Kinh Tủng Chi Thư

Chương 102: Chương 102






Jane

Khi Sở Dương Băng tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang ở một nơi tối om. Cậu nhíu mày ngồi dậy, đầu óc choáng váng.

Sao thế nhỉ…Đã xảy ra chuyện gì….

Sở Dương Băng chống tay lên trán, vẫn chưa thể suy nghĩ được gì.

Cậu quan sát thử xung quanh, tối quá, năm ngón tay cũng chẳng thấy được. Sở Dương Băng vươn tay mò mẫm quanh người, chỉ mò được một thứ giống như tủ đựng đồ.

“Có ai không?”

Sở Dương Băng hỏi nhỏ.

“Lục Phi Trầm? Chị Nhu?”

Xung quanh vẫn lặng yên không tiếng trả lời.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Sở Dương Băng cố gắng nhớ lại những chuyện vừa phát sinh, cậu nhớ mình và Lục Phi Trầm đang ở trên quảng trường xem cảnh xét xử nữ phù thuỷ, Lilith bị trói trên giàn hoả, kỵ sĩ giáp sắt xối những thùng dầu rồi tung đuốc lửa lên người cô.

Lửa….Giàn hoả thiêu cùng tiếng gào thảm thiết của Lilith khiến bàn tay Sở Dương Băng run lẩy bẩy.

Lilith bị thiêu chết rồi!

Lúc ấy Sở Dương Băng đứng sững cả người, cảm giác lạnh lẽo chạy khắp toàn thân, suy nghĩ của cậu dường như cũng bị đông cứng lại, chỉ còn ánh lửa hừng hực chiếu vào trong mắt cậu.

Nghĩ đến đây, Sở Dương Băng lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cơn choáng váng gần như không thể cưỡng lại khiến Sở Dương Băng đứng không vững, chỉ đành vịn vào thứ giống như tủ đựng đồ để ổn định lại thân thể.

Cảnh tượng trước mắt cậu bắt đầu xoay mòng mòng, tầm mắt hoàn toàn mờ mịt, bỗng nhiên hình ảnh Lục Phi Trầm hiện lên trước mắt cậu, hắn dán sát vào tai cậu nói:

“Tìm thấy anh!”

Ba chữ ấy như sấm sét đánh vào bộ não đang rối loại của Sở Dương Băng.

“Lục Phi Trầm…”

“Lục Phi Trầm!”

Sở Dương Băng không kìm được gọi tên gã, nhưng hình ảnh Lục Phi Trầm trước mắt cậu chỉ thoáng hiện rồi biến mất.

Cùng lúc đó, cảm giác choáng váng không thể kháng cự cũng đột nhiên biến mất như thuỷ triều rút, cảnh tượng xoay mòng mòng trước mắt Sở Dương Băng cũng trở lại bình thường.

Sở Dương Băng thở dốc, khi cậu sắp mất ý thức dường như có ai đó ôm lấy cậu, dán vào tai cậu nói lời gì đó. Sở Dương Băng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Lục Phi Trầm, chắc chắn hắn đã nói gì đó với cậu.

“Tìm thấy anh.”

Sở Dương Băng lặp lại ba chữ này, cậu cảm thấy có lẽ cảnh tượng vừa rồi thật sự là cảnh chia ly cuối cùng giữa cậu và Lục Phi Trầm.

Sở Dương Băng hiểu rõ, cậu hẳn là phải chết vì bị lây nhiễm dịch bệnh ở câu chuyện trước. Nhưng bây giờ cậu vẫn chưa chết, khả năng lớn nhất chính là Lục Phi Trầm đã cứu cậu.

Lục Phi Trầm có thể đối đầu với sức mạnh của Quyển sách kinh dị để cứu cậu, e rằng cái giá phải trả cũng cực kỳ lớn.

Sở Dương Băng tin Lục Phi Trầm sẽ không vứt bỏ cậu một thân một mình ở đây, tình huống bây giờ chắc chắn là do bất đắc dĩ. Sở Dương Băng càng tin tưởng rằng cho dù Lục Phi Trầm bất đắc dĩ rời xa cậu, cũng nhất định sẽ để lại manh mối cho mình.

Hơn nữa hiện tại Sở Dương Băng cũng không biết Lục Phi Trầm như thế nào rồi, có lẽ nào hắn cũng bị nhốt ở đâu đó giống cậu không.

Cho nên nhiệm vụ lúc này của cậu chính là tìm ra Lục Phi Trầm. Chỉ cần tìm được hắn, có lẽ sẽ giải quyết được tình cảnh hiện tại của họ.

Sau khi cảm giác chóng mặt hoàn toàn biến mất, Sở Dương Băng mới vịn vào thứ giống như chiếc tủ rồi chầm chậm đứng lên thăm dò, đồng thời cử động tay chân. Cậu không cảm thấy đau, xem ra trên người mình không có vết thương nào.

Sở Dương Băng quan sát hoàn cảnh xung quanh, mọi thứ thật sự quá tối. Sở Dương Băng thử đưa tay ra sát trước mặt mình, lúc này mới lờ mờ nhìn thấy đường viền của năm ngón tay.

Xem ra không thể dựa vào thị giác được rồi, Sở Dương Băng chỉ đành vươn tay sờ cái thứ giống như tủ đựng đồ mà cậu đang dựa vào.

Sở Dương Băng vừa sờ đã đụng trúng gáy của những chiếc sách. Bấy giờ cậu mới phát hiện đây không phải là một chiếc tủ, mà là một giá sách.

Giá sách?

Đây rốt cuộc là chỗ nào?

Sở Dương Băng còn chưa kịp suy nghĩ thêm thì một hàng chữ bỗng nhiên nhảy ra trước mắt cậu.

“Tìm đèn bão” [1]

Hàng chữ này xuất hiện cứ như có ai đó viết vào trong tầm mắt của Sở Dương Băng vậy, sau một khoảng thời gian thì chúng tự động biến mất.

Đây là cái gì? Gợi ý cho người mới? Hay là gợi ý của trò chơi?

Sở Dương Băng âm thầm suy nghĩ, bất kể nó là cái gì, cứ tạm thời xem nó như lời gợi ý vậy. Chí ít lợi gợi ý này đã tiết lộ cho cậu một điều, đó là trong căn phòng tối om này có một chiếc đèn bão tồn tại.

Nhưng nếu có đèn bão thì nó sẽ ở đâu chứ?

Có người nào đó nhấc theo chiếc đèn bão tiến vào căn phòng này, lúc sắp rời đi….có lẽ sẽ đặt nó ở gần cửa phòng. Cửa phòng phải nằm trên mặt tường, cho nên chỉ cần men theo mặt tường là có thể tìm thấy cửa.

Suy nghĩ xong, Sở Dương Băng lần mò giá sách đi một đoạn, đến cuối giá sách thì mò mẫm mặt tường ở phía trước, sau đó dọc theo mặt tường đi đến một góc, lúc này chân cửa cậu bỗng vấp phải thứ gì đó.

Sở Dương Băng chắc chắn trong lòng, cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống, quả nhiên sờ được đèn bão.

Nhưng khốn nạn ở chỗ, Sở Dương Băng mò mẫm lâu thật lâu cũng không mò ra được thứ gì để nhen lửa cho đèn bão.

Sở Dương Băng thầm văng tục, cho cậu đèn mà không cho cậu diêm, thế khác éo nào không cho chứ.

Những ngẫm lại thì cũng bình thường, người đi vào kho sách ở tầng hầm chắc chắn sẽ mang theo diêm, khi người ấy rời đi còn để lại đèn đã là chuyện hơi khác thường rồi, làm sao còn cố ý để diêm lại chứ?

Nhưng lời gợi ý vừa rồi muốn cậu đi tìm đèn bão chắc chắn là phải có ý nghĩa. Sở Dương Băng nghi ngờ lời gợi ý ấy cũng là do Lục Phi Trầm tạo nên, bởi vì bất kể là trong hiện thực hay trong sách thì xưa giờ cậu đều chưa từng thấy thứ đó.

Nhưng điều này cũng nhắc nhở Sở Dương Băng, rốt cuộc cậu đang ở hiện thực hay là vẫn ở trong sách? Theo lý mà nói, khi câu chuyện trước kết thúc thì phải một quãng thời gian sau cậu mới cần phải tiến vào câu chuyện tiếp theo, nhưng cậu lại đang xuất hiện ở nơi này.

Sở Dương Băng đầy thắc mắc, nhưng cậu tạm thời bỏ qua vấn đề này, quyết định tin tưởng lời gợi ý vừa rồi.

Cậu mò mẫm xung quanh nơi nhặt được đèn bão hồi lâu, thế mà cũng tìm thấy một chiếc thang dựng đứng được đóng ở trên tường, may mắn quá rồi. Nhờ việc thường xuyên phải leo lên leo xuống trong lâu đài của bá tước Cappadocia đã khiến Sở Dương Băng có kinh nghiệm, cậu xách theo đèn bão, nhanh nhẹn gọn gàng mở chiếc cửa trên bậc thang thẳng đứng rồi leo lên mặt đất.

Sở Dương Băng nhẹ nhàng nhảy ra và hạ cái nắp đã mở xuống, xách theo đèn bão cảnh giác thu vào một góc rồi bắt đầu nhìn xung quanh.

Nơi đây giống như thư viện, chẳng qua hoàn cảnh vô cùng âm u cũ nát. Trong không khí có mùi giấy mốc và tro bụi, mặt tường thì loang lổ, mạng nhện treo ở những góc tường, vài con nhện còn đang bận rộn leo lên leo xuống trên đó nữa.

Sở Dương Băng nhìn xuyên qua có thể lờ mờ nhìn thấy giá sách dày đặc đối diện qua lớp kính đầy bụi bẩn. Nói cách khác, nơi mà Sở Dương Băng vừa ở là một nơi tương tự như kho sách dưới lòng đất vậy.

Ánh sáng vẫn còn khá mờ, dù Sở Dương Băng đã bò lên được mặt đất cũng chỉ thấy hình dáng của mọi thứ xung quanh.

Tình huống vẫn không sáng sủa lắm, Sở Dương Băng chưa quên mục tiêu của mình là tìm được Lục Phi Trầm.

Cậu nhấc theo chiếc đèn bão đẩy nhẹ cửa gỗ ra rồi cảnh giác đi vào đại sảnh của thư viện.

Sở Dương Băng cảnh giác quả là điều đúng đắn, bởi vì khi cậu còn chưa đi đến cửa lớn đã thấy một cái bóng đen thui.

Cái bóng đen ấy đã quá quen thuộc với Sở Dương Băng, vừa nhìn thấy nó cậu đã nhớ ngay đên Quý ngài nửa đêm.

Cái bóng ấy vừa cao vừa gầy, bên trong thư viện tối tăm này chỉ có thể thấy được lờ mờ là một hình người, nó đi tới đi lui giữa những giá sách, có lẽ là nhân viên quản lý của thư viện.

Nhưng Sở Dương Băng hơi không hiểu hành vi của nó, cậu thấy tên “thủ thư” này liên tục lấy một vài quyển sách trên giá sách bỏ vào trong xe đẩy, sau đó đi một vòng rồi đặt chúng về lại chỗ cũ. Nó đi đi lại lại giữa các kệ sách mà không thấy mệt mỏi, lặp lại quy trình cơ học nhặt lên rồi bỏ sách lại.

Sở Dương Băng lúc này bắt đầu vui mừng vì đèn bão không châm lửa, nếu như lúc nãy cậu thắp lửa lên thì khi vừa bò lên mặt đất, ánh sáng của đèn bão sẽ khiến cậu bị bại lộ.

Sở Dương Băng không định tiếp xúc với nó một cách hấp tấp, bằng cách quan sát hành vi của nó, cậu lặng lẽ tránh khỏi tầm mắt của nó, đi về phía cửa lớn của thư viện nhờ sự che chắn của các giá sách.

Lúc đi được một nửa đường, Sở Dương Băng bước qua kệ tập san theo kỳ, trong chiếc kệ này có một chuyên mục báo đặc biệt thu hút sự chú ý của Sở Dương Băng.

Lý do quan trọng nhất là vì trong hoàn cảnh tình huống không rõ ràng thế này, tin tức và báo chí là những thứ quan trọng và có giá trị nhất, báo chí chắc chắn có thể cung cấp cho Sở Dương Băng rất nhiều thông tin.

Sở Dương Băng ló đầu ra khỏi giá sách xác định vị trí của nhân viên quản lý thư viện, sau khi thấy nó tạm thời sẽ không đến bên này cậu mới rút mấy quyển báo ở trong góc ra xem một cách nhanh chóng. Bởi tình huống khá nguy hiểm nên Sở Dương Băng chỉ xem lướt qua tiêu đề trên báo.

“Thương dân hay quái dị, vén màn bí mật lý do phú hào chuyển đến ở thị trấn nhỏ”

“Khánh thành bệnh viện tư nhân, phú hào tiếp tục bỏ vốn vì thị trấn nhỏ”

“Phú hào đầu tư rất lớn cho thị trấn nhỏ, thị trấn nhỏ trở thành tài sản riêng của phú hào”

“Phú hào mất tích bí ẩn ở phía bắc của thị trấn nhỏ, công trình thi công thư viện khó mà tiếp tục”

Những tờ báo mà Sở Dương Băng cầm đều là số gần đây, chỉ liếc mắt nhìn đều là tin tức có liên quan đến một vị phú hào.

Có lẽ Sở Dương Băng hiện đang ở trong một thị trấn nhỏ, mà người được mọi người quan tâm nhất ở đây chính là vị phú hào ở phía bắc.

Hắn đầu tư xây bệnh viện và thư viện, trên báo nói có lẽ mức đầu tư của hắn không chỉ dừng lại ở đây, phú hào đang đầu tư một khoản rất lớn cho thị trấn nhỏ này, gần như đã biến nó trở thành tài sản riêng của mình.

Thư viện đã bị đóng cửa hoàn toàn trừ tầng một do được đầu tư và tu bổ nhiều. Sách ở các tầng trên tạm thời được chuyển xuống tầng một và thư viện dưới lòng đất.

Nhưng mọi người không ngờ được rằng thư viện còn chưa tu bổ xong thì phú hào đã mất tích một cách bí ẩn.

Sở Dương Băng hơi giật mình, cậu đang nghĩ có lẽ nào Lục Phi Trầm chính là vị phú hào đấy không?

Tờ báo cuối cùng còn có đính kèm bản đồ của thị trấn, nhưng Sở Dương Băng còn chưa kịp nhìn kỹ thì nhân viên quản lý thư viện đã đi về phía bên này.

Sở Dương Băng nhét tờ báo có hình bản đồ vào trong lòng rồi vội vàng cất những tờ báo khác về vị trí cũ.

Vì đề phòng bất thường, Sở Dương Băng còn cẩn thận xếp chúng y hệt như lúc trước.

Sau khi cất báo xong, Sở Dương Băng không dám ở lại nữa, cậu lợi dụng góc chết mà nhân viên quản lý không thấy được để trốn ra khỏi thư viện.

***************************

[1] Đèn bão: Là đèn dầu hỏa có quai xách và thiết bị chắn gió, chịu được gió mạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.