịu những tổn thương tâm lý cho chị bằng phương pháp này.
Giang Chi Nhu cũng đang nhớ về người chồng không còn trẻ đẹp nhưng vẫn ân cần dịu dàng như trước, về con trai bừng bừng sức trẻ, đây là gia đình của chị, chị đã vì nó mà trả giá đắt đến nhường nào.
Trong khoảnh khắc ấy, Giang Chi Nhu bỗng nhiên có khát khao được trở về nhà gặp chồng con mình.
Sau khi Giang Chi Nhu kết thúc trị liệu tâm lý đã gọi xe chuẩn bị về nhà, Chung Gia Thụ thấy thế cau mày nói: “Chị Nhu đi đâu vậy? Bây giờ tâm trạng chị còn chưa ổn định, đi lung tung như vậy dễ xảy ra chuyện lắm.”
“Chị muốn nhanh chóng gặp lại con trai và chồng của chị.” Giang Chi Nhu yếu ớt nở nụ cười, cả người chị mỏng manh tựa như tơ liễu lung lay trong gió bão, chị nói: “Chị nhớ họ.”
Khi Giang Chi Nhu nhắc tới chồng mình, Chung Gia Thụ bất giác trưng ra bộ mặt ghét bỏ.
Trong lòng Chung Gia Thụ vô số chữ đạ mấu nhảy ra! Giang Chi Nhu vẫn còn dịu dàng nhắc đến chồng mình như vậy, chẳng lẽ con chó tệ bạc kia vẫn chưa thú tội với Giang Chi Nhu!
Trên thực tế, Thường Diệp Lâm quả thật vẫn chưa thú nhận với Giang Chi Nhu.
Đêm đó sau khi Thường Diệp Lâm bị Lilith tra tấn, gã phải nhập viện ngay, đến khi gã bình phục được một chút thì Giang Chi Nhu đã bay đến bên kia bờ đại dương để trợ giúp công việc cho Lilith. Đợi đến khi Giang Chi Nhu quay lại thì con trai của họ đã trở về nhà.
Thường Diệp Lâm không cách nào mở miệng nói những lời ấy trước mặt con trai. Sau đó Giang Chi Nhu quay lại biệt thự chuẩn bị tiến vào sách, ma xui quỷ khiến không biết đến việc này.
Xe mà Giang Chi Nhu gọi đã đến, trong lúc Chung Gia Thụ còn đang xoắn xuýt thì Giang Chi Nhu đã lên xe với lòng đầy mong đợi.
“Khoan! Đợi chút!” Chung Gia Thụ muốn gọi người lại nhưng không được, nó lờ mờ cảm thấy không ổn lắm.
Tâm trạng của Giang Chi Nhu đang bất ổn định, nếu Thường Diệp Lâm ngả bài cùng chị, cú đả kích lần thứ hai có khi nào khiến Giang Chi Nhu làm ra hành động dại dột nào không!
Chung Gia Thụ đang lo lắng nhảy dựng tại chỗ, La Tá vừa thanh toán viện phí xong đã đi đến bên cạnh nó, hỏi: “Sao thế? Giang Chi Nhu đâu?”
“Chị Nhu nói phải về gặp chồng con, nhưng cái thứ khốn nạn như gã chồng chị ấy có lẽ vẫn chưa chịu ngả bài, nếu như gã thú tội đúng lúc này….vậy….” Chung Gia Thụ còn chưa nói xong La Tá cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
La Tá chẳng nói chẳng rằng gọi luôn xe đến, nói: “Đi, chúng ta theo sau!”
Gia đình, gia đình… Gia đình là trụ cột quan trọng nhất trong đời Giang Chi Nhu.
Chị và chồng gặp gỡ nhau lúc còn đang học đại học, khi ấy Giang Chi Nhu là một nữ sinh tính tình dịu dàng, tướng mạo nết na, khi ấy Thường Diệp Lam cũng là một nam sinh sáng sủa dễ nhìn, hai người hẹn hò không lâu thì tiến đến hôn nhân, Giang Chi Nhu còn sinh được một cậu con trai.
Tuy Giang Chi Nhu và Thường Diệp Lâm phải gánh những khoản tiền nặng nề như tiền trả góp mua nhà, tiền nuôi con, nhưng gia đình ba người đã sống hạnh phúc suốt một khoảng thời gian.
Sau đó Giang Chi Nhu bất ngờ có được “Quyển sách kinh dị”, may mắn sống sót khỏi câu chuyện đầu tiên. Sau khi rời khỏi sách, Giang Chi Nhu ôm con trai khóc ròng rã suốt một tiếng đồng hồ, càng nghĩ càng thấy sợ. Chị không sợ chết, mà là sợ bản thân sẽ không bao giờ gặp lại đứa con vừa chào đời và chồng mình được nữa.
Nhưng từ khi chị có được “Quyển sách kinh dị”, gia đình họ bắt đầu đổi vận
Giang Chi Nhu được cấp trên đánh giá cao, sau khi kết thúc thai sản liên tục thăng chức, lương bổng cũng tăng gấp mấy lần. Thường Diệp Lâm thấy như thế thì không vui vẻ lắm, bèn khuyên bảo Giang Chi Nhu nghỉ việc để chăm sóc con cái.
Việc thăng chức tương đương với tăng khối lượng công việc, khiến Giang Chi Nhu khó cân bằng được gia đình và sự nghiệp của mình, vì con cái, chị cuối cùng cũng chọn lựa nghỉ việc.
Cơn ác mộng vẫn chưa kết thúc, hai tháng sau Giang Chi Nhu lại tiến vào sách. Lần này chị quen biết một cô gái vừa đen vừa gầy, vừa cứng đầu nhưng cũng rất quyết đoán, hai người may mắn bảo toàn được mạng sống. Họ đã cùng nhau chạy đua với tử thần trong từng câu chuyện, và cùng nhau nghiên cứu quy luật của Quyển sách kinh dị trong hiện thực.
Chị dõi theo cô gái ấy thoát khỏi gia đình như đỉa hút máu, từ bỏ tên họ, từ bỏ quá khứ, bò ra ngoài từ vũng lầy, rũ bỏ cơ thể dơ bẩn của mình để bước vào đường đua danh lợi xa hoa truỵ lạc.
Chính bản thân Giang Chi Nhu cũng được Quyển sách kinh dị thay đổi, sau khi sinh nở, vóc dáng của chị không những không thay đổi mà ngược lại ngày càng cân đối quyến rũ. Con trai từ nhỏ đã thông minh hơn người, thành tích luôn đứng hạng đầu. Chồng chị mở công ty làm ăn phát đạt, tiền kiếm được đủ trả tiền góp mua nhà một cách nhanh chóng, còn mua cho chị rất nhiều đồ hiệu xa xỉ.
Người chồng của chị nắm lấy tay chị, nói với chị rằng chị sẽ sống những tháng ngày hạnh phúc như những cô vợ giàu có.
Mỗi lần Giang Chi Nhu khốn khổ thoát khỏi câu chuyện trong sách, chị mới cảm thấy việc mình dùng hết sức bình sinh để sống sót là có giá trị có ý nghĩa, bằng không chị cần gì phải cố gắng để tồn tại như thế.
Sống sót đối với người bình thường mà nói là một điều quá đơn giản, nhưng đối với chị mà nói là một thứ quá đỗi mệt mỏi….
Giang Chi Nhu nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc trước đây, chị xuống xe bấm mật mã mở cửa vào nhà, còn chưa kịp lên lầu đã nghe thấy âm thanh quái lạ.
Tiếng thở dốc, gào khóc, xin tha của đàn bà, tiếng cười khoái trá cùng uy hiếp dữ tợn của đàn ông, tiếng nước nhớp nhúa cùng âm thanh buồn nôn….
Giang Chi Nhưng lặng người đứng yên trên cầu thang nghe một hồi, bỗng nhiên bước vài bước về phía gian phòng, rồi đạp mạnh cửa ra.
**********************
[1] Bệnh PTSD: Hậu chấn tâm lý hay Rối loạn stress sau sang chấn thương (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder- PTSD) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu.